Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 3647 chữ

32 …Thánh thần tứ phương ơi…là hắn…với nụ cười hiền như…ác quỉ!Ngay lập tức, tôi lùi xa trong khi hắn từ từ tiến tới.Hắn chụp lấy tay tôi và giữ chặt hai bên.Anh định làm cái gì???Một tay hắn thì đẩy cằm tôi lên trong khi tôi cố gắng quay mặt đi.Không phải hắn định kiss tôi đó chứ???

“Hô hô…điệu bộ của cậu lúc sợ sệt trông hệt diễn viên hài kịch, vui quá đi”

Hắn dí sát mặt hắn vào mặt tôi, ngay lúc tôi nhắm lại hứng chịu thì hắn buông ra và cười một tràn dã man.Nụ cười đó ngay tức thì được Ryo hưởng ứng.Hai anh em này, kẻ tung người hứng, thiệt đúng là hai anh em. >” Tôi bực mình ngồi nhích ra xa hắn với cái mặt bí xị.Hiro và Shiho quay qua thấy thì hai người đó cũng phá lên cười, chẳng nhẽ cái “mẹt” tôi lúc ấm ức nó buồn cười lắm sao.Tôi ngồi co hai chân lên ghế,vùi đầu vào hai cánh tay.

“Thôi gọi cái gì uống đi, tên Usa này giờ này chưa xuống”

Đã 10h30’, vậy mà anh ấy vẫn chưa xuống.Chắc là lại ngủ quên bên cạnh người yêu rồi.Khi ngủ mà có cái đó nằm bên cạnh để ôm thì đã phải biết.Mà nhất là người yêu nữa.Ryo kêu lên và gọi nhân viên trong khách sạn.Yêu cầu họ đưa mấy lon Coca ra.Thôi thì uống nước ngọt đi, biết uống cái gì nữa đâu.

“Xin lỗi, để các bạn chờ đến 15 phút”

Usa bước vào, và đàng sau anh vẫn là cậu ta.

“15 phút 3 giây”

Hiro, nhân vật chuyên đi đo đồng hồ thời gian “dây thun” lên tiếng.

“Hai you đi đâu? Không phải là hú hí trên phòng đến quên thời gian đó chứ?”

Yuu ngồi bắc chân chữ ngũ, nói kèm một nụ cười đầy ẩn ý.Sau câu nói đó, Nguyên đỏ mặt.Tôi phải công nhận rằng cậu ta dễ thương thật.Nụ cười rất có duyên, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không ưa cậu ta.

“Không dám đâu mấy ông, đầu óc mấy ông toàn chất đen thay cho chất xám không à”

Usa biện minh cho hành động đi trễ của mình. Rồi anh bảo Nguyên đưa ột tập hồ sơ.Nguyên bỏ cái balo to tướng của cậu ta xuống bàn.Sau đó, Usa lôi ra một lúc 5,6 cái điện thoại di động.

“Lôi điện thoại của mấy ông ra thay sim đi”

Usa nói, thảy ỗi người một cái hộp bé bé đựng sim.

“Chi vậy?”

Yuu hỏi lại.

“Qua VN, mấy you phải xài loại sim khác chứ, tôi nạp tiền và mua sim cách đây 1 tuần.Mấy ông cài sim xong, lưu số điện thoại của khách sạn, của tôi và Nguyên vào.Có chuyện gì thì gọi”

“Ok”

Tất cả đồng loạt nói.Riêng tôi thì không có điện thoại, bởi vì Yuu đã không gom điện thoại của tôi vào túi >_

“Bé Masako, điện thoại của em đâu?”

“Yuu không bỏ vào balô của em, nên em không có”

Tôi trả lời và nhìn anh đầy chán nản.

