Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 624 chữ

Cuối hè, tôi về nhà bố ở một tuần.

Dì đứng ngoài cửa, hỏi tôi có muốn cùng dì đi mua sắm cùng không. Tôi nhận lời cùng dì đi siêu thị. Dì lái xe ra khỏi nhà và chúng tôi cùng nhau lên đường.

" Con có muốn mua chút gì không? Quần áo chẳng hạn."

" Thôi không cần đâu dì ạ, con không muốn mua gì lúc này cả."

" Ừ." Sau đó là chẳng còn gì để nói.

Mối quan hệ giữa tôi và dì khá lạnh nhạt, có thể là do chúng tôi chẳng có đề tài chung, hoặc là vì chúng tôi không muốn trò chuyện với nhau. Dì khá tốt với tôi, và cũng chỉ dừng ở mức khá mà thôi. Và dì khá không thích sự có mặt của tôi ở nhà bố, dù dì sẽ chẳng bao giờ thể hiện ra đâu.

Sau khi mua sắm xong, chúng tôi đi mua thực phẩm ngoài chợ rồi đi về nhà. Trên đường đi, bố có gọi cho tôi một lần.

" Con đang ở đâu đấy?"

" Vừa đi chợ về ạ, giờ đang cùng dì về đây."

" Ờ bố biết rồi." Rồi bố tắt máy.

Tôi cảm thấy sự khó chịu và lạnh nhạt phía dì ngay lúc này. Theo ý kiến chủ quan thì, .......hình như dì không thích việc bố quan tâm nhiều tới tôi như vậy.

Dì đột ngột nói:" Nam, con đã là thanh niên, là người trưởng thành rồi, không nên để cho bố mẹ lo lắng mãi nữa. Phải biết học cách tự lập, như vậy mới nuôi nổi bản thân chứ. Sau này không có bố mẹ bên cạnh thì biết làm sao?"

" Vâng." Tôi cúi đầu đáp.

Vậy là đúng như tôi nghĩ, dì không thích tôi.

Tôi có hơi tủi thân, không hiểu sao mũi cay cay. Thật nhớ Quân quá đi!!!!

Chúng tôi kết thúc bữa tối một cách im lặng và tẻ ngắt. Tôi lên phòng và khóa trái cửa lại, ngăn tất cả nhưng gì ngoài kia khỏi cánh cửa này. Lúc sau, tôi nghe loáng thoánh tiếng bố và dì cãi nhau, nhưng rất nhanh đã lặng ngắt như tờ. Tôi bỗng thấy hồi hộp. Là vì tôi nên họ mới cãi nhau hay sao??? Thật tồi tệ, tôi ghét những lúc như vậy.

Tôi nhắn tin cho Vinh Anh rủ cậu ta đi chơi đâu đó nhưng cậu ta từ chối, vì hôm sau còn lễ lại mặt với sui gia nữa. Tôi lại nhắn tin thêm cho vài tên bạn cũ, cuối cùng cũng rủ được ba tên. Chúng tôi hẹn nhau hôm sau lúc 8 giờ ở bờ sông.

Lúc sau mẹ gọi cho tôi.

" Ăn chưa?" Mẹ hỏi, và giọng vẫn lanh lảnh như mọi khi. Mọi người đều nói giọng mẹ tôi hay và khá vui tai.

" Rồi. Mẹ thì sao? Đang làm gì đấy? Dượng đâu??"

" Con hỏi lắm vậy thì sao trả lời hết nôi??? Dượng đang rửa bát. Sao, tìm việc gì à??"

" Việc đàn ông mẹ biết gì..." Tôi trêu mẹ.

" Sex, đàn bà, tạp chí áo tắm, ba con sói, porn??? Toàn mấy cái đó chứ có cái gì đâu mà mẹ mày không biết. Thích mẹ tặng cưng mấy bao nhé!!"

"......................................." Mẹ đang đùa con đấy à???? Rất biến thái đó có biết không??!

Tôi kết thúc nhanh cuộc trò chuyện với mẹ, nếu nói thêm nữa thì có khi mẹ sẽ lân la sang cả mấy việc khi mẹ mãn kinh thì sẽ làm gì nữa ấy chứ!!

" Qué lástima! Necesito un mèdico......"

( Xấu hổ làm sao! Tôi cần bác sĩ......)

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.