Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5094 chữ

( bốn )

Tôi không cần cùng bạn học cùng lớp làm thân vì biết sau một thời gian nữa phần lớn bọn họ đều sẽ không học cùng ban với tôi.

Cuộc thi chia ban rất nhanh sẽ đến.

Tôi cùng anh trai thi cùng một địa điểm, trước khi vào phòng thi, anh trai ngăn cản tôi, nghiêm túc hỏi: “Đồ dùng có mang đủ sao?”

Tôi: “Dạ?”

“Giấy nháp, 2B bút chì, thước thẳng, cục tẩy, còn có thẻ học sinh cùng phiếu dự thi, buổi sáng em đã kiểm tra chưa?”

Tôi ngoan ngoãn đáp: “Em kiểm tra rồi, đều mang đủ”

“Nhớ cầm theo cốc nước ấm, đến lúc vào phòng thi thì để trên mặt đất” anh trai gật đầu rồi lại dặn dò tôi mấy câu “Để trên bàn sợ đổ”

Tôi gật đầu: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh trai”

Anh “ừ” một tiếng, sau một lúc lâu do dự cuối cùng cúi đầu nói với tôi: “ Đừng lo quá, thi tốt nhé”

“Anh trai cũng thế nhé” tôi nghiêm túc nói “Thành tích của anh, nhất định sẽ vào được ban A”

Ban A là ban mà toàn bộ giáo viên của trường Nhạc Hoa tập trung đào tạo, học sinh trong lớp đều có thành tích ưu tú nhất trường.

Nhưng cũng không phải tuyệt đối như thế, luôn có một ít người quyền thế trực tiếp sắp xếp cho con mình vào ban A.

Đời trước, anh trai hẳn cũng có thể vào ban A.

Nếu không phải bởi vì……

Tôi đi vào phòng thi, cởi ra cặp sách, cúi đầu trầm mặc lấy ra đồ dùng cần thiết.

“Này, tên bốn mắt” có người vỗ ngồi bên cạnh tôi đeo kính nam sinh “Tý nữa nhớ cho tôi chép bài của cậu?”

Tôi quay lại bình tĩnh nhìn vào nam sinh phía sau.

Hắn người cao, chân dài, nhìn qua cảm thấy lớn hơn chúng tôi một chút, khuôn mặt đẹp trai, trên lỗ tai còn xỏ khuyên, nhìn nam sinh đeo kính cà lơ phất phơ cười: “Hỗ trợ lẫn nhau chút nha”.

Thấy tôi nhìn qua, hắn nhướn mày, nhếch miệng cười: “Bạn nữ, cũng thi phòng này sao, trước đây chưa thấy bao giờ nhỉ?”

Tôi cũng cười ôn hoà với hắn: “Tôi là học sinh mới chuyển đến”

Hình Càng

Đời trước, người xuyên không đã sớm cùng hắn quen biết.

Hình gia công tử, trốn học hút thuốc, tụ tập đánh nhau, không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi nhậu nhẹt cờ bạc gái gú mọi thứ đều đủ.

Buồn cười chính là, bởi vì khuôn mặt đẹp trai lại nổi loạn, ngày bình thường cũng không đánh con gái, còn dám cãi nhau với thầy cô trước mặt mọi người, thế mà lại có không ít nữ sinh yêu thầm hắn, cảm thấy hắn là kiệt ngạo khó thuần trùm trường.

Tôi không biết người xuyên không nghĩ cái gì, có lẽ cảm thấy cuộc sống như vậy rất mới mẻ, kích thích, cô ta rất nhanh liền quen được Hình Cành, kẻ mà ai đến cũng không từ chối.

Cô ta dùng thân thể của tôi, lên giường với Hình Càng

Người xuyên không giả bộ làm tiểu bạch thỏ, nhu nhược nhỏ bé đáng thương mà khóc lóc kể lể sau khi mẹ tái hôn cùng cha kế, bọn họ bắt nạt mình rất thê thảm.

Cái này vừa hay lại đâm trúng Hình Càng chỗ đau.

Mẹ Hình Càng mất sớm, cha hắn cưới mẹ kế xong sinh thêm con trai.

