Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà đặc biệt, một đêm khó quên

Phiên bản Dịch · 2489 chữ

Chỉ là đại thiếu gia hôn xong đột nhiên nhớ ra sinh nhật của anh ta mà vẫn chưa nhận được quà!

Hoắc Khải Quân nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện chỉ còn hai tiếng nữa là đến 12 giờ, nếu cô vẫn chưa tặng quà cho anh ta, thì không phải là ngay một món quà sinh nhật của bạn gái anh ta cũng không có sao?

Anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc về biệt thự, đặt cô ngồi xuống sô pha, rồi dơ tay ra trước mặt cô: “Quà sinh nhật.”

Hạ Nghiên Lạc chớp mắt: “Cái gì?”

Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác thể diện của mình bị chó tha mất rồi, nhưng anh ta vẫn nói: “Cô gái ngốc này, hôm nay là sinh nhật anh, em là bạn gái của anh lẽ nào ngay cả quà tặng sinh nhật cho anh cũng không có à?”

Hạ Nghiên Lạc lúc này mới phản ứng trở lại.

Trước đó dường như cô cũng nghĩ tới, nhưng đại thiếu gia có thiếu cái gì đâu, cô cơ bản cũng không có tiền, hoặc có thể nói cho dù cô có lấy mười nghìn tệ đi mua cho anh ta một món quà anh cũng chẳng thèm để ý đâu.

Trong nên trong đầu cô luôn hình thành một ý nghĩ, trong đầu đều là phủ nhận chuyện tặng quà.

Hơn nữa, tối khuya như vậy cô biết đi đâu mua quà cho anh ta đây?

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc thật sự không chuẩn bị quà, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Tuyết Tuyết ngốc nghếch, em không biết là sinh nhật phải tặng quà à?”

Hạ Nghiên Lạc cười: “Tôi trước giờ làm gì có tâm tư mà nghĩ đến sinh nhật chứ, đã từ rất lâu rồi tôi không nghĩ đến vấn đề này.”

Không, thực ra cô có trải qua sinh nhật.

Ví dụ như cùng Hạ Thần Hy đón sinh nhật, hai người mặc dù không nỡ mua bánh ga tô nhưng Hạ Thần Hy sẽ hát tặng cô một bài sinh nhật, sau đó tự mình vẽ một bức tranh cho cô rồi nói với cô: “Mẹ sinh đẹp, sinh nhật vui vẻ!”

Chỉ có lúc đó cô mới phát hiện, lại qua một năm rồi, cô lại già thêm một tuổi rồi!

Hoắc Khải Quân nghe lời của Hạ Nghiên Lạc trong lòng bỗng có cảm giác man mác buồn, hóa ra người phụ nữ này ngay cả sinh nhật của mình cũng không trải qua!

Anh ta lập tức hỏi cô: “Sinh nhật của em là hôm nào?”

Ban đầu Hạ Nghiên Lạc cũng nghĩ sẽ đổi ngày tháng năm sinh cho ‘Lý Nhược Tuyết.’

Nhưng cô cảm thấy nếu như vậy thì cô và quá khứ của cô thật sự không có bất kỳ sự liên quan nào nữa.

Cho nên cuối cùng cô vẫn giữ lại ngày sinh nhật thật sự của mình: “Ngày 6 tháng 12.”

Cô nói với Hoắc Khải Quân: “Còn ba tháng nữa, là ngày 6 tháng 12.”

“Vậy đợi đến hôm đó, anh là tiệc sinh nhật cho em!” Hoắc Khải Quân nghĩ tới không có quà sinh nhật nên có chút thất vọng, vậy là anh ta bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, anh sẽ tặng quà cho em!”

Hạ Nghiên Lạc nghe xong, có chút tự trách, đang nghĩ xem làm cách nào thì ánh mắt của cô đột nhiên hướng về phía chiếc đàn piano trong phòng khách.

Mắt cô sáng lên: “Hay là tôi đàn cho anh một khúc, coi như là quà sinh nhật tặng anh được không?”

