Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không trách anh lại thích em!

Phiên bản Dịch · 2364 chữ

Hạ Nghiên Lạc nghe Hoắc Khải Quân nói rất nhiều nhưng câu mà cô thích nhất chính là câu mà anh ta vừa nói xong.

Mặc dù cô không phải là loại người thích đem người khác làm chuyện tiếu lâm, nhưng khi Hoắc Khải Quân nhắc đến Giản Vũ San, còn để cô giẫm chân lên Giản Vũ San thì tâm trạng của Hạ Nghiên Lạc cũng không sảng khoái như bây giờ!

Điện thoại của cô cũng không còn tin nhắn weibo nữa.

Lúc này Kiều Dịch Dương cũng không đợi tin nhắn trả lời cô nữa, khóe môi anh lộ ra một mảng tối, rồi được y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.

Từ sau khi gặp Hạ Nghiên Lạc, anh nói thẳng với bố mẹ muốn làm phẫu thuật.

Mặc dù bà Kiều khóc cạn nước mắt nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với anh, nước mắt tuôn rơi nhìn con trai được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên, ba chữ ‘đang phẫu thuật’ khiến cho thần kinh của những người bên ngoài vô cùng căng thẳng.

“Anh Kiều, anh không cần lo lắng, mặc dù là phẫu thuật nhỏ nhưng vì cần đảm bảo an toàn cho nên anh sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, giống như là mình đang ngủ một giấc mà thôi.” bác sĩ nói xong rồi ám thị với người gây mê.

“Được, tôi biết rồi.” Khóe môi Kiều Dịch Dương hơi cong lên, nhưng lại khiến cho mọi người cảm giác anh hoàn toàn không để ý chuyện phẫu thuật.

Thuốc mê thấm vào người anh, sức lực của anh cũng nhanh chóng không còn nữa, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Trong cơn mơ màng Kiều Dịch Dương nghe thấy giọng nói của Hạ Nghiên Lạc bên tai, bảy năm trước ngày anh đính hôn cô bị người ta cưỡng bức, có con…

Dường như miệng bị xé rách ra, gió cứ thế thổi vào, không biết là do tuyệt vọng hay là tác dụng của thuốc mê, tự nhiên lại khiến người ta phát run.

Bác sĩ từng nói điều kiện lý tưởng nhất thì phẫu thuật thành công cũng chỉ có 50%.

Cho nên...

Anh nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười hư vô.

Mà lúc này Hạ Nghiên Lạc đang cắn một miếng thịt xào với măng núi nói với Hoắc Khải Quân: "Hình như em thích nhất là măng núi."

"Anh cũng thích măng núi." ánh mắt phát sáng của Hoắc Khải Quân nhìn Hạ Nghiên Lạc: "Chẳng trách anh lại thích em."

Hạ Nghiên Lạc bị vị đại thiếu gia này nhìn làm cho hơi ngại, cô quay mặt nói: "Khải Quân có phải anh chưa từng yêu ai?"

Chí ích tối hôm qua cô hơi tò mò một tý nên đã lên mạng tìm hiểu một ít tin tức về Hoắc Khải Quân, kết quả phát hiện anh ta chưa từng có bạn gái.

Ồ, không đúng, cô tìm kiếm thêm một thông tin nữa, trên mục tin vịt nhỏ thầm đưa ra suy đoán, Hoắc Khải Quân và anh chàng công tử ăn chơi Bác Ngự Thần rất gần gũi, thậm chí giữa hai người có chuyện gì không cũng không ai biết...

Thấy Hạ Nghiên Lạc đột nhiên cười rất không tự nhiên biểu tình của Hoắc Khải Quân đột nhiên trùng xuống: "Lý Nhược Tuyết ý của em là em đã từng yêu?"

Nói xong ngữ khí biến đổi, dáng vẻ như muốn mang tám đời tổ tông nhà người đàn ông kia đào lên, đáy mắt đã như chớp giật mưa nguồn: "Hắn ta là ai?"

Trời ơi cô sao lại quên mất tính khí của anh ta rồi, nhưng vừa rồi biểu hiện của cô như là đã yêu rồi...

Hạ Nghiên Lạc biết nếu mình nói không có nhất định Hoắc Khải Quân sẽ không tin vội nói: "Trước đây lúc ở nhà cũ, đã từng yêu người mổ lợn hai ngày, nhưng mà sau này họ chê nhà em nghèo cho nên cưới một cô gái nhà bán thịt dê trong thôn..."

Khuôn mặt của Hoắc Khải Quân xanh lên.

Bạn trai trước đây của cô làm mổ lợn? Anh ta dường như thấy nghìn vạn con cừu đang lượn trước mắt!

Vốn muốn trừ khử tên đàn ông kia, nhưng giờ anh ta lại bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Mặc dù không vui nhưng anh ta cũng không muốn gặp người mổ lợn kia, hơn nữa gã đàn ông đó cũng đã lấy vợ rồi.

"Hắn ta đúng là không có mắt nhìn!" Hoắc Khải Quân rất lâu sau mới nói ra được một câu.

