Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06 phần 3

Phiên bản Dịch · 3368 chữ

“A... Đau quá...” Lương Kiến Phi nhìn bàn tay đang bị bó bột, cô cắn răng chịu đựng, phát ra tiếng cảm thán thống khổ.

“Tiểu thư,” Hạng Phong nhíu mày, bình tĩnh nói, “Người bị gãy tay, hình như là tôi.”

“Đúng vậy,” cô dời tầm mắt từ bàn tay phải của anh lên khuôn mặt anh, “Nhưng tôi nhịn không được muốn cảm thán một chút.”

Một ông bác sĩ khoảng bốn mươi mấy tuổi trực ban trong phòng cấp cứu, đối với chuyện băng bó hình như ông ta rất thông thạo, không quá vài phút Hạng Phong cảm thấy tay mình như đang đeo một bao tay màu trắng cứng ngắc. Sau khi bác sĩ xác nhận hoàn tất mọi việc và nói xong những việc cần lưu ý, ông ta liền để bọn họ về.

“Này,” Lương Kiến Phi hỏi, “Tay anh còn đau không?”

“Làm sao?”

“Nếu đau thì tôi thấy yên tâm...”

“?!”

“Ít nhất chứng minh rằng tay anh còn cứu được đó, nếu không đau không chừng sẽ phải cắt bỏ.”

“... Bây giờ tôi rất hối hận sao không để đầu cô va vào cột đi.” Anh lạnh lùng nói.

“Anh biết tôi hay nói đùa mà, bởi vì từ đầu tới giờ anh không cười tí nào.” Cô kéo khóe miệng.

“Có ai gãy xương mà còn cười được không?”

Cô gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi...”

“Còn gì nữa?”

“Còn...”

“Tôi cứu cô.” Anh mím môi nhắc nhở.

“... Cám ơn!”

Hạng Phong cuối cùng lộ ra nụ cười: “Được rồi, dù sao đêm nay tôi cũng không thoát được phải tới bệnh viện...”

Bọn họ xuyên qua hành lang dài, hướng tới phòng bệnh nhân nội trú.

“Tôi xin lỗi,” Lương Kiến Phi lại nói lần nữa, “Nếu không tại tôi, anh sẽ không...”

“Đúng vậy, tôi rất hối hận đã cùng cô ăn cơm tối nay.” Anh nửa đùa nửa thật nói.

“Thật ra tôi vốn hẹn Thế Phân, nhưng đến lúc thì cậu ấy gọi điện thoại nói có việc không thể tới.”

Hoá ra, người hẹn cô là Thế Phân.

Bọn họ đi thang máy lên tầng 6, âm thanh trẻ con từ trong các phòng vang lên, Tử Mặc ở phòng áp chót, Hạng Phong dùng tay trái nhẹ nhàng gõ cửa, Hạng Tự mở cửa, sau đó ra dấu im lặng:

“Đứa bé vừa mới ngủ.”

Hạng Phong gật đầu, nhìn về phía Tử Mặc, cô nằm trên giường cười hì hì vẫy tay với anh, sắc mặt so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều.

“Viên Thế Phân”, Lương Kiến Phi chỉ vào người bên giường trẻ con, “Sao cậu ở trong này?”

“Tớ đến lúc gần tối,” Thế Phân hạ giọng, “Hạng Tự muốn mua vài món đồ cho bé cưng, tớ ở lại chăm sóc Tử Mặc nên không rảnh ăn cơm tối với cậu.”

Lương Kiến Phi quay đầu nói với Hạng Phong: “Đầu sỏ gây ra là Thế Phân, bởi vì cậu ấy thất hẹn.”

Thế Phân tuy không rõ tình hình nhưng vẫn kịch liệt chối tội: “Vì Hạng Tự muốn ra ngoài mua đồ nên tớ mới ở lại.”

Hạng Tự bày ra vẻ mặt không hiểu: “Tớ chỉ là ra ngoài mua tã. Vốn định đi lúc sáng nhưng Hạng Phong không tới, cho nên chỉ có thể đợi đến lúc chiều cậu tới thì tớ mới đi...”

“Đợi chút,” Hạng Phong rốt cục mở miệng, “Ý em nói, bởi vì buổi sáng anh ngủ quên không tới bệnh viện nên em không thể đi mua tã, đợi đến chiều khi Thế Phân đến, em bảo cô ấy ở lại còn mình đi ra ngoài?”

Hạng Tự gật đầu.

“Về phần Thế Phân, em vốn hẹn Lương Kiến Phi ăn cơm tối, nhưng vì phải ở đây nên chỉ có thể thất hẹn?”

