Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta

Phiên bản Dịch · 2510 chữ

Gọi cậu ta là chủ Cầu Bông? Lồng ngực Bác Ngự Thần nhói lên, rất lâu sau mới thở lại được.

Cái tên hồi nhỏ của cậu ta khi bé nghe rất hay nhưng lớn rồi nghe xong cảm giác như con chó lông xù! Đều tại bố mẹ lấy cái tên này khiến cậu ta không chạy về đích được!

Nhưng bây giờ cậu ta vẫn là một con chó độc thân! Còn phải ăn cơm chót mà đồ đệ của mình gửi đến!

Cậu ta nhìn Hoắc Khải Quân: “Anh Thâm trước đây còn tìm em học cách theo đuổi phụ nữ, bây giờ có vợ và con rồi bắt đầu quay sang chém giết em!”

Thời Khâm Tín: “Ngự Thần, cậu bây giờ mau chóng tìm người kết hôn mới có thể chuyển mình được, tốt nhất là một mũi tên trúng hai đích thì mới áp chế anh Thâm được!”

“Cậu nói đúng!” Bác Ngự Thần nhìn vào mắt Nhan Mộ Cẩn rồi quét ánh mắt sang nhũng người khác bên cạnh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Cố Mạt Ly: “Cố Mạt Ly đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi!”

“Bác tổng, anh đừng đùa tôi nữa!” Cố Mạt Ly cười.

“Ai đùa cô chứ?” Bác Ngự Thần nói: “Tôi không thích ngực nhỏ, cũng không cướp vợ của anh Thâm, bây giờ người phù hợp tiêu chuẩn chỉ có cô!”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong lại thấy nói đến cô ngực nhỏ nhất thời không can tâm: “Con cá thối, anh nói rõ cho em! Em kém thế à? Dựa vào cái gì mà các anh đều bắt nạt em?”

Nói xong cô xoay người tìm Thời Khâm Tín an ủi: “Anh Khâm Tín có phải là không ai cần em không?” Hôm nay cô chịu đả kích tự tin trong lòng đều rớt xuống đáy vực rồi!

“Không có, nếu không có ai dám cưới em anh sẽ làm từ thiện!” Thời Khâm Tín nhẹ nhàng nói: “Dù sao nhà anh cũng rộng, cưới về cũng không bị cản trở gì!”

“Ngữ khí của anh giống như là miễn cưỡng vậy!” Nhan Mộ Cẩn chau môi bất mãn.

“Cũng không coi là quá miễn cưỡng!” Thời Khâm Tín đứng dậy, cầm áo khoác: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Nhan Mộ Cẩn mở to mắt nghi hoặc.

“Cục dân chính vẫn còn một tiếng nữa mới tan ca.” Thời Khâm Tín nói rất tự nhiên.

“Hả?” Nhan Mộ Cẩn kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Không phải chứ? Chuyện gì thế này?” Ly rượu của Bác Ngự Thần đổ ra: “Cố Mạt Ly bây giờ chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn! Lấy giấy chứng nhận kết hôn xong từ ngày mai bắt đầu tăng lương, thưởng cuối năm gấp 10 lần!”

Hạ Nghiên Lạc cười đến cong cả lưng, cô đẩy Hoắc Khải Quân bên cạnh: “Khải Quân, anh xem, mấy người bạn của anh đều bị anh kích động đến bộ dạng kia kìa, nếu xúc động quá mà làm chuyện gì dại dột phải làm thế nào?”

“Không sao, họ có lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa có thai nhanh như vậy được!” Hoắc Khải Quân nghĩ đến cái gì đó cổ họng lại nóng lên, chỉ cảm thấy máu trong người lại dâng cao.

Anh như sói đói nhìn Hạ Nghiên Lạc, chỉ cảm thấy người phụ nữ bé nhỏ của mình luôn luôn hấp dẫn.

“Anh Khâm Tín vậy chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn thế nào?” Nhan Mộ Cẩn hoàn toàn không hiểu.