Trong lòng Hoắc Khải Quân nhất thời vui vẻ: “Được.”

Vậy là Hạ Nghiên Lạc đi đến trước đàn piano, suy nghĩ một lát sau đó bắt đầu đàn.

m nhạc tinh tung vang lên, dường như giống một cơn gió thanh mát thổi tới.

Cơn gió tự do mà dạo chơi trên đường phố, gió mặc dù lưu lại nơi góc phố nhưng gió đã bay bổng về phương xa rồi. Góc phố nơi cơn gió lướt qua vẫn nguyên như lúc ban đầu, lúc hướng mắt nhìn tới còn mang theo hy vọng của một sinh mạng mới…

Hoắc Khải Quân đi đến bên Hạ Nghiên Lạc, cúi đầu nhìn cái ghế một lát rồi ngồi xuống, sau đó đưa tay ra rất thuần thục cùng hợp tấu với cô.

Anh ta đột nhiên tới khiến cô đánh nhầm một nốt nhạc, nhưng rất nhanh cô cũng lại tiếp tục đánh lại theo đúng tiết tấu.

Bản nhạc ‘Góc phố lưu giữ cơn gió’ cứ vậy được hai người phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn vang lên.

Sau khi kết thúc Hoắc Khải Quân xoay đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc, ánh mắt rạng ngời: “Tuyết Tuyết, anh rất thích em tặng anh món quà này!”

Không biết tại sao, Hạ Nghiên Lạc cảm thấy bị anh ta nhìn chăm chú trên mặt hơi đỏ một tý.

Cô cắn cắn môi: “Anh thích là được rồi!”

Hoắc Khải Quân ôm lấy eo cô: “Còn biết đàn gì nữa?”

Hạ Nghiên Lạc nghĩ một chút: “Còn biết đàn mấy bài đơn giản nữa.”

“Anh đều muốn nghe hết.” ánh mắt mong đợi của Hoắc Khải Quân nhìn cô. Cô đột nhiên cảm giác, biểu hiện này của anh ta đáng yêu thuần khiết như một đứa trẻ con vậy, đúng là có chút giống Hạ Thần Hy.

Hạ Nghiên Lạc cười, phải nói là Hạ Thần Hy giống Hoắc Khải Quân chứ! Dù sao anh ta cũng lớn rồi mà. Vừa rồi cô đúng là dùng sai từ rồi!

Loại bỏ ý nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, Hạ Nghiên Lạc lại nhớ đến ca khúc nổi tiếng vậy là lại bắt đầu đàn.

Hoắc Khải Quân ngồi bên cạnh cô, nghe cô đàn, nhìn ngón tay cô giống như đang múa trên các phím đàn chỉ cảm thấy sinh nhật lần này anh ta trải qua có thể gọi là mỹ mãn.

Thậm chí, ánh mắt của anh ta lúc rơi trên những ngón tay trắng ngần mảnh khảnh của cô đột nhiên nhớ đến cảm giác của cô khi được anh ta ôm.

Trước đây trong sách có nói đến sự mềm mại thấm vào xương tủy chắc là ý nghĩa chính là lúc này đây?

Tối đó Hạ Nghiên Lạc đã đàn cho Hoắc Khải Quân rất nhiều bản nhạc, cuối cùng là bản nhạc kết thúc “Chúc mừng sinh nhật.”

Tâm trạng của anh ta rất vui bèn ôm chầm lấy cô: “Mệt chưa? Anh bế em lên tầng nhé!”

Đến cửa Hạ Nghiên Lạc vội vàng nói với Hoắc Khải Quân: “Anh đặt tôi xuống ở chỗ này là được rồi!” ý là không cần anh ta bế vào trong…

Anh ta nheo mắt: “Cô gái hay xấu hổ!” mặc dù nói vậy, nhưng anh ta vẫn tôn trọng ý kiến của cô, đặt cô xuống đất.

Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ một hơi, về đến phòng cô tắm rửa một lát rồi thay một bộ quần áo thoải mái đi ngủ.

