Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4948 chữ

Hắn đã ở trong phòng Diên Thọ thời gian một khắc

Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cũng đã xác nhận quan hệ cô cháu, cho nên….

Nàng đương nhiên hiểu rõ Hiển nhi cùng Diên Thọ trong phòng làm gì, cũng rất tin tưởng hắn chỉ một lòng muốn tìm ra Huyết Ưng, đối với Diên Thọ không có hứng thú. Chỉ là…

“ Đã qua một khắc đúng không?” Phó Ngọc nói

“ Ừ.” Nàng không yên lòng, ngồi trên cửa sổ hướng vào trong phòng, cúi đầu nhìn chân váy mình nhẹ đá hai chân.

“ Cũng đã xác định là cô cháu, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng không phải là đợi có phần hơi lâu sau?”

“ Vậy sao?” Nàng như vô tình đáp. Bọn họ đang làm gì nhỉ?

Hắn quyết định tối đêm nay sẽ xuất phát, chính là muốn Diên Thọ có thể thuộc hết toàn bộ danh sách, hiện tại cũng sắp chạng vạng tối, sau khi tỉnh lại, hắn dứt khoát lưu nàng lại, chính mình đi qua phòng Diên Thọ.

Hiển nhi chỉ muốn danh sách, hiện tại Diên Thọ đang dùng ánh mắt gì nhìn hắn đây? Mê luyến, hay là chua xót?

Một đôi tay đột nhiên cướp hai khối điểm tâm của nàng, nàng kinh hãi hoàn hồi, lập tức ngẩn đầu kêu lên:

“ Đưa cho ta!”

Phó Ngọc liếm ngón tay cười nói:

“ Ngọt quá, Cửu sư muội, ngươi cả ngày đều ăn, thỉnh thoảng cũng nên chia cho những người khác.”

Nàng trừng mắt nhìn hai miếng điểm tâm cuối cùng. Cho tới bây giờ chưa có ai cùng nàng tranh đồ ăn, người nào trên đảo cũng biết nàng dùng cái này để duy trì sự sống, ngay cả khi ăn đến phát khóc cũng vẫn phải ăn, Hiển nhi rất ít khi cùng nàng ăn chung, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu mấy ngụm chẳng khác nào rơi mất một cái mạng.

Nàng khẩn trương nhảy xuống, lắp bắp nói: “Ta, ta trở về xe ngựa lấy.”

“ A , cái gì cơ? Ngươi ăn ít một chút không được ạ?” Phó Ngọc trừng mắt nàng

“ Ta nhất định phải đi lấy!” Sắc mặt nàng bắt đầu trắng bệch, xoay người hướng ngoài cửa

“ Được rồi, ta giúp ngươi đi lấy!” Phó Ngọc không hiểu gì, nhưng vẫn là giúp nàng đi lấy đồ ăn “ Ngươi ở lại đây chờ ta, có việc thì kêu một tiếng, Công Tôn tiên sinh ở ngay viện cách vách

Nàng chần chờ rồi gật đầu. Thấy hắn ra khỏi cửa, vội nói: “Lấy hai cái giỏ, hai cái giỏ nhé!”

Hắn cổ quái liếc nàng một cái, há miệng muốn nói điều gì, cuối cùng thở dài nói:

“ Được”

Nàng có chút run rẩy, liều mạng ôm cái giỏ nhỏ, hai chân có chút đứng không vững, cố gắng chống đỡ trở về phòng.

Nàng chán ghét tình cảnh này, thực chán ghét! Nàng sợ phải ăn như vậy cả đời, càng sợ có một ngày đồ ăn cũng không có, Hiển nhi không nói nhưng nàng biết hắn không muốn nàng rời đảo, chính là sợ bên ngoài việc ngoài ý muốn quá nhiều, vĩnh viễn không biết được ngày mai nàng có thể hay không ngay cả một miếng thức ăn cũng không ăn được.

Còn lại hai khối, nàng vô cùng trân trọng…… Cũng không thể cắn quá nhỏ sẽ không đủ để nuôi trùng trong bụng. Đột nhiên, nàng nhớ buổi sáng Diên Thọ có mang theo một giỏ điểm tâm đến thư phòng nhưng lúc trở về hai tay trống trơn….