Thế Phân gật đầu.

Nếu Thế Phân không thất hẹn, anh và Lương Kiến Phi sẽ không cùng ăn cơm tối, nếu bọn họ không ăn tối cùng nhau, tay anh sẽ không bị gãy xương.

Nói cách khác, sở dĩ tay anh bị gãy xương là vì sáng nay anh ngủ quên, mà sở dĩ anh ngủ quên, chỉ vì tối qua trước khi đi ngủ anh uống một ly sữa!

Anh dở khóc dở cười, mỗi khía cạnh cuối cùng đã thành công kết nối với nhau... Đây gọi là “hiệu ứng cánh bướm”?

“Tay anh làm sao vậy?” Hạng Tự rốt cục phát hiện ra tay phải quấn băng gạc màu trắng của Hạng Phong.

“Không có gì,” anh cười khổ trả lời, “Cái này không quan trọng...”

Những ngày sống kiếp tàn phế của Hạng Phong chính thức bắt đầu, đối với một người chưa hề chuẩn bị mà nói, cuộc sống lập tức trở nên khó khăn. Ví dụ như anh cần phải mỗi ngày xuống cửa tiệm cắt tóc gội đầu dưới lầu, ngoại trừ tiếng huyên náo của nhân viên cửa tiệm, anh còn phải chịu đựng tóc mình trông giống chó Schnauzer của nhà hàng xóm. Hoặc ví dụ như thời gian sáng tác sẽ chậm lại mấy lần, anh không thể dành quá nhiều thời gian để đánh máy, mỗi ngày tinh thần và thể xác đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng về phương diện khác, “niềm vui” lại không ngừng gia tăng…

“Một tách cà phê, dùng loại hoà tan, nó nằm trong tủ cốc bên cạnh tủ lạnh, nhớ thêm hai phần sữa và một gói đường.” Anh dựa người trên ghế sô pha, ngón tay trái nhấn điều khiển từ xa, tiết mục tivi buổi sáng phần lớn là tin tức tài chính và kinh tế, chuyển kênh mấy lần mới chọn được kênh chiếu phim điện ảnh cũ.

Nghe những lời kia, người nào đó vốn đang quét nhà chậm rãi đứng thẳng lưng, trong lòng thầm mắng một phen rồi buông chổi đi vào phòng bếp.

“Đừng quên rửa tay.” Anh dặn dò.

“... Ừ!” Lương Kiến Phi cuộn tay áo sơ mi lên, mở vòi nước.

Anh liếc cô một cái, cho dù chỉ là thấy bóng lưng, cô cũng có vẻ không cam tâm tình nguyện. Anh không khỏi nở nụ cười - rất thú vị, thực sự rất thú vị.

“Này!”

5 phút sau, một tách cà phê phù hợp yêu cầu đưa đến trước mặt Hạng Phong, anh chuyển động con ngươi, ý bảo cô đặt trên bàn trà ở bên cạnh, sau đó anh tiếp tục xem phim.

“Bộ phim này tên gì thế?” Im lặng trong chốc lát, một âm thanh nào đó nói, “Làm tôi nhớ đến...”

“...”

“Có phải phim ‘The Shawshank Redemption’ không?”

“...”

“Đây chẳng phải là Morgan Freeman sao? Mười mấy năm qua mà ông ta chẳng thay đổi chút nào, anh biết không, gần đây ông ta đã ly hôn...”

“...”

“ Tôi cảm thấy nhân vật nam chính nhìn rất quen mắt,” cô rơi vào dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, “Anh không cảm thấy anh ta rất giống một người nào đó sao?...”

“Chính là ‘Mr. Darcy’... Nhưng tôi nhớ rõ đó là một diễn viên người Anh...”

Hai mắt Lương Kiến Phi tràn ngập nghi vấn, cô rốt cuộc đầu hàng Hạng Phong, người này mặt không có chút cảm xúc mà nhìn chằm chằm vào cô.

“?”

“Lương tiểu thư,” tầm mắt anh lướt một vòng trên mặt đất, lạnh lùng chất vấn, “Cô quét nhà xong rồi sao?”

“...” Cô cắn răng chịu đựng, sau đó dưới sự giám sát của anh, cầm lấy cây chổi một lần nữa, “Số tôi đúng là cô bé lọ lem khốn khổ mà!”

“Chấp nhận đi,” Hạng Phong tao nhã bưng tách cà phê đến bên môi, “Không có hoàng tử đến cứu cô đâu - phốc!”

