Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Hoa Cố Sự, Nỗi Oan Khuất Như Mối Tơ Vò

Tiểu thuyết gốc · 5341 chữ

Cái Cửu U đánh giá toàn trường một lượt, rồi mới tiến sát tới bên người Di bà bà và Ân Thiên Đức, hắn nói nhỏ vào tai hai người: Tiểu tử này, mặc dù nội công vô cùng thâm hậu chắc hẳn ăn phải thứ quý hiếm gì đó hoặc giả được người khác quán đỉnh cho, nhưng ở tuổi y võ công quyền pháp kiếm pháp lại chẳng có mấy, ba người chúng ta trước cứ thăm dò, nếu thấy không ổn thì bày mưu khác.

Di bà bà xoa lên mu bàn tay nơi mà vừa bị Ái Mình đã thương.

Bà ta nhẹ gật đầu, bọn họ dựa vào cước bộ của cậu mà đánh giá. Người có võ công cao ắt hẳn cước bộ linh hoạt, trầm ổn đằng này cước bộ của cậu ta vung về nhiều chỗ.

Ba người đã thống nhất cùng lúc ra tay, nên đâu có chần chờ, Cái Cửu U tuốt kiếm ra trước nhất, mũi kiếm hung hiểm, toan một kiếm lấy mạng.

Tiêu Dao Tuấn tức giận hừ lạnh, quát mắng: uổng cho một tiếng danh môn chính phái lại muốn liên thủ bắt nạt một tiểu hài tử, còn không biết xấu hổ hay sao.

Chàng cố gắng tiến lại, nhưng chỉ đi được hai bước đầu gối lại khụy xuống, chỉ đành ôm ngực thở dốc.

Ái minh khi này thấy ba người đồng thời đánh về phía mình thì chân tay hốt hoảng, cặp mắt đảo qua binh khí ba người mồ hôi toát ra.

Tiêu Dao Tuấn nhìn thấy điệu bộ của cậu không khỏi thở dài, nghĩ thầm dựa vào một tiểu tử để cứu mạng cũng không phải phong thái của ta:

vị tiểu huynh đệ, xin ngươi hãy chạy đi, giữ lấy tính mạng, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.

Ái Minh mặc dù sợ nhưng bỏ chạy mặc cho hai người kia bị loạn chúng phanh thây lại không làm được lòng thầm nghĩ, có chết cũng sẽ chết như một đại trượng phu, ngàn vạn lần không thụt cổ rút đầu.

Cũng chính là điều mà lão Độc Nhân đã dạy ta.

Thấy cậu không chịu rời đi, Tiêu Dao Tuấn đành nói: tiểu huynh đệ. Ta thấy nội công ngươi vô cùng vững chắc, nếu không ngươi cứ sử dụng mai hoa chỉ đánh với bọn họ một phen.

Mai hoa chỉ chàng đã từng trông thấy Vô Danh đại sư sử dụng qua nên cũng hiểu vài phần uy lực của nó, chàng liền nói, mai hoa chỉ trước tin truyền nội lực qua ngón tay rồi phóng xuất lực đạo ra phía ngoài. Vị tiểu huynh đệ, ngươi biết về huyệt đạo chứ.

Đương nhiên ta biết, nghĩa phụ đã từng dậy ta.

Vậy được rồi ngươi cứ yên tâm lên đánh với bọn họ, ta sẽ giúp ngươi phá giải chiêu thức bọn họ.

Ái Minh nghĩ thầm, ngươi đứng còn không vững làm sao có thể chỉ dạy ta cách phá giải được chiêu thức, thôi ta đành phải liều cái mạng nhỏ này vậy.

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, khi này mũi kiếm của Cái Cửu U cũng đã đâm tới, Ái Minh chẳng biết né tránh chỉ đành quay lưng liền bỏ chạy.

Không chỉ Tiêu Dao Tuấn mà toàn trường đều trấn kinh rồi, Ái Minh bị ba người vây lại, chẳng chạy được mấy đã bị ba người chặn hết đường, cậu toan nhảy xuống Thuỷ Tạ Lâu thì, giọng nói uy nghiêm buồn bực của Tiêu Dao Tuấn vang lên: mau tránh sang phải ba tấc, sử dụng mai hoa chỉ đánh về huyệt Cự Cốt của gã.