Đồ ăn Ngụy phủ không thể động, càng cho thấy đồ ăn trên xe cực kỳ quan trọng, Phó Kỳ đang canh giữ chỗ đó chờ xuất phát, hiện tại ngẫm lại, đồ ăn trong xe hẳn là có thể chống đỡ được vài ngày, nếu như đột nhiên xảy ra việc gì, đồ ăn sợ là không đủ?

Càng nghĩ càng sợ, quyết định trở lại thư phòng tìm cái giỏ đồ ăn kia. Nàng nhanh chóng đi, một cái giỏ cũng không thể lãng phí.

Hiện tại nàng cần phải bảo trụ tính mạng này, Hiển nhi đã có được danh sách, nàng sẽ có cơ hội sống như người bình thường, cho nên, hiện tại nàng phải bảo toàn tính mạng cho tốt.

Nàng cơ hồ là chạy tới thư phòng.

Trong thư phòng không có ngươi, nàng vừa ăn miếng điểm tâm cuối cùng, vừa tìm kiếm khắp nơi, dưới bàn không có, dưới ghế cũng không, nàng xác định là Diên Thọ vội về phòng đã quên cầm giỏ ra ngoài mà. Vậy nó ở đâu nhỉ?

Nàng trở nên khẩn trương, tìm trong chốc lát, rốt cuộc cũng thấy một góc của cái giỏ, nàng vui mừng vội chạy đến cái tủ thấp trong góc, không biết ai đá phải, cái giỏ lăn đến tận trong này, điểm tâm rơi loạn trên đất.

Vẫn may, lúc trước nàng mua, Hiển nhi đã bảo chủ quán một phần hai khối dùng giấy dầu bao lấy, nàng vội nhặt từng cái lên, mở ra một cái trước nhét vào miệng.

Ngón tay đang run rẩy lúc này mới ổn định lại.

Đột nhiên, cửa “ Rắc” một tiếng, có người tiến vào.

Sắc mặt nàng quẫn bách, không biết có nên đứng dậy chào hỏi một tiếng không. Nàng trốn trong thư phòng ngươi ta ăn vụng, thực sự mất mặt mà….. Hay là, chờ người đó đi, rồi nàng tranh thủ rời đi.

“….Hẳn là vẫn còn.”

Người đến không chỉ có một người, bởi vì người vừa nói, âm thanh nhỏ khác thường, như là cố tình thay đổi ngữ khí, nàng sững sờ, chỉ cảm thấy thanh âm này có phần quen quen….

Nàng nhìn qua là không quên, nhưng thính lực lại bình thường, nếu có thể nhìn thân ảnh người kia, hơn phân nửa nàng sẽ biết là ai. Thật kỳ lạ, người nàng biết cũng không nhiều a!

Nàng cẩn thận thăm dò, từ bên tủ hé mắt nhìn, chỉ thấy có hai hắc y nhân che mặt đang tìm kiếm cái gì đó.

“…Ta chắc chắn trông thấy….Ngụy lâm để nó ở đây….Công Tôn đến đây vì danh sách đó, không quan trọng nữa, ta sẽ giải quyết việc này….”

Thân ảnh đó….thân ảnh đó…..

Là hắn!

Hắn làm gì trong này? Giống như tên trộm trong thư phòng Ngụy phủ!

“ Tìm được rồi…. Bức thư của họ Tề chính là cái này….” Nam tử che mặt khác vui vẻ nói. Hai người chụm lại đọc nội dung trong thư.

“ Kỳ lạ…Như thế nào chỉ là phong thư bình thường? âm thanh quen tai nghi hoặc

“ Liệu có phải họ Tề kia trước khi chết, đem hai phần danh sách gửi hai người? Ta ở đây hơn ba năm, rõ ràng Thiết quải Ngụy lâm nhát gan sợ phiền phức, lại xử sự cẩn trọng, lần này nếu không phải hắn tìm đến Công Tôn Hiển, ta sẽ không biết hắn đang giữ danh sách.” Ngữ khí có điểm tức giận.

