Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Hai, 26 tháng 10, sau giờ học

Phiên bản Dịch · 6450 chữ

Thật mình chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra điều này nhưng quả thực là mình rất lo cho bà.

Thật đấy. Bà hình như không nhận thức được là đang làm gì nữa.

Hôm nay mình lại phải dẫn xác đến khách sạn tiếp tục bài học làm Công chúa - vì nghe nói mình sẽ có buổi ra mắt chính thức với toàn thể nhân dân Genovia vào tháng 12 tới. Bá muốn chắc chắn rằng mình sẽ không bôi tro trát trấu mắt Hoàng gia cùng những người có mặt ngày hôm đó. Thử đoán xem bà đang làm gì lúc mình tới?

Bà đang bàn bạc với người tổ chức sự kiện của Hoàng gia Genovia về đám cưới sắp tới của mẹ.

Không chỉ có vậy, người đó lặn lội từ Genovia bay sang đất Mỹ này chỉ để bàn bạc với bà về cái đám cưới thậm chí chẳng liên quan gì đến bà.

Họ đang ngồi ở bàn khách, trước mặt là một tấm giấy to đùng trải rộng với nhiều mẫu giấy nhỏ được dán chằng chịt phía trên. Vừa thấy mình bà đã xổ ra một tràng tiếng Pháp: "Ồ, Amelia. Hay quá. Vào đây nào. Ba chúng ta có rất nhiều việc cần làm, Vigo, cháu và ta".

Mắt mình trố ra kinh ngạc, mình không thể tin vào mắt mình nữa. Lúc đó mình chỉ hy vọng những gì mình thấy không phải là những gì mình đang nghĩ.

"Bà... Bà đang làm gì thế?"

"Cháu không thấy sao?" - Bà nhướn mày quay ra nhìn mình, cái lông mày tự vẽ của bà công lên đầy vẻ thách thức và cao ngạo - "Lên kế hoạch đám cưới chứ sao nữa".

Mình nuốt nước bọt cái ực. Chuyện xấu rồi đây. CỰC xấu là đằng khác!

"Ừm... đám cưới của ai hả bà?"

Bà sử dụng chất giọng mỉa mai kiêm châm biếm quý tộc: "Cháu đoán xem".

"Bà ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với bà một chút không? Chỉ hai bà cháu mình thôi".

Bà vẫy tay nói: "Cháu có thể nói bất cứ điều gì với ta trước mặt Vigo. Từ lâu cậu ấy đã mong được gặp cháu. Vigo, đây là công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Renaldo".

Bà cắt đi cái họ Thermopolis của mình. Lần nào cũng vậy.

Chú Vigo đứng phắt dậy và chạy vội đến chỗ mình. Chú ý thấp hơn mình rất nhiều, tầm tuổi mẹ, mặc vest xám, bên trong là áo sơ mi bóng màu hoa oải hương và chiếc cà vạt tía bóng lộn. Xem ra chú Vigo này cũng thích gam màu tía giống bà.

"Được gặp công chúa quả là diễm phúc của tôi", nói rồi chú ý quay sang phía bà kính cẩn nói: "Bà nói đúng, thưa bà, cô ấy có cái mũi của nhà Renaldo".

"Tôi đã nói với cậu rồi đúng không? Một cái mũi quá hoàn hảo" - Bà nói với vẻ đầy tự mãn.

Chú Vigo búng tay cái toách và nháy mắt với mình.

Rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Màu hồng. Nhất định phải là màu hồng. Xưa nay tôi luôn có cảm hứng với màu hồng của những chiếc váy dành cho phù dâu".

"Rất vui được gặp chú" - tôi nhã nhặn đáp - "Nhưng vấn đề là mẹ cháu và thầy Gianini chỉ định tổ chức đơn giản tại..."

"Toà Thị Chính chứ gì" - Bà vừa nói vừa đảo hai tròng mắt long sòng sọc. Bà sẽ chẳng phải tốn thời gian trang điểm nếu muốn đi doạ người khác bằng đôi mắt xăm đen xịt đó - "Rồi, ta đã được nghe rồi. Thật nực cười. Hai người đó sẽ phải tổ chức tại khách sạn Plaza này. Sau đó là tham dự tiệc chiêu đãi tại phòng khiêu vũ lớn. Đó là những nghĩa vụ mà mẹ của công chúa xứ Genovia cần phải làm".

"Cháu thì cho rằng mẹ và thầy không muốn thế đâu".

Bà nheo mắt nhìn mình: "Tại sao lại không chứ? Bố cháu sẽ thanh toán toàn bộ các chi phì mà. Ta cũng là người rất rộng lượng. Hai người đó mỗi người được phép mới 25 khách".

Mình nhìn xuống tấm giấy trải bàn trước mặt bà. Có hơn 50 mẫu giấy nhỏ dính trên đó.

Chắc bà phát hiện ra mình đang nhìn chòng chọc vào đống giấy tờ đó nên vội cắt ngang dòng suy nghĩ: "Còn bà cần phải mời ít nhất là 300".

Mình gửi tặng bà ánh mắt đầy lo lắng: "300 gì ạ?"

"Khách chứ ai".

Mình chết cứng một chỗ. Cần phải tiếp một thùng nước biển mình mới đủ sức tiếp tục đối thoại với bà mất.