Thời Khâm Tín nhìn vào đôi mắt to đầy mê hoặc của cô bất giác mỉm cười: “Lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi thì đem đến trước mặt người không coi trọng em nói với họ chồng em so với anh ta còn ưu tú hơn.”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong thấy thật tốt, cô đã không kịp đợi để chứng kiến cảnh này nữa rồi!

Hơn nữa cô lại đánh giá Thời Khâm Tín một chút, chỉ cảm thấy anh cũng rất đẹp trai, thông minh, từ nhỏ cũng hay quan tâm cô. Quan trọng nhất là lúc nhỏ anh còn phụ đạo cho cô, trong lòng anh luôn là thần tượng của cô!

Nghĩ như vậy cô phát hiện bản thân mình không cẩn thận đã lao vào vũng nước này rồi, mặt cũng đỏ lên.

“Anh Khâm Tín, vậy bây giờ chúng ta đi?” Có điều muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn Nhan Mộ Cẩn vẫn hơi do dự.

“Ừ, Nhà chúng ta gần chỗ đó, anh lái xe đưa em về lấy hộ khẩu rồi đến cục dân chính, thời gian vừa khít.” Thời Khâm Tín nói xong bèn cầm áo khoác của Nhan Mộ Cẩn.

“À, được.” Nhan Mộ Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hướng về phía mọi người đang tròn mắt nhìn cô trong phòng vẫn tay: “Mọi người chơi vui vẻ, bọn em đi lấy giấy chứng nhận kết hôn!”

Tiếng đóng cửa phòng bao vang lên, mọi người mới dần dần tỉnh lại.

Đây là kết hôn thật sự sao?

“Mẹ nó chứ, không phải thật chứ?” Bác Ngự Thần hít sâu một lúc sau đó nhìn Cố Mạt Ly: “Cô xem, cô không đồng ý tôi chỉ đành hạ lương thưởng của cô thôi!”

Cố Mạt Ly vẫn chưa nói gì Hạ Nghiên Lạc đã lên tiếng: “Anh dám uy hiếp Mạt Ly của tôi!”

Bác Ngự Thần nghe xong lại nhìn sang vị nào đó bên cạnh Hạ Nghiên Lạc nhất thời chỉ có thể ngồi trên sô pha gặm nhấm nỗi đau.

Cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Thời Khâm Tín: “Khâm Tín, hai người thật sự đến cục dân chính à?”

“Sao lại không?” Thời Khâm Tín nói: “Tôi chưa kết hôn, đi đến cục dân chính tất nhiên là kết hôn chứ không phải ly hôn!”

“Tút, tút…” tiếng ngắt điện thoại vang lên, vẻ mặt Bác Ngự Thần có chút lưu luyến…


Hôm nay cách yến tiệc âm nhạc của giải trí Hoắc thị một ngày.

Từ sáng sớm Hoắc Khải Quân và Hoắc Tĩnh Nhiễm đã đến sân bay đón người thân.

Bà nội Hoắc nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm nhất thời nước mắt tuôn rơi: “Tĩnh Nhiễm! Tĩnh Nhiễm của mẹ! Con cuối cùng trở về rồi!”

Cô là đứa con gái nhỏ nhất của bà, bà đã cao tuổi mới có con gái nên làm sao mà không thương cô được?

Lúc đó Hoắc Tĩnh Nhiễm biến thành bộ dạng như vậy nên bà rất ít khi về nước không phải vì không yêu mà là quá yêu nên không dám đối mặt với sự thật này.

“Vâng, con về rồi, để bố mẹ và anh chị lo lắng rồi!” Hoắc Tĩnh Nhiễm cúi đầu với cả nhà rồi được bố là ông Hoắc Doãn Nam ôm vào lòng. Ông vỗ vai con gái nói: “Về là tốt rồi!”

Hoắc Khải Quân nhận hành lý trên tay bố rồi dẫn mọi người ra xe. Cả dọc đường đều không phát sinh chuyện gì, cứ vậy đi thẳng đến nhà cũ Hoắc gia.