Mẹ kế không nóng không lạnh, em trai ngoan ngoãn thông minh, cha đẻ ngày càng bất công, thậm chí đã có ý định để lại quyền thừa kế cho em trai…. Hình Càng từ đây chính thức sống phóng túng, cừu hận người nhà.

Giống nhau đều là gia đình tan vỡ, cùng có cho chính mình chán ghét anh/em, làm hắn cảm thấy chính mình cùng người xuyên không là đồng bệnh tương liên.

Hận ý của hắn không thể biểu hiện trước mặt người nhà, vì thế hắn liền đối với anh trai “Thay trời hành đạo”.

Trong phòng thi, khi người khác ném đáp án cho hắn bị thầy giám thị thấy, hắn thuận chân liền đá luôn tờ đáp án kia đến dưới bàn anh trai, làm như không có việc gì đổ hết tội danh gian lận lên đầu anh trai.

Không có ai đứng ra giúp anh nói chuyện, kẻ ném đáp án cho Hình Càng không nói, nhìn thấy toàn bộ sự việc người xuyên không đương nhiên cũng không nói.

Cuối cùng, tất cả mọi người tin rằng anh trai là kẻ gian lận.

Hình Càng tự nhận là “Ta không phải người tốt, cũng không phải người xấu” đơn phương coi anh trai là kẻ “bắt nạt nữ nhân đồ rác rưởi”, nguyên nhân chính là như thế, hắn coi như chuyện đương nhiên mà vu hãm anh trai gian lận, bạo lực học đường, dẫn người đánh hội đồng anh trai xong còn lạnh lùng nói: “Đối đãi với rác rưởi, phải dùng phương pháp xử lý rác thải”

Nhưng trong miệng hắn rác rưởi, đến cuối cùng là anh trai hay là mẹ kế cùng em trai của hắn, lại hoặc là cả hai bên đều phải.

Ngoài hắn chính mình, không ai biết.

Hắn hồn nhiên không biết hành vi của mình buồn cười thế nào, hắn cảm thấy người xuyên không cảnh ngộ cùng chính mình giống nhau mười phần đáng thương, bởi vậy hắn tự cho mình tư cách biến thân thành chính nghĩa.

Tôi nhớ rõ ngày mà Hình Càng đến cùng người xuyên không tranh công, trên mặt hắn hiện lên nụ cười sáng lạn giống hệt như nụ cười ở hai năm sau đó, khi mà hắn đánh tráo kết quả thi đại học của anh trai với mình.

Ánh mắt của Hình Càng tỏ ra rất có hứng thú nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi chỉ làm như không có việc gì lấy ra túi đồ dùng đặt lên bàn: “Lần này Thầy Trần sẽ đảm nhiệm vị trí giám thị viên, cậu biết thầy không?”

Câu hỏi của tôi rất đột ngột, động tác của Hình Càng dừng lại.

Tôi bình tĩnh nở nụ cười nói: “Lần trước tôi đi học bổ túc, thấy thầy Trần vào Trung tâm phụ đạo Cẩm Trình”

Trung tâm phụ đạo Cẩm Trình thuộc một trong những trung tâm do mẹ kế của Hình Càng quản lý, mà thầy Trần cũng là người thuộc phe mẹ kế của Hình Càng.

Đời trước hắn cũng tập trung theo dõi Hình Càng, phát hiện ra chỗ không đúng—— nhưng tiếc là bố của Hình Càng không thể để hắn bị mang danh gian lận, ông ta nghĩ rằng mẹ kế của Hình Càng cố ý hãm hại hắn ta nên sự việc gian lận này còn chưa được kiểm tra lại bằng camera đã bị lời khai của “nhân chứng” giải quyết xong.

Vì chuyện này bố của Hình Càng còn cùng mẹ kế cãi nhau một trận, nhờ vậy Hình Càng đã tỉnh ngộ ra, làm cho quan hệ của hai bố con trở nên bớt căng thẳng.

Những việc này đều là lâu về sau Hình Càng kể lại cho người xuyên không.

Bây giờ, Hình Càng nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm trầm xuống: “Cậu có ý gì”.

Tôi cong mắt, thân thiện trả lời: “ bạn học Hình Càng, cậu rất nổi tiếng đó, từ khi chưa vào học ở trường này tôi đã nghe tên cậu rồi”.