" Cháu phải gọi cho bố và bàn với bố về việc này mới được..." mình nói.

"Cháu cứ thử xem!" - Bà cười rất nhạt - "Bố cháu với cái bà Bellerieve gì đó mất hút từ hôm đó tới giờ rồi. Nếu không cẩn thận bố cháu sẽ có kết cục giống như ông thầy Đại số của cháu mất."

Bà cứ làm như bố có thể làm cho ai đó có bầu được ý. Nếu không thì làm gì có chuyện mình trở thành người thừa kế duy nhất chứ không phải là một đứa cháu cính thống nào đấy của Hoàng gia. Rõ ràng là dùng quá nhiều hoá chất để điều trị đã khiến bố không thể nào có con được nữa. Nhưng xem ra bà vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đó, nhất là khi đứa cháu đáng thất vọng này không được như bà mong muốn.

Đúng lúc đó dòng suy nghĩ của mình bị cắt đứt bởi một tiếng rên ư ử phát ra từ dưới gầm ghế của bà. Hoá ra là con cho xù bé tí teo của bà có tên là Rommel. Nó đang rúm ró lại khi nhìn thấy mình.

Mặc dù mình biết mình chẳng đẹp đẽ gì nhưng nó có cần phải sợ mình đến thế không. Mình là người yêu động vật cơ mà!

Mà cho dù thánh Francis xứ Assisi có tái thế cũng khó mà yêu nỗi cái con Rommel này. Thứ nhất, dạo gần đây nó mắc chứng rối loạn thần kinh (mình nghi la do sống gần bà quá lâu) nên bị rụng hết cả lông, làm bà phải mặc áo len và áo choàng cho nó để khỏi bị cảm.

Ngày hôm sau Rommel mặc áo khoác lông chồn. Bằng lông chồn thật ý. Bà thậm chí còn nhuộn màu hoa oải hương cho cái áo đó để nó có thể tiệp màu với cái khăn choàng cổ của bà. Người mặc đồ lông thú đã tàn ác rồi nhưng một con vật đi mặc đồ lông thú còn tàn ác hơn gấp vạn lần.

"Rommel thôi sủa ngay đi không?" - bà nạt.

Vấn đề là con Rommel đâu có sủa. Nó đang rên ư ử thì đúng hơn. Rên ư ử vì sợ. Lúc nhìn thấy mình. MÌNH chứ không phài ai khác!!!

Ngày hôm nay mình còn bị mất mặt bao nhiêu lần nữa hả trời?

"Con chó ngu ngốc này" - Bà cuối xuống bế Rommel lên, nhưng xem ra cu cậu chẳng có vẻ gì thích thú cả. Thích thú gì nổi khi mấy cái trâm cài áo kim cương của bà đang chọc vào sương sống của nó (giờ người Rommel làm gì có mỡ, lại chẵng có tí lông nào nhưng nó đặc biệt nhạy cảm với mấy thứ nhọn nhọn). Nhưng cho dù nó cứ vung vẫy thế nào bà cũng không chịu thả nó ra. "Amelia, ta muốn mẹ con và cái ông thầy tên gì gì đó viết danh sách tên các vị khách mời của họ ra tối nay để ngáy mai ta cho người đi in phong bì. Ta biết mẹ con sẽ muốn mời thêm mấy người… ừm… bạn có-thiên-hướng-tự-do của con. Nhưng ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu họ lẳng lặng đứng bên ngoài, trộn lẫn trong đám phóng viên và du khách vẫy chào. Ý ta nói là lúc mẹ con bước từ trong chiếc limo ra. Như thế họ vừa có cảm giác được mời vừa không làm người khác khó chịu bởi những kiểu tóc dị hợm và những bộ quần áo quái đản…"

"Bà, cháu nghĩ…"

"À mà cháu nghĩ sao về chiếc váy này?" - Bà thậm chí chẳng thèm nghe mình nói và chỉ vào mẫu váy cưới của Vera Wang. Mẹ thà chết chứ đừng hòng mặt mấy thứ váy kiểu đó.

Chú Vigo nói: "Ôi không, thưa bà. Tôi nghĩ chiếc này mới hợp" và chỉ vào chiếc váy hiệu Armani. Y chang thôi, đừng hòng mẹ mặc.

"Bà ơi, cháu biết là bà quan tâm mẹ cháu nhưng chắc chắn mẹ cháu không thích một đám cưới linh đình đâu. Thật đấy. Đảm bảo là thế".

"Pfuit" - Bà phầy tay nói. Pfuit trong tiếng Pháp tiếng lóng nghĩa là Không. "Mẹ cháu sẽ thay đổi ý kiến khi thấy thực đơn trong lễ cưới. Vigo, nói cho Amelia nghe đi".

Vigo hồ hởi nói: "Món nấm mọc, cá hồi bọc măng, đậu Hà Lan trộn pho mát dê, rau diếp cá cuộn vụn pho mát xanh…"

"Bà ơi, không đâu. Tin cháu đi".

Bà nói: "Vớ vẩn. Tin ta đi, Amelia, một ngày nào đó mẹ con sẽ cảm ơn ta. Vigo và ta sẽ chuẩn bị cho mẹ con một đám cưới khó quên".

Chắc chắn rồi.

