Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Gạch

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Chương 46.

Tại chỗ, Tử Thiên không ngừng hấp thu quả trứng kia tinh hoa, dung nhập vào cơ thể mình bên trong.

Hắn có thể cảm nhận được, loại lực lượng này đang không ngừng lớn mạnh.

Cũng theo đó, trong cơ thể hắn bắt đầu có một cái bất thường phát sinh.

Đó là, loại máu màu đen của hắn mơ hồ đang có thù địch ý định đối với tinh hoa của quả trứng này.

Điều này hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, nhưng nó cũng không ngoài dự đoán của hắn.

Đối với sự thù địch này xảy ra, Tử Thiên hắn cũng không có can thiệp, bởi vì theo như suy nghĩ của hắn, loại máu màu đen kia mặc dù ban đầu nó thật là Huyền Vũ máu, nhưng bây giờ nó đã không phải.

Mặc kệ là trước đó nó có đối với đối phương chán ghét như thế nào thì sau khi dung nhập vào cơ thể của hắn thì nó phải chịu sự áp chế của hắn, chán ghét không chán ghét thì bây giờ cũng không phải chuyện nó có thể quản được.

Đã làm hắn một bộ phận thì phải có chính nó bổn phận, như hắn chỉ vì việc này mà lại đi tham gia vào thì há chẳng phải chính mình là một cái nhìn Đông ngó Tây hay sao.

Mặc kệ không quản!

Quyết định như vậy, Tử Thiên tiếp tục yên tâm nhập tâm vào việc cắn nuốt tinh hoa của quả trứng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc, Tử Thiên liền có thể cảm nhận được lực cắn nuốt của mình đã dần trở lên mạnh hơn rất nhiều, cũng theo đó mà tốc độ cắn nuốt cũng ngày càng nhanh chóng hơn.

Theo suy đoán của hắn, nhanh nhất chỉ cần mấy vạn năm hắn liền có thể hấp thu hết quả trứng này.

Nhưng mà lúc này, trong đầu hắn mới chợt nhớ ra.

Quả trứng này giống như vẫn còn sinh mệnh lực, chẳng những thế, có khả năng nó còn sinh ra cả linh trí nữa, giống như việc khi trước nó từng cố ý khiến hắn bị trói lại tại nơi này…

Nhưng bây giờ, tại sao nó lại im lặng không một tiếng động để hắn thôn phệ, đây chẳng phải là nó đang đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Lúc mới đầu hắn còn cho là nó bởi vì bị tế đàn này mạnh mẽ trấn áp nên không có hành động gì, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.

Cái quả trứng này giống như không quản chính mình sống chết a.

Nó giống như đang tình nguyện bị hắn hút chết… đây là cái gì suy nghĩ, chẳng lẽ bị phong ấn ở nơi này quá lâu nên là sinh ra chết tâm, muốn được giải thoát rồi?

“Ừm, hẳn là như vậy!”

Không tìm được đầu đuôi ra sao, Tử Thiên cũng chỉ còn có thể tự mình nghĩ ra một cái suy nghĩ.

Nhưng hắn lại đâu biết rằng, hành động này của hắn chính là đang hợp ý quả trứng, chỉ khác là cũng không phải quả trứng muốn được giải thoát mà là nó đang muốn…

Tử Thiên đối với chuyện này không có hiểu rõ nên hắn cũng không quá chú tâm, thoáng nghĩ qua một chút rồi hắn lại nhanh chóng cho qua, chuyện này dù sao cũng không phải là hắn có thể suy đoán ra được.

Tại dưới Tử Vực, Tử Thiên đang không ngừng thôn phệ quả trứng thì tại thế giới này phía trên trời, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới che kín bầu trời, mà trên trời cao không ngừng có sấm sét đánh xuống mặt đất,…

Không biết từ nơi nào, một cỗ bất an bắt đầu thẩm thấu vào trời đất khiến cho thiên địa đã tối tăm mù mịt lại càng thêm âm u cùng hoang tàn.