Anh nhìn chằm chằm vào tách cà phê quá nóng khiến đầu lưỡi của mình tê dại, anh rốt cục nhịn không được rống to lên: “Lương Kiến Phi!”

“Thế nào,” cô vừa quét nhà, vừa nhún vai, “Anh lại chưa nói không thể dùng nước sôi 99 độ để pha cà phê.”

Hai năm trở lại đây, lần đầu tiên Hạng Phong cảm thấy cuộc sống của anh và Lương Kiến Phi có liên hệ chặt chẽ. Mỗi ngày, đúng mười một giờ sáng cô sẽ có mặt ở nhà anh báo danh, bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa và cơm tối, anh có thể yêu cầu cô làm việc - đương nhiên, “việc” phải có mức độ nhất định.

Anh cảm thấy cuộc sống của mình phong phú hẳn lên, là phong phú chứ không phải bận rộn.

Kỳ hạn giao bản thảo trở nên gấp gáp, cô chủ động yêu cầu đánh máy giúp anh, lúc đầu anh thực không quen, một đám văn tự từ miệng anh nói ra, sau đó cô đưa vào máy tính, anh cảm thấy như đem đầu mình chia làm hai nửa triển lãm trước mặt cô, suy nghĩ không thể mạch lạc. Nhưng anh quen dần, cuối tuần bọn họ đều cùng nhau viết bản thảo, lần đầu tiên anh sáng tác đồng thời được nghe luôn phản hồi của độc giả.

“Tôi không chấp nhận nữ nhân vật chính tại thời điểm này sẽ nói như vậy.” Động tác tay đánh chữ của Lương Kiến Phi giống như đang chơi đàn dương cầm.

“Vì sao?”

Cô dừng lại nhìn anh: “Nếu cô ấy thật sự yêu anh ta, trước đó đã thử chịu đựng.”

Anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Nhưng cô ấy rất kiên cường -”

“- Kiên cường cũng thế thôi, nếu thật sự là tình yêu, phụ nữ luôn muốn bảo toàn gia đình và tình yêu của mình.”

Anh không nhịn được hỏi: “Vậy cô thì sao?”

Cô giật mình, xoay người đối mặt với màn hình máy tính: “... Tôi cũng như vậy.”

“...”

“Hơn nữa, tôi không hề kiên cường.”

Anh nhìn chăm chú bóng dáng cô, nhẹ nhàng nói: “Cô là người phụ nữ kiên cường nhất mà tôi từng gặp...”

Cô cười rộ lên, quay đầu nhìn anh: “Đó là bởi vì khi đối mặt với anh nếu tôi không bắt mình kiên cường lên, thì chỉ có nước gào khóc.”

Anh trầm mặc, không nói một lời. Đến tận khi cô tính xoay người lại một lần nữa, anh mới dùng giọng trầm thấp hỏi: “Ly hôn thực sự khiến cô mất đi sự tin tưởng vào tình cảm thế sao?”

Cô đưa lưng về phía anh, không trả lời, ngón tay cô bắt đầu trở về trượt trên bàn phím máy tính, như người nghệ sĩ đang chuẩn bị diễn tấu đàn dương cầm.

“Cũng không hẳn...” Một lát sau, cô mới nói, “Chỉ cảm thấy, sự thật rất tàn khốc.”

“Tàn khốc?”

“Đúng vậy... Những thứ tôi khăng khăng giữ, lại được chứng minh là không thể thực hiện, chẳng lẽ không tàn khốc sao?”

“Nhưng cô vẫn kiên trì...”

“... Đúng vậy.” Cô đưa lưng về phía anh, hai má hơi biến đổi làm người khác nhìn ra cô đang mỉm cười, nhưng có lẽ là cười khổ.

“Có khi là vì cô chưa gặp được đúng người.” Anh ho nhẹ một cái, rất muốn lấy tay véo hai má đang phồng lên của cô.

“Hay căn bản không tồn tại ‘đúng người’!”

Anh không nói nữa, cô quay đầu nhìn, anh dùng ngón trỏ vỗ nhẹ tách cà phê: “Lương Kiến Phi...”

“?”

“Không phải cô... còn yêu anh ta chứ?” Khi nói lời này, ngón tay Hạng Phong khẽ rung động, phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.

Cô nhíu mày, có lẽ suy nghĩ lời anh nói, hoặc suy nghĩ về người kia. Nhưng bất luận là loại nào cũng đều làm cho tim anh đập nhanh hơn.

“Anh đã trải qua chuyện này chưa,” cô liếm môi, “Chính là cảm thấy không đủ thỏa mãn, cho nên lại muốn bù thêm?”

