Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diary of Zero-Trang số 2

Tiểu thuyết gốc · 2655 chữ

06:12-27/02/2020

Rời đi mà không có lời chào tạm biệt với bất cứ ai, ta hướng về địa điểm đã hẹn với Amity, người trợ lý cũ...

Như đã nói trước đó, dù đã bán hết gần như tất cả tài sản của mình, nhưng ta đã có chuẩn bị cho mình một điểm đến.

Với lệnh được giao trong tập văn bản, Amity đã bí mật mua một hòn đảo hoang và cho xây một gian nhà gỗ ở đó, không có đồ điện nào cả, cuộc sống sau này của ta sẽ là một cuộc sống gần như hoàn toàn hoang dã.

- Thưa ngài, máy bay đã sẵn sàng cất cánh, trong khoảng 4 giờ ngài sẽ đến điểm nhảy dù đã được máy tính thiết lập.

Tiến đến cổng một sân bay tư nhân, người trợ lý cũ Amity ngay lập tức đi đến trước mặt ta và bàn giao về nhiệm vụ cuối cùng của mình.

- Có vẻ như là sau hôm nay anh sẽ trở thành một kẻ thất nghiệp vì tôi chăng?

- Chẳng phải ngài đã để lại sân bay này cho tôi sao? Đã quá đủ với tôi rồi thưa ngài.

- Phải, sân bay này là thứ duy nhất tôi còn có thể để lại cho anh, Amity... Đã là 22 năm kể từ cái ngày đầu tiên anh đi sau lưng tôi với vai trò trợ lý và anh đã luôn làm rất tốt...

Trong khi nói chuyện phiếm với nhau lần cuối cùng với Amity, ta bước đến trước chiếc chuyên cơ lúc nào chẳng hay.

- Được rồi, kể từ bây giờ thì anh không còn là trợ lý của tôi nữa, anh tự do rồi đấy Amity.

- Thật lòng mà nói thì tôi ghét sự tự do này thưa ngài.

- Vậy à?... Dù sao thì, sống tốt nhé anh bạn.

- Chúc may mắn... Bạn của tôi...

Ta xoay người bước lên chuyên cơ, vẫy tay chào người trợ lý trong khi cánh cửa dần khép lại... Trong khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ rằng mình nghe lầm những lời cuối cùng của Amity vì tiếng ồn của máy bay. Bởi vì điều này mà những ngày sau đó ta đã luôn tiếc nuối vì bỏ lỡ một người bạn luôn bên cạnh mình...

Tiếng động cơ gầm rú, bánh xe bắt đầu lăn về đoạn đường băng phía trước và rồi lực năng mang chiếc chuyên cơ rời khỏi mặt đất, hòa vào bầu trời mênh mông...

Đơn độc ngồi trong khoang hành khách, nhìn xuống thành phố lộng lẫy bên ngoài khung kính cửa sổ, ta cảm nhận được rằng tâm trạng mình chưa bao giờ nhẹ nhàng như lúc này. Có lẽ bởi vì ta sắp rời khỏi nơi mà ta đã sống vô nghĩa suốt 36 năm chăng?

Dù sao thì... Tạm biệt, quá khứ của ta.

11:06

- Chúng ta sẽ tiếp cận điểm nhảy trong 3 phút nữa, xin hãy chuẩn bị thật kỹ và kiểm tra trang bị thưa ngài.

Kiểm tra dù và các trang bị lần cuối cùng theo lời của phi công và xác nhận không có sai sót nào, ta rời khỏi ghế chờ, tiến đến cửa khoang nhảy rồi xác nhận qua bộ đàm.

- Tất cả đều hoàn hảo!

Nghe được lời xác nhận của ta, phi công bắt đầu điếm ngược theo hiển thị thời gian nhảy đã được máy tính xác định trên màn hình.

- Tiếp cận điểm nhảy trong 37 giây nữa, bắt đầu mở cửa khoang nhảy...

Theo lời phi công cánh cửa thép sau máy bay dần thu lại nhường chỗ cho bầu trời xanh vời vợi và những âm thanh ồn ào của động cơ cùng gió hú.

- Cảm giác thật khó tả, và lạnh...