Chưa dừng lại ở đó, theo thời gian trôi qua, cỗ kia bất an ngày càng dày đặc mơ hồ có thể chiếm lấy tâm thần người khác.

Không phải chỉ ở nơi này, rất nhiều khác thế giới đều là như đây.

Rất nhiều nơi trời đất đang trong xanh mát lành bởi vì mây mù kéo tới mà trở nên tối tăm mù mịt, lại cộng thêm loại kia khiến lòng người bất an càng làm cho người ta run rẩy.

Thuận Thiên Nguyên Giới, Mạc tộc đại điện.

Trong đại điện to lớn, rất nhiều người đang đứng ở bên trong bàn luận bàn luận.

Ở cao nhất đại điện phía trên, đặt lấy một cái vương toạ, bên trên có một lão giả đang ngồi lấy, ánh mắt hắn nhìn ra đại điện phía ngoài bầu trời lông mày co lại.

“Bẩm tộc trưởng, Thiên Địa dị biến, khắp nơi là hoang tàn khí tức, lại cộng thêm cỗ kia bất an lực lượng, cho thấy đây là một cái đại kiếp a.”

Đại điện dưới sảnh một cái trung niên nam tử bước lên đối với lão giả phía trên chắp tay cung kính nói.

Nghe được có người đối mình bẩm báo, lão giả thu mắt lại nhìn về đại điện phía dưới, lấy một ánh mắt kì quái nhìn lấy người này.

“Mạc Thiên Hưng, ngươi hiện tại là tộc trưởng kế nhiệm a?”

Mạc Thiên Hưng phía dưới nghe lấy chính mình phụ thân hỏi thăm liền khom người xưng phải, nhưng mà hắn lại không biết ý phụ thân mình là như thế nào? Không lẽ mình nói cái gì sai hay sao?

Ngồi ở trên vương toạ lão giả nhìn lấy Mạc Thiên Hưng chắp tay phía dưới làm một cái nghiền ngẫm ánh mắt.

“Đúng vậy tộc trưởng.”

Lão giả ngồi trên vương toạ cũng không đối với câu trả lời của Mạc Thiên Hưng cảm thấy thế nào mà chỉ hỏi: “Vậy ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bẩm tộc trưởng, năm nay con đã hơn ba trăm vạn năm tuổi?”

Nghe thấy phụ thân hôm nay toàn hỏi những câu không đâu, Mạc Thiên Hưng trong lòng không khỏi lấy làm lạ.

“Lão già này hôm nay làm sao vậy?”

“Hơn ba trăm vạn năm tuổi, vậy là ngươi cũng đã già rồi a!”

Chưa từng dừng lại, lão giả trên vương toạ lại nhìn lấy con trai mình hỏi: “Chức vị tộc trưởng này…”

Nói đến đây, hắn liền dừng lại, chăm chú nhìn lấy con trai mình đang đứng phía dưới nghiền ngẫm.

Mà Mạc Thiên Hưng sau khi nghe đến chức vị tộc trưởng trong lòng sướng rên.

Hắn thầm nghĩ: “Cái gì? Mạc Thiên Lâm lão già này muốn truyền vị rồi? Đây là con mẹ nó Mạc Thiên Hưng ta sắp lên tộc trưởng chi vị rồi.”

Mà đứng ở xung quanh Mạc Thiên Hưng chúng lão đều lấy làm kinh ngạc, lão tộc trưởng muốn truyền vị?

Sao lại như vậy? Đại kiếp sắp tới còn truyền vị! Đây là ý làm sao?

Nhưng mà có người kinh ngạc cũng có người vui, có người buồn.

Vui nhất có lẽ là những người theo hầu Mạc Thiên Hưng phe phái, mà người buồn thì chắc chắn là đám còn lại rồi.

Cả đại điện lập tức thì thầm rôm rả, đây là một cái to lớn thông tin a.

Ngồi trên vương toạ Mạc Thiên Lâm nhìn lấy phía dưới đám người trong lòng thì ngũ vị tạp trần.