Trong nhà đầu bếp sớm đã chuẩn bị bữa trưa, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Sau khi Hoắc Tĩnh Nhiễm kế hết chuyện của mình rất tự nhiên nhắc đến Hạ Nghiên Lạc.

Bà Lê Mỹ Chi mẹ của Hoắc Khải Quân nói: “Khải Quân, mẹ thấy gần đây bình luận về Nghiên Lạc không tốt, con không có hành động gì à?”

Hoắc Khải Quân lắc đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con tự có sắp xếp, hoạt động ngày mai còn cần bố mẹ cùng tham gia nữa…”

Lý Mỹ Chi gật đầu: “Được, sau hoạt động ngày mai cũng phải đi gặp con dâu và cháu trai rồi!”

“Mẹ sẽ thích hoj1” Hoắc Khải Quân chắc như đinh đóng cột.

Khi gia đình họ Hoắc đang tụ họp gia đình thì phía Kiều Dịch Dương lại bận đến đầu tắp mặt tối.

Trước đây những tin tức xấu về Hạ Nghiên Lạc tuồn ra ngoài anh lập tức liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng của công ty chặn những tin đó lại giúp cô.

Nhưng phía bên giải trí Hoắc thị lại hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Anh cảm giác hơi lạ nên muốn đợi xem hành động của họ, nhưng đợi cũng đã mấy ngày rồi những tin xấu đó cứ ngày một nhiều thêm mà Hoắc thị không hết có động thái cải chính nào hết.

Vậy là anh không ngồi im được, thậm chí anh còn liên hệ với Giản Vũ San.

Nhưng cô gái này này nói muốn xóa bỏ cũng được, anh phải cưới cô ta.

Anh nghĩ chưa trực tiếp trả lời vội mà tìm người chặn các tin xấu này đã. Nhưng giải trí Kiều thị lại xảy ra chuyện khiến anh hoàn toàn không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi và tiền bạc để làm biến mất tin xấu về Hạ Nghiên Lạc.

Bây giờ đã không kịp nữa rồi, cho dù có tẩy trắng cũng đã đen rồi.

Lúc nhận được thiệp mời của giải trí Hoắc thị anh nói trong điện thoại nội bổ bảo thư ký trả lời bên đó hôm đấy anh nhất định sẽ đến.

Hôm diễn ra yến tiệc âm nhạc của tập đoàn Hoắc thị Hạ Nghiên Lạc vì là ca sĩ nên ban ngày đã đến nơi luyện tập rồi.

Lễ hội âm nhạc 7 giờ tối chính thức bắt đầu, mà hơn 6 giờ khách khứa cũng đã đến không ít rồi.

Vì giải trí Hoắc thị chỉ là một công ty con dưới tập đoàn Hoắc thị. Do tập đoàn Hoắc thị kinh doanh chính là chuỗi khách sạn cao cấp nên hôm nay có thể nhân cơ hội này mà nói chuyện làm ăn với Hoắc Khải Quân cũng như móc nối đầu tư của tập đoàn Hoắc thị. Đối với người trong giới giải trí đây đúng là quá mê hoặc.

Nhưng ngoại trừ hàng ghế trước đều là những vị trí đẹp cố định, mặc dù có không ít người muốn tự do tìm cho mình một vị trí tốt ở đây nhưng lúc này vẫn có một người cố ý chọn một chỗ không ai để ý đến nhất, anh cũng không nói chuyện với bất kỳ ai.

“Khanh thiếu, vết thương của cậu…” Chú Trình bên cạnh lo lắng hỏi.

“Không sao, không chết được.” Khanh thiếu nói, nhìn lên sân khấu đáy mắt là một tia phức tạp.

Ngày hôm đó anh và Hoắc Khải Quân giao đấu bị thương, nhưng cũng may Hoắc Khải Quân không nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Anh dưỡng thương bao nhiêu ngày cuối cùng cũng ra được nhưng lại thấy những tin tức xấu liên quan đến Hạ Nghiên Lạc.

Về những tin xấu này mặc dù nói có chứng cứ rõ ràng, mặc dù anh cũng tận mắt nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc đi tìm Giản Vũ San, nhưng anh lại không tin cô gái mình thầm thương trong ký ức lại làm ra những chuyện như vậy.