“Thiết quải Ngụy lâm đúng là nhát gan sợ phiền phức, thừa dịp Công Tôn Hiển đi qua đây, mời hắn đến, chính là muốn không ai biết đẩy phiền toái này cho Công Tôn Hiển, nếu có hai phần danh sách, phần còn lại hẳn là…..” Lời còn chưa nói hết, bọn hắn bị một âm thanh nhỏ gây chú ý.

Hắc y nhân quen tai theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một quả bóng vừng tròn trịa lăn từ chỗ tủ thấp tới, lăn thật chậm, cuối cùng dừng ngay trước mặt hắn.

Hắn tự tay nhặt lên, sau đó chậm dãi nâng đôi mắt đẹp, nhìn về phía Sơn Phong sau cái tủ.

Giờ phút này sắc mặt nàng sợ hãi, cơ hồ muốn mềm nhũn, trắng bệch. Lần đầu tiên thấy nàng, hắn không rõ tiêu chuẩn chọn thê tử của Công Tôn Hiển như thế nào, nhưng Ngụy lâm đã nhìn ra sự thật mà hắn không thấy.

Bức họa mỹ nhân trong Cấp Cổ các kia chính là của người đã mất, Công Tôn Yếu Bạch giả bọn họ tìm được như làm sống lại mỹ nhân khuynh diễm trong bức họa, dù có che mặt, nhưng đôi mỵ nhãn câu hồn không khác người trong họa, làm bọn họ mặt đỏ tim đập không ngừng.

Mà thê tử Công Tôn Hiển, như trân châu bị phủ bụi, nếu gầy một chút, chính là mỹ nhân hang thật giá thật, chỉ là….. Sắc đẹp như vậy, hắn ít khi thấy trên người cô nương lớn tuổi….A, đúng rồi, chính vì mỹ nhân mặt gầy như sương mai, thân thể thường suy nhược dẫn đến mất sớm, không đến được lúc đầu bạc, chính là ông trời thương xót, muốn lưu lại cho nàng thời khắc đẹp nhất.

Mà thể tử Công Tôn Hiển, là ngoại lệ.

Sơn Phong thấy hắn nhìn về phía mình chằm chằm, tâm run lên, lập tức lùi về sau tủ.

Nên làm gì bây giờ? Nên là gì đây? Nàng toàn thân phát run, liều mạng ăn vào khối vừng vừa gây tai họa kia. Nàng có nên đi ra ngoài không? Hay là kêu cứu?

Dù nàng có kêu cứu, thư phòng cách chỗ Diên Thọ một đoạn không gần, Hiển nhi dù có công phu cao cường cũng khó là nghe được.

Một đạo ánh mắt lạnh băng hướng từ trên xuống, ngay tại đỉnh đầu nàng, nàng cứng đờ không dám ngẩng đầu.

Nàng căn bản không có nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, lại cảm nhận được có người đang đứng cạnh tủ nhìn nàng.

Trong lúc sợ hãi, nàng nhìn bóng người trên mặt đất.

Có bóng nàng, có bóng người khác nữa, vô cùng gần, bóng dáng đó đứng im không nhúc nhích, nếu không để ý, sẽ tưởng đó chẳng qua là vật bài trí giống hình người mà thôi.

Hắn, hắn rốt cuộc muốn thế nào?

Nàng nghe được nhiều chuyện không nên nghe, liệu còn giữ được mạng không đây?

Như để trả lời cho nghi vấn đó, nàng thấy bóng dáng kia từ từ rút nhuyễn kiếm bên hông, giơ cao.

Nàng nhắm chặt mắt lại.

Thiết nghĩ, nếu cứ như vậy chết đi, còn tốt hơn nàng phát độc mà chết!

Không được, hiện tại nàng không muốn chết! Nàng còn có mộng đẹp, cũng sắp tìm được giải dược, khi đó nàng có thể sống tốt, cùng Hiển nhi một chỗ, cùng hắn sinh con dưỡng cái, cùng hắn quy ẩn, cùng hắn bạc đầu tương kiến, nàng còn chưa muốn chết!

“ Xuy” Tiếng cười trầm thấp, xuyên thấu nỗi sợ hãi của nàng.