Cậu đã được nghĩa phụ truyền thụ cho hoàng đế nội tự tại chân kinh, mỗi huyệt vị trên người cậu đều dễ dàng nhận biết và đánh trúng, thấy thế lao tới của cái cửu u mặc dù hoảng sợ nhưng Ái Minh cũng chỉ đành cố gắng vận dụng mai hoa chỉ đánh trúng huyệt Cự Cố mà Tiêu Dao Tuấn nhắc cho, huyệt đạo đó cũng không phải yếu huyệt chỉ là khi điểm trúng, khiến người bị điểm đau nhói, tạm thời mất đi sức lực.

Tiêu Dao Tuấn chỉ điểm toàn trường đều nghe huống chi là Cái Cửu U, hắn ta cố ý tránh người để

Ái Minh không thể đánh lên huyệt Cự Cố được, nhưng ngay lập tức Tiêu Dao Tuấn đã quát lên, hóa chỉ thành quyền, Ái Minh làm theo không suy nghĩ, binh một tiếng, Cái Cửu U trúng một quyền nặng ngay ở phần ngực, hắn ta học máu, văng xa hơn ba trượng, may mà có Di bà bà trống quái trượng lên chặn lại không thì đã sớm rơi xuống Thuỷ Tạ Lâu.

Giờ khắc này hắn ta miệng trào đầy máu tươi.

Ngược lại với lão, Ái Minh dơ lên nắm đấm của mình không khỏi ngơ ngác.

Thực ra cậu được Hướng Vấn Thiên truyền thụ cho nội lực cả đời của ông, đã sớm là một đại cao thủ, luận nội lực chẳng thua kém đám người Cái Cửu U là bao, gần nhất hút máu Kim Lạp Hoa Xà và Huyết Dị Thiềm Thừ mà lão Độc Vương tốn lòng nuôi dưỡng, nội lực lại tinh tiến không ít, giờ khắc này chỉ sợ không sợ kém so với đám người bọn họ.

Chỉ tiếc một điều, Hướng Vấn Thiên truyền võ công cho cậu cốt là để giải trừ độc tố do chưởng pháp của Cửu U nhị lão, giúp cậu phòng thân kiện thể, không có mục đích cho y tranh đấu với các cao thủ giang hồ.

Bây giờ bọn người đều đã trọng thương qua, sức mười không được ba, bốn.

Cái Cửu U dính một đòn nặng như thế làm sao có thể chịu được.

May mắn cho lão Ái Minh còn chưa thuần thục khống chế nội lực không thì hắn đã chết hồi lâu.

Di bà bà nhìn cái cửu u, miệng mũi đầy máu nằm trên đất lòng hoảng sợ.

Chúng ta cùng lên Ân Thiên Đức lớn tiếng nói.

Di bà bà gật đầu, hai người vọt mình đồng thời đánh về phía Ái Minh.

Ái Minh làm theo lời Tiêu Dao Tuấn một chiêu phật chỉ thiên nhai nhằm hướng di bà bà điểm tới, một đạo kình lực hùng hồn ép tới, Di bà bà không kịp né chỉ đành dơ quái trượng lên đón đỡ, nhưng luồng chỉ phong kia quá đổi kinh người lập tức ép cho bà bay ra ngoài.

Cậu biến chiêu không chậm, mai hoa xạ nhật, người nghiêng quá trái, chẳng khác nào người nằm nghiêng trên lưng ngựa đang dương cánh cung, dù Ân Thiên Đức đã có phòng bị, nhưng không ngờ được cậu biến chiêu quá nhanh, nhanh chân lùi lại.

May mắn thoát được một chiêu.

Tiêu Dao Tuấn khi này lại quát lớn: phật chỉ thiên nhai, mai hoa xạ nhật, nhất chỉ hứng hoa, đánh về huyện thái trung, đản phong, mạnh đức của hai người.

Ái minh lập tức làm theo cậu lao tới liên tiếp sử dụng xuất ra ba chiêu theo thứ tự mà Tiêu Dao Tuấn nói, chiêu số của cậu, không thuần thục đánh ra hơi có điểm chậm nhưng lực đạo lại như bạt sông đáo hải.

Ân Thiên Đức còn khá, y dơ song bút đón đở được hai chiêu phật chỉ thiên nhai và mai hoa xạ nhật nhưng lại không thể đón đở được chiêu nhất chỉ hứng hoa, chiêu số này vô cùng ảo diệu, tuỳ ý mà biến đổi. Khi trên khi dưới, khi bên tả khi lại bên hữu.

