Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Chap45: Bí mật…bị chôn vùi…(1)

Tôi muốn bước đi thật nhanh, muốn mau chóng cách xa nơi này…để không ai có thể nhìn thấy tôi nữa! Nhưng…sao tim tôi đau thế này?? Khó thở quá…từng cái nhói lên như rạch sâu thêm một nhát vào trái tim vốn đã nhiều thương tích của tôi…máu trào ra càng lúc càng đau đớn!

Bước nhanh lên! An Mộc..Nhiên…à không! Mày đâu phải An Mộc Nhiên! Mày chẳng là ai cả! Cũng chẳng là gì cả! Mày…chỉ là môt đứa không được tích sự gì, vô dụng, luôn là gánh nặng cho người khác mà thôi! Bây giờ thì mày đã có tên gọi khác rồi đấy! KẺ ĐƠN ĐỘC!

Cố chịu đựng đi! Mày không thể gục ngã được! Mày phải ra khỏi nơi này…đừng để ý đến những ánh mắt đang dõi theo phía sau! Đi đi! Bước nhanh lên nào!

Tôi cố bước thật nhanh ra đường lớn, hoà vào dòng người đông đúc như một kẻ vô hồn. Tôi vẫn luôn cảm thấy có người đi theo mình…và tôi biết đó là ai…nhưng lúc này tôi chỉ muốn một mình thôi!

Đôi chân tôi vô thức đi qua rất nhiều nơi trong thành phố…và hình như…nơi nào cũng chứa đầy kỉ niệm của tôi và ông ấy….từ nhỏ cho đến lớn!

Đúng vậy! Ông ấy đúng là rất thương yêu tôi, rất chiều chuộng tôi. Khi những người khác trong gia đình đều quay lưng lại với tôi sau cái chết của anh…ông ấy vẫn luôn ở bên tôi….Nhưng…tôi không chấp nhận được cái sự thật kinh hoàng này!

Ông ấy là cha tôi…cha ruột của tôi…nhưng lại dấu tôi suốt những năm tháng qua!

Nếu nói thế thì ngay từ đầu anh cũng đã biết tôi không phải em ruột của mình….vậy mà em vẫn coi tôi là người một nhà! Mặc kệ là cha, mẹ…à không…chỉ là cha, mẹ anh thôi…có đối sử với tôi ra sao, anh luôn bảo vệ, che trở cho tôi.

Em biết là em không có tư cách gọi tiếng này…nhưng mà anh à…anh có thể đưa em đi cùng không?? Em muốn rời khỏi đây! Rất muốn rời khỏi cái nơi đáng sợ này! Cho em đi cùng với….hay là…ngay cả anh…cũng bỏ rơi em rồi?!

“Bíp…bíp…” Kêu cái gì chứ?? Mày tưởng mày được tồn tại là mày sướng lắm à?? Tồn tại mà không được sống thì có ý nghĩ gì chứ?!

“Bíp…bíp…” Hay mày nghĩ mày là xe tốt, sẽ luôn được ông chủ nâng niu, bảo dưỡng…rồi cũng đến lúc mày trở nên hỏng hóc và bị ông ta bỏ đi thôi! Lúc đó mày sẽ chỉ là một phế vật…cũng giống như phế nhân như tao thôi!

-Này…cô muốn chết à??_Đột nhiên ai đó chạy đến, kéo tôi đang đứng bên mép đường vào trong vỉa hè, giận dữ mà to tiếng với tôi.

Cậu ta là ai?? Tôi quen cậu ta sao?? Mà dù cậu ta có là ai…thì có gì liên quan đến tôi chứ! Tôi không quan tâm!

Gạt tay cậu ta ra, tôi muốn đi đường của tôi! Đừng có cản tôi!

-Này…cô bị sao thế?? Ánh mắt đó là cái kiểu gì thế hả?? Cứ như là cô không quen biết tôi ấy!_Cậu ta nửa ngạc nhiên nửa giận chất vấn tôi.

Vẫn là ánh mắt vô hồn, không có điểm dừng, tôi liếc qua cậu ta một cái rồi bước đi.

-Này! An Mộc Nhiên! Ít nhiều gì thì tôi cũng đã vì cô mà bị thương phải tĩnh dưỡng mấy tuần đấy nhé! Sao cô có thể tỏ ra như thế với tôi được hả?? Cô là cái loại người gì thế??? Này…này…coi trừng đó!

Người này thật phiền phức! Vừa nói nhiều lại vừa vô duyên! Tôi có phải đứa ngu đâu mà cậu ta phải lôi với chẳng kéo!

Lạt tiếp tục gạt tay cậu ta xuống, tôi cúi đầu tiếp tục đi đường của mình. Tôi đang đi đâu nhỉ?? Cũng chẳng biết nữa! Thôi thì đi đâu cũng được! Dù sao bây giờ tôi cũng không còn nhà nữa rồi! Những nơi đó không thuộc về tôi! Mà tôi…cũng chẳng thuộc về nó!

-An Mộc Nhiên! Bộ cô bị gì thế?? Tại sao cô cứ tỏ ra như thế??_Cậu ta chạy đến chắn trước mặt tôi, nắm chặt 2vai tôi lắc lắc mấy cái.

-Đừng có gọi nữa! Tôi không phải…An Mộc Nhiên!_Tôi lạnh nhạt nói mấy câu, lại dùng ánh mắt vô cảm nhìn cậu ta một cách kiên định, khiến cho cậu ta sững cả người.

Biết được điều đó rồi thì mau mau tránh xa tôi ra! Cậu ta thật là phiền phức!

-Cô…có chuyện gì có thể nói với tôi…tôi có thể giúp cô!_Giọng cậu ta bỗng chốc dịu đi, mang theo chút cảm thông.

Giúp ư??? Cậu ta là ai?? Cậu ta có thể làm gì?? Cậu ta có thể thay đổi số phận?? Hay làm cho quá khứ trở nên khác đi??? Cậu ta làm được sao?? Ngay cả ông trời còn không làm được…thì cậu ta có thể làm đươch gì?!

-Tránh ra!

-Tôi….cô gặp chuyện buồn…hay là ai bắt nạt cô??? Hay…chồng cô đi ngoại tình???

-CÚT!_Tôi phẫn nộ tột độ hét lên! Ai bảo cậu ta nhắc đến hắn?! Ai nói với cậu ta đó là chồng tôi?? Hắn và tôi chẳng có quan hệ gì hết! Hắn là tinh anh của xã hội, là người thuộc thế giới tươi đẹp…còn tôi…chỉ là một đứa con rơi…sống chôn vùi trong thế giới bé nhỏ chỉ một màu đen. Ngay cả mẹ ruột mình là ai mà tôi cũng không được biết…vậy thì tôi lấy cái gì ra mà cho hắn?? Hắn xứng đáng với một người tốt hơn tôi gấp hàng vạn lần! Thế nên…hắn và tôi không có quan hệ gì hết! Rõ chưa???

Đau…đau quá! Tim tôi…lại nhói lên rồi??? Tôi sắp gục xuống rồi sao??

Bạn đang đọc Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em của heo_map
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.