Anh lập tức bị chọc giận, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Cô ám chỉ cái gì?”

“Ý tôi là, anh đã từng hết hy vọng với đoạn tình cảm kia, nhưng khi anh quay đầu nhìn lại, có bao giờ anh nghĩ ‘Nếu lúc ấy không như thế này, như thế kia thì tốt rồi’, nếu anh có điều kiện lấy lại người đã từng mất đi, anh sẽ làm thế chứ?”

“Cô thật sự nghĩ như vậy?” Anh không trả lời, lông mày nhíu lại càng lúc càng sâu.

“Hiện tại là tôi đang hỏi anh.” Cô trợn mắt nhìn anh.

“Tôi sẽ không.” Đáp xong, anh mím chặt môi, như vừa bị mạo phạm, tâm tình không hề tốt.

“A...” Cô lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Tôi có điểm hoài nghi, xem như điều tôi vừa hỏi chỉ là một cách nghĩ đi...”

Anh dùng ngón tay xoa mi tâm, rất muốn bóp cổ cô: “Tiểu thư... Cuối cùng thì cô đang nói cái gì?!”

“Tôi bị tên khốn nạn kia thổ lộ.” Cô bỗng nhiên nhìn anh nói.

“?!”

“Chính là tên khốn nạn anh đã gặp ở phòng khách nhà tôi. Anh ta muốn tôi nghiêm túc suy nghĩ lại, cho anh ta một cơ hội nữa.”

“Cô...” Anh kinh ngạc, “Cô trả lời như thế nào?”

“Tôi không đồng ý.”

Anh nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng cũng không từ chối.”

Lông mày anh lại nhíu vào.

“Có phải rất hèn hạ không?”

Anh không trả lời, nhưng mất kiên nhẫn nói: “Cự tuyệt anh ta đi!”

Cô mím môi: “Hạng Phong, anh thật sự càng ngày càng giống ba tôi!”

“Thứ nhất, cái gọi là ‘Trả thù’ thực ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Thứ hai, cô cũng không phải là người muốn trả đũa người khác.”

“Tôi không phải là người như vậy?” Cô lườm anh.

Anh không để ý tới lời khiêu khích của cô, ngón trỏ vẫn vỗ vào tách cà phê, nhẹ nhàng bâng quơ nhíu mày: “Tóm lại, bỏ ngay cái ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu cô đi. Nếu cô còn dám tiếp tục chơi trò mập mờ, tôi sẽ có biện pháp trừng trị cô.”

Tối nay, Thượng Hải lại có cơn bão tuyết, từ cửa sổ lớn phòng khách nhìn ra, bầu trời màu xám của thành phố tung bay nhiều chấm trắng thật nhỏ, giống như lúc còn nhỏ xem cảnh trong một quả cầu thủy tinh chất lượng kém.

“Tối nay ăn gì?” Lương Kiến Phi cầm ly thủy tinh đựng nước ấm, mặc dù trong phòng có lò sưởi, cô vốn không thấy lạnh nhưng vẫn muốn nhìn thấy làn hơi nước ấm áp.

“Ở nhà ăn đi.” Hạng Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại.

“Ăn gì? Tôi chỉ biết nấu mì ăn liền.” Cô trình bày đúng lý hợp tình.

“Tôi cũng không đòi hỏi này nọ.”

Nửa tiếng sau, hai bát bánh sủi cảo nóng hổi được đặt lên bàn, đó là “tác phẩm” của Lương Kiến Phi được hoàn thành dưới sự chỉ đạo của Hạng Phong. Khi nếm muỗng đầu tiên, cả miệng đầy vị muối, anh không hài lòng nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống.

“Anh có vẻ rất có hứng thú với loại đồ ăn ‘bao thịt’. Như là mì vằn thắn... bánh sủi cảo nha...” Lương Kiến Phi nói không rõ ràng.

“Xin cô, khi nhai đừng nói gì cả, sẽ làm người khác cảm thấy đồ ăn trong miệng cô lập tức sẽ phun ra.”

“A...” Cô quả nhiên không nói nữa.

Hai người trầm mặc, tiếng húp canh tràn ngập cả phòng, âm thanh này rất thú vị, giống như có con chuột xuyên qua các loại đồ ăn, bận rộn nhấm nháp.

“Phụt -” Lương Kiến Phi bỗng nhiên cười lên, nước canh từ miệng phun lên bàn, trong bát và trên mặt Hạng Phong.

Anh kìm nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng cô.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...” Cô nhìn dáng vẻ chật vật của anh thì cười lớn hơn.