Biểu cảm của hắn trở lên dữ dằn: “Cậu đang nhắc nhở tôi sao?”

Tôi quay đầu: “Có đôi khi, vận mệnh của mỗi người là do chính mình nắm giữ, có một số người tưởng là bản thân đang ở dưới vực sâu, nhưng thật ra họ chỉ đang bị che giấu ở bên trong cát sỏi, bị thuỷ tinh nằm bên cạnh cướp đi ánh sáng. Nhưng mà sớm hay muộn người đó cũng sẽ trở thành viên trân châu rực rỡ, thậm chí ở bên ngoài vũ trụ cách đây vạn năm hắn vẫn sáng rõ như một ngôi sao.

Tôi tươi cười: “Nhưng Thuỷ tinh thì rẻ mạt, tôi chỉ thích ngôi sao”.

Biểu cảm của Hình Cảnh dần dãn ra: “Cậu nói chuyện cũng dễ nghe đấy nhỉ, học sinh chuyển trường”.

Tôi không nói gì bởi vì chuông vào thi đã vang lên rồi.

Đúng là tôi chỉ thích ngôi sao.

Còn hạt cát cùng đá sỏi đối với tôi thì chúng chỉ như là rác rưởi——

Mà rác rưởi thì cần được nghiền nát từng chút một.

Tôi cúi đầu lộ ra một nụ cười lạnh.

*

Nhạc Hoa thi cử vô cùng khó khăn, nhưng đối với tôi thì cũng chả ăn thua gì.

Khi tôi bị nhốt trong cơ thể chính mình, miệng không thể nói, thân không thể động suốt năm năm ròng rã, thứ tôi duy nhất có thể làm được là học tập và quan sát.

Khi còn nhỏ tôi từng được mọi người khen là cứng cỏi, lúc đó tôi không suy nghĩ gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy ‘cứng cỏi’ cũng rất tốt.

Giống như là cỏ dại ven đường, sau khi bị đốt thành tro, chỉ cần có gió xuân nổi lên là lại có cơ hội nảy mầm từ lòng đất.

Sau khi cuộc thi kết thúc, anh trai ở lại trực nhật, khi tôi đang đứng ở cửa phòng thi chờ anh thì gặp được Lạc Tiếu Tiếu đi đến.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt khiến cho tôi run rẩy cả người, bây giờ tôi đã có thể tự mình khắc chế tốt cảm xúc của bản thân, thậm chí còn có thể đối với cô ta cười thân thiện: “Bạn học Lạc Tiếu Tiếu”

Cô ta đứng trước mặt tôi, híp mắt: “Chu Gia Vãn”

Từ thế giới cấp cao đi vào thế giới cấp thấp, cô ta tất nhiên có bàn tay vàng, xem tình hình trước mắt thì có lẽ là: Tài nghệ, vẻ bề ngoài và tiền tài…. nghe qua thì bằng đấy yếu tố có vẻ đã đủ đề đè ép tôi, nhưng Lạc Tiếu Tiếu có nhược điểm trí mạng.

Cô ta không coi người sống ở thế giới cấp thấp này là “Người”.

Từ khi sinh ra cô ta đã có thể sống ngạo mạn nên cảm thấy có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, vì vậy cô ta không thèm quan tâm đến tình cảm của chúng tôi.

Giống như Trần Tử Sâm thích Văn San, giống như Hình Càng khát vọng được cổ vũ và công nhận, lại giống như —--- ghen ghét.

Cô ta không chú ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh, cũng không rõ vì sao Trần Tử Sâm không để ý tới mình, tất nhiên cũng sẽ không hiểu khi một người xinh đẹp nữ sinh suốt ngày đi tìm nam sinh chơi, thì sẽ bị gán cho loại danh hiệu gì.

Đời trước, bởi vì chèn ép những người tôi yêu quí nên cô ta mới có thể sống càng ngày càng tốt, vậy bây giờ sẽ ra sao nhỉ?

Lạc Tiếu Tiếu giống như cùng tôi nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi: “này, cậu vì sao lại muốn chuyển trường đến đây thế?”

Cô ta muốn thử tôi.

Tôi tự hỏi một chút: “Nhạc Hoa có gì không tốt à?”