Đó là những gì ta cảm nhận được lúc này, hồi hộp đến lạnh người.

- 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.

Cùng lúc với âm thanh số 1 vang lên, ta đã không còn đặt chân trên chiếc chuyên cơ nữa mà thay vào đó đang rơi tự do ở độ cao hàng nghìn mét trên bầu trời, nhìn lấy chiếc chuyên cơ đang biến mất dần dần khỏi tầm nhìn lần cuối cùng, ta dùng hết tất cả sự can đảm của mình để đối mặt với hòn đảo đang ngày càng to dần dưới chân.

- Hướng Đông sao? Nó kia rồi!

Nhìn về hướng Đông và xác nhận địa điểm chính xác của căn nhà gỗ, ta bung dù để giảm tốc độ rơi ở khoảng cách tầm 600m so với mặt nước biển rồi bắt đầu điều hướng về phía đông của hòn đảo.

- Có vẻ lần này hồi hộp hơn mọi khi thì phải?

Là một kẻ nắm trong tay khối tài sản khổng lồ việc tiêu khiển bằng trò nhảy dù không phải là lần một lần hai gì, nhưng dù vậy sự hồi hộp khi chơi trò này chẳng bao giờ biến mất cả, chỉ có ít hay nhiều thôi.

Tại sao lần này hồi hộp hơn mọi khi?

Có lẽ là vì đã không còn đội cứu hộ với sự bảo đảm an toàn tuyệt đối lên đến 99% và cuộc sống hoang dã sắp tới chính là yếu tố tạo nên sự hồi hộp này.

Nhưng sẽ không có sai sót nào ở đây vì kỹ năng của ta hoàn toàn đủ trình độ để đánh bại sự hồi hộp lúc này.

- Tuyệt, hoàn hảo như mọi khi.

Đáp xuống trước cổng của căn nhà gỗ... Chà, đó là những gì mà ta đã yêu cầu lúc đầu nhưng có vẻ Amity đã tự quyết định về việc biến yêu cầu của ta thành một cái biệt thự lớn hàng nghìn mét vuông .

- Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện đã rồi... Nhưng thật sự thì rất trống vắng đấy!

Tháo bỏ ba lô dù trên lưng xuống, ta bước đến đẩy ra cánh cổng lớn và tiến vào trong để ngắm nhìn ngôi nhà mới của mình.

Một không gian rộng lớn và thơ mộng là những gì ta thấy,cách bố trí cây cảnh và hồ nước thật sự mang đến một cảm giác như sống giữa thiên nhiên tươi đẹp.

Hẳn là Amity đã yêu cầu một kiến trúc sư trong top thế giới gấp rút thiết kế để xây dựng hoàn thiện khung cảnh này chỉ trong một tuần ngắn ngủi...

Bên trong căn biệt thự này hoàn toàn không có thiết bị công nghệ cao nào ngoại trừ một bộ gửi tín hiệu cấp cứu khẩn cấp và một số thiết bị y tế cơ bản cùng một tủ thuốc lớn đã được phân loại sẵn.

Và hơn hết Amity đã trang bị đầy đủ các loại dụng cụ cơ bản như dao, búa, xẻng, cuốc, đá đánh lửa... Và hạt giống các loại đầy đủ mặc dù ta đã quên đề cập đến chúng.

Thậm chí anh ta còn đi xa đến mức chuẩn bị một kho vũ khí như kiếm, cung, thương cùng một vài khẩu súng với thật nhiều những thùng đạn.

Quan trọng hơn nữa là anh ta còn chuẩn bị thật nhiều các công thức nấu ăn đơn giản với những nguyên liệu xung quanh hòn đảo này cùng cả một kho gia vị các loại... Mà hoàn toàn không được lệnh.

Có vẻ ta đã bỏ lỡ cơ hội để có được một người có thể gọi là bạn thật sự? Thậm chí còn là người luôn đi bên cạnh mình sao?

...Có lẽ vậy.

12/09/2020 Lịch Trái Đất

Đã gần bảy tháng kể từ khi ta sinh sống trên hòn đảo này, vì không lớn lắm nên ta đã hoàn toàn khám phá mọi nơi ở đây, dù sao thì ta có hẳn hoi một cái bản đồ chi tiết địa hình của hòn đảo trong tay.

