Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 44

Phiên bản Dịch · 820 chữ

Đàn ông hay đàn bà, đều đơn giản chỉ là những cá thể kết cấu nên bởi thịt da và trái tim dạt dào cảm xúc. Ai chẳng có lúc cảm thấy đau đến ruột đứt từng khúc bởi những sự việc mà họ không thể nào tưởng tượng được. Cho dù trong ký ức mờ nhạt của tôi thời xa xưa ấy, anh có tồi tệ và bạc nhược như thế nào …thì đó cũng chỉ là ký ức của một cô bé về một cậu bé mà thôi. Con người ta vẫn lớn lên từng ngày. Sau ba năm, sự gặp gỡ và định mệnh này giữa chúng tôi đã khiến cuộc đời hai người chạm tay nhau thêm một lần nữa. Anh ấy có thể xấu xa, nhưng giờ phút này đây, gạt bỏ sự xấu xa ấy, trong tôi chỉ còn là hình ảnh đáng thương mà thôi.

- Có lẽ trước đây anh đã đối xử với em quá tệ. Nên bây giờ, anh chịu quả báo rồi…Anh nói một cách ngập ngừng, đứt quãng …

- Chuyện gì thế?

Tôi vẫn ôm lấy anh, hỏi lại một câu hỏi đầy phản xạ. Tiếng nói của tôi rơi thõm vào tiếng nhạc, thứ nhạc quái gở, ồn ào mà tôi khó mà có thể nào định nghĩa và đặt tên được.

- Bạn gái anh – An Nhiên, có thai, và đứa bé ấy, không phải là con anh.

Tôi chết lặng. Anh ấy đã biết. An Nhiên nói rằng chưa nói với anh ấy mà. Vậy là chị ấy đã nói, mới nói, hay anh ấy tự biết đây? Dù bằng cách nào, đây cũng là một cái tát quá lớn đối với một thằng đàn ông. Cho dù, thằng đàn ông ấy có tốt, tồi, xấu, tệ đến thế nào đi chăng nữa. Tôi lặng người. Chỉ biết lặng người. Hít một hơi thật sâu, xiết vòng tay ôm anh thật chặt trong vài giây, tôi lấy hết sức bình sinh để nói :

-Anh biết rồi sao?

Anh đột nhiên buông tay ra, sững sờ hơn cả cái cách mà tôi chết lặng. Nhìn vào tôi chăm chăm như đang đặt câu hỏi cho tôi bằng chính đôi mắt của anh : “Hóa ra em cũng biết hết rồi sao? Tại sao em không nói với anh?”

Chúng tôi nhìn nhau im lặng. Phảng phất trong sự im lặng đó là sự đồng cảm đầy tuyệt vọng không nói nổi lên lời. Trong cuộc đời mỗi con người, có những giới hạn nhất định cho sự “chịu đựng”. Tôi không biết sự việc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh chưa?

- Anh sẽ làm gì?

Tôi biết mình hỏi như thế là cực kỳ ngu si, một câu hỏi chẳng đúng thời điểm chút gì khi người ta đang quá là rối trí. Nhưng chẳng lẽ cứ mãi im lặng như thế? Để không gian này tĩnh mịch đến đáng sợ như vậy.

Ánh đèn bỗng dưng ngày càng thêm lóa, bởi ánh sáng đã lọt được vào nhà. Trời bắt đầu dần sáng. Cả phòng khách như đang bị tấn công bởi thứ ánh sáng mặt trời chói chang, tràn vào từ lớp cửa kính nhìn ra vườn rất lớn. Tôi đứng dậy, bước ra kéo rèm cửa lại. Tôi rất sợ ánh sáng quá mạnh của ban ngày. Tôi cảm giác nó đang tọc mạch vào trái tim tôi có quá nhiều góc tối. Khi bước ra đến cửa kính đó, đang gỡ rèm xuống thì tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi sụp và co mình trước cửa. Bất giác giật mình nhìn chăm chú, tôi nhận ra một thứ gì đó rất thân quen.

Đó là An Nhiên ! Cô ấy đã ngồi đó từ khi nào !

Việc nhìn thấy An Nhiên vào khi ấy thực sự làm tôi lúng túng và có đôi chút run rẩy. Quay qua nhìn người yêu cũ vẫn nằm dài trên ghế sofa, hai mắt hướng lên trần nhà với ánh nhìn mệt mỏi, tôi vội vã tới gần anh và nói :

- Anh ơi, An Nhiên ở bên ngoài kìa…

Anh bật dậy, đi nhanh về phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài. An Nhiên vẫn ở đó, gục mặt yếu đuối trước cửa. Anh vội vã mở cửa như phản xạ. Tiếng cửa mở khiến An Nhiên giật mình. Ánh mắt trong veo, to tròn ngước lên đẫm nước, bỗng dưng khựng lại khi thấy tôi đang đứng cạnh anh. An Nhiên biểu hiện sự ngạc nhiên …À không, phải nói là shock, shock cực độ. Loạng choạng đứng dậy đầy thoảng thốt, cô ấy tiến gần lại phía tôi và anh. Hướng ánh nhìn soi mói đầy tức giận về phía tôi. Còn tôi thì đứng chết trân nhìn cô ấy.

Bạn đang đọc Nhật Kí Son Môi của Gào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.