“Không phải là không tốt” Lạc Tiếu Tiếu cười nói “Nhưng mà tôi nghe giáo viên nói, ngày trước cậu học trường công mà”

Tôi rũ mắt: “Tôi cũng không rõ lắm…. trước kia tôi bị ốm nặng, cả người đều mơ mơ hồ hồ, có lẽ lúc đó tôi nhất thời hứng khởi ấy mà”

“Thế hả” nụ cười của cô ta không tự chủ toát ra khinh thường cùng với đắc ý “Nhưng mà mới tới được mấy hôm mà cậu đã rất hoà hợp được với mọi người nhỉ?”

“Bạn học Lạc Tiếu Tiếu nói đùa, tôi thấy cậu có vẻ càng được hoan nghênh hơn tôi, Với cả, đúng là mọi người đều rất thân thiện”

Cô ta lại giả vờ lơ đãng hỏi: “Nam sinh hôm nay ngồi phía sau cậu là người quen à?”

“Cậu nói Hình Càng à” tôi hiểu rõ cô ta muốn hỏi gì, vì vậy liền để lộ ra biểu cảm ngượng ngùng “Tôi có nghe nói về bố của cậu ấy, nên mới cùng cậu ấy nói mấy câu”

“Cậu thích cậu ta hả?” Lạc Tiếu Tiếu nhíu mày “Không phải cậu thích Trần Tử Sâm à?”

Cô ta cảm thấy tôi đầu óc đơn giản lại ngoan ngoãn, nên không thèm quanh co lòng vòng mà trực tiếp tìm tôi để hỏi thăm tin tức.

Cô ta thế này cũng quá….. tự cho là đúng đi.

Chiều theo ý cô ta, tôi nhíu mày lộ ra biểu cảm kháng cự: “Bạn học Lạc Tiếu Tiếu, đây là chuyện riêng của tôi!”

Cô ta cổ quái nhìn tôi một cái rồi lộ ra vừa lòng tươi cười “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà”

Lạc Tiếu Tiếu xoay người rời đi, mà tôi đứng phía sau cô ta cũng cổ quái mà nhìn cô ta một cái.

Tôi đương nhiên biết tiếp theo cô sẽ làm gì.

Chỉ cần tôi biểu hiện ra một chút ‘thích’ thì cô ta sẽ trực tiếp cướp đi.

Tôi cong lên môi, nhìn anh trai đi ra khỏi phòng thi, nhẹ nhàng cười: “Về nhà thôi, anh trai”

“Hôm nay anh thấy em và Hình Càng nói chuyện, em biết cậu ta à?” Anh trai nhìn tôi, trên khuôn mặt hiện ra một chút lo lắng, giọng điệu nghiêm túc “Gia Vãn, tuy rằng chúng ta vẫn là học sinh, nhưng Hình Càng không thích hợp để làm bạn đâu!”

Tôi hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được mà bật cười “Em biết mà anh trai. Em chỉ cùng cậu ta tuỳ tiện nói hai câu thôi, không có chuyện gì, em cũng không muốn cùng cậu ta làm bạn đâu”

“Trước kia anh có gặp qua cậu ta đánh nhau bên ngoài trường” anh trai lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa đưa cho tôi “Tuy rằng cậu ta không đánh nữ sinh, nhưng thân với cậu ta quá sợ rằng sẽ bị liên luỵ với mấy tên giang hồ kia”.

Tuy nhìn qua thì anh trai có vẻ rất ổn trọng, đoan chính, nhưng ít người biết rằng anh rất thích đồ ngọt, cho nên lúc nào trên người anh cũng có mấy cái kẹo ngọt.

Tôi mở giấy gói kẹo ra, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, yên tâm đi mà, anh trai”

“Ừ” anh trai sờ đầu tôi rồi trả lời “Anh cũng sẽ bảo vệ em”

Tôi cay cay mũi, gật đầu thật mạnh.

Không sao cả.

Bây giờ em cũng sẽ bảo vệ anh.

( năm )

Về đến nhà, mẹ cùng cha kế đều ăn ý mà không hỏi tôi về chuyện thi cử hôm nay.

Mẹ chỉ vui mừng hỏi chuyện tôi: “Chi Hành bảo là ở trường mới con hoà hợp rất nhanh à, thật ra, chú Thẩm của con đã nói cho mẹ rồi, chương trình học ở trường Nhạc Hoa hoàn toàn bằng tiếng anh, thi cử cũng không giống trường công nên thành tích mà bị thấp đi một chút là hoàn toàn bình thường, cứ làm quen dần dần là được con ạ!”

