Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn biết người đàn ông bảy năm trước là ai không?

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

Lúc đến Hoàng Đình Đế Quốc, Bác Ngự Thần vẫn chưa đến, ngược lại là Thời Khâm Tín tới trước.

Thấy Hoắc Khải Quân một tay dắt Hạ Thần Hy một tay nắm Hạ Nghiên Lạc, nếu Thời Khâm Tín không đứng vững thì suýt chút nữa bị đổ rượu trong tay rồi.

Ánh mắt anh sâu sắc nhìn Hoắc Khải Quân và Hạ Thần Hy mấy hồi rồi đặt ly rượu xuống: "Xem nào, đây là dự định chào hỏi em sao, dấu bọn em từ lúc nào thế? Con trai đã lớn ngần này rồi à?"

Hoắc Khải Quân sớm đoán được anh em của anh ta sẽ nghĩ vậy. Anh ta kéo hai người ngồi xuống, gọi phục vụ mang điểm tâm và đồ chơi mà trẻ con thích sau đó mới trả lời: "Người anh em, anh thắng mấy chú rồi, ngưỡng mộ không?"

Nói xong anh ta giới thiệu hai người Hạ Nghiên Lạc. Mà lần giới thiệu này cũng giống lần giới thiệu cho Hoắc Tĩnh Nhiễm.

"Nói thật, đứa trẻ này có chút giống anh." Thấy Hạ Nghiên Lạc đi vệ sinh Thời Khâm Tín bèn nói: "Anh Thâm không phải bảy năm trước anh... "

Hoắc Khải Quân chớp mắt hạ thấp giọng: "Chú có thể làm trinh thám."

Thời Khâm Tín tức thì hiểu rõ ý của anh ta, đồng tử bất giác co lại: "Lý Nhược Tuyết đó... "

"Bệnh sạch sẽ của tôi chỉ có một người chữa được." Hoắc Khải Quân nói rồi vỗ vỗ vai Thời Khâm Tín: "Khâm Tín, khi đó thật sự cảm ơn chú!"

Thời Khâm Tín bị tin tức siêu hot này làm cho xoay mòng mấy giây. Lúc này mới cảm khái nói: "Xem ra em phải mau chóng kết hôn sinh con rồi!"

Lúc này cửa phòng bao được mở ra Bác Ngự Thần và một mỹ nữ dáng vẻ thanh tú đi vào.

Hạ Nghiên Lạc mới từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc cô nhìn thấy mỹ nữ đó trong lòng kinh ngạc. Cô ngẩn ra đứng yên tại chỗ.

Là Cố Mạn Ly!

Người bạn tốt nhất trong quá khứ của cô!

Hôm đó cô lưu lại wechat của cô ấy nhưng vẫn chưa có dũng khí kết bạn. Không ngờ lại gặp người thực ở đây.

Mà Bác Ngự Thần lại không chú ý đến Hạ Nghiên Lạc mà trước tiên nhìn Hạ Thần Hy đang chơi kim cương biến hình. Cậu ta kinh ngạc hỏi: "Tiểu soái ca này ở đâu vậy? Sao tôi có cảm giác nguy cơ nhan sắc sẽ bị nó vượt qua thế này?"

"Con trai anh Thâm." Thời Khâm Tín lạnh lùng bổ sung thêm: "Ừ, con trai tương lai."

"Mẹ nó." Bác Ngự Thần chửi một câu: "Cậu nói vậy là thật à?"

Mà Cố Mạn Ly theo sau cậu ta đi vào trông thấy Hạ Thần Hy lại ngẩn ra.

Tại sao lại giống Hạ Nghiên Lạc vậy?

Lúc này Hoắc Khải Quân đã kéo tay Hạ Nghiên Lạc đi đến: "Giới thiệu một chút, đây là Lý Nhược Tuyết vợ tương lai của anh, đây là Lý Thần Hy con trai tương lai của anh."

Bác Ngự Thần gật đầu: "Chị dâu thì em quen, nhưng con trai tương lai của anh thì là lần đầu gặp. Anh Thâm, Lợi hại!"