Cuộc sống của ta những tháng ngày vừa qua mặc dù không có ai bên cạnh nhưng cũng không đến nổi cô đơn mấy, Amity đã chuẩn bị hẳn 10 con cún được huấn luyện chuyên nghiệp cho ta, và bây giờ nó đã là một đàn lớn... Chăm sóc chúng khá là mệt mỏi nhưng rất vui...

Về việc những loài động vật nguy hiểm như rắn, nhện hay các loại côn trùng có độc cũng như hổ, báo, sói các loại thì cho đến tận hôm nay, ta chưa từng thấy qua con nào cả, có vẻ như Amity đã thực hiện một dự án diệt chủng quy mô nhỏ ở đây...

Trồng trọt, chơi cùng lũ chó và dạo quanh hòn đảo là cuộc sống nhàn nhã hiện tại của ta, một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.

09:22-24/09/2020 Lịch Trái Đất

- Gâu gâu gâu...

Trong lúc đang chuẩn bị cho buổi sáng với món gà rừng quay của mình thì một chú chó chạy ùa vào và liên tục sủa ra hiệu với ta, có vẻ nó tìm được một thứ gì đó và muốn ta đi theo nó ngay bây giờ.

- Được rồi Trap, ta hiểu rồi nên đừng có sủa nữa và chờ ở đó đi... Còn mấy đứa hãy chắc chắn rằng con gà của ta không mất miếng nào khi ta trở lại, nếu không... Mấy đứa sẽ bị bỏ đói hôm nay đấy!

Ta ra hiệu bảo Trap im lặng và cảnh báo bầy chó, 24 con từ nhỏ đến lớn đang nhìn chằm chằm vào con gà vẫn còn đang được quay trên đống than hồng, rồi mới rời đi.

- GÂU GÂU...

Chúng đồng thanh sủa ầm lên như cố nói rằng đã hiểu và ngoan ngoãn ngồi xung quanh canh giúp con gà thơm ngất ngây với cái mồm chảy nước dãi của chúng.

- Đi nào Trap, hãy xem mày tìm thấy thứ gì?

Ta rời khỏi nhà sau khi mang theo một khẩu súng lục cùng thanh trường kiếm rồi đi theo Trap hướng về bãi biển.

- Gâu gâu...

- Ôi trời, một thằng nhóc sao?

Trên bờ biển, Trap mang ta đến trước một thằng nhóc tầm 20 tuổi với cơ thể lạnh lẽo đang bất tỉnh. Ta ngay lập tức quyết định cứu thằng nhóc nên đã mang nó về biệt thự và chăm sóc nó...

21:17

- Nhóc đã tỉnh rồi đấy à? anh có món gà rừng quay ở đây, nhóc muốn ăn sao?

Ta vào phòng,mang theo một phần gà quay định cho thằng nhóc ăn khi nó tỉnh, đúng lúc đó ta nhìn thấy nó đã tỉnh và đang quan sát căn phòng một cách cẩn thận.

- Cảm ơn.

Nó nhận lấy phần thức ăn và chỉ nói duy nhất hai từ cảm ơn... Có một điều gì đó ở thằng nhóc này làm ta lo ngại, nó trầm tĩnh đến đáng sợ.

- Cho ta biết chuyện gì đã xảy với nhóc ra được chứ?

Ta quyết định tìm hiểu một chút về thằng nhóc này.

- Tất nhiên rồi...

Chỉ trong khoảnh khắc ta rõ ràng đã nhìn thấy thằng nhóc cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng chưa đến 1 giây sau cái khoảnh khắc đó nó lộ ra một khuôn mặt đau thương, buồn khổ, khiến ta phải nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

Sau đó thằng nhóc kể rằng mình là người nghèo khó ở một khu ổ chuột đã bị bắt cóc, sau đó thì bị rơi khỏi một con thuyền buôn người và trôi nổi nhiều ngày trên biển cho tới lúc được ta cứu. Nó kể với biểu cảm rất chân thật, và khá là hợp lý nên ta đã tin và quyết định để nó sống ở đây với mình.