Con mẹ nó! Lão tử còn chưa nói xong đâu.

Chỉ thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một cái cục gạch, tay phải ném ra.

Cục gạch giống như đạn pháo thẳng hướng Mạc Thiên Hưng đi tới.

Không kịp phản ứng xong, cục gạch đã đi đến Mạc Thiên Hưng đầu lâu.

Bang!

Giống như sắt thép va chạm vào nhau, chỉ thấy ngay sau đó Mạc Thiên Hưng ăn một cục gạch lập tức lộn ngược ra sau mà trong miệng thì “A A…” kêu đau.

Quá bất ngờ! con mẹ nó quá bất ngờ!

Chúng lão trong sảnh cũng là một mặt mộng bức, lão già kia xuất thủ quá con mẹ nó nhanh, nhìn còn chưa kịp chỉ thấy tiểu tử Mạc Thiên Hưng này đã lăn ra kêu đau, mà tại hắn bên cạnh còn có một cái quen thuộc cục gạch.

Cái này cảnh tượng, quá ư là quen thuộc a.

Mạc Thiên Hưng ôm đầu ngồi dậy, một mặt mộng mơ nhìn lấy phụ thân mình như muốn tìm được đến lý do.

“Phụ…”

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói thì Mạc Thiên Lâm ở trên một mặt điên tiết trạng thái lập tức gầm lên: “Phụ ngươi cái đầu gối a, con mẹ nó cho ngươi nói thiên địa dị tượng suy nghĩ, ngươi ngược lại là biết nói a.”

“Phụ…”

“Câm mồm.”

“…”

Mạc Thiên Hưng bị chửi quá sốc không kịp trả lời liền bị cuồng phong đánh tới một cái bạt tại.

Ba!

Cả đám người phía dưới thấy được cảnh tượng này cũng là im thin thít, không ai dám mạnh thở một cái.

Con mẹ nó đây là tình huống gì?

“Haizz!”

Qua một hồi lâu Mạc Thiên Lâm mới thở dài ra một cái, cái lưng còng nhẹ nhàng tựa ra phía sau.

“Thánh Nữ, ngươi nghĩ thế nào?”

Phía dưới đám người đi ra một cái trẻ tuổi nữ tử, toàn thân mặc lấy cung trang trắng muốt, khuôn mặt xinh đẹp đeo lấy một cái màn che.

Nàng ta đi ra làm một cái nhẹ nhàng thi lễ, cung kính nói:

“Bẩm tộc trưởng, Thiên Thiên đến đây không lâu, không thể đưa ra được cái gì suy tính, nhưng theo ta suy nghĩ trận đại kiếp này có lẽ còn chưa có diễn ra.”

Dừng lại một lát, Mạc Thiên Thiên lại nói tiếp: “Theo như cổ tịch có nói đến, cùng với hơn một trăm vạn năm trước điềm báo thì đại khái đây chính là hạo thiên đại kiếp, mà loại này đại kiếp lực lượng tích tụ hẳn là sẽ cần rất là nhiều thời gian mà không phải nhanh chóng như vậy.”

Mạc Thiên Lâm ngồi phía trên nghe được những điều này thì khẽ thở dài, giống như còn chưa hài lòng: “Được rồi, ngươi đến đây không lâu mà có thể có được như vậy suy tính liền đã không tệ.”

Mạc Thiên Thiên: “…”

Không có hải lòng câu trả lời, Mạc Thiên Lâm chỉ đàng ngậm ngùi rời đi, để lại cả đại điện ngơ ngơ ngác ngác.

Thiên địa dị biến cũng không phải chỉ Thuận Thiên Nguyên Giới một giới mà là ở rất nhiều nơi, cũng giống Mạc Thiên nhất tộc như vậy, các cao tầng đại não ở các thế giới khác đều tổ chức đối nhau tụ lại bàn bạc lấy cái gì.

Bạn đang đọc Nhất Mộng Nhập Luân sáng tác bởi SắC.DụC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SắC.DụC
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.