“Nguyên, em coi còn cái điện thoại nào dư không, đưa anh một cái”

“Còn một cái Samsung, có sẵn sim”

“Ok, đưa đây cho anh.Masako không mang điện thoại”

“Rồi”

Họ nói chuyện với nhau, toàn những câu không thừa một chữ.Đầy đủ nội dung hình thức.Usa lấy cái điện thoại và đưa cho tôi, chỉ tôi cách sử dụng.Sau đó, anh đề nghị cả đám đi ăn trưa.Giờ cũng gần 11h trưa rồi còn gì >_< 32

33 Chúng tôi gọi Taxi và đi đến một nhà hàng Nhật.Vẫn là hình thức ăn Buffet.Anh Usa không đi cùng chúng tôi, vì ăn đi cùng với người yêu trên một chiếc xe máy và dẫn chúng tôi đi.Đường phố HCMC công nhận đông đúc và có quá nhiều xe máy.Bữa ăn trưa cũng kéo dài gần 1h đồng hồ.Mấy ông này vừa ăn vừa nói chuyện, ăn thì ít mà nói thì nhiều.

Mặc kệ họ, tôi cứ ngồi ăn hết món này tới món khác.Thật sự là tôi cảm giác mình rất lẻ loi, đi cùng lũ bạn, Yuu cũng ít quan tâm chọc ghẹo tôi hơn.Ryo thì nhào vào cá cược uống bia không thua gì anh mình.Cậu ta tuy là Uke, nhưng chẳng khác nào Seme cả.Bây giờ có thể thấy rõ là chúng tôi tụm thành 2 nhóm, nhóm bên Yuu thì toàn các Seme, còn bên tôi thì chỉ có tôi và Nguyên, dĩ nhiên >_

“Xin lỗi, cậu tên Masako phải không?”

Ngồi một hồi chán chê, cậu ta mới mở miệng bắt chuyện với tôi.

“Uh…có chuyện gì không? Mà sao cậu không ra ngồi với Usa cho vui?”

“Hihihi…anh ấy bảo tốt nhất là tôi không nên ngồi đó”

Cậu ta cười thật tươi và đáp lại.Trời, cũng vì chán quá, nên tôi mới nhẫn nại để mà nói chuyện.

“Sao vậy?”

“Nothing,Usagi hay có tật xấu lúc bên bạn bè lắm.Anh ấy không thích tôi ngồi chung để thấy mấy cái tật xấu đó”

“Usagi????”

Tôi trợn mắt lên nhìn cậu ta.

“Không, đó là biệt danh mà tôi gọi anh ấy thôi.Buồn cười lắm, mỗi lần tôi gọi vậy, anh ấy đều đưa hai tay lên đầu.Chạy tới gần tôi và nói :Anh là con thỏ dễ thương của em, chịu hông? “

Cậu ta nói và cười khúc khích.Trời ạ, họ hạnh phúc thật đấy.Anh ấy chưa bao giờ có cái cử chỉ đó với tôi cả.Thời tiết ở VN lúc này thì nóng.Tôi tuy mặc có một lớp áo mà vẫn thấy nóng hừng hực.Ngồi được một lúc thì đám Seme bên kia cũng xử xong bữa ăn trưa của họ và cả đám kéo đi chơi chỗ khác.Nếu tôi mà nói chuyện với cậu ta thêm chút nữa thì chắc cái đầu bốc khói luôn vì ghen tức mất.

Nói chung, ngày đầu tiên qua VN. Chúng tôi ở HCMC nhưng không đi đâu nhiều,chủ yếu ngồi trong khách sạn vì nóng.Nhưng Usa cũng nói với chúng tôi là đừng đi đâu, để ngày cuối về rồi hẵng đi cho thú vị.Chiều hôm đó, trước lúc cả đám chia tay về phòng thì Usa phổ biến kế hoạch du lịch.

“Sáng mai, 7h00’, sẽ có xe đến tận khách sạn đón đi Nha Trang. Một vùng biển du lịch đẹp và nổi tiếng của VN.Chúng ta sẽ tắm biển ở đó 3 ngày 2 đêm.Sau đó về lại HCMC một ngày ấy bồ nghỉ ngơi.Sáng ngày kế sẽ tiếp tục đi Đà Lạt, cũng là một thành phố du lịch có tiếng.Khí hậu ở đó mát mẻ và dễ chịu hơn ở đây.Sẽ ở đó 4 ngày 3 đêm.Trọn gói là hơn một tuần.Nhưng cũng về lại HCMC ở thêm 4 ngày 3 đêm nữa cho thăm thú ở đây rồi về lại Tokyo, Ok?”