Ân Thiên Đức dính ngay một chỉ này vào vai, máu tươi liền trào ra, hất bay xuống Thuỷ Tạ Lâu.

Còn về phía Di bà bà, bà ta trúng liên tiếp cả ba chỉ, chỉ pháp cương trực cường kiện, đánh cho bà ta trọng thương không còn lực hoàn thủ.

Đán người đồng chủ trấn kinh, ngay cả Tiêu Dao Tuấn cũng không ngờ được nội lực trong người của Ái Minh hùng hậu đến thế, ba tuyệt đại cao thủ cứ thế bị chàng đánh trọng thương.

Đám đảo chủ có võ công cao cường hầu như đều bị Tiêu Dao Tuấn đã thương hay đánh chết, những kẽ còn lại đều là những tên mãnh phu, thấy sự không ổn đều muốn có giò bỏ chạy.

Bọn chúng dẫm đạp tranh nhau tìm lối bỏ chạy, Võ Thế Dân nhìn tình cảnh này lại nhìn qua Ái Minh và Độc Nhân, chàng do dự một hồi rồi mang theo sư thúc rời đi.

Ái Minh đợi cho đám người rời đi hết, liền móc từ trong người ra một gói thuốc bột có màu trắng.

Cậu cho thứ thuốc bột đó vào với nước mát, rồi đưa cho đám người Tiêu Dao Tuấn sử dụng, bọn họ thấy Ái Minh ra tay tương trợ nên biết cậu không phải là địch thì nhất nhất nhận lấy chén nước trong tay cậu.

Quả nhiên không đến mấy hơi, kinh khí mạch trong người bọn họ đã vận chuyển thông thuận.

Tiêu Dao Tuấn thấy cậu hào hiệp, lại chính trực không hề nghi ngờ chỉ là không hiểu trên tay cậu lại có được thuốc giải dược này. Bèn hỏi.

Tiểu huynh đệ, ngươi quen biết Độc Vương Lão Nhân hay sao?

Ái minh xấu hổ gật đầu đáp lời: là ta đoạt được của lão ta. Chúng ta vốn không có quen biết, mạng lão cũng chính là do ta lấy đi.

Nghe được lời này từ miệng của cậu cả hai người đều ồ lên kinh ngạc.

Thì cười khen:

Đúng là thiên tài xuất thiếu niên, đồ của lão ta dám đoạt, ngay cả mạng của lão ta cũng lấy, quả nhiên thiên tài xuất thiếu niên.

Nói thực chàng nghe được Di Hoa bà bà nói Độc Vương lần này cũng tham gia thì hơi có phần kiêng kị. Chàng không sợ trực diện đối mặt nhưng ám toán sau lưng, độc dược của lão lại xuất quỷ nhập thần nào có thể đề phòng. Trong lòng thầm than: cũng thật là may mắn, cũng may có bị tiểu huynh đệ này ra tay nếu không Tiêu Dao đảo ta, trên dưới chắc hẳn đều chết trong tay đám người bọn họ.

Mặc dù chàng rất muốn biết làm sao cậu lại có thể hạ sát được lão Độc Vương, nhưng lại chẳng tiện mở miệng.

Nhưng lão Độc Nhân lại chẳng quan tâm, lão hỏi ngay: ngươi thật sự đã giết được lão ta thật rồi sao, giọng điệu của lão ta dường như không tin.

Trong tên của lão có một chữ Độc hai người lại là người cùng một thời, bảo sao lão không quan tâm cho được.

Ái Minh thật thà, đành phải giải thích: lão ta muốn giết ta, nên ta đành giết phải giết lão, chỉ có điều...có điều nhân lúc lão không để ý mới đắc thủ.

Cậu vô cùng xấu hổ giải thích, trong giang hồ làm việc ám toán lúc người không phòng bị là việc thập phần mất mặt

Ái Minh mặc dù vừa mới bước chân vào giang hồ nhưng trước cũng đã nghe rất nhiều cậu chuyện tới người hành hiệp.

Tiêu Dao Tuấn xua tay tỏ ý cậu không cần phải xấu hổ nói: lão ra chết là thế nhân bớt đi người vô tội phải chết, cách gì mà chẳng như nhau, chỉ là giết người còn phân chính tà vậy chẳng khác nào đám chính đạo ngụy quân tử kia sao.

Tiểu huynh đệ thấy có phải chăng.