Tôi gật đầu: “Mẹ yên tâm, con cảm thấy bài thi của mình rất tốt”

“Vậy thì tốt” trên mặt mẹ bỗng nhiên hiện ra chút lo lắng “Sắp tới mẹ và chú Thẩm có lẽ sẽ khá bận rộn, các con tự chăm sóc tốt bản thân nhé!”

Tôi dừng lại hỏi: “Công ty của chú Thẩm bị làm sao ạ?”

Mẹ hơi kinh ngạc, sau đó hiền lành cười, sờ đầu tôi an ủi: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to cả, không sao đâu Vãn Vãn”

Đời trước, Hình Càng có thể không kiêng nể gì mà bôi nhọ anh trai, phần lớn bởi vì Thẩm gia gặp nạn.

Cha kế mở công ty chuyên về vật liệu xây dựng, lô hàng đợt này trước khi xuất xưởng rõ ràng đã kiểm tra chất lượng, nhưng ở công trường lại xảy ra vấn đề. Một phần công trình bị sụp xuống, công nhân bị thương tìm đến cửa đòi bồi thường. Không chỉ như thế, ở thời điểm mấu chốt này chủ đầu tư, tổng thầu đều đến tạo áp lực cho công ty, yêu cầu công ty bồi thường nếu không sẽ huỷ hợp đồng.

Trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp như thế, đầu tiên lô hàng xuất kho xảy ra vấn đề, sau đó là tất cả các bên đối tác của công ty đều không màng tình cảm cũ mà trở mặt, báo chí thi nhau đưa tin, dòng tiền cũng không thể huy động.

Tôi biết rõ ràng, chắc chắn có người hại cha kế.

Thậm chí tôi còn biết, người đó là đối thủ cạnh tranh với cha kế ở ngành hàng vật liệu xây dựng —--- giám đốc công ty Hoành Viễn.

Tôi chỉ là học sinh cấp 3, không có năng lực hỗ trợ, nhưng mà, có một số việc tôi biết rõ hơn mọi người nhiều, vậy là đủ rồi.

“Mẹ, thứ hai tuần sau có buổi họp phụ huynh” tôi hỏi mẹ “Mẹ với chú có cùng đi không?”

“Hả?” Mẹ hơi thất thần, nhưng vẫn dịu dàng trả lời tôi “Có chứ, hôm đấy mẹ và chú nhất định sẽ đến”

Thứ hai, là ngày Nhạc Hoa công bố kết quả thi.

Tôi và anh trai đi từ từ đến khu dán thông báo, thấy các bạn học đều vội vã chạy đến xem.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới —--- đứng ở vị trí đầu tiên là Thẩm Chi Hành.

Thẩm Chi Hành, ngữ văn 136, toán 150, tiếng anh 149, vật lý 99, hoá học 100, sinh học 98, tổng cộng 732 điểm xếp hạng 1.

Tôi: “.....”

Sớm nghe nói từ nhỏ đến lớn anh trai chưa từng đứng thứ 2, không nghĩ tới thật là siêu như thế.

Loại này điểm số cảm giác như không phải con người có thể đạt được.

Tôi tiếp tục nhìn xuống hàng dưới.

Tư Hành, ngữ văn 131, toán 150, tiếng anh 148, vật lý 97, hoá học 98, sinh học 96, tổng cộng 720 điểm, xếp hạng thứ 2.

Nhìn qua cái tên này, tôi rũ mắt, nhỏ giọng cười nhạo.

Tư Hành, lại một cái người quen nha.

Tâm tình của tôi trở lên không tốt, khi tôi hơi thất thần thì bỗng nhiên bị anh trai vỗ nhẹ vào đầu.

“Thi tốt đấy” giọng của anh trai nhẹ nhàng vang lên “ Gia Vãn nhà ta thật là lợi hại”

Tôi thấy tên mình ở vị trí thứ 6.

Tuy rằng không thể so với anh trai, nhưng mà kết quả đúng là không tồi, ít nhất so với suy nghĩ của tôi thì đúng là cao hơn.