“Ok”

“Đừng quên chỉnh đồng hồ của mấy ông đó,bây giờ là 6h00 P.M”

Rồi, một hành trình khá dài, gần 2 tuần ở nước ngoài.Tuy là chỉ đi có 2 nơi trên đất VN này, nhưng sao tôi có linh cảm là chuyến đi này sẽ mệt mỏi lắm.Chẳng biết nữa, bây giờ về phòng bật cáp lên coi rồi ngủ thôi.Đúng là những ngày rảnh rỗi,chưa bao giờ mà tôi lại có nhiều thời gian phè phỡn như thế.

Giường bên kia, tên Yuu đang bắn game trên cái máy Latop của hắn.Còn anh Hiro thì đã xuống dưới chỗ tiếp tân để hỏi nối mạng Internet.Anh Hiro đến đây cũng vì công việc, anh sẽ đi dự cuộc họp của đoàn luật sư Châu Á vào những ngày chuyến đi của chúng tôi sắp kết thúc.Còn dự án của công ty chúng tôi thì không biết nữa, giám đốc nằm bên kia, nhưng mà sao thấy hắn rỗi hơi quá nên tôi cũng không muốn nhắc.Lòng thì không yên, nên tôi hỏi:

“Yuu”

“Gì?”

“Dự án của công ty lo đến đâu rồi?”

“Resort 4 sao ở VN?”

“Uh”

“Đừng lo, mai chúng ta sẽ tới đó mà.Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa, VN.Người của công ty đã xuống rồi, họ Mail tới, mai tôi chỉ xuống để coi làm ăn ra sao thôi”

Hắn trả lời, tỉnh bơ bắn game.Vậy là mai Yuu cũng đi một công đôi việc.

“Anh cũng đi vì công việc, tiện ghê há”

“Đương nhiên, tôi là Yuu mà.Lúc nhỏ đã được Papa dạy dỗ: Làm gì cũng phải có lợi mới làm”

“Bố anh à?Tôi chưa thấy bố anh bao giờ”

“Thấy rồi sẽ ngạc nhiên đấy.Nhưng mà thôi đừng nói về bố tôi, tôi sợ ổng lắm, nhắc là nổi gai ốc lên rồi”

Yuu đáp lại, gương mặt hắn nhăn nhó đến tội nghiệp.Tôi cười sặc sụa về cái gương mặt đầy biểu cảm của hắn.Vui chết đi được.Thế mới biết, tôi vẫn còn may mắn lắm khi không phải làm con của một gia đình như thế.

Tôi nằm hẳn ra giường và dụi đầu vào gối.Tôi lôi giấy vẽ ra vẽ lăng quăng cái gì một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ.Dường như ngày hôm nay đến đây chỉ toàn là để ngủ.Nhưng thôi, ngủ đi cho lại sức, mai còn đi sớm.Tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ của mình một cách dễ dàng…nghe thoảng đâu đó cạnh bên tai là tiếng “bùm,chéo” nho nhỏ phát ra từ cái Latop của hắn.

--- 33

34 9h30 P.M

“Yuu”

Hiro đập đập vai hắn.

“Cái gì?”

Yuu lầm bầm bực bội.Chả là chơi được một lúc, hắn cũng lăn quay ra ngủ.Lạ thật!

“Dọn dẹp đi, ngủ gì mà bày bừa”

“Rồi rồi.Mà ông làm gì nãy giờ? Nói khỏang 7h30’ lên, giờ là mấy giờ rồi ông kia?”

“À…gặp Usa ở dưới, nó rủ uống rượu và nói chuyện phím ấy mà”

“Giời ạ, ông rảnh rỗi hơn tôi nghĩ”

Yuu trả lời, ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.Tôi cá chắc rằng ở nhà hắn không ngủ trước 12h.Hắn dọn dẹp bên giường hắn, rồi chui qua dọn dẹp…bên giường tôi.