Ái minh gật đầu tán thành, thầm nghĩ đều là giết người, đã làm chuyện xấu còn phân ra chính tà không phải chuyện đáng cười sao, cậu quyết định sau này không được giết người nữa, đã giết người làm gì còn là người tốt được nữa.

Tiêu Dao Tuấn khi này thương thế phát tác, bèn khoanh chân đã tọa.

Hồi lâu chàng mới từ từ mở mắt ra, sắc mặt bớt đi mấy phần tái nhợt.

Ái Minh hỏi:

Tiền bối, người đỡ được mấy phần.

Không có gì đáng ngại đến tính mệnh nhưng để hồi phục như xưa cũng phải mất tới mấy tháng.

Đám người Cái Cửu U và Đi bà bà đã bị đệ tử trên tiêu dao đảo bắt lại.

Như Tuyết nằm trong lòng Tiêu Dao Tuấn thương thế mặc nghiêm trọng nhưng đã được chàng truyền chân khí cho, tính mệnh chẳng đáng lo, chàng ngắm nhìn nàng hồi lâu mới giao cho đệ tử trên đảo mang nàng đi dưỡng thương.

Tiêu Dao Tuấn nhìn song bào thai tỷ muội là Tiểu Hà và Tiểu Hoa, hai nàng chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng lo.

Chàng ngó xuống phía dưới, đám người đảo chủ đã rút đi hết, rừng mai kia đẹp là thế vậy mà khi này cảnh hoang đổ nát, vương vãi vết máu khắp trên những cánh hoa. Cánh hoa nhuộm sắc đỏ tung bay trong gió chiều tà.

Chàng liệu thương cho hai nàng một lượt liền phân phó, Tiểu Hà Tiểu Hoa, hai người các người kiểm tra trên dưới thương vong của tiêu dao đảo ta.

Ngày sau phải báo lại cho ta biết.

Chàng nói dứt lời liền dẫn đám người Ái Mình và Độc Nhân đi nghĩ dưỡng.

Hai người thấy Ái Mình được Hướng Vấn Thiên kết nghĩa phụ tử thì vô cùng kinh ngạc, dưới sự tò mò vặn hỏi của lão Độc Nhân, Ái Mìn nhất nhất kể lại.

Cậu từ miệng của Tiêu Dao Tuấn và Độc Nhân biết nghĩa phụ của mình thực sự chưa từng xuất hiện qua đây thì lòng thất vọng vô cùng.

Cậu đang muốn hỏi thêm thì, Tiểu Hà vẻ mặt rất đổi mệt mỏi bước vào, nàng nhẹ khom người kính cẩn chào ba người.

Tiêu Dao Tuấn hỏi: có chuyện gì thế.

Nàng nhẹ đáp: công tử, nô tì và Tiểu Hoa đã kiểm tra tới, chắc hẳn do Di Hoa bà bà để lộ ra trận pháp trên đảo, nên đám người của tam thập lục động và thập nhị đảo chủ mới có thể mang người tiến vào tiếng tâm đảo, phá vỡ vòng vây của các huynh đệ tỷ muội của chúng ta.

Nàng nhìn Ái Mình khét khom người bái tạ nói: cũng may có vị tiểu huynh đệ đây, đánh lui mấy tên đảo chủ, khiến cho bọn đảo chúng quấn quýt bỏ chạy theo.

Tiêu Dao Tuấn, vỗ vai Ái Mình nói: đúng rồi cảm tạ tiểu huynh đệ.

Rồi chàng lại quay hướng tiểu hà hỏi: đúng rồi chúng ta tổn thất bao nhiêu người.

Tiêu Hà mắt đỏ hoe đáp: chết một trăm hai mươi bảy người, bị thương hai trăm hai sáu người.

Tiêu Dao Tuấn vừa nghe được tin này lập tức đạp bàn lớn tiếng quát: Cái gì, đã chết nhiều như vậy sao.

Giọng chàng uy nghiêm nói vọng ra ngoài, mau mang cái tên chưởng môn của phái Thiên Kiếm môn cùng với Di Hoa bà bà vào đây cho ta.

À phải rồi, mấy tên đảo chủ các ngươi cũng dẫn vào đây một lượt đi.

Nói rồi chàng thu tay lại, khi này trên bàn hiện lên một dấu bàn tay sâu mấy tấc.

Cái Cửu U, được mang vào với sắc diện tái nhợt, đôi mắt trắng dã như người bệnh sắp chết. Bên cạnh là Di bà bà thương thế chẳng nhẹ hơn là mấy, không ngừng ho thành tràng dài, mỗi một lần lại phun ra một búng máu.