"Bà ơi, mẹ cháu và thầy G đang lên kế hoạch cho một đám cưới đơn giản và bình dị…"

Bà găm vào miệng mình một cái nhìn sắc lẹm, lạnh lùng nói: "Amelia, trong suốt ba năm ông nội cháu ngoài chiến trường chiến đấu với quân Đức, ta một mình bảo vệ Genovia khỏi quân Đức quốc xã - đó là chưa kể đến tên phát xít người Ý Mussolini. Chúng ngày đêm nã súng vào cánh cửa cung điện, cho xe tăng dày xéo các chiến hào xung quanh. Ấy thế mà ta vẫn kiên quyết không chịu đầu hàng, tất cả là nhờ vào cái ý chí thép này. Vậy mà bây giờ cháu định nói với ta rằng là ta không có khả năng thuyết phục một bà bầu làm theo cách của ta hay sao?"

Đành rằng mẹ chẳng có tí xíu điểm gì liên quan tới Mussolini hay bọn Đức quốc xã. Nhưng nếu xét về khoản phản khán của mẹ với bà nội thì chắc chắn không có một tên phát xít độc tài nào kể trên có thể qua mặt được mẹ.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng rõ ràng mình không thể lôi nó ra để cãi lý với bà trong hoàn cảnh này được. Thôi thì cứ thuận theo bà cho xong. Và mình đành câm chịu ngồi nghe chú Vigo thao thao bất tuyệt về các món có trong thực đơn, loại nhạc dùng trong buổi lễ, thậm chí còn tán dương cái giá treo ảnh cưới to nghềnh ngoàng sẽ đặt ở quầy lễ tân mà chú ý đã chọn.

Đến khi xem cái thiệp cưới mình mới phát hiện ra một điều…

"Đám cưới tổ chức vào thứ Bảy tuần này ạ?" - mình hoảng hốt.

"Đúng thế" - bà nói.

"Hôm đó là Halloween!". Thật tình cờ đó cũng chính là ngày đăng kí kết hôn của mẹ, và buổi tiệc tại nhà Shameeka.

"Thế thì sao?" - Bà ngán ngẩm hỏi lại mình.

"Dạ… thì… bà biết đấy. Hôm đó là Halloween".

Chú Vigo quay sang hỏi bà: "Halloween là ngày gì vậy, thưa bà?". Nói mới nhớ ở Genovia ngày lễ Halloween không được phổ biến cho lắm.

"Đó là ngày lễ của kẻ ngoại đạo. Bọn trẻ con sẽ mặc những bộ trang phục kì dị và đi xin kẹo từ những người không quen biết. Một tục lệ rất vớ vẩn của dân Mỹ" - Bà phẩy tay nói.

"Nếu thì chỉ còn chưa đầy một tuần" - Mình yếu ớt nói.

Bà nhướn cặp lông này tự vẽ xấu ỉn lên hỏi: "Vậy thì sao?"

"Dạ…thì… gấp quá. Mọi người…" (như mình chẳng hạn) "… có thể đã có kế hoạch khác".

"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Công chúa" - chú Vigo nói xen vào - "Nhưng cần phải tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt trước khi mẹ cô… lộ rõ bụng"

Rồi, xong! Giờ đến cả người tổ chức sự kiện của Hoàng gia Genovia cũng đã biết mẹ đang có bầu. Sao bà không thuê luôn quả khinh khí cầu, bắc loa lên đó, rêu rao cho toàn nước Mỹ biết luôn cho rồi đi

Bà nói mình cũng nên tận dụng cơ hội này học hỏi luôn về các nghi lễ và thủ tục cần thiết để chuẩn bị cho đức lang quân tương lai của mình.

Khoan đã, "Cái gì tương lai cơ ạ?"

"Đức lang quân, thưa Công chúa. Ý chỉ chồng hoặc vợ của người đứng đậu của một đất nước. Giống như Hoàng tử Philip là đức lang quân của Nữ hoàng Elizabeth, người cô lựa chọn để kết hôn sẽ trở thành Hoàng tử của xứ Genovia" - xem ra chú Vigo này biết cũng nhiều thật.

Mình quay sang chú Vigo hỏi: "Cháu tưởng chú chỉ là người tổ chức sự kiện cho hoàng gia Genovia thôi chứ".

"Vigo không chỉ tổ chức sự kiện của Hoàng gia chúng ta, chúng ấy còn là một chuyên gia về các nghi thức ngoại giao" - Bà giải thích.

"Nghi thức ý ạ? Cháu tưởng cái đó chỉ có trong quân đội".

Bà đảo mắt, sự ngán ngẩm nổi lên cuồn cuộn: "Nghi thức ngoại giao là một dạng của các phép xã giao và nghi lễ thường dành để đón tiếp những người đứng đầu một đất nước. Trong trường hợp của cháu, Vigo sẽ chỉ cho cháu biết những tiêu chuẩn mà đức lang quân tương lai của cháu cần có. Để tránh những ngạc nhiên đáng tiếc sau này có thể xảy ra."

Rồi bà bắt mình lấy giấy bút ra ghi lại những gì chú Vigo nói và phải luôn ghi nhớ trong đầu. Vì theo bà thì sau 4 năm nữa, lúc mình bắt đầu vào đại học và cặp bồ với ai đó hoàn toàn không phù hợp, mình sẽ hiểu được những lo lắng của bà.