“Lại ngủ quên”

Hắn cười, dọn dẹp cái đống bày bừa trên giường cho tôi.Rồi lại kéo tôi nằm ngay ngắn lại.Lúc này thật sự là tôi đang ngủ say như chết, chính vì như thế nên hắn mới “tự nhiên” như thế.

“Ngủ ngon bé yêu”

Trời!!! Hắn hôn lên tóc tôi rồi quay trở lại giường hắn.

“Này Yuu, bố ông có hay qua đây không?”

“Hỏi chi vậy?”

“Không, hồi nãy Usa có nói với tôi là thấy một người giống bố ông ở gần khách sạn New World”

“Cái gì? Tả người đó coi?”

“Thì giống ông đó, mặc đồ đen thui, nhưng mà không nhìn rõ mặt”

“ực…”

Yuu nuốt nước miếng…

“Ông hãy chúc phúc cho tôi bằng cách lạy trời rằng không phải đi >_

Ngay sau câu nói, hắn chắp tay lạy ra hướng cửa sổ.Còn Hiro thì cười phá lên.Tôi biết rằng hắn sợ bố, nhưng không thể ngờ được là lại sợ đến mức này ^.^

Ông trời có mắt đấy chứ… 34

35 6h45’ A.M ngày hôm sau…

Chúng tôi phải xuống sớm 15’ để còn ăn sáng, sau đó mới đi.

Lần đầu tiên ăn các món ăn lạ, tôi đã không thể nuốt trôi được nó.Mỗi người có một kiểu ăn khác nhau.Yuu thì chọn món ăn theo kiểu Châu Âu để cho dễ ăn,Ryo thì thử các món ăn VN, Shiho và Hiro cũng thế.Nói chung, bọn họ ăn uống khá dễ tính, nên cái gì cũng nuốt được.

“Masako, sao em không ăn gì hết?”

Usa lại gần và hỏi thăm tôi.Tôi ngước lên nhìn anh cười một cái rồi đáp lại:

“Tại em ăn không quen, mà Nguyên đâu rồi?”

“Nguyên 7h00’ mới đến, cậu ấy sẽ đi chung với chúng ta”

“Vậy sao?”

Tôi hỏi như thế, vì không thấy cậu ta.Thường thì hai người này hay cặp kè nhau, đi chung đôi lứa nên bỗng thấy lạ.Nhưng khi nghe tin là cậu ta sẽ đi cùng, bỗng dưng tôi muốn rút lại câu hỏi ngay lập tức.

“Hay em uống cái gì đi, ăn sáng không cần ăn nhiều”

“Uhm…vậy cho em cốc sữa đi”

“Ok”

Usa trả lời, vài phút sau thì họ mang tới.Dù cái cốc quá đầy và nhiều, nhưng tôi vẫn phải ráng uống cho anh hài lòng.Nhìn chung quanh, Yuu đang nhai cái bánh mì kẹp của hắn, Ryo thì đùa giỡn thật vô tư với Shiho và Hiro.Ban đầu thì cậu ta không được thân thiện lắm với Shiho.Nghe đâu là lại xích mích gì đó trong tình cảm.Ai chẳng biết rằng tính Ryo lúc cậu ta ghen thì trẻ con thế nào.Được một lúc sau thì Usa và Yuu cũng nhập bọn và họ giỡn nhìn thật tức cười.

Từ lúc đáp xuống sân bay đến giờ, tôi cảm giác mình biếng ăn hơn hồi trước.Có lẽ vì môi trường lạ, nên không quen.Usa bảo mọi người hãy ăn nhanh lên rồi chúng tôi xuất phát đi Nha Trang.Khi chúng tôi đã lên hết trên xe thì mới thấy Nguyên được một người đưa tới.

Cậu ta chào Usa bằng cách vòng tay hôn lên má anh một cái.Anh cũng đáp lại bằng một nụ hôn lên trán cậu ta, sau đó, họ cùng lên xe và ngồi hai cái ghế ở phía trước tôi.Kế bên tôi là Yuu, đương nhiên là hắn và tôi tự dưng lại mắc nợ hắn khi ngã đầu vào vai hắn ngủ ngon lành.Tôi quá nhiều, cứ giống như là còn một con gấu ngủ đông vậy.