Chàng vừa thấy hai người được khiêng vào liền nổi trận lôi đình, chỉ vào Cái Cửu U, quát: đáng chết, lôi tên này đi làm phân bón cây cho ta.

Rồi lại chỉ qua mặt Di bà bà nói: Còn về phía Di Hoa tả sứ phế hết võ công, nể tình sư phụ và cũng vì ta chót coi ngươi như từ mẫu, ta giữ lấy cho ngươi một mạng.

Cái Cửu U sắc mặt càng thêm tái nhợt, cố gắng lết người tới chân Tiêu Dao Tuấn.

Đảo Chủ, xin tha mạng cho ta, ngài có thể bắt lão phu làm bất kỳ thứ gì cho ngươi cũng được.

Tiêu Dao Tuấn toan dồn kình vào lòng bàn tay toan đập xuống đầu của hắn ta thì lão Độc Nhân ở bên lớn tiếng khuyên, Tiêu Dao hay khoan.

Ngươi chớ quên đại sự còn chưa thành không thể ra tay lỗ mãng.

Ông thấy Tiêu Dao Tuấn thu tay lại thì trở nên hoà hoãn nói: giết y không phải chuyện nhỏ, chỉ sợ đám người chính giáo tới dây dưa không dứt.

Đúng đúng vậy đảo chủ đừng giết ta, giết ta rồi, ngủ phái còn lại sẽ liên thủ với nhau gây bất lợi cho đảo chủ.

Cái Cửu U quỳ rạp người xuống cầu xin.

Hừ, ta chẳng lẻ lại sợ đám người đạo mạo luôn mang danh chính nghĩa tìm tới gây chuyện, bọn chúng cứ tới đi, tới một người liền giết một người. Giám giết trên dưới nhiều đệ tử ta như vậy mà còn muốn sống, chẳng lẻ để thiên hạ coi thường Tiêu mỗ này.

Cái Cửu U van xin: sẽ không ta làm mọi thứ đảo chủ muốn ngay cả bắt ta dâng cả Thiên Kiếm môn cũng được.

Tốt, rất tốt, vậy thì ta không cần, nói dứt lời chàng phóng chưởng lực đập nát đầu của Cái Cửu U.

Độc Nhân nhăn mày chỉ đành thở dài, Ái Mình thì bị làm cho hoảng sợ rồi, không ngờ bị đảo chủ này hành động mau lẹ, tàn độc như vậy, cứ như vậy giết chết một vị chưởng môn của lục đại môn phái.

Khi này một tiếng cười the thé vang lên, giết rất hay giết rất tốt, hắn làm chưởng môn của môn phái lại muốn dâng môn phái lên cho người khác thì giữ lại làm gì.

Di bà bà nhìn lên cái đầu của Cái Cửu U đã bị Tiêu Dao đảo chủ đánh thấy kiểu đổ máu cười nói.

Rồi bà lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Dao Tuấn, giọng thê thảm nói: 

ngươi phế ta làm gì, không bằng giết chết ta đi.

Chàng nhìn bà hồi lâu, rất lâu như nhớ lại một chuyện mà chàng muốn cất giấu, nắm tay chàng xiết chặt thở hắt ra chuốt hết gánh nặng rồi nói:

Cô cô có biết vì sao sư phụ giết chết phu quân của ngươi không.

Di bà bà đáp: không phải là hắn ta thích làm việc tuỳ hứng hay sao. Phu quân ta tuy không phải là người tốt gì nhưng cũng không đắc tội gì với y.

Đúng vậy hắn không hề đắc tội gì với sư phụ, nhưng những năm đó, uy danh của lão cũng chẳng thua kém gì Độc Vương lão nhân đâu.

Di bà bà quát: ngươi nói bậy.

Tiêu Dao Tuấn bật cười: nực cười thay ta cần phải vụ oan cho người sao, hắn ta từng hãm hiếp rất nhiều thiếu nữ, lá ngọc cành vàng, khuê nữ đài cát chắc cô cô không hề hay biết.

Nhớ năm đó ở Bắc Lương, tiêu cục họ Võ vì trong nhà có một thiếu nữ xinh đẹp mà trên dưới hơn trăm người bị lão giết chết.

Cũng may lần đó, sư phụ dẫn ta xuống núi ngao du ngoạn thủy. May mắn cứu được mười hai người trong tiêu cục, nhưng lại tiếc thay thiếu nữ đó đã bị hắn bắt đi.