Tiếng cười vừa khinh thường, vừa lạnh băng.

Tiếp đó, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Nàng cho là mình nghe lầm, ép mình mở mắt, liếc nhìn cái bóng bên cạnh.

Bóng người chỉ còn một, cái bóng tròn đang run lẩy bẩy, cũng chính là nàng.

Nàng há hốc mồm nửa ngày, sau đó không khống chế được mềm nhũn dựa vào tủ.

Trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Vì sao hắn bỏ qua cho nàng? Bởi vì hắn che mặt, không sợ nàng nhận ra? Hay là hắn nghĩ nàng không đáng để lo ngại?

Nàng nhất thời khó hiểu, chỉ có thể nhìn mình chằm chằm ôm chặt giỏ. Sinh tử trong nháy mắt, nàng vẫn không quên nhét đồ ăn vào miệng, nàng thật sự là sợ chết đến mức cả nàng cũng thấy xấu hổ.

Khó trách hắn không hạ thủ, hắn cảm thấy nàng là phế vật, đối với hắn không có sức uy hiếp.

Thư phòng có chút nóng, nàng nhớ hoàng hôn gió lớn thổi khiến nàng còn lạnh một hồi, thư phòng sao lại nóng như vậy?

Hai chân còn chút nhuyễn, đành phải vịn tủ đứng dậy, vừa quay đầu lập tức ngây người.

Nàng biết vì sao hắn không giết nàng rồi.

Ngọn lửa màu đỏ, dễ dàng thiêu cháy những cuốn sách, bắt đầu lan đến khăn trải bàn, khi nàng phát hiện thì đã cháy hơn phân nửa, trực giác nàng chạy về phía cửa phòng, lại phát hiện tay cầm nóng bỏng, đẩy thế nào cũng không mở.

Nàng ngẩn người, trông thấy từ khe cửa có luồng khói đen tiến vào, dưới ván cửa bắt đầu cháy, hơn nữa còn nhanh chóng cháy lên trên.

Nàng sợ tới mức lui về sau vài bưới, dẫm lên phong thư vừa rồi bọn họ xem. Nàng ngồi xuống nhặt lên đọc, phong thư Tề đại nhân ghi cho Ngụy lão gia, viết thập phần mờ mịt, nói là có vật chứng quan trọng có thể chứng minh hung thủ….

“ Nóng quá!” Nàng vội buông giỏ ra, thấy ngọn lửa chui lên từ đáy giỏ. Nàng bất chấp đau đớn lấy tay vỗ đáy giỏ, điểm tâm rơi ra, nàng nhặt loạn lên bỏ vào trong ngực, có thể nhặt càng nhiều càng tốt, điểm tâm trong miệng bị nghẹn, không nuốt xuống được.

Khóe miệng liếc về phong thư rơi trên đất đang bị ngọn lửa thiêu dần, nàng ngẩn người, trông thấy trên giấy đột nhiên xuất hiện chằng chịt chữ.

Mới liếc một cái, nàng phát hiện phong thư có điểm khác thường, lộ ra tên ai đó, muốn dập tắt lửa, nào biết giấy mỏng cháy nhanh, nháy mắt liền thành tro.

“…Cứu mạng…” Nàng trầm thấp kêu, rồi sao đó kêu lớn: “Cứu mạng, cứu mạng! Hiển nhi! Hiển nhi!” Nàng dùng toàn lực kêu to, lập tức cổ họng bị sặc, liều mình ho.

Hoa lửa tung tóe bên ngoài áo nàng, nàng kinh hãi giật xuống, đồ ăn trong ngực rơi trên đất.

“ Hiển nhi! Hiển nhi…” Khí nóng đốt cháy mặt nàng, nàng tranh thủ thời gian ngồi xuống nhặt bọc giấy dầu chưa bị đốt, trước mắt có chút mơ hồ, có chút mờ mịt.