Bởi vì hôm nay anh ta là chủ một bữa tiệc cho nên sau khi nói chuyện với Hạ Nghiên Lạc được mấy câu bèn đứng lên tiếp tục cùng quan khách bàn chuyện làm ăn.

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Hoắc Khải Quân bất giác cảm thấy buồn cười.

Anh ta lần đầu tiên gặp cô đã đem lại cho cô cảm giác lạnh lẽo đằng đằng sát khí, ở trên cao không với tới được.

Mà bây giờ đột nhiên cảm thấy anh ta không còn cao cao tại thượng nữa, thậm chí lúc mà anh ta bàn chuyện làm ăn càng khiến cho người khác cảm thấy anh ta mặc dù bá đạo kiêu ngạo, nhưng mà có một chút....đáng yêu?

Có điều rất nhanh cô thở nhẹ một hơi bất luận là như thế nào cô đều chủ định dù là Hoắc Hải Quân hay Kiều Dịch Dương cô đều vô duyên.

Sau cái đêm của 7 năm trước đó, cô không muốn lại một lần nữa được gà vào gia đình giàu có thậm chí cô chưa từng nghĩ đến mình thật sự sẽ kết hôn.

Việc cô muốn làm chính là ở bên Hoắc Khải Quân 3 năm cho đến khi mãn hạn hợp đồng,

khi đó cô đã có đủ cơ sở kinh tế để tự nuôi sống bản thân và cho Hạ Thần Hy một nền giáo dục tốt nhất.

Hạ Nghiên Lạc lấy điện thoại, tính thoát weibo.

Nhưng đang lúc cô muốn đóng thì một thông tin hot được báo đến

"Thiếu đông gia Kiều Dịch Dương của giải trí Kiều thị bệnh cũ tái phát, lại nhập viện thêm lần nữa, bố mẹ và bạn gái anh đang đợi ngoài phòng phẫu thuật, tình trạng vô cùng nguy kịch."

Cho nên anh vừa mới gửi tin nhắn cho cô là vì phải đi phẫu thuật sao?

Tay Hạ Nghiên Lạc nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng dùng lực, rất lâu sau cô mới quyết định hạ quyết tâm gửi một tin nhắn trả lời: "Chúc anh bình an."

Nói xong cô thoát weibo.

Trong phòng giữ đồ bệnh nhân ngoài phòng phẫu thuật, điện thoại của Kiều Dịch Dương rung lên một cái, mà anh đã nhắm chặt đôi mắt không biết gì.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, người thân đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cũng càng lúc càng lo lắng.

Đến khi đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, hai vợ chồng ông Kiều và Giản Vũ San vây quanh bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, Dịch Dương sao rồi?"

Bác sĩ cảm thán nói: "Phẫu thuật cũng coi như thành công, cục máu đông đã loại bỏ được. Nhưng ý chí muốn sống của cậu Kiều rất thấp, trước mắt vẫn hôn mê nên chưa thể nói là đã qua thời kỳ nguy hiểm.

Bà Kiều Tô Nhã Kỳ thoắt cái sắc mặt biến đổi: "Tại sao ý chí muốn sống lại thấp? Bác sĩ ý của ông là nó muốn từ bỏ sao?"

"Đúng vậy." bác sĩ nói: "Tôi kiến nghị gia đình nghĩ cách kích thích khát vọng muốn sống cao nhất cho cậu ấy, ví dụ như người hoặc việc nào đó đều có thể thử..."

"Vâng." Giản Vũ San lau nước mắt: "Vậy lúc nào chúng tôi có thể đi thăm anh ấy?"

"Rất nhanh thôi cậu ấy sẽ được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt." bác sĩ nói.

Chẳng bao lâu sau Kiều Dịch Dương đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, Giản Vũ San ngồi bên cạnh giường của anh lau nước mắt: "Dịch Dương, anh không phải nói đợi qua bảy năm sẽ cưới em sao? Em luôn đợi cho đến khi anh tỉnh lại, tại sao anh lại từ bỏ? Bác sĩ nói, chỉ cần anh từ từ chữa mắt nhất định sẽ khôi phục trở lại..."

Tô Nhã Kỳ cũng nói: "Dịch Dương, bố mẹ chỉ có một mình con, con nhẫn tâm cứ thế này mà rời xa bố mẹ sao..."

Chỉ là mọi người nói gì thì cũng đã nói hết rồi nhưng Kiều Dịch Dương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này cả ông bà Giản cũng đến, họ cùng nhau nghĩ đối sách, nhưng thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi Kiều Dịch Dương vẫn cứ nhắm chặt đôi mắt, mà huyết áp của anh càng ngày càng thấp.

Lúc này bà Giản ám thị bằng mắt với Giản Vũ San bảo cô ta vào nhà vệ sinh.

Giản Vũ San vừa đi vào bà Giản đã nói: "San San, vừa nãy bác sĩ có nói phải kích thích vào những ký ức mà Dịch Dương muốn nhớ nhất. Con có từng nghĩ đến một người?"