Tôi tiếp tục nhìn xuống, ở vị trí thứ mười một rốt cuộc thấy Lạc Tiếu Tiếu.

Giống như tôi nghĩ, cô ta căn bản không hề có ý định tập trung học tập, mặc dù đã sử dụng thủ đoạn gian lận của thế giới cấp cao lấy được thành tích tốt, nhưng cũng không thể đạt được vị trí số 1.

Huống hồ, Lạc Tiếu Tiếu hoàn toàn không quan tâm đến thành tích học tập, hoặc là cô ta cho rằng đứng vị trí 11 đã đủ nghiền áp tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu cười với anh trai: “Vẫn là anh trai giỏi nhất”.

Sau khi thành tích được công bố, mọi người đi đến lớp học mới báo danh.

Ban A chỗ ngồi đã được giáo viên sắp xếp, tôi nhìn trong danh sách thấy bạn cùng bàn của mình tên Bành Quyên Nhiên.

Bành Quyên Nhiên.

Tôi đang ngây ngốc nhìn vào tên của cô ấy thì phía sau có người lại gần. Tôi quay đầu nhìn lại, người đến tóc đuôi ngựa buộc cao đang kinh ngạc nhìn tôi. Nữ sinh mặt mày thanh tú, anh khí bức người.

“Cậu là học sinh chuyển trường Chu Gia Vãn à?” Thanh âm của cô ấy không giống các nữ sinh khác mà lại hơi khàn khàn “Vừa đến mà có thể thi vào top 10, lợi hại đấy”

Tôi cười với cô ấy “Cậu là Bành Quyên Nhiên à?”

“Ừ” cô ấy nhướn mi “bạn ngồi cùng bàn xếp hạng cao thế này, tối về bố tôi biết lại nói tôi cả buổi cho xem”.

Tôi không nói gì.

Bành Quyên Nhiên học lệch nên vật lý, hoá học, sinh học môn nào cũng cao điểm, ngữ văn, tiếng anh lại khó khăn lắm mới được trăm điểm, cho nên số thứ tự luôn luôn tầm 30 chênh lệch.

Bành Quyên Nhiên—-

Bành gia.

Tôi không ngờ sẽ trùng hợp như thế, dù sao, trong kế hoạch của tôi, muốn tiếp cận cô ấy thì cần chút sức lực. Bởi vì Bành Quyên Nhiên cũng không dễ làm thân, tôi thấy cô ấy đối với người xuyên không lúc nào cũng lạnh lùng, đầy mặt thể hiện xa cách.

Cô ấy lúc thì lạnh nhạt ngạo mạn, lúc lại không chút để ý, nhưng tôi hiểu rõ, trong lòng cô ấy có thù hận.

—--cùng tôi giống nhau thù hận, không chỗ có thể phát ra, tích tụ trong lòng.

Tôi cần cô ấy trợ giúp.

Tôi yên lặng nhìn cô ấy, sau đó vươn tay: “Xin chào, bạn cùng bàn”

Bây giờ, vận khí vừa lúc thiên vị tôi.

Vị trí ngồi của anh trai vừa hay lại ở phía trước tôi, mà bạn cùng bàn của anh cư nhiên lại là Hình Càng.

Với thành tích của Hình Càng, chắc chắn không vào được ban A, nhưng hắn lại vẫn học lớp này.

Bất quá tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm, thậm chí khi hắn cùng Lạc Tiếu Tiếu cùng nhau vào lớp, tôi còn cùng họ cười thân thiện.

Tốc độ còn rất nhanh nhỉ, Lạc Tiếu Tiếu hiệu suất còn cao hơn so với tôi tưởng tượng.

Có điều nhìn Lạc Tiếu Tiếu sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, thậm chí còn có vẻ tái nhợt nên khi nắm tay Hình Càng cũng không có cách nào thể hiện ra cô ta đẹp nhất tươi cười.

Ngay khi thấy tôi, biểu cảm cô ta trầm xuống, ánh mắt loé lên chút nghi hoặc khó hiểu.