Trước khi chết Võ Mình Long cũng chính là tiêu đầu đã cầu xin sư phụ giúp ông ấy tìm lại con gái.

Chàng nhìn qua Tiểu Hà phân phó: ngươi cho mời đàm tuyết tỷ tỷ tới đi.

Chẳng bao lâu một thiếu phụ độ chừng tam tuần khập khiễng bước tới, tóc bà ta rối bồi thần trí dường như chẳng được mình mẫn.

Người này Di bà bà rất thân thuộc, nàng rất đang thương, khi di bà bà lên đảo Đàm Tuyết đã ở trên đảo, khi đó nàng rất đẹp, nhưng thần trí không bình thường, càng ngày càng trở nên xấu xí, bà luôn cho rằng chuyện này chính là do Tiêu Dao Thiên vì xú tính mà gây ra.

Lại nghe chàng nói tiếp: lúc đó sư phụ không nghĩ ngươi để lòng chuyện xưa nên không nói tới, sợ ngươi sau khi biết lòng mang thương cảm. Vì một tên Hắc Diện Nam Tử.

Ngươi nói bậy, phu quân của ta không phải là Hắc Diện Nam Tử.

Đàm Tuyết tỷ tỷ ta biết, tỷ tỷ không hề bị điên, sư phụ ta đã từng chuẩn mạch cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ giả điên cũng vì không muốn nhắc lại chuyện xưa. Nhưng lần này Tiêu mỗ cầu tỷ giúp ta một lần.

Đàm Tuyết đang cười như ngây dại sắc mặt nàng chợt thoáng nét u buồn, hai hàng nước mắt không cầm được mà rơi lả chã.

Tiêu Công tử cần gì phải nói vậy, ân tình mà Đàm Tuyết nhận của tiền đảo chủ và đảo chủ quá lớn, ta cũng không muốn Di tỷ lòng mang nghịch ý với Tiêu Dao Thiên đảo chủ.

Rồi nàng quay qua Di bà bà, vẻ mặt thê lương, Di bà bà nhìn thấy sắc mặt của Đàm Tuyết trong lòng bất an, một nửa muốn lắng nghe một nữa lại không muốn.

Chỉ nghe Đàm Tuyết nói: tiêu cục Võ gia ta trong thiên hạ rộng lớn quả thật không đáng nhắc đến nhưng ở một nơi nông thổ như Bắc Lương thì khác nổi danh, ta nhớ năm đó mình vừa trong mười sáu tuổi, khi đó tinh nghịch vô cùng liền xin phụ thân bằng được để áp tiêu cùng thương đoàn.

Chuyến hàng đó chúng ta phải áp tải từ Bắc Lương tới phụ cận Thiên Kiếm môn.

Tới nơi ta bị cảnh đẹp nơi đây làm cho nổi tính trẻ con, liền chạy đùa khắp nơi.

Ta nhớ rõ hôm đó, ta đi dạo trên phố thị dạo ngang qua một cửa hàng bán Trâm Ngọc.

Ta đang cầm tới một cây Trâm Phụng Yến, thì từ xa vọng lại tiếng người mắng chửi, giữa phố thị đông đúng một thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa trắng phóng như bay.

Y lướt qua người ta, đôi mắt chợt dán chặt lên trên người của ta, con tuấn mã của y không nghe lời nó hí lên một tràng dài làm ta dật mình lại với tình đánh rơi chiếc Trâm xuống dưới đất.

Ta vốn muốn ngắm trên người làm gì mang đủ tiền, liền bị chưởng quỷ bắt đền, ông nói muốn bắt ta đưa lên quan phủ. Ta cầu xin thế nào ông ấy cũng không tha cho.

Đúng lúc ta túng quẩy y cưỡi ngựa quay lại, xin lỗi rồi đưa tiền đền Trâm cho ta.

Chàng đối đãi với ta rất nhẹ nhàng, chàng ta gương mặt anh tuấn, ăn mặc theo lối tú tài.

Y nói gì ta cũng đều tin, ngay cả thân phận ta cũng đều nói cho hay, đến khi rời đi còn đích thân tặng cho chàng chiếc khăn tay mà ta hay mang theo bên mình.

Khi Di bà bà nghe thấy Đàm Tuyết nhắc tới người cưỡi ngựa trắng, khuân mặt anh Tuấn theo lối Tú tài thì sắc mặt giật giật lên mấy cái không khỏi ho lên khù khụ.