Thực ra chỉ trong đêm cô mới thấy thoải mái, bởi vì hai ngày này Hạ Nghiên Lạc cảm thấy dường như chỉ có lúc cô ở cùng Hạ Thần Hy mới cảm thấy bản thân mình mới có chút tự do.

Cũng vì chỉ cần cô và Hoắc Khải Quân ở cạnh nhau anh ta dường như đặc biệt mê luyến hương vị của cô, lúc xem hồ sơ cũng phải ôm cô vào trong lòng…

Cuối cùng cũng đến thứ năm, vốn dĩ ca sĩ Monica đạt giải Grammy sẽ đến làm giám khảo cho chương trình ‘Ca sĩ khiêu chiến’ nhưng phương án nhất thời có sự thay đổi, cuộc thi quyết định ấn định vào thứ năm tuần sau.

Phía Hoắc thị có sự sắp xếp là thứ năm tuần sau Monica sẽ song ca một bài cùng quán quân ngay tại sân khấu trao giải.

Trước mắt Hạ Nghiên Lạc đã vào vòng loại dần, mà vòng này vô cùng khó khăn, cô cũng giống như Giản Vũ San mỗi lần thi đấu đều ấn định vào chiều thứ sáu.

Hôm sau chính là ngày thi đấu, thứ năm là ngày làm việc rất bận rộn của Hạ Nghiên Lạc, mà Giản Vũ San mấy ngày này cũng liên tục ở bên phòng bệnh của Kiều Dịch Dương.

Mặc dù anh dường như không nói chuyện với cô ta, nhưng vì sức khỏe vẫn chưa hồi phục, thực ra vốn dĩ Kiều Dịch Dương cũng chẳng nói câu nào nên mọi người cũng không cảm giác được có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm nay bố mẹ Kiều Dịch Dương về đến giải trí Kiều thị là vì có mấy chuyện phải đích thân xử lý.

Mà ông Giản bị bà Giản gọi ra ngoài nói muốn mua đồ ăn mà Kiều Dịch Dương thích nhất.

Thế nên trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Giản Vũ San.

Kiều Dịch Dương mở miệng: “Em đi đi, hôm đó anh đã nói rất rõ với em rồi. San San, lúc đầu em hãm hại Nghiên Lạc, nhưng trong bảy năm này em cũng đã bỏ ra tuổi thanh xuân của mình, cho nên chúng ta không ai nợ ai.”

“Dịch Dương, anh thật sự nhẫn tâm với em như vậy sao?” Giản Vũ San nhìn anh: “Anh biết không, em luôn luôn thích anh, mấy năm này em đối với anh ra sao anh đều quên rồi sao? Cho dù trước đây em sai nhưng tại sao bảy năm sớm tối bên nhau đều không bằng ba năm thanh xuân ngốc nghếch ngắn ngủi của hai người?”

“Anh không có cách nào buông tay cô ấy.” Kiều Dịch Dương ngước mắt nhìn Giản Vũ San: “Em biết bảy năm này tại sao anh chưa từng nói với em một câu anh yêu em không? Nguyên nhân là bởi vì anh cùng em ở bên cạnh nhau không phải vì em nói với anh em là bạn gái của anh mà chỉ là anh chịu trách nhiệm với mà thôi.”

“Dịch Dương anh thật sự từ trước đến giờ không sợ là sẽ yêu em sao?” Giản Vũ San nhìn người đàn ông trước mặt.

“Không có.” Anh trả lời hết sức bình tĩnh.

Lồng ngực cô ta đau đớn: “Vậy bảy năm trước lần đó em và anh? Khi anh bị tai nạn xe vẫn chưa xuất viện, chúng ta ở phòng bệnh của bệnh viện…”

Đầu mày của Kiều Dịch Dương đột nhiên chau lại, trên khuôn mặt đều là sự hối hận và tự trách: “Em nói em đã đem bản thân mình giao cho anh, mà không phải là em đã cởi hết quần áo nằm bên cạnh anh sao, anh là một người đàn ông, đối diện với ‘bạn gái’ của mình sao lại không có phản ứng sinh lý được chứ?”