“Này, bạn học mới” Hình Càng lại làm như cùng tôi thân thiết, cà lơ phát phơ đi đến, gõ tay lên bàn tôi “Tôi thấy tên cậu đứng thứ 6 trong danh sách, không nhận ra cậu còn là học sinh xuất sắc nha”

Tôi cong cong ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Thế nên chúng ta mới có thể học chung lớp”

Hắn hơi ngạc nhiên một chút sau đó mất tự nhiên mà sờ lên mũi, thậm chí còn vô thức bỏ tay Lạc Tiếu Tiếu ra, nhếch miệng cười, giọng ngả ngớn: “Thế nào, cậu còn rất vui vẻ nhỉ?”

Lạc Tiếu Tiếu lập tức nghiến răng, xà lẹo tiến lên: “A Càng….”

Hình Càng không kiên nhẫn nhíu mày: “Gì thế?”

Đời trước, bởi vì hoàn cảnh gia đình giống nhau nên hắn đối cô ta thương tiếc, nhưng bây giờ, có lẽ cũng chỉ là một cuộc diễm ngộ bình thường, khó trách thái độ của Hình Càng lại như thế.

Xung quanh Hình Càng không thiếu nhất chính là xinh đẹp nữ sinh, đời trước hắn đối Lạc Tiếu Tiếu đặc biệt ôn nhu, chỉ bởi vì cái hắn thật sự để ý là chính bản thân hắn.

Lạc Tiếu Tiếu không có nhiều thông tin, cũng không có ký ức đời trước cho nên cô ta không hiểu điều này.

Nhưng tôi thật ra không thích Hình Càng, Lạc Tiếu Tiếu tính toán lại gần hắn chỉ như làm việc vô ích mà thôi.

“Đương nhiên” ánh mắt Lạc Tiếu Tiếu nhìn tôi tràn ngập ác ý, nhưng tôi coi như không biết, chỉ chuyên chú nhìn Hình Càng “Vì sao tôi lại không vui đâu?”

Đương nhiên là vì Mày là một phần quan trọng trong kế hoạch của tao rồi, Bạn Học Hình.

Thấy mày xuất hiện, tất nhiên tao sẽ thật vui vẻ.

Sau khi Lạc Tiếu Tiếu cùng Hình Càng đi khỏi Bành Quyên Nhiên đột nhiên hỏi tôi: “Người vừa nãy cũng là học sinh chuyển trường mới đến à?”

Tôi gật đầu, sắp xếp lại bài thi ở trên bàn.

“Hắn ta đổi bạn gái cũng nhanh quá đi” Bành Quyên hừ nhẹ một tiếng “Đừng bảo là cậu cũng thích thầm tên đó nhá”

“Sao có thể chứ” tôi lạnh nhạt nói “Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm”

Có lẽ không đoán được tôi sẽ phản ứng mạnh như vậy nên Bành Quyên Nhiên nghe xong thì quay đầu sang nhìn tôi kinh ngạc.

Một ban có 30 người, hơn một nửa tôi không quen biết, nhưng mấy người mà tôi quen lại đều có….. Văn San, Hình Càng, Trần Tử Sâm….. còn có Tư Hành.

Giáo viên chủ nhiệm không phải cô Lý mà đổi thành một người lúc nào cũng tủm tỉm cười thầy giáo, dạy vật lý, họ Hoàng.

Đầu tiên thầy ôn hoà khen ngợi chúng tôi, sau đó bắt đầu giải bài thi.

Ở trường Nhạc Hoa, khi họp phụ huynh thì học sinh cùng bố mẹ sẽ cùng nhau tham gia, đến buổi tối, mẹ cùng cha kế đều đến sớm ngồi bên cạnh tôi và anh trai.

Mẹ cầm phiếu điểm của tôi cười vui vẻ: “Vãn Vãn giỏi quá, vừa nãy Thầy Hoàng còn khen con đấy”

Bên cạnh, cha của Bành Quyên Nhiên cũng nhìn qua đây mười phần hâm mộ: “Tiếng anh 146? lợi hại quá, cao hơn con gái tôi bốn năm mươi điểm đấy”

Bành Quyên Nhiên trợn mắt, đối với tôi lộ ra biểu cảm “quả nhiên là thế”.

Tôi cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: “Không so được với anh trai ạ”

“Chi Hành chưa bao giờ đứng thứ hai” mẹ cười càng vui vẻ “anh con trời sinh thông minh, nhưng mà Vãn Vãn cũng không kém chút nào”

“Cô là mẹ của Thẩm Chi Hành?”