Tiếng hô lần thứ hai so với lần thứ nhất còn nhỏ hơn, thỉnh thoảng lại ho, khói đặc làm cổ họng nàng như bị thiêu đốt, lửa càng lúc càng lớn, nàng chỉ có thể ôm miếng điểm tâm bảo vệ tính mạng núp ở góc tủ cạnh tường

“ HIển nhi… ta ở trong này….” Nàng nhỏ giọng hô, nước mắt tuôn rơi.

Nàng nghĩ, từ này về sau không cần sợ không có đủ đồ ăn, cũng không cần phiền não việc trước khi chết có an bài Diên Thọ với Hiển nhi được không nữa. Nếu nàng chết, Hiển nhi còn trẻ, về lý nên tái giá, nhưng nàng ích kỷ, hy vọng hắn có thể luôn nhớ nàng, hiện tại là tốt rồi, cái gì cũng không cần nghĩ nữa…

“ Đợi chút…” không được, ít ra nàng phải giúp Hiển nhi một chuyện. Vân gia trang đã có người Huyết Ưng cài vào, dù cho không giải dược cho nàng, cũng muốn diệt trừ Huyết Ưng, nếu không khó bảo toàn ngày nào đó chúng không hại người nàng yêu.

Tầm mắt mơ hồ, không biết trên tủ có gì không, đang muốn mượn sức, đi tìm chỗ để bút mực, nào biết mới đứng dậy, tủ liền nghiêng ra sau, cả người chật vật nhào theo.

Nàng nặng quá nên khiến tủ bị đổ sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên của nàng.

Sau đó, nàng nghĩ tới vách tường phía sau tủ, trừ phi là giấy, nếu không nàng có nặng cỡ nào cũng không thể làm sập tường được.

Khí lạnh phả vào mặt, khiến nàng bản năng hít một hơi sâu, sau đó ho mãnh liệt. Nàng phát hiện trước mặt một mạnh tối đen, nhìn lại, nửa người nàng còn ở trong thư phòng, ngọn sửa sắp cháy tới chân váy nàng.

Nàng nhanh chóng bò vào mật đạo, nội tâm có chút mờ mịt. Vừa rồi, nàng nhìn thấy hai người kia tìm thư, sao lại không thấy chúng tìm được mật đạo này?

Phút chốc, trong đầu nàng hiện lên thân hình Ngụy lão gia rất có sức nặng hổ báo. ….Vậy nên, chính sức nặng đã cứu nàng một mạng a?

Mật đạo này không biết thông đi đâu? Nhưng giữ được mạng là tốt rồi! Nàng cố hết sức đứng lên, sờ soạng đi về phía trước.

“ Đông.” Một tiếng, nàng đâm sầm vào tường.

Lúc này, nàng đang chăm chăm bảo vệ thức ăn quý giá, tình nguyện bị đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không muốn vứt lại bao thức ăn. Đợi sau khi nàng rời khỏi đây, đem phần danh sách nàng trông thấy kia báo cho Hiển nhi, nhất định là sự trợ giúp rất lớn, không thể nói trước có thể sớm ngày lấy được giải dược…. Lần này có thể tìm đường sống trong chỗ chết, lão thiên gia đã rất chiếu cố nàng, giấc mộng của nàng còn chưa kết thúc đâu.

Nghĩ vậy, nàng ổn định tinh thần, nhìn lại đám lửa tựa như ngăn cách một đời người, chạm vào tường, thấp giọng ho khan, đi chậm về phía trước.

Mặt đất quanh co khúc khuỷu, trên đường còn có lối rẽ.

Nàng ghi nhớ từng lối rẽ, lựa chọn một lối trong đó để đi. Nếu như đây là đường thoát thân của Ngụy lão gia, thật sự đã bỏ không ít tâm tư, đầu tiên là sức nặng đủ mới có thể mở mật đạo, trong mật đạo lại có lối rẽ, dù cho địch nhân có tìm đến cũng có thể ngăn chặn nhất thời nửa khắc.

Nàng đi một hồi, chợt thấy đằng trước có nguyệt quang, không khỏi vui sướng đi nhanh hơn.