Phải ngổng cổ chờ đợi tới tận Đại học á? Bà rõ ràng không thể ngờ rằng đức lang quân tương lai của cháu bà rất có thể đã xuất hiện từ bây giờ rồi?

Dù rằng mình vẫn chưa biết tên thật của Jo-C-rox nhưng ít ra thì cũng đã nhắm được đối tượng.

Nhưng sau khi nghe bài thuyết giáo của chú Vigo các tiêu chí cao siêu mà đức tương lai của mình cần có thì mình cam đoan còn khướt mới có được một nụ hôn kiểu Pháp. Mình thấu hiểu tại sao mẹ mình không hề muốn kết hôn với bố - ví dụ nếu bố có ngỏ lời cầu hôn.

Mình phài dán cái mẫu giấy đó vào đây mới được.

Các tiêu chí mà đức lang quân của Công chúa xứ Genovia cần phải có:

Đức lang quân sẽ phải xin phép công chúa nêu muốn ra khỏi phòng.Đức lang quân sẽ phải đợi công chúa nói xong mới được nói.Đức lang quân sẽ đợi công chúa cầm dĩa lên trước rồi mời được cầm dĩa của mình trong tất cả các bữa ăn.Đức lang quân sẽ không được ngồi cho tới khi công chúa đã yên vị.Đức lang quân sẽ phải đứng dậy ngay khi công chúa đứng lên.Đức lang quân sẽ không được tham gia bất cứ hoạt động nào mạo hiểm - ví dụ như đua xe, đua thuyền, leo núi, nhảy dù… - cho tới khi sinh được một người thừa kế.Đức lang quân sẽ phải từ bỏ mọi quyến chăm sóc con trong trường hợp huỷ hôn hoặc li dị.Đứa lang quân sẽ phải từ bỏ mọi quyền công dân tại đất nước của mình để làm công dân xứ Genovia. OK. Chiếu theo những tiêu chí này thì ắt hẳn mình sẽ một gã bù nhìn về làm bạn đời.

À không, lấy được chồng đã là phước lớn rồi. Có ai ẩm ương đi lấy một đứa con gái mà mình thậm chí không thể ngắt lời? Hoặc không thể quay lưng bỏ ra trong các cuộc tranh cãi? Hoặc từ bỏ quyền công dân ở đất nước của mình?

Chỉ cần nghĩ đến cái tên ất ơ nào đó mà mình buộc phải kết hôn cũng đủ rùng mình rồi. Nếu không phải vì cái tước vị công chúa này mình đã trăm năm đầu bạc với một anh chàng ưa phiêu lưu mạc hiểm, biết đua xe, leo núi, nhảy dù… Mới cay đắng làm sao.

Top 5 điều đáng tiếc khi phải làm một công chúa

Không thể kết hôn với anh Michael Moscovitz (anh ấy sẽ không đời nào chịu từ bỏ quyền công dân Mỹ để làm công dân xứ Genovia đâu).Không thể đi đâu mà không có vệ sĩ kè kè bên cạnh( mình quí chú Lars thật nhưng Giáo hoàng cũng cần có lúc cầu nguyện một mình mà).Bắt buộc phải giữ ý kiến trung lập về tất cả các chủ đề nhạy cảm kiểu như ngành công nghiệp thịt hộp, thuốc lá và Taliban.Phải tham gia các buổi học làm công chúa với bà.Vẫn bị ép phải học môn Đại số. Tối muộn ngày thứ Hai

Mình đã quyết định phải khuyên mẹ và thầy G bỏ trốn ngay lập tức. Bởi bà đã mang sang Mỹ một người siêu chuyên nghiệp về mấy cái khoản lễ nghi này! Mình biết bỏ đi trong lúc này sẽ rất khó khăn đối với mẹ bởi buổi triễn lãm tranh đang đến gần. Nhưng nếu ở lại mẹ sẽ tham gia một đám cưới mà người dân thành phố này chưa từng bao giờ được chứng kiến… từ xưa tới nay.

Nhưng lúc mình đang vào nhà cũng là lúc mẹ chạy vù vào trong toi lét.

Có vẻ như thời kì thai nghén của mẹ đã bắt đầu và mẹ sẽ có thể ói bất cứ lúc nào, không riêng gì buổi sáng.

Trông mẹ mệt như vậy mình nỡ lòng nào kể cho mẹ nghe về kế hoạch của bà chứ, nó sẽ chỉ khiến mẹ mệt thêm thôi.

"Anh nhớ đút băng vào đó" - tiếng mẹ vọng ra từ trong toi lét. Mình chẳng hiểu mẹ đang nói mô tê gì nhưng thầy G thì biết.

Mẹ muốn nhắc thầy ghi lại đoạn băng phỏng vấn trên TV. Buổi phỏng vấn giữa mình và cô Beverly Bellerieve!

Mình đã quên khuấy mất chuyện này. Nhưng mẹ thì không.

Mẹ vẫn chưa thể rời toa lét nổi nên chỉ có mình và thầy G ngồi xem chương trình phỏng vấn với nhau. Chốc chốc lại thay phiên nhau vào toa lét xem mẹ thế nào và đưa cho mẹ một ít nước và giấy ăn.

Mình tính sẽ kể cho thầy G nghe về bà nội và kế hoạch đám cưới của bà ngay khi Tv chiếu đoạn phim quảng cáo đầu tiên.