---

Chúng tôi dừng chân ở Hòn Ngọc Việt.Nghe đâu giá tiền ở đây là 100$ 1 đêm.Vậy là mỗi người tốn 200$ cho hai đêm ngủ tại đây.Ngày thứ nhất, chúng tôi tham quan một số đảo nổi tiếng.Bãi biển cát vàng đẹp, thơ mộng.Chung quanh lại toàn đảo nên không có sóng lớn.Nha Trang thật sự là một thành phố du lịch của Việt nam.

Chúng tôi ở ngoài bãi biển từ sáng đến gần trưa, tắm táp, nô đùa cùng sóng.Shiho và Ryo quả là cặp bài trùng ăn ý.Hễ Shiho bị thu hút bởi họat động nào thì y như là Ryo cũng hưởng ứng.Họ lặn và lướt sóng.Nhìn cũng thật đẹp mắt.Anh Hiro cũng tham gia lặn và kéo tôi theo cùng.Ngắm những rặng San hô thật đẹp, ngắm cảnh bình minh trên bãi cát làm tôi chợt cảm thấy yên bình và thơ mộng biết bao.Việt nam, thật khác những bãi biển của Nhật.

Usami và người yêu không thèm xuống tắm, cả hai viện cớ “đi như cơm bữa” mà ngồi núp dù che nắng tâm sự với nhau.Còn Yuu thì chỉ toàn ngồi trên bờ xây thành, lâu lâu sóng lên làm sụp, hắn lại cười phá lên như trẻ con và tiếp tục xây lại một cái thành mới.

“Bộ anh không thấy chán sao?”

“Tôi đến bên cạnh Yuu khi đã xong chuyến lặn biển của mình.

“Không, trò này chơi vui đấy”

“Bộ anh không nản khi cứ phải xây đi xây lại sao?”

Tôi hỏi hắn, lấy tay đùn một đống cát lớn và đắp thành một cái kim tử tháp.Yuu quay sang nhìn tôi và mỉm cười, hắn nói:

“Mỗi cái thành đổ đi là dịp để tôi xóa bỏ những cái xấu và không hòan thiện của nó.Xây lại cái mới, tôi được bắt đầu lại bằng những kinh nghiệm mới để giúp nó đẹp hơn những cái cũ.Không phải là rất vui sao?”

“Uh đúng”

Tôi trả lời và bất chợt cười thật tươi.Tôi tin là mình chưa bao giờ cười một cách nhẹ nhàng và tươi như thế trước Yuu, bởi vì hắn luôn làm tôi bực mình.Tôi có cảm giác, dường như Yuu đã trầm lại so với cái bản tính của hắn.

“Chụt”

Hắn nhào tới đặt lên má tôi một nụ hôn làm tôi giật mình.Tôi quay qua nhìn hắn ngạc nhiên.

“hehehe, cái giá cậu phải trả khi được nghe câu vừa rồi từ tôi đấy!”

“Anh hay quá ha?”

Yuu đưa hay ngón tay tạo hình chữ “V” ra vẻ đắc thắng vì đã lợi dụng được tôi.Trời ơi, bỏ công tôi đã nghĩ tốt cho hắn từ nãy đến giờ.Bây giờ thì tôi rút lại.Tôi nhào đến đè hắn ra cát và đánh thùm thụp vào vai và lưng hắn.

“Ui da…Masako, tha cho tôi, tôi thua”

“Có thế chứ!”

Tôi phủ tay đứng dậy sau lời cầu khẩn chân thành của hắn.Tôi quay về chỗ để đồ của nhóm và đi ngang qua cái chỗ hai người kia ngồi tâm sự.Usa cũng đang giỡn với Nguyên bằng cách cù liên tục vào cổ cậu ấy.

“Tha cho em đi anh”

Cậu ta vừa cười vừa nói.Phải nói là cười sặc sụa chứ.