“Được, cho dù là như vậy nhưng sau này thì sao?” Giản Vũ San không can tâm hỏi: “Bảy năm này, lúc chúng ta ở trên giường không phải cũng rất vui vẻ sao?”

Tay của Kiều Dịch Dương nắm chặt lại thành đấm: “Đừng nhắc đến nữa, tất cả đều là vì anh thật sự cho là em là bạn gái của anh, em đem bản thân giao cho anh, anh cũng đính hôn cùng với em, sớm hay muộn cũng kết hôn, cho nên mới vậy. Nêu không…”

“Ha ha…” Giản Vũ San vừa khóc vừa cười, sau đó đáy mắt của cô ta đột nhiên ánh lên ngọn lửa tuyệt vọng: “Dịch Dương, là em ép anh à!”

Kiều Dịch Dương thấy cô ta như vậy trong lòng lập tức có một dự cảm không hay: “Em muốn làm gì?”

Bây giờ anh đang nằm trên giường, thân thể vẫn chưa cử động được, người phụ nữ này muốn làm gì?

Giản Vũ San rút phích cắm của chuông báo bên giường ra, sau đó mau chóng ra ngoài khóa cửa phòng bệnh lại.

Tiếp đến cô ta cầm điện thoại, đặt trên giá chiếu thẳng vào giường của anh bắt đầu quay video lại.

Kiều Dịch Dương nhìn thấy những hành động này đồng tử mắt mở to, người phụ nữ này đúng là điên rồi!

Nhưng cơ thể anh ta thế này lẽ nào cô ta muốn phanh thây anh ta ra thành trăm mảnh sao?

Nhưng mà tiếp theo Kiều Dịch Dương phát hiện bản thân đã đánh giá thấp Giản Vũ San.

Cô ta tự cởi quần áo của mình, sau đó leo lên giường của anh!

Kiều Dịch Dương đưa tay đẩy ra nhưng anh mới phẫu thuật hai ngày dường như không còn lực, Giản Vũ San lại kéo chăn của anh ra đem cúc áo trên người anh cởi hết ra.

Tiếp đó cô ta cởi quần của anh ra rồi cúi đầu hôn xuống phần dưới của anh.

Anh ta không có sức lực mà đẩy cô ta, nhưng vì chán ghét nên anh ta không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.

Giản Vũ San làm mấy phút rồi thấy Kiều Dịch Dương đều không hề có phản ứng, vậy là cô ta hít sâu một hơi, cúi đầu hướng về hạ thân của anh tiếp tục va chạm.

“Giản Vũ San, cô có biết mình đang làm gì không?” lồng ngực Kiều Dịch Dương rung lên: “Cô có biết mình như thế này rất rẻ mạt không?”

“Em vốn dĩ là như vậy! Lúc em yêu anh đã rất rẻ mạt rồi!” Giản Vũ San nhìn anh đấy mắt là cảm xúc phức tạp, sau đó cô ta lại bắt đầu hôn.

Hành động kích thích như vậy khiến cho một người đàn ông bình thường cho dùng bản thân không muốn nhưng cơ thể bất giác mà bắt đầu có sự thay đổi.

Giản Vũ San cảm thấy thứ đồ trong miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng, thế là đáy mắt cô ta càng lúc càng điên cuồng.

Đúng, cô ta chính là rẻ tiền, lúc nhỏ sau khi phát sinh ra chuyện đó bản thân cô ta đã nhúng chàm rồi!

Cô ta cười khóe môi lộ ra mấy phần trào phúng, sau đó hôn càng thêm mạnh.

Kiều Dịch Dương không thể khống chế được hô hấp càng lúc càng loạn của mình, cơ thể của anh cũng bắt đầu thay đổi rồi.

Giản Vũ San nhìn thấy tình trạng như vậy miệng cũng rời khỏi người anh, sau đó ngồi lên người anh.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.