“Tôi trêu chọc cô sao?”

“Không có, không có...” Cô vẫn cứ cười, nhưng sau khi nhìn đến sắc mặt của anh, cô không dám cười thành tiếng, “Tôi chỉ bỗng nhiên nghĩ đến vì sao anh lại bảo tôi nấu bánh sủi cảo đông lạnh.”

“?”

“Trong tủ lạnh có mì sợi, có bánh bao, còn có hộp cơm sườn lợn rán,” cô tinh nghịch nháy mắt, “Nhưng chỉ có bánh sủi cảo là ‘đại hiệp cụt một tay’ có thể ăn - bởi vì các thứ khác đều phải dùng đũa.”

Hạng Phong nhíu mày, nghĩ thầm: bị cô phát hiện rồi…

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước, tay trái cầm khăn mặt thả vào nước ấm giặt rửa, sau đó anh dùng một tay bóp chặt mấy cái, rồi lấy chiếc khăn ướt sũng bắt đầu lau mặt, anh không phát hiện nước từ khăn mặt rơi trên áo sơ mi.

Bỗng nhiên, có người lấy khăn mặt từ tay anh, lặp lại động tác vừa rồi của anh, chẳng qua là dùng hai tay. Người nọ vắt khăn mặt bằng hai bàn tay, nhẹ nhàng lau trán, hai má và đôi môi anh.

Trong khoảng thời gian ngắn anh cảm thấy ngỡ ngàng, chỉ biết đứng tại chỗ ngơ ngẩn, mặc cho người kia lau tất cả các vết bẩn, anh không biết làm gì.

Lương Kiến Phi lại mở vòi nước, cúi đầu giặt khăn mặt, không nhìn anh. Hơi nước mờ mịt còn đọng ở bề mặt tấm gương, trong gương, vẻ mặt của bọn họ bắt đầu trở nên mơ hồ.

【chúng ta tự cho rằng sinh mệnh trong vũ trụ là nhỏ bé đơn sơ nhất, ban đầu đã có câu, chúng ta đi theo bước chân của vận mệnh, không thể kiên trì, cũng không có lựa chọn. Chúng ta xem nhẹ ảnh hưởng của mình đối với thế giới này, chính là nói suông: tôi quản mình dường như là đủ rồi. Nhưng chúng ta thật sự làm được sao? Nếu đúng vậy, vì sao còn có đấu tranh, phản bội, tổn thương và hối hận.

Khi qua đường, không có chiếc xe nào chạy qua, vì muốn tiết kiệm thời gian nên chúng ta vượt đèn đỏ. Đúng vậy chúng ta có thể an ủi chính mình, mạng sống không bị uy hiếp, chúng ta an toàn. Nhưng bạn có nghĩ tới, có lẽ ở góc đường có một đứa bé nhìn thấy tất cả những việc bạn làm, vì thế đứa bé nghĩ như vậy là đúng, một ngày nào đó khi đứa bé vượt đèn đỏ nhưng vì xe chạy như bay mà bị đâm chết.

Hoặc là, bạn từng bị người mình yêu tổn thương, bạn dung túng cho anh ta, hoặc rõ ràng chính bạn cũng làm thương tổn người khác, vì thế bạn thay đổi người yêu xem sao, mà những người này lại thay đổi người khác, cuối cùng có một ngày, không ai nhớ rõ tình yêu tốt đẹp nữa mà nghĩ rằng nó đáng ghê tởm - nhưng kỳ thật chỉ có lòng người đáng ghê tởm.

Cho nên, “hiệu ứng cánh bướm” cũng không nhất định sinh ra gió lốc, hay một cơn bão tuyết dữ dội, hay cái gì đó tương tự. Nhiều lúc, chúng ta chỉ chớp mắt, thế giới sẽ vì động tác nhỏ bé này mà thay đổi.

Nhưng tiếc là, chúng ta cũng không tin bản thân mình có sức mạnh như vậy!

Beta】

Từ cửa sổ sát đất nhìn xuống, trong đêm tối những bông tuyết trắng vẫn bay khắp nơi, trên cây, mặt đất, nóc nhà đều đã nổi lên một tầng tuyết. Hạng Phong nhìn tay mình, anh xoay người giả vờ vô tình đề nghị với Lương Kiến Phi đang rửa chén đĩa trong phòng bếp:

“Tuyết rơi lớn thế này, lái xe rất nguy hiểm, hay là cô đừng trở về.”

Bạn đang đọc Nhật ký A - B của Xuân Thập Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.