Nhưng mình đã không thể làm được điều đó sau nỗi kinh hoàng mà chương trình phỏng vấn đó mang lại cho mình.

CHƯƠNG TRÌNH 24/7 - thứ Hai ngày 26 tháng 10

NÀNG CÔNG CHÚA NƯỚC MỸ

B.Bellerieve phỏng vấn cùng M.Renaldo

Bên ngoài khu phố Thompson, phía nam thành phố Houston (SoHo). Hình ảnh toà nhà thương mại hiện lên từ đằng xa.

Beverly Bellerieve (BB): Hã thử tưởng tượng bạn là một cô bé tuổi teen bình thường. Một cô bé rất đỗi bình thường sống tại thị trấn Greenwich trong lòng thành phố New York cùng với người mẹ độc thân, nữ hoạ sĩ Helen Thermopolis. Cuộc sống của Mia vẫn bận rộn với những điều bình dị như bao người bạn đồng trang lứa khác - bài tập về nhà, bạn bè và thỉnh thoảng là một vài điểm F môn Đại số… cho tới một ngày, mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

Tại căn phòng tiện nghi áp mái, khách sạn Plaza

BB: Mia - cô có thể gọi cháu là Mia được không? Hay cháu muốn cô gọi là Thưa Công chúa? Hay Amelia?

Mia Renaldo (MR): Dạ không, cô cứ gọi cháu là Mia.

BB: Mia, hãy kể cho mọi người nghe về ngày hôm đó. Ngày mà cuộc sống của cháu đã thay đổi hoàn toàn.

MR: Lúc đó hai bố con cháu cũng ở trong khách sạn này. Cháu đang uống trà và bị nấc cục, mọi con mắt đề đổ dồn về cháu. Còn bố cháu thì đang cố giải thích cho cháu hiểu rằng cháu là người thừa kế ngai vàng của xứ Genovia, nơi bố cháu đang sống. Phản ứng duy nhất của cháu là, con cần phải đi vào nhà vệ sinh. Và rồi cháu vào đó đứng cho tới khi hết nấc cục mới thôi. Lúc cháu quay trở lại ghế ngồi, bố nói với cháu rằng cháu là một Công chúa. Cháu sợ quá nên đã chạy một mạch tới vườn bách thú xem lũ chim cánh cụt. Cháu không thể tin nổi là từ hồi lớp bày bọn cháu đã từng phải thu thập tư liệu về tất cả các quốc gia châu Âu. Vậy mà cháu chẳng hề có tí thức nào về chuyện bố mình là Hoàng tử của một trong số các quốc gia đó. Khi đó trong đầu cháu chỉ có một suy nghĩ: cháu sẽ chết mất nếu mọi người trong trường phát hiện ra chuyện đó. Cháu không muốn bị coi là dị hợm giống cô bạn Tina cùng lớp, lúc nào cũng có vệ sĩ đi kè kè bên cạnh. Nhưng ruốt cuộc chuyện đó vẫn xảy ra. Cháu là một đứa dị hợm, siêu dị hợm.

Đây là khúc cô ấy phải ra ta cứu vãn tình thế.

BB: Ồ Mia, cô không nghĩ mọi chuyện đến mức như vậy đâu. Cô tin cháu rất nổi tiếng trong trường.

MR: Không đâu ạ, cháu không hề nổi tiếng tẹo nào. Ở trường cháu chỉ có các cầu thủ bóng đá là nổi tiếng thôi. Và các bạn ở đội cổ vũ nữa. Còn cháu thì không. Hơn nữa cháu cũng chẳng chơi với những người nổi tiếng đó. Cháu chưa bao giờ được mời đến các bữa tiệc của họ. Cô biết đó, một bữa tiệc hoành tráng với rất nhiều bia và rượu và các cặp đôi hẹn hò. Cháu vừa không ở trong đội bóng, cũng chẳng phải trong đội cổ vũ, lại không hề thông minh…

BB: Không phải cháu ở trong nhóm các bạn học giỏi của trường sao? Theo cô được biết cháu được học ở lớp Năng khiếu và Tài năng mà.

MR: Đúng là cháu có ở trong lớp đó nhưng tên lớp nghe thế thôi chứ đấy chỉ là nơi để mọi người tụ tập thôi. Chúng cháu hầu như chẳng học hành gì trong lớp đó cả - toàn tán gẫu là chính. Vì giáo viên có bao giờ lên lớp đâu ạ. Cô ấy thường hay ngồi tít mít trong phòng giáo viên ở phía bên kia sảnh vì thế là sao biết được bọn cháu làm gì.

Không hiểu sao cô BB này vẫn có thể khai thác được từ câu chuyện nãy giờ của mình:

BB: Nhưng cô không nghĩ là cháu có nhiều thời gian để tán gẫu, đúng không Mia? Chúng ta đang ngồi trong căn phòng áp mái đầy tiện nghi này thuộc về bà nội cháu - Công chúa xứ Genovia, một bà quả phụ đầy quyền uy. Và cô chắc chắn bà đã dạy cho cháu rất nhiều về các nghi thức Hoàng gia.

MR: Ồ vâng ạ, sau khi tan học cháu đều phải tham gia các buổi học làm Công chúa với bà. À, đúng hơn là sau mỗi buổi học ôn môn Đại số sau khi tan học.

