Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42

Phiên bản Dịch · 607 chữ

Phòng Vickie lặng ngắt như tờ. Những chiếc tua đèn ngủ khẽ rung rinh. Tấm poster đã cuộn lại thành hai nửa bất thường, nửa trên nửa dưới. Vickie từ từ bỏ tay ra khỏi lỗ tai.

Matt và Meredith run run nhìn quanh.

Bonnie nhắm mắt lại và lẩm bẩm cầu nguyện. Đến khi mở mắt ra, cô mới nhận thấy, nãy giờ mình bám vào cái gì. Đó là lớp áo khoác da mềm mại, mát lạnh trên cánh tay Damon.

Tuy vậy, anh ta đã không né khỏi Bonnie. Ngay cả bây giờ anh ta vẫn đứng yên, người hơi khẽ nghiêng về phía trước, mắt nheo lại, đăm đăm nhìn vào căn phòng.

“Nhìn tấm gương kìa.” Damon nói.

Mọi người quay lại nhìn, và Bonnie hít vào một hơi, những ngón tay lại bíu chặt. Nãy giờ cô không trông thấy, nhưng chắc chuyện đó sảy ra lúc mọi thứ trong phòng đang loạn xạ lên.

Trên mặt kính của chiếc gương, bốn từ được nghệch ngoạc viết lên bằng màu son đỏ cam của Vickie.

Ngủ ngon, em yêu.

“Ôi, Chúa ơi!” Bonnie thì thào.

Stefan rời mắt khỏi tấm gương, quay sang nhìn Vickie. Nhìn cậu ấy có cái gì đó khang khác, Bonnie thầm nghĩ… người vẫn thả lỏng nhưng lại trong tư thế sẵn sàng hành động, như một chiến sỹ nhận được lệnh hành quân ra mặt trận. Giống như cậu ta nhận được một lời thách thức nào đó nhằm vào cá nhân vậy.

Stefan lấy những thứ gì đó trong túi sau và mở ra, để lộ những nhành cây có lá xanh dài và hoa màu tím nhạt bé xíu.

“Đây là cây roi ngựa còn tươi,” cậu ta khẽ nói, giọng rất trầm tĩnh và tập trung. “Tôi hái ở ngoại thành Florence, ở đó đang trong mùa hoa nở.” Stefan cầm lấy tay Vickie, nhét gói giấy vào. “Tôi muốn cậu giữ nó bên mình. Bỏ vào mỗi phòng trong nhà một ít, và nếu có thể thì nhét vài nhánh vào trong quần áo của bố mẹ cậu luôn, để lúc nào họ cũng có cây roi ngựa trong người. Chừng nào cậu còn mang theo nó thì hắn sẽ không điều khiển được tâm trí cậu. Hắn có thể làm cậu sợ hãi, Vickie ạ, nhưng hắn sẽ không sai khiến cậu làm gì được, ví dụ như mở cửa sổ hay cửa lớn cho hắn vào chẳng hạn. Và nghe đây, Vickie, bởi vì chuyện này rất quan trọng.”

Vickie đang run rẩy, mặt mày rúm ró. Stefan nắm lấy cả hai bàn tay cô bạn và bắt cô phải nhìn mình, nói chậm rãi và rành rọt từng tiếng một.

“Nếu như tôi đoán đúng, thì hắn không thể vào đây trừ khi cậu cho hắn vào, Vickie à. Cho nên hãy nói chuyện với bố mẹ cậu. Bảo họ rằng họ nhất quyết họ không được mời người lạ mặt nào vào nhà. Thực ra, tôi cũng có thể nhờ anh Damon cài suy nghĩ đó vào trong đầu họ ngay bây giờ.” Cậu nhìn sang Damon. Anh ta khẽ nhún vai, làm như đang chú tâm đến chuyện gì khác. Bonnie ngượng ngập buông tay khỏi áo khoác của Damon.

Vickie cúi gục đầu phía trên mớ cây roi ngựa. “Kiểu gì thì hắn cũng sẽ vào được thôi.” Cô khẽ nói với sự quả quyết đến đáng sợ.

“Không đâu, Vickie, nghe tôi này. Kể từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ thay phiên nhau canh gác nhà cậu. Chúng tôi sẽ đón lõng hắn.”

Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối của Lisa Jane Smith
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.