Nguyên phu quân của Di Hoa bà bà vốn bản tính háo sắc người mà Đàm Tuyết nhắc đến kia chính là hắn ta, hắn thích trêu ghẹo những thiếu nữ trẻ tuổi, ngoại hiệu bên ngoài của y chính là Hắc Diện Dâm Quân.

Trong tông môn hắn chình là nhị sư huynh của Di Hoa bà bà, Trấn Phong Y.

Năm đó Di Hoa bà bà nhan sắc vẹn toàn, thập phần tú lệ, đã bị hắn ta để ý từ lâu, ngại vì phần sư phụ nên chưa dám nhúng tràn.

Đợi mãi đến khi sư phụ thân mang trọng bệnh liền tiếp cận sự muội, Di bà bà khi đó là thiếu nữ mới lớn, hắn chỉ vài câu đường mật liền khiến cho Di bà bà yêu hắn say đắm, sau đó liền tổ chức hôn lễ.

Bà ta vốn quanh năm ở trên tông môn chẳng bao giờ xuống núi, lại thấy phu quân phải dẫn các huynh đệ xuống núi, mỗi lần về các huynh đệ đi theo hắn đều khen hắn ngớt lời, nào biết được đám tiểu đệ phần bị hắn mua chuộc, phần ngại thân phận đâu dám nói.

Bà ta không nào ngờ được Trấn Phong Y bên ngoài lại gây ra vô số chuyện sai trái.

Ngày hôm đó trong người có chuyện nên hắn mới buông tha tiễn nàng về nhà nhưng chưa được răm bữa nửa tháng hắn đã suốt ngày đêm tơ tưởng tới cô nương thanh tú lệ Đàm Tuyết, dẫn theo hai mươi người Thiên Kiếm môn, theo lời của Đàm Tuyết đến tận tiêu cục của Võ gia ở Bắc Lương.

Hai mươi người mà hắn mang theo, tên nào tên nấy võ công cao cường, tiêu cục Võ gia chỉ là loại tiêu cục

nhỏ, do một đám võ phu dựng nên, nào sách được với đệ tử của danh môn đại phái.

Ngày hắn tới Bắc Lương đã giết chết hai tên gác cổng của tiêu cục Võ gia, bắt ép nhà họ Võ phải giao nộp Đàm Tuyết cho hắn. Nếu không sẽ để cho trên dưới tiêu cục gà cho không yên.

Nào có phụ thân nỡ lòng giao con gái của mình cho một kẻ đê hèn như hắn.

Lại vốn xuất thân trong giới đạo tặc, gan cũng lớn đâu sợ gì một tên thiếu niên mặt búng ra phấn kia.

Nhận được thư liền cho người gửi thư tuyên chiến.

Nào ngờ Trấn Phong Y quá đỗi đê hèn, nào chịu chính diện đối chiến, mỗi đêm hắn cử người vào, giết chết từng người một của tiêu cục.

Cứ cách hai ngày lại có ngựa mang theo thi thể đứng trước cổng tiêu cục.

Những bộ thi thể đều là người của tiêu cục có việc ra ngoài. Ngay cả những tên nô gia đi ra ngoài mua thức ăn cũng bị hắn thẳng tay hạ sát.

kẻ bị cắt tay, cắt chân, chết không nguyên vẹn.

Năm đó Bắc Lương chỉ là vùng thôn giả, Thiên Kiếm môn lực lớn, các quan nghe danh cũng phải sợ đến mấy thành.

Phụ thân của Đàm Tuyết hết cách, đánh thì chẳng thấy người đâu để đánh, báo quan cả tháng cũng chẳng thấy bóng dáng của một tên quan sai.

Chỉ đành giải tán cả tiêu cục, nào ngờ tưởng giải tán tiêu cục có thể hoá giải một màn hạo kiếp kia.

Nhưng nào ngờ Trần Phong Y tàn nhẫn hơn ông nghĩ nhiều, những người có liên quan tới tiêu cục, đều bị hắn chặn đường giết tuyệt.

Nghe tin giữ, ông nhân đêm tối mưa lớn liền cho giá quyến chạy trốn nào ngờ đâu Trấn Phong Y đã đoán biết từ trước, hắn sai sử huynh đệ chặn đường trước.

Phụ thân của Đàm Tuyết là Võ Thế Bá vì muốn bảo vệ gia quyến mà mất mạng.