Nói xong cậu ta nhìn Cố Mạn Ly: "Đây là Cố Mạn Ly cô gái công ty em. Mạn Ly đây là bạn thân của anh Hoắc Khải Quân và Thời Khâm Tín."

"Gái công ty?" Thời Khâm Tín đánh mắt: "Ngự Thần, lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu giới thiệu gái cô gái chứ không phải bạn gái của tôi đấy?"

"Cút!" Bác Ngự Thần trợn mắt với Thời Khâm Tín: "Cô ấy thật sự là đồng nghiệp của công ty tôi, hôm nay phải hoàn thành một nhiệm vụ nên tôi đưa cô ấy đến đây làm việc! Mọi người đừng có nghĩ lung tung."

"Được, biết rồi, nhìn là biết gái nhà lành, không giống gu của cậu trước kia." Thời Khâm Tín đưa tay ra: "Cô Cố chào cô, rất vui được quen biết cô!"

Cố Mạn Ly cùng mọi người tiếp tục chào hỏi sau đó cô ấy đứng truớc mặt Hạ Nghiên Lạc: "Cô Lý, xin chào."

"Cô Cố, tôi có thể gọi cô là Mạt Ly không?" Hạ Nghiên Lạc ẩn dấu sự kích động cảm xúc.

"Đương nhiên có thể." Cố Mạn Ly cười híp hai mắt lại: "Vậy tôi gọi cô là Nhược Tuyết nhé, tôi cũng không thích lịch sự quá."

Quả nhiên vẫn là cô gái hào sảng trong ký ức của cô.

Hạ Nghiên Lạc gật đầu, đáy mắt sáng lên: "Được."

Ba người dân ông cùng nhau bàn chuyện làm ăn mà Hạ Nghiên Lạc cùng Cố Mạn Ly vừa nói chuyện vừa xem Hạ Thần Hy chơi kim cương biến hình.

"Nhược Tuyết dáng vẻ của bạn rất giống một người bạn của mà mình." Cố Mạn Ly cảm thán một tiếng: "Nhưng mình đã mấy năm rồi không gặp cô ấy."

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc hơi chua xót: "Mạ Ly mình nghĩ cô ấy không xuất hiện hẳn là có lỗi khổ tâm, cô ấy nhất định sẽ không quên bạn"

"Mình cũng cảm giác vậy" Cố Mạn Ly cười an định: "Không sao, mình đợi cô ấy liên lạc với mình, nhất định sẽ đợi được."

Không, cậu đã đối được rồi... Hạ Nghiên Lạc cầm điện thoại trong tay: "Có thể kết bạn wechat không?"

"Được." Cố Mạn Ly lập tức lấy điện thoại ra.

Ảnh đại diện và tên quen thuộc, trong lòng Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ một hơi, sau đó cả hai kết bạn với nhau.

Mà lúc này điện thoại của Cố Mạn Ly rung lên.

Cô ấy mở tin nhắn. Khi thấy người gửi đến đáy mắt cô ấy là một tia vui mừng. Nhưng sau khi vui mừng lại dần biến thành thất vọng.

"Mạt Ly sao thế?" Hạ Nghiên Lạc hỏi.

"Không có gì!" Cố Mạn Ly cười.

Mấy phút sau cô ấy lại ngước mắt nhìn Hạ Nghiên Lạc: "Nhược Tuyết cậu yêu thầm bao giờ chưa?"

"Chưa." Hạ Nghiên Lạc lắc đầu. Cho dù ban đầu cô và Kiều Dịch Dương cũng là Kiều Dịch Dương bày tỏ với cô trước.

"Haiz, mình kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé. Có Khi nghe xong lại thấy tốt hơn." Cố Mạn Ly nói: "Người mình quen đã mười năm rồi... "

Nghe đến đây Hạ Nghiên Lạc đã mơ hồ biết được người đó là ai.

"Chúng mình là bạn học, lúc đi học quan hệ cũng rất tốt. Thậm chí có lúc mình còn cảm thấy anh ấy thích mình." Ánh mắt của cô ấy dường như xuyên qua thời gian: "Nhưng năm đó mình nào có dũng khí lớn như vậy. Trong lòng nghĩ mãi như thế cũng tốt. Nhưng sau khi anh ấy học đại học lại nghe nói đã có bạn gái."