BB: Mia, không phải gần đây cháu có tin vui gì sao?

MR: Ồ vâng. Thật sự cháu đang rất háo hức. Cháu luôn mong được làm chị từ lâu. Nhưng mọi người không muốn làm rùm beng chuyện này lên. Thế nên sẽ chì là một hôn lễ nhỏ ở Toà thị chính, với cháu là người làm chứng…

Còn nhiều chi tiết nữa, rất nhiều là đằng khác. Nhưng mình không muốn nhắc đến chúng nữa, ngần đó đã đủ xấu hổ lắm rồi. Cứ nghĩ về ngày hôm đó là mình không thể quên được nét mặt phằm phằm của bố lúc ông nghe thấy từ "chị".

Và tất nhiên cả chuyện bà phải thở vào túi giấy nữa chứ.

Nhưng xem ra cả đời này mình cũng khó mà quên đi được chuyện đó vì ngoài việc mẹ đã thu lại buổi phỏng vấn trên, cô Beverly Bellerieve cũng rất biết cách biên tập lại cho nó giật gân với nhiều dòng tít chạy xiên vẹo bên dưới màn hình. Thế này thì có muốn quên cũng khó mà quên cho nổi.

Nói chung là mình cứ ngồi lải nhải rất ngốc xít còn cô Beverly Bellerieve thì tìm mọi cách để hướng câu trả lời của mình về với trọng tâm câu hỏi của cô ấy.

Có vẻ như kinh nghiệm phỏng vấn lão làng cũng không giúp được cô Beverly lần này. Mình là một trường hợp quá ư là cá biệt và cô ấy đã không thể kiểm soát nổi mình. Thôi thì cứ cho là mình quá căng thẳng và uống quá nhiều si rô ho có chứa côđêin.

Dù vậy vẫn phải ghi nhận sự cô gắng của cô Bellerieve. Cuộc phỏng vấn kết thúc với lời kết luận thế này:

Bên ngoài khu phố Thopson, SoHo

BB: Cô ấy không phải thành viên của đội bóng, cô ấy cũng chẳng phải là thành viên của đội cổ vũ. Thưa quý khán giả, Amelia Mignonette Thermopolis Renaldo là hình ảnh của một thế hệ thanh thiếu nei6n dám đi ngược lại với những khuôn mẫu xã hội vốn vẫn tồn tại trong ngành giáo dục hiện nay. Cô ấy là một công chúa. Cô công chúa của nước Mỹ. Nhưng hằng ngày cô bé vẫn phải đối mặt với rất nhiều áp lực và những vấn đề như bao người bạn trang lứa khác… với một sứ mệnh cao cả: sẽ đến một ngày, cô bé buộc phải trưởng thành để lãnh đạo cả một quốc gia.

Mùa xuân tới đây, cô bé sẽ được làm chị. Đúng vậy thưa quý vị và các bạn, chương trình 24/7 đã nhận được tin bà Helen Thermopolis và thầy giáo Đại số của Mia, ông Frank Gianini đang chờ đón đứa con đầu lòng của mình vào tháng 7 tới - mặc dù cả hai chưa hề kết hôn.

Tiếp sau đây là cuộc phỏng vấn độc quyền của bố Mia, Hoàng tử xứ Genovia… Mời các bạn đón xem trên chương trình 24/7.

Nói tóm lại một câu: mình sẽ chuyển tới sống ở Genovia thôi.

Cuối cùng mẹ cũng ra khỏi nhà vệ sinh và xem đượv đoạn cuối của buổi phỏng vấn. Mẹ và thầy G đã tìm mọi cách an ủi mình rằng chương trình cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng rõ ràng là nó rất tệ mà. Mình biết.

Chuông điện thoại nhà mình đổ chuông ngay khi chương trình kết thúc.

Mẹ như sực nhớ ra chuyện gì vội quay ra nói với thầy G: "Ôi Chúa ơi. Đừng có nhấc máy! Là mẹ em đấy, em quên mất chưa kể cho mẹ nghe về chuyện của bọn mình!"

Thực ra mình đã hy vọng là bà ngoại thà là bà ngoại còn hơn là Lilly.

Cuối cùng đúng là cậu ấy thật. Cậu ấy đã nổi điên trên điện thoại với mình.

"Cậu có ý gì khi gọi cả lũ bọn mình là lũ dị hợm hả?" - Lilly nhảy tưng lên ở đầu dây bên kia.

"Lilly, cậu nói gì thế? Mình đâu có nói cậu là dị hợm đâu".

"Căn bản là cậu đã nói cho toàn thể nước Mỹ này biết rằng học sinh trường Trung học Albert Einstein được chia ra làm nhiều nhóm người. Còn cậu và đám bạn của cậu mạt vận đến nỗi không thể xếp vào bất cứ nhóm nào trong số đó!"

"Cậu nghĩ lại xem, rõ ràng tụi mình có thuộc về nhóm nào đâu".

"Có cậu thì có! Cón chuyện về lớp NK&TN nữa chứ" - Lilly tiếp tục lồng lộn.

"Lớp đó thì sao?"

"Cậu vừa chẳng thông báo cho cả nước biết rằng bọn mình chỉ ngồi đó tán gẫu, chẳng học hành gì cả vì cô Hill suốt ngày chỉ ở trong phòng giáo viên đó sao. Cậu không biết nghĩ à? Cô ấy có thể sẽ gặp nhiều rất rối vì cậu đấy".