- Nhóc còn khá yếu vì vậy hãy nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Trời đã khuya và hôm nay khá mệt mỏi, ta rời khỏi căn phòng của thằng nhóc sau đó về phòng mình rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ say...

23:51

  • Cộp, cộp, cộp,...

Dù đã chìm đấm trong giấc ngủ nhưng ta có thể cảm nhận được âm thanh của những bước chân đạp vào sàn gỗ đang ngày càng gần căn phòng mình, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và âm thanh tiếng bước chân ngày càng gần hơn nữa... Cho đến khi nó dừng lại thì một âm thanh khác cùng tiếng la thất thanh của mình vang lên.

*Phập.

- Aaaaaaa...

Giật mình thức giấc với tiếng la thống khổ bởi sự đau đớn ta đưa tay che lấy vết đâm trên bụng và nhìn vào thân ảnh đang nở nụ cười vui thú trước mặt gào hỏi :

- Thằng khốn, tao đã cứu mày và đây là những gì mày trả ơn tao sao?

Nó dừng cười, lắc đầu rồi áp sát vào mặt ta.

- Anh tin vào công lý, chính nghĩa và lòng tốt sao? Để tôi cho anh một bài học cuối đời. Cuộc sống này vốn không công bằng và để tồn tại mỗi một cá nhân điều có chiếc mặt nạ của riêng mình, chỉ là nó không đồng nhất. Có kẻ bề ngoài tốt đẹp nhưng đằng sau chiếc mặt nạ chính là vô vàn những mưu kế hiểm độc cùng tham vọng, có kẻ bề ngoài xấu xa nhưng bên trong chiếc mặt nạ lại là một tâm hồn thiện lương, và cả những ngoại lệ hiếm hoi nữa... Nhưng chung quy lại thì ngay cả lòng tốt, chính nghĩa và công lý cũng có chiếc mặt nạ của riêng chúng. Biết sao không, có kẻ mang danh công lý để che giấu tội ác của chúng và thực hiện việc gán ghép những tội danh đó cho những người không làm nó... Có những kẻ chấp nhận việc mang trên mình những tội ác để thực hiện công lý mà họ theo đuổi... Và một điều nữa tôi muốn anh ghi nhớ, anh được gì khi trở thành một anh hùng, kẻ thực thi công lý và chính nghĩa? Lời khen và sự ngưỡng mộ? Phần thưởng? Hay sự lợi dụng và âm mưu của những người xung quanh? Sự nguy hiểm đâu? Và cả những kẻ lấy oán báo ơn như tôi chẳng hạn. Cuối cùng, sau tất cả tôi có một chân lý cho mình, đó là : Không tin tuyệt đối vào bất cứ ai, không bao giờ xen vào chuyện của người khác và tỏ ra mình là một người hùng mang danh công lý, tôi sẽ chỉ sống với một niềm tin duy nhất chính là bản thân mình và làm những gì tôi cho là đúng.

- Hahaha... Chỉ tin vào bản thân mình? Những gì mày nói không sai, nhưng mày có thể sống một cuộc sống luôn nghi ngờ người khác một cách vui vẻ sao?

- Vui vẻ? Là một tên tội phạm bị truy nã toàn cầu tôi rất vui vẻ đấy ông anh.

- Mày đã cho tao một bài học đắt giá đấy...thằng...khố...

Cố gắng nói những lời cuối cùng với cơ thể nặng nề này đã quá sức đối với ta, âm thanh chợt đứt quãng, đôi mắt dần buông xuống, cả cơ thể đã hoàn toàn không thể điều khiển nữa...

Khoảnh khắc 3 chiếc kim của chiếc đồng hồ năng lượng Mặt Trời nằm chung một điểm, báo hiệu rằng bây giờ là 0 giờ, ý thức ta đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Và cũng từ thời điểm đó, những lời mà thằng nhóc nói đã hoàn toàn khắc ghi vào tâm trí ta.

Đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là một người hùng trước ánh nhìn của người khác vì nó không làm cho bản thân vui vẻ và chưa hẳn cái công lý đó là đúng... Hãy sống với những gì mà bản thân cho là đúng mới chính là công lý...

Tác giả : The Pen Phoenix

Bạn đang đọc Nhật Ký Của Zero sáng tác bởi 15355145
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 15355145
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.