Nàng có chút vui vẻ, nguyệt quang sáng ngời phảng phất ám hiệu tương lai tươi sáng của nàng, chỉ cần có giải dược, cho dù sống không lâu, không không, nàng vẫn là muốn sống lâu một chút, nàng so với Hiển nhi hơn hai tuổi, nếu như nàng lại mất sớm vài năm, lại không tốt với Hiển nhi mới hơn năm mươi, nàng dời đi sẽ là mất mát lớn…..Chỉ một chút nữa thôi……

Phía trước là ra khỏi mật đạo, nàng nhìn ra cuối mật đạo là vách tường sau núi giả, vừa đi ra ngoài chính là sân nhỏ Ngụy phủ.

Nàng mới đi đến bên cạnh núi giả, đang muốn đi ra ngoài, âm thanh quen thuộc làm nàng sởn gai ốc, lập tức dừng lại

“ …. Công Tôn Hiển vào cứu người rồi, có khả năng cứu được không? Lửa cũng lớn quá” Âm thanh quen tai gần trong gang tấc, làm nàng không cách nào hô hấp.

Nàng nhẹ nhàng bước nửa bước, từ sau núi giả nhìn ra.

Lập tức nín thở.

Có nhất thiết phải có duyên thế không? Hắn y nhân kia đã thay thường phục, đứng ở trước núi giả, đưa lưng về phía nàng, khoảng cách gần đến mức nàng có thể nhìn thấy ống tay áo hăn thêu công.

Nàng lập tức bịt mũi và miệng, đè nén cơn ho ở cổ họng

Nàng có nên trở về tìm lối rẽ khác không?

Vừa nghĩ vậy, nàng liền thấy người này như vô ý thức vuốt ve đâu đó trên cánh tay hắn, hỏi:

“ Giải dược sáu tháng cuối năm ngươi cầm sao?”

“ Cầm.” Đây là âm thanh hắc y nhân còn lại trong thư phòng

“ Phải không? Lần này đi ra, đúng lúc đại hội Bình Trữ, Đồ đại nhân cũng có mặt, ta vốn định âm thầm lấy giải dược, không nghĩ tới sẽ gặp Công Tôn Yếu Bạch… Lần này, ta chắc chắn sẽ mang nàng về chuộc công.” Ngữ khí hơi khác thường, tựa hồ hi vọng dựa vào cơ hội này, có thể đổi được nhiều giải dược hơn.

Nàng nghe thấy “ giải dược” thì mừng rỡ, thật sự trên đời có giải dược sao! Huyết Ưng hạ độc, sẽ nhất định có giải dược! Nàng có thể nhịn, chỉ cần có giải dược, cố gắng nhịn một, hai năm cũng không phải vấn đề!

“ Công Tôn Yếu Bạch tựa hồ không có vấn đề gì, chắc hẳn năm đó Họa sư trà trộn vào Vân gia trang không kịp để lại trên người nàng dấu ấn. Thật sự đáng tiếc, nếu không đã có thể dễ dàng mang nàng đi, chỉ cần nàng ta không muốn chết, nhất định sẽ phải nghe theo.

Người quen tai cười yếu ớt:

“ Nếu nàng thật sự trúng Huyết Ưng, trong một năm không có giải dược, sau đó, cho dù giải dược tới tay, cũng vô pháp khống chế trùng trong cơ thể nàng. Nhưng loại sự tình này căn bản không phát sinh, người trúng Huyết Ưng không có giải dược, chưa đến một năm sẽ chết, nào có ngoại lệ?” Nói đến đây, ngữ điệu có chút bi thương “ Chúng ta kết cục cũng thế phải không? Mỗi năm có giải dược, chỉ trị ngọn không trị gốc, cả đời đều phải dựa vào nó, Công Tôn Yếu Bạch vận khí tốt, năm đó không kịp đưa vào cơ thể nàng Huyết Ưng, nhưng từ năm sau, nàng sẽ giống chúng ta, cả đời không thể ly khai nó.”

Người bên ngoài núi giả buồn bực yên lặng một lúc.

Âm thanh quen tai lại phát ra: “ Không sai biệt lắm, công phu ta không tốt như Công Tôn Hiển, cách thư phòng vừa xa, lúc này hẳn là đã phát hiện hỏa hoạn. Ngươi tiếp tục nằm vùng ở đây, chờ trong triều đại nhân thông báo.”