Nói đến đây cô thật không biết câu chuyện của cô ấy. Hạ Nghiên Lạc chỉ nhớ, thời cấp ba Cố Mạn Ly rất thích một bạn nam. Mỗi lần tan học đều đến cửa lớp bạn nam ấy lượn một vòng. Nghe nói cậu ấy bị cảm thì sẽ nhẹ nhàng đặt hộp thuốc cảm. Nhìn thấy bạn trai đó mặc quần áo tương đồng với màu sắc của cô ấy thì sẽ cười ngây ngốc nửa ngày...

"Anh ấy có bạn gái thường rất ít khi liên lạc với mình. Mà mỗi lần nói chuyện anh ấy đều nhắc đến bạn gái của mình." đáy mắt Cố Mạn Ly có chút đau thương: "Mình nhìn ra anh ấy rất thích cô gái đó."

"Nhưng năm họ tốt nghiệp cũng chia tay." cô ấy cảm thán một tiếng: "Minh cho rằng cuối cùng cũng đợi được rồi. Nhưng bây giờ bên cạnh anh ấy không có ai, mình gửi cho anh ấy mười tin nhắn mà anh ấy chỉ trả lời hai tin."

Nói rồi cô ấy đưa màn hình điện thoại cho Hạ Nghiên Lạc xem: "Nhược Tuyết bạn nghe này: Mình thấy anh ấy nói với bạn bè bị đau cổ vì vậy mình rất chuyên tâm nghiên cứu một bài thuốc đông y nổi tiếng mát xa cho anh ấy. Mình gửi cho anh ấy điện thoại và địa chỉ nói với anh ấy lần đầu tiên được miễn phí, còn có thể hẹn được bác sĩ mát xa tốt nhất. Kết quả ba tiếng sau anh ấy chỉ trả lời lại một câu cảm ơn.”

"Mạt Ly anh ta không để ý bạn. Bạn sau này đừng miễn cưỡng như vậy." Hạ Nghiên Lạc đau lòng nói: "Nghĩ xem, hai người cũng hơn mười năm rồi, nỗ lực hơn mười năm cũng không có hiệu quả vậy thì nên buông tay đi."

“Mình biết rồi.” Cố Mạn Ly nhẹ giọng: “Mình cũng có tôn nghiêm, mỗi lần đọc tin nhắn anh ấy gửi đến phía sau đều là ‘ồ’, ‘ừ’, ‘được’, thực sự có lúc đều tràn đầy sự tuyệt vọng. Mình cũng cảm thấy bản thân mất mặt còn biết thành con ngốc, nhưng có thể từ bỏ được sao?”

“Chặn bạn bè của anh ta đi!” Hạ Nghiên Lạc nói: “Sau này đừng xem nữa, cũng không chủ động gửi bất kỳ tin hồi đáp nào nữa. Mạt Ly, trên thế giới này không có cái gì mà không bỏ được, cậu dần dần sẽ quen thôi.”

Nói xong cô cần điện thoại của Mạn Ly: “Bây giờ xóa tin nhắn sau đó chặn bạn bè!”

“Mình…” Cố Mạn Ly có chút không nỡ, nhưng hơn mười năm không có bất kỳ hồi đáp nào. Cô ấy cũng ý thức được thật sự nên buông tay rồi.

Cô ấy hít sâu một hơi, dường như sợ bản thân mình lại hối hận vì vậy nhanh chóng chặn bạn bè của anh ta, sau đó xóa hết lịch sử chat.

“Nếu mình sau này muốn gửi tin nhắn cho anh ấy thì làm thế nào?” Cô ấy hơi lo lắng hỏi.

“Nếu gửi tin nhắn cho anh ta, lập tức thông báo với mình.” Hạ Nghiên Lạc nhìn vào mắt Cố Mạn Ly: “Mình sẽ dùng thời gian đầu tiên ngăn cản cậu!”

“Vậy tốt quá, cảm ơn bạn Nhược Tuyết!” Cố Mạn Ly dang tay ra ôm Hạ Nghiên Lạc: “Mình luôn cảm giác, chúng ta giống như đã gặp ở đâu rồi!”