Cả đoàn người cố gắng tháo chạy, mãi đến khi gặp một miếu hoang mới dừng lại. Vô tình lại cũng phần may mắn gặp được hai người Tiêu Dao Tuấn cùng Tiêu Dao Thiên đang tá túc ở bên trong.

Thấy mấy người tới máu me khắp người biết là có chuyện dữ hỏi ra mới biết được ngọn nguồn, Tiêu Dao Thiên khi đó thấy chuyện bất bình nào có để yên.

Đợi cho đám người Trấn Phong Y đuổi tới, liền một kẻ giết sạch.

Trấn Phong Y biết địch thủ quá đỗi mạnh mẽ, liền bán mạng của các huynh đệ, một mình cưỡi ngựa chạy thoát.

Theo lời Đàm Tuyết nói, ông biết đã để mất kẻ chủ mưu liền dẫn nàng theo đuổi bắt bằng được.

Ở một bên khác, Di bà bà đợi hơn tháng, mãi mà không thấy trượng phu quay về tông môn tìm mình lại nghĩ y xảy ra chuyện, bèn xuống núi tìm kiếm.

Khi bà gặp được hắn ta thì thấy hắn đang trong bộ dáng rất đổi thê thảm.

Trấn Phong Y vừa thấy được nàng lòng mừng rõ như vớ được vàng. Đêm đó sau khi phu phụ gặp nhau, hắn liền ra tay hạ thuốc mê bà rồi đem bán cho một tên công tử.

Nguyên là khi hắn bị Tiêu Dao Thiên đuổi chạy, hơn mười ngày mới có thể trốn thoát, lòng vô cùng tức giận, bởi lẽ náo ra sự tình lớn như vậy mà lại để sổng mất con mồi ngon, về tới phụ cận Thiên Kiếm môn, hắn liền tìm tới lầu xanh, nghĩ tới phụ cận tông môn nên hắn vô cùng hống hách gọi vô số mỹ nữ đến tiếp rượu, cũng vô tình trọc ghẹo đến một công tử nhà quyền quý con của một viên quan huyện lớn trong triều, hắn cậy có võ công nên hôm đó đã đánh gã một trận, nào ngờ hôm sau tên công tử đó đem người tới đuổi đánh, hắn đánh không lại liền chạy như chó nhà có tang.

Xong cũng là lúc gặp lại được Di bà bà, luận nhan sắc Di bà bà thời đó cũng được xem là mỹ nhân, chuốc thuốc mê bà xong hắn liền bán bà cho gã công tử chỉ mong tháo bỏ được khúc mắc đôi bên.

Gã công tử nọ thấy Di bà bà thì đôi mắt cũng tỏa sáng gật đầu liền đồng ý.

Nhưng nào ngờ cho gã, khi Di bà bà tỉnh lại chỉ thấy trên người không một mảnh vải lại nằm cạnh một tên nam tử xa lạ, trong lúc tức giận liền đập chết gã ta, nào ngờ, viên quan huyện này, có mỗi một đứa nhi tử là gã, liền cho thuộc hạ dốc lòng điều tra.

Chưa tới năm ngày trời, cả bà và Trấn Phong Y đã bị hắn bắt lại, đem vào ngục tối.

Di bà bà bị vị quan kia cho lính canh đánh đến mức què một chân khí huyết công tâm, thụ thương ho ra máu, đến bây giờ bệnh tình cũng chẳng thuyên giảm.

Còn ở bên kia,Tiêu Dao Thiên đuổi suốt nửa tháng đang muốn lên thẳng đỉnh Thiên Kiếm môn thì lại vô tình nghe được người dân bên đường kể lại chuyện lạ.

Ông phá ngục mà vào bắt cả hai người ra, Lúc đó ông chỉ nghĩ là Di bà bà bị Trấn Phong y hãm hại nên tiện tay cứu vớt.

Còn Trấn Phong Y giao cho Đàm Tuyết tự tay báo thù. Ông nào có ngờ cứu Di bà bà một mạng, nhận bà làm nghĩa tử, phong bà làm tả sứ lại khiến bà ta hiểu lầm ôm hận đến tận ngày hôm nay.

Đàm Tuyết sau khi kể xong nước mắt lưng tròng.

Tiếng khóc của nàng ai oán làm sao, khiến ai nghe cũng phải ngậm ngùi.

Trên dưới hơn trăm người chết chẳng còn lại mấy.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.