Mẹ đang nói, phía sau đột nhiên có người mở miệng. Là nam nhân thanh âm, trầm thấp, từ tính, trầm ổn mà lại dễ nghe.

“Đúng vậy, anh là?” mẹ nghi hoặc hỏi lại.

Mà tôi nháy mắt liền cứng đờ thân thể, sau đó lập tức cố hết sức thả lỏng người, giả vờ không có việc gì quay người lại.

Trước mắt tôi là hai bố con bề ngoài nhìn giống nhau đến 70 phần trăm.

Thiếu niên thanh lãnh tú mỹ, đeo kính gọng bạc, dưới đuôi mắt có nốt ruồi, da như sứ trắng, thoạt nhìn cảm thấy hắn rất văn nhã lại lãnh đạm.

Mà bên cạnh hắn ngồi một nam nhân thân hình cao lớn, khí chất nho nhã, trên mũi để một chiếc kính gọng vàng, mặt mày anh tuấn, không đoán được bao nhiêu tuổi, cả người hắn toát ra khí chất ưu nhã cùng thong dong như được trời ưu ái.

“Tư Hành, chào cô đi” nam nhân vỗ vai thiếu niên, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng “Tôi là bố của nó, Tư Dục Hoa”

Hắn và mẹ rất tự nhiên mà nói chuyện, đến tận khi đi về, ánh mắt của hắn mới làm như lơ đãng xẹt qua tôi.

Mà tôi mỗi ánh mắt đều chăm chú nhìn hắn, muốn khắc mỗi một bộ phận trên khuôn mặt hắn vào trong lòng.

“Đấy là Tư Hành à, mẹ có nghe Chi Hành kể qua, là lớp trưởng lớp con đúng không, mọi phương diện đều xuất sắc, lần này thi cũng xếp hạng thứ hai toàn trường” mẹ nhỏ giọng khen hắn “Nhìn qua cũng cảm thấy hắn được gia đình dạy dỗ rất tốt”.

Tôi nắm chặt tay, cố gắng áp chế cảm xúc: “Mẹ, con đi toilet một lúc”

Mẹ không nghi ngờ bảo tôi đi nhanh rồi quay lại, tôi xoay người đi ra khỏi phòng học, đến toilet, che miệng nôn khan.

Buồn nôn cảm giác ầm ầm kéo đến, tôi chống tay lên vách tường, há mồm mà thở dốc, trong óc hiện lên rách nát ký ức.

Nam nhân, bàn làm việc, ấm áp ngón tay, động tác ngựa quen đường cũ, xúc cảm lành lạnh trên sống lưng, đứt quãng lời nói thì thầm nhỏ nhẹ từ trong miệng thiếu nữ phát ra.

“Chú Tư, Thẩm gia…..”

“Xuỵt, bảo bối, em muốn cầu xin cho Thẩm Thiên Bằng sao?”

“Sao có thể, hì hì, em muốn nói là, chú, lần trước chú nói với em là đi kết thúc Thẩm gia nhưng em thấy chú đi với nữ hài tử khác nha”

“Thấy?”

“Ở chỗ mà chú hay đi đó, nó mới 13-14 tuổi thôi nhỉ, lại là Tư Hành tặng cho chú sao? nhìn qua có vẻ nó cái gì cũng không hiểu đâu, còn không bằng tìm em chơi nha chú, ít nhất có thể ……. a …..”

“Có thể cái gì, hửm?”

“.......”

Tôi nhìn cô ta dùng thân thể của mình làm ghê tởm việc, tôi nhìn cô ta vui cười cùng với làm ra vẻ đạo mạo nam nhân huỷ diệt hi vọng cuối cùng của gia đình tôi.

Nhưng tôi không thế làm gì.

Tôi bất lực.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, mắt đỏ ngầu, nước mắt không tự chủ mà một giọt lại một giọt rơi xuống, như người điên mà liên tục ấn xả nước bồn cầu, đến đi tiếng nước bao phủ toàn bộ tiếng nôn khan của tôi.

Bạn đang đọc Nhật Ký Trả Thù Sau Khi Đoạt Lại Thân Thể (Dịch) của 国家—级摸鱼学者
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieumanthau2402
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.