Không biết qua bao lâu, Sơn Phong bị một trận gió lạnh làm bừng tỉnh, nàng mờ mịt nhìn bốn phía, rốt cuộc trở lại hiện thực.

“ Không thể từ nơi này đi ra, hắn sẽ biết.” Nàng đứng dậy đi trở về, vừa chạm đến tường đá, vốn định đẩy tường đi đến lối rẽ khác, nào biết đợi nửa ngày, tay của nàng lại không có phản ứng.

Nàng cúi đầu nhìn hai tay ôm đồ ăn, có điểm mơ hồ, thử nhiều lần, cánh tay mới vươn ra, sờ lên thạch bích lạnh buốt.

Đồ ăn trong ngực rơi xuống đất, nàng nhìn lại nửa ngày, mới thấy lạ, tự nhủ:

“ không được, sẽ bị phát hiện.” Nàng nhặt từng cái lên, có chút hoảng hốt đi trở về mật đạo.

Tối như mực, nàng cứ bước từng bước, một lúc sau đã quay lại chỗ ngã ba. Lựa chọn lại, nàng vô thức hướng một lối khác mà đi.

Vẫn tối như vậy, nàng cứ như vậy đi thẳng, không có ai phát hiện, tựa hồ cũng không tồi….

Mới đi vài bước, nàng nghe thấy có người hô:

“ Sơn Phong!”

Nàng xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ biết âm thanh kia từ hướng thư phòng, nhưng thật sự quá tối, nàng không nhìn thấy người đến là ai.

“ Sơn Phong!”

Trước mặt có gió, lập tức nàng bị người hung hăng ôm lấy. Mùi hương quen thuộc tiến vào trong mũi nàng, dần vào lục phủ ngũ tạng nàng, làm cho nàng nhớ tới đoạn thời gian vui sướng nhất trong đời nàng.

Nguyên lai, nàng cũng có khoảng thời gian vui vẻ nhất a.

“ Ngươi không sao chứ?”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn sáng lạn cười nói:

“ Ta không sao. Làm sao ngươi tiến vào mật đạo được……Ngươi tới cứu ta sao? Quá nguy hiểm.”

Nàng cảm thấy âm thanh mình như từ phương xa vang lên, nhưng nàng nghĩ, có thể do đang ở trong mật đạo. Nàng thấy hắn không trả lời, trấn an cười nói:

“ Ta thật sự không có việc gì đâu, may mà Ngụy lão gia có thiết lập mật đạo, bằng không ta nhất định đã chết ở trong kia rồi.” Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: “Nhưng ngươi thật sự không nên tiến vào cứu ta, ta rời thư phòng trước, chỗ đó cơ hồ thiêu cháy sạch mọi thứ rồi.”

Nàng không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn cảm thấy đôi mắt xinh đẹp vẫn một mực nhìn nàng.

“ Ngươi làm sao vậy?”

“ Sơn Phong, toàn thân ngươi ướt đẫm.” Thanh âm kia rất nhỏ, dường như sợ dọa đến nàng.

Nàng a một tiếng, sờ sờ cổ mình, kinh ngạc nói:

“ Đúng vậy a!” Nàng có phần không để ý, tiến sát lồng ngực hắn, cười mị mị: “Đại khái là vừa rồi ta ở thư phòng sợ là bị dọa hỏng rồi.” Đột nhiên nàng không thỏa mãn với cái ôm này của hắn, mặc kệ đồ ăn rơi xuống đất, nàng dùng sức ôm lấy thân thể hắn.

“ Sơn Phong!”

Nàng không chịu buông tay, từ từ nhắm mắt ngọt ngào cười nói:

“ Hiển nhi, Hiển nhi, ta rất yêu, rất yêu ngươi nha, ta chưa từng yêu người đàn ông nào như thế, ta muốn ôm ngươi như vậy mỗi ngày……” Càng nói giọng càng nhỏ lại, cả người dần dần trượt xuống.

Công Tôn Hiển động tác cực nhanh, nâng eo nàng lên, đá lên điểm tâm vừa rơi xuống, hướng miệng nàng nhét vào.