Cho dù là thật ắt hẳn do có lỗi khổ tâm!

Anh hôm nay cố ý đến đây gặp cô, nghe cô hát, giống như nhiều năm về trước vậy.

Sắp đến 7 giờ tối, MC bước lên sân khấu nói: “Hoan nghênh các vị quan khách tham gia lễ hội âm nhạc thời thượng đầu tiên của giải trí Hoắc thị! Hôm nay chính là yến tiệc của âm thanh, không phân đất nước, dân tộc, càng không cần biết mọi người đến từ công ty giải trí nào bởi vì chúng tôi đều là những fan của âm nhạc…”

Lúc này Kiều Dịch Dương quay đầu thì nhìn thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm cách mình rất gần, trong lòng hơi nghi hoặc.

Tại sao vị trí của anh lại đẹp vậy? Ngoài hàng ghế đầu tiên là đại gia đình họ Hoắc ra thì hàng ghế thứ hai đây là vị trí xem đẹp nhất. Lẽ nào còn có ý nghĩ nào đó đặc biệt sao?

Nhưng lúc này Kiều Dịch Dương lại không nghĩ ra sao mình lại được ngồi đây.

Trên sân khấu MC mới Hoắc Khải Quân lên phát biểu. Anh đi đến trước micro ánh mắt quét xuống dưới một lượt. Lúc nhìn thấy Kiều Dịch Dương anh coi môi sau đó nói: “Chào mừng các bạn đến với lễ hội âm nhạc của giải trí Hoắc thị! Hôm nay ngoài những ca sĩ ký hợp đồng với Hoắc thị còn có không ít các vị khách quý có tiếng nói trong giới âm nhạc cùng nhau tham gia vào hoạt động ngày hôm nay! Ngoài ra tôi có một chuyện sẽ tuyên bố trước khi lễ hội âm nhạc kết thúc! Mà trước đó xin mời các bạn thưởng thức yến tiệc âm nhạc!”

Sau đó Hoắc Khải Quân đi xuống ngồi vào hàng ghế đầu tiên, đèn trên sân khấu thay đổi, tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

Khê Xuyên người đạt giải nhìn cuộc thi trước đó từ trong màn tối chầm chậm đi ra.

Ca khúc “Thủy mặc yên thành” mang theo âm hưởng cổ điển vang lên, kĩ năng ca hát của cậu ta cũng rất tốt. Tức thì đem đến luồng không khí cho lễ hội âm nhạc.

Bấy giờ cách tiết mục của Hạ Nghiên Lạc còn xa. Cô ngồi sau hậu đài nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe ca khúc đang phát.

Vừa rồi Hoắc Khải Quân nói muốn tuyên bố một chuyện, là chuyện gì? Cô dự cảm ra nhưng lại không dám tin đó là sự thật.

Bởi vì do đợi quá lâu cho nên Hạ Nghiên Lạc cảm giác hơi khó chịu. Cô cầm điện thoại lướt weibo một lát.

Trước đó Hoắc Khải Quân không cho cô xem cô đúng là không xem thật.

Nhưng lúc này khi nghe anh nói sẽ tuyên bố một chuyện trong lòng cô có chút không nhẫn nhịn được muốn xem những tin tức trên weibo viết về mình.

Không ngờ fan của cô thế mà đã lên đến hơn chín triệu rồi, hơn nữa mỗi lần ra tin tức mới là lại được mười nghìn.

Cô mở tin hot trên weibo quả nhiên mình xếp vị trí thứ ba. Lúc cô kích vào thì nhìn thấy…

“Lạc Tuyết sẽ hát ca khúc cuối cùng trong lễ hội âm nhạc thời thượng đầu tiên của Hoắc thị”

“Lạc Tuyết Hạ Nghiên Lạc”

“Lạc Tuyết không chịu được những tin xấu ảnh hưởng đến mình, nhưng dưới áp lực của dư luận kiên trì theo đuổi sự nghiệp.”

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.