“Mạt Ly, đây là duyên phận.” Hạ Nghiên Lạc vỗ sau lưng Cố Mạn Ly: “Sau này chúng ta cùng cố gắng!”

“Ừ!” Cố Mạn Ly lén nhìn Hoắc Khải Quân: “Hoắc tiên sinh đó, thật sự là chồng chưa cưới của cậu à?”

“Đừng nghe anh ta nói, anh ta chính là…” Hạ Nghiên Lạc đột nhiên phát hiện, bản thân không biết nên dùng từ nào để hình dung mối quan hệ phát sinh giữa cô và Hoắc Khải Quân.

Cô chỉ đành nhún vai: “Đừng quản anh ta, mình không quản được anh ta, tùy anh ta nói sao cũng được!”

“Mình thấy anh ta thật sự thích bạn!” Cố Mạn Ly nói: “Nhưng mà nói thật thì, hôm nay mình rất vui, thế nào mà lại gặp được bạn! Hôm này cùng Bác tổng đến đây không phí công rồi!”

“Đúng vậy! À đúng rồi, Bác Ngự Thần đó bạn phải cẩn thận nhé, anh ta lăng nhăng lắm tuyệt đối đừng bị vào tròng!” Hạ Nghiên Lạc nhẹ nhàng nói: “Mình thấy anh ta đưa phụ nữ đến đều vô cùng nóng bỏng!”

“Ha ha, cậu yên tâm đi, mình thích loại lạnh lùng cơ!” Cố Mạn Ly nói nhỏ.

Hai người phụ nữ ngồi ở đuôi ghế vui vẻ trò chuyện, cười nói không ngừng.


Mà thời khắc này Giản Vũ San cuối cùng cũng xuất viện rồi.

Những ngày này cô ta vì dưỡng thai nên đều nằm ở bệnh viện, cô ta đang chán đến phát điên rồi!

May mà cuối cùng đứa bé giữ được, cô ta coi như đã có một tấm vương bài rồi!

Nhưng khi cô ta xuất viện, lúc nhìn thấy trợ lý Tiểu Lộ lái xe cá nhân đến đón, sắc mặt cô ta nhanh chóng biến đổi.

“Chị San San, bên công ty nói xe chuyên dụng hết rồi, cho nên xe chuyên dụng của chị bị thu lại rồi, bây giờ cho Đỗ Mạn Mạn…” Tiểu Lộ nói nhỏ: “Ngay cả quản lý cũng vừa mới gửi thư từ chức, bảo em chuyển cho chị…”

Giản Vũ San cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa bộc phát, cô ta muốn phát tác nhưng nghĩ đến lời dặn dò của bác sĩ, chỉ đành trấn áp ngọn lửa.

Ngồi lên xe, cô ta cầm điện thoại bắt đầu lướt weibo, càng xem càng tức, suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Mà lúc này đột nhiên có một cái tên hiện ra trước mặt cô ta.

Khê Xuyên.

Giải trí Hoắc thị đang ra đĩa đơn cho Khê Xuyên, mà Khê Xuyên này tự nhiên làm Giản Vũ San nhớ đến Hạ Nghiên Lạc.

Tấm vương bài đó cô ta vẫn chưa rút ra? Sao có thể để bản thân loạn lên được? Giản Vũ San cầm điện thoại gửi cho Hạ Nghiên Lạc một tin nhắn cá nhân.

Hạ Nghiên Lạc tài khoản bình thường không đăng nhập tài khoản ‘Lạc Tuyết’ cho nên tin nhắn mà Giản Vũ San gửi đến phải hai ngày sau cô mới đọc.

Trên đó viết một câu: “Hạ Nghiên Lạc, muốn biết người đàn ông bảy năm trước là ai không? Về Tô Thành một chuyến, nhà cũ Hạ gia cô sẽ biết đáp án.”

Lời tác giả:

Giản Vũ San mất tích mấy ngày lại bắt đầu xuất hiện rồi.

Nếu như cô ta biết mình là người tác thành cho Hoắc Khải Quân và Hạ Nghiên Lạc cô ta sẽ cảm thấy thế nào đây...

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.