Có cái gì đó đang bóp nghẹn lấy trái tim mình.

"Ôi không… Thật thế à?" - Mình lắp bắp không ra hơi nữa.

Phía đầu dây bên kia Lilly gằn lên phẫn nộ và đầy cáu bẳn: "Bố mẹ mình gửi lời chúc mình tới mẹ cậu" rồi dập máy cái cộp.

Giờ thì mình thấy tệ hơn bao giờ hết. Tội nghiệp cô Hill!

Điện thoại lại kêu. Lần này là Shameeka.

"Mia, cậu vẫn còn nhớ về buổi tiệc Halloween ở nhà mình thứ Bảy này chứ?"

"Tất nhiên rồi"

"Giờ bố mình không cho tổ chức nữa".

"Cái gì? Tại sao chứ?"

"Bởi vì nhờ cậu mà giờ bố mình cho rằng cá cái trường Albert Einstein này chỉ toàn là lũ học sinh chơi bời và nghiện ngập" - Shameeka chua chát nói.

"Nhưng mình đâu có nói thế!". Ít ra là không chính xác từng chữ như vậy.

"Nhưng đó là những gì bố mình suy ra. Và giờ thì ông đang ở phòng kế bên lên mạng tìm trường trung học nữ ở New Hampshire cho mình vào học kì tới. Bố mình nói mình sẽ không được đi chơi với bạn trai cho tới năm 30 tuổi".

"Ôi, Shameeka, mình xin lỗi".

Shameeka chẳng nói thêm được câu nào. Cậu ấy phải dập máy vì khóc nhiều quá không nói nổi nữa.

Điện thoại lại đổ chuông. Mình thật chẳng muốn nghe chút nào nhưng không còn cách nào khác bởi thầy G đang bận giữ tóc giúp mẹ trong nhà vệ sinh. Mẹ lại bị nôn.

"Alô?"

Là Tina Hakim Baba.

"Ôiiiii Chúa ơi!"- Tina tru lên một tiếng nghẹn ngào qua điện thoại.

"Mình xin lỗi, Tina" - mình vội nói ngay trước khi Tina kịp nói thêm câu nào. Có vẻ như mình sẽ phải xin lỗi tất cả những người gọi điện đến sau ngày hôm nay.

"Xin lỗi á? Sao cậu phải xin lỗi?" - Tina vừa nói vừa thở không ra hơi - "Cậu nhắc tới mình trên TV!"

"Ừm… mình biết". Mình còn gọi cậu là đứa dị hợm nữa.

"Không thể in nổi" - Tina hét lên - "Điều đó thật tuyệt!"

"Cậu không… Cậu không giận mình sao?"

"Tại sao lại giận cậu chứ? Đây là chuyện tuyệt vời nhất từng xảy ra với mình. Chưa bao giờ tên mình được nhắc tới trên TV cả!"

Những câu nói đó của Tina Hakim Baba thực sự làm mình cảm thấy ấm áp và vui lên rất nhiều.

"Ừm…" - mình dè dặt hỏi - "Bố mẹ cậu có xem chương trình đó không?"

"Có chứ! Họ thích chương trình đó lắm. Mẹ mình gửi lời nhắn tới cậu là màu xanh da trời rất hợp với mắt cậu. Mẹ mình ngưỡng mộ cách chuyên viên trang điểm đánh mắt cho cậu lắm. À, mẹ mình nói có một loại kem rất tốt dành cho bà bầu để bôi lên da lúc bụng bắt đầu to lên. Mai mình sẽ mang đến trường cho cậu để gửi cho mẹ cậu".

"Thế còn bố cậu? Bác ấy không định bắt cậu chuyển sang trường tư thục nữ đấy chứ?"

"Cậu đùa à, bố mình quá vui là đằng khác khi cậu nhắc tới vệ sĩ của mình. Giờ thì bất cứ ai có ý định bắt cóc mình cũng phải suy nghĩ lại cho kĩ. Úi, mình có điện thoại gọi tới. Chắc là bà mình gọi từ Dubai. Ở đó có ăng ten chảo. Chắc bà nghe thấy cậu nhắc đến tên mình! Chào nhé".

Tina gác máy. Vui thật. Ngay cả mấy người ở tận Dubai cũng theo dõi chương trình của mình. Mà mình nào có biết Dubai ở đâu cơ chứ.

Lại có điện thoại. Là bà gọi.

"Sao, chương trình quá tệ đúng không?" - Bà nói.

"Bà ơi có cách nào cho cháu lên đính chính không? Bởi vì cháu không hề cố ý nói cô giáo lớp NK&TN của tụi cháu không chịu lên lớp, cũng như chuyện trường cháu không phải toàn lũ chơi bời nghiện ngập. Bà biết không phải mà".

"Ta không thể tưởng tượng nổi cái cô phóng viên đó đang nghĩ gì nữa" - Bà nói. Mình thật vui vì lần đầu tiên bà đứng về phía mình. Nhưng mình sớm nhận ra rằng bà không hề đang nói về mình. "Cô ta thậm chí không buồn chiếu lấy một tấm hình nào về cung điện của chúng ta. Giờ đang là mùa đẹp nhất ở Genovia. Cây cọ vào mùa thu đẹp vô cùng. Buổi phỏng vấn đó thật đúng là một sự bôi bác. Chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội rất tốt để quảng bá hình ảnh đất nước Genovia. Quá phí phạm!"