Nàng cũng không cự tuyệt, vội vàng ăn ngấu nghiến đến khi bụng không còn đau nữa, mới ai oán nói:

“ Có cát a.”

“ Sơn Phong , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh thâm trầm vang lên trong mật đạo mang chút khan khàn

“ Không có gì….” Nàng không có ý tứ cười “Hiển nhi, ngươi kêu ta một tiếng Yếu Bạch được không? Một tiếng thôi.”

Hắn ngưng mắt nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng vòng qua thân thể nàng, rồi sau đó dùng sức ôm chặt, không để ý nàng có bị ôm đau hay không.

“ Yếu Bạch, con đường này, ta đã đi được một đoạn dài rồi, nếu ngươi từ bỏ, thì mọi cố gắng của ta đều vô ích sao” Hắn bên tai nàng cắn răng nói, thanh lượng nhẹ vô cùng nhưng lại có mười phần nghiêm khắc.

Nàng cười khẽ: “Ta biết. Hiện tại chúng ta tiến được một bước dài, chỉ cần có danh sách thì sẽ có hi vọng, chỉ cần có giải dược, ta cũng không cần phải trả qua những ngày tháng này nữa. Ta thực sự mong chờ. Chúng ta nhanh ra ngoài, nếu không Diên Thọ bọn họ sẽ lo lắng.”

Công Tôn Hiển tinh tế đánh giá nàng, cuối cùng, hắn lau vết bẩn trên mặt, cởi áo ngoài mặc cho nàng, thay nàng cầm lấy thức ăn còn lại, kéo nàng hướng một lối rẽ trong đó đi.

“ Không, ta nghĩ đi hướng khác.” Nàng nhẹ giọng

Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, không phản đối đi theo hướng nàng chọn.

“ Là ai phóng hỏa?” Hắn nói

“ Ta không biết.” Nàng nói “ Ta đến thư phòng lấy điểm tâm, đột nhiên có hai hắc y nhân đến, bọn họ đang tìm đồ, liền phát hiện ra ta a.”

“ Ngươi không nhận ra ai sao?”

Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy thanh âm Hiển nhi có chút hàn ý. Hắn nói chuyện với nàng, trước nay không phải giọng điệu này.

“ Đều là người ta không biết, ta không nhìn ra được. Bọn họ vốn muốn giết ta, về sau quyết định phóng hỏa….” Nàng bổ sung “ May mắn ta cùng Ngụy lão gia đều tròn như nhau, bằng không nhất định không trốn khỏi.”

Phía trước mơ hồ có ánh lửa chập chờn, hiển nhiên đã có người đang chờ.

“ Trước khi ta tiến vào thư phòng, Ngụy lâm đã đề cập đến mật đạo, nếu người còn sống, liền từ mật đạo đi ra.” Hắn đạm thanh nói

Nàng hiếu kỳ hỏi: “Nếu như bị chết cháy rồi thì sao?”

Hắn lập tức dừng bước, xoay người đối mặt nàng.

Họ ở gần lối ra, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng kinh ngạc phát hiện trên má trái hắn có vết bỏng, một thân quần áo chật vật không chịu nổi, nàng cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, góc áo bị đốt rụi. Khi nàng từ mật đạo chạy trốn thì lửa đã mãnh liệt lớn, cơ hồ đem thư phòng thiêu hủy hơn phân nửa, lúc hắn tiến vào, đối mặt với bao nhiêu khó khăn a?

Trong lúc đó, nàng thoáng nhìn bàn tay đang lôi kéo nàng có chút phiếm hồng, thậm chí nổi bỏng, nàng sợ tới mức muốn rút tay lại, nhưng hắn lại nắm chặt không buông.

“ Hiển nhi, tay của ngươi….” Lòng bàn tay đang nắm nàng có điểm sần sùi, ươn ướt. Cổ họng nàng muốn phát ra âm thanh nhưng chỉ thấy một tầng chua xót.

“ Nếu như ngươi bị chết cháy, nếu như ngươi bị chết cháy rồi……” Âm thanh bình tĩnh, lặng yên nói: “ Vấn đề này, ta vĩnh viễn không trả lời ngươi.”

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.