Giản Vũ San tức thời tỉnh ngộ, cô ta kinh hãi mặt trắng bệch: "Mẹ cô ta đã chết rồi."

"Trong nhà dường như vẫn còn giữ băng ghi âm của cô ta." bà Giản nói: "Mẹ có thể về nhà lấy."

"Mẹ, mẹ điên rồi." Giản Vũ San thúc tay vào bà Giản: "Nếu Dịch Dương nghe thấy nhớ lại chuyện lúc đầu thì phải làm thế nào?"

"Cậu ta có nhớ lại hay không thì vẫn chưa biết được." trong ánh mắt của bà Giản như đưa ra quyết định: "Nhưng nếu bây giờ cậu ta chết con sẽ không có gì."

Giản Vũ San kinh hãi đến phát run, sau đó buông bà Giản ra: "Mẹ, mẹ về nhà lấy đi!"

Sau lâu sau bà Giản cầm theo một chiếc bút ghi âm mau chóng quay về bệnh viện.

Lúc đang chuẩn bị phát lại đoạn ghi âm, tâm trạng của mọi người cực kỳ căng thẳng, sau đó bà Giản bật bút ghi âm lên đặt bên tai Kiều Dịch Dương.

Giọng nói thanh thót của một cô gái trẻ trong đó truyền ra: "Dịch Dương anh xem, cái váy này đẹp không?"

"Dịch Dương ngày mai lên sân khấu biểu diễn em hơi căng thẳng..."

"Dịch Dương... "

Trong phần ghi âm chỉ có tiếng của Hạ Nghiên Lạc, mãi đến câu cuối cùng mới có tiếng của Kiều Dịch Dương: "Nghiên Lạc em cái gì cũng tốt hết."

"Vậy sao lúc nãy anh không nói." Hạ Nghiên Lạc có chút bất mãn.

Giọng nói của Kiều Dịch Dương mang theo nụ cười đắc ý: "Bởi vì anh thích nghe giọng nói của em, muốn nghe em nói nhiều hơn một chút... "

Ghi âm dừng lại ở đây.

Sau đó bà Giản lại bật lại một lần nữa.

Dần dần huyết áp và nhịp tim trên màn hình theo dõi cũng chầm chậm khôi phục, từng chút từng chút một quay về phạm vi ổn định bình thường.

Ngón tay của Kiều Dịch Dương nhẹ cử động.

Tô Nhã Kỳ trông thấy có sự biến hoá như vậy đáy mắt lập tức hiện ra một tia kinh hỷ, hướng về phía bác sĩ hét lớn: "Bác sĩ ông đến đây xem xem, Dịch Dương có phải muốn tỉnh không?"

Bác sĩ kinh ngạc nhìn số liệu sinh lý dần dần khôi phục, ông ta kiểm tra một lúc rồi gật đầu nói: "Đúng, cậu ấy đã có ý chí sinh tồn giành sự sống rồi, mọi người sử dụng phương Pháp như vừa rồi tiếp tục kích thích tầng não của cậu ấy đi."

Băng ghi âm vẫn tiếp tục không ngừng được phát ở trong phòng mà ngón tay của Giản Vũ San đã cắm chặt trong lòng bàn tay rồi.

Cô ta là bạn gái danh chính ngôn thuận của Kiều Dịch Dương, nhưng vừa rồi bất luận là cô ta khóc lóc thế nào anh cũng không tỉnh, một chút cũng không lay động được anh.

Vậy mà chỉ mấy câu nói vài năm năm trước của Hạ Nghiên Lạc lại khiến anh có ý chí muốn sống!

Trong lồng ngực cô ta chua xót, không sao chấp nhận được sự thật này.

Mà bà Giản đúng là gừng càng già càng cay, khi thấy Giản Vũ San sắc mặt biến đổi thì lập tức ra hiệu bằng mắt với cô ta.

Bây giờ là lúc phải vui vẻ, con gái bà ta biểu hiện thái quá rồi.

Bút ghi âm cứ thế phát liên tục cho đến sáng ngày hôm sau, lông mày của Kiều Dịch Dương cũng chuyển động, sau cùng anh cũng mở mắt.

Anh nhìn một hồi sau đó hướng nhìn chầm chậm lạc lại trên khuôn mặt Giản Vũ San.

Giản Vũ San lập tức kích động hiện ra một tia kinh hỷ: "Dịch Dương cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Một đêm này mọi người bị anh dọa chết rồi!"

"San San." Kiều Dịch Dương nhìn cô ta, giọng nói có chút khó khăn nhưng ngữ khí rất bình tĩnh: "Anh có chuyện muốn nói với em."

"Dịch Dương chuyện gì mà vội vậy?" Giản Vũ San trong lòng thấp tha thấp thỏm, cô ta sợ Kiều Dịch Dương nhớ lại, nhưng lại mong chờ âm thầm Kiều Dịch Dương có thể là muốn cầu hôn cô ta.

Sau khi trong phòng chỉ còn mình Giản Vũ San, Kiều Dịch Dương bèn mở miệng: "San San, chúng ta chia tay đi!"

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.