"Bà ơi, bà phải làm cái gì đó mới được. Cháu không biết ngày mai còn có thể vác mặt đến trường được không nữa" - mình năn nỉ.

Bà vẫn tiếp tục câu chuyện của mình. "Ngành du lịch ở Genovia đang đi xuống đáng kể từ khi chúng ta cấm không cho tàu du lịch cập vào vịnh. À mà chúng ta cũng chẳng cần mấy đám khách du lịch dạng đó. Người gì mà ăn mặc hở hang, chẳng khác nào vũ nữ thoát y. Nếu như cô ta chiếu vài đoạn băng về các sòng bạc Casino hoành tráng và bãi biển tuyệt đẹp của chúng ta thì có phải tốt không. Chúng ta có cả một bờ biển cát trắng tự nhiên dọc Riviera. Cháu có nhận thấy điều đó không, Amelia? Monaco cũng phải nhập cát trắng từ đó đấy".

"Có khi cháu phải chuyển trường khác thôi. Bà nghĩ ở Manhattan này có trường nào chịu nhận một học sinh 1,0 môn Đại số không?"

"Đợi đã… À đây rồi. Chương tình tiếp tục rồi. Họ đang chiếu vài cảnh về cung điện của chúng ta. Ồ, còn có bãi biển nữa. Còn cái vịnh nữa kìa. Ôi khu rừng ôliu mới đẹp làm sao. Đẹp quá! Rất tuyệt! Cái cô phóng viên đó xem ra cũng còn khá. Chắc ta sẽ phải đồng ý cho bố con tiếp tục hẹn hò vơi cô ta thôi".

Rồi bà cúp máy cái rụp. Không buồn nói thêm với mình lấy một câu. Sao chẳng ai coi mình ra cái gì thế nhỉ?

Mình đi thẳng vào phòng tắm của mẹ. Mẹ đang ngồi trên sàn nhà, nét mặt có vẻ nhợt nhạt pha lẫn âu lo. Thầy G đang ngồi trên mép bồn tắm. Trông thầy có vẻ đăm chiêu.

Cũng chẳng trách được thầy G vì chỉ vài tháng trước thầy ấy còn là một giáo viên Đại số bình thường, còn bây giờ đã là bố của đứa em sắp chào đời của công chúa xứ Genovia.

"Con cần phải tìm một trường học mới" - mình nói - "Thầy có thể giúp em chuyện đó được không, thầy G? Ý em là, thầy có quen với ai đó trong hội đồng giáo viên thành phố không ạ?"

"Ôi Mia. Chuyện không tệ đến mức đó đâu con" - mẹ nói.

"Không đâu mẹ ơi, tệ đến mức đó đấy. Chỉ vì mẹ chưa xem toàn bộ chương trình thôi".

"Nhưng mẹ vẫn nghe thấy hết mà. Và con có nói sai điều gì đâu? Trong xã hội chúng ta, mấy người có chút năng khiếu về thể tháo luôn được đối xử như Chúa trời vậy. Trong khi những người có chút đầu óc, thông minh hơn người lại thường bị lờ đi - thậm chí còn bị coi như lũ lập dị, dở hơi. Thật lòng mà nói mẹ cho rằng các nhà khoa học ngày đêm nghiên cứu ra thuốc chữa ung thư cần phải được trả lương cao bằng với mấy tay vận động viên chuyên nghiệp. Xét cho cùng thì mấy tay vận động viên đó đâu cứu sống được ai đâu cơ chứ, Họ chỉ đơn thuần làm công việc mua vui, giải trí cho người khác mà thôi. Cũng giống như các diễn viên vậy. Mẹ không cho rằng nghề diễn có thể gọi là một môn nghệ thuật. Chính việc dạy học mới là một nghệ thuật. Đáng ra Frank phải được hưởng lương như Tom Cruise, với việc đã thành công dạy được con hiểu được cách nhân phân số".

Xem ra trận nôn kịch liệt vừa rồi làm cho mẹ bị mụ mị mất rồi. "Thôi con đi ngủ đây".

Mẹ chẳng kịp nói thêm câu nào với mình vì còn bận quay ra ôm lấy toa lét nôn thệm một trận nữa. Rõ ràng mình đã cảnh báo mẹ về việc ăn quá nhiều tôm cua sẽ không tốt cho thai nhi nhưng mẹ vẫn cứ gọi món tôm hùm chấm nước sốt tỏi ở cửa hàng Number One Noodle Son.

Mình vào phòng và lên mạng. Có khi mình sẽ chuyển tới trường mới cùng với Shameeka. Ít ra ở đó mình còn có một người bạn quen.

Tất nhiên là nếu Shameeka còn chịu nói chuyện với mình sau tất cả những gì mình đã làm. Giờ thì chắc chẳng ai ở trường Albert Einstein thèm nói chuyện với mình nữa, trừ Tina Hakim Baba ra, cậu ấy rõ ràng không hiểu chuyện gì cả.

Bạn đang đọc Nhật Ký Công Chúa của Frances Hodgson Burnett
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.