“Vậy cho anh cái gì đi.Kiss nhé”

“Không được, ở đây quá đông người”

“Vậy thì….one night đi,em cấm cung anh gần 1 tháng rồi em có biết không?”

Anh “trả giá” và cậu ta cương quyểt từ chối.Lạ thật đấy, nếu người yêu của tôi mà yêu cầu như thế thì tôi sẽ đáp ứng liền.Và họ cứ như thế cho đến khi Nguyên gật đầu và Usa kéo đầu cậu ấy để đặt một nụ hôn thật dài khiến cậu ta không kịp phản ứng…Và tôi cứ đứng trân trân như thế mà nhìn cho đến khi cả đám kia quay lại và rủ nhau đi ăn trưa. 35

36 Chiều khoảng 3h thì Usa gọi điện cho từng phòng, rủ đi ăn ghẹ nướng, là một loài hải sản giống cua.Mọi người tập trung ở dưới khu vực gần hồ bơi và đi vào đất liền.Hòn Ngọc Việt nằm trên một cái đảo bao bọc bởi biển, nên bây giờ chúng tôi phải đi vào đất liền.

“Ông nổi quá ha Usami? ^^”

Yuu nói, khi chúng tôi đứng đợi tàu.Usa nổi hứng mặc cái áo hoa hòe hoa sói, cây dừa bãi biển.Thiệt tình là nhìn giống Hawaii lắm luôn.Thêm chút xíu họa tiết nữa là thành dân Hawaii rồi.

“Ờ há, sao hôm nay ông chơi nổi vậy?”

Cả bọn đồng loạt nhận xét.Yuu luôn luôn tuân thủ qui tắc của hắn, đen toàn diện, có được mỗi đôi giầy Adidas là trắng.Hiro thì quần Kaki trắng kem, mặc một cái áo 2 tay, tay dài đen và cái áo màu trắng.Shiho mặc quần túi hộp đen, và nhìn hắn có vẻ kênh kiệu sao sao ấy khi lúc nào cũng nhắm mắt nghe MP3.Tôi thích cái áo của Shiho, cũng là sơmi trắng cách điệu, nhưng dùng nút bấm cỡ lớn, hắn chỉ cài ba cái nút dưới cùng và đeo một chuyền dây đen.Còn Ryo em của Yuu, hôm nay cũng nổi hứng đen thui tối hù giống ông anh, nhưng cậu ta cũng mặc áo hai lớp, lớp trong trắng nên đi kế Shiho nhìn đỡ chỏi nhau.Còn tôi thì vẫn quần Jean loại đến ống chân và loại áo pull bó sát, thêm một vài phụ trang lỉnh khỉnh như dây chuyền… (chắc phải xử tên Ryo vì mấy bộ quần áo này của hắn).Nguyên thì mặc quần jean, nhưng lại xắn ống quần lên.Mặc áo sơmi ngắn sọc caro đỏ, nhìn trẻ con gần chết.Tất cả đều mang túi chéo hoặc Balô, nhìn xa xa thấy giống một đám ăn chơi >_

“Ngày mai, tôi với ông đọ xem ai nổi hơn hén?”

Yuu nói tiếp và cả lũ cùng cười thật lớn.Chúng tôi lên thuyền vào đất liền và đi mua ghẹ.Với một cái giá rẻ mà chúng tôi mua được nguyên một xô toàn ghẹ sống.Người bán còn mừng ơi là mừng khi Yuu trả tiền cho họ.Cuối cùng thì cả đám ngồi quây quần nướng ghẹ mà ăn.Mỗi người một việc, có chuyện ăn thôi mà cũng khó, làm bao nhiêu là công đọan.

Cuối cùng, chúng tôi rủ nhau thuê xe đạp đôi đi đâu vòng lòng chơi.

“Usa, ngày mai chắc tôi phải vào đây lần nữa.”

Yuu ngắc Usa và nói khi cả đám thuê được xe đạp và chuẩn bị chia ra đi.

“Cần gặp một đối tác, công ty tôi đã nhận trang trí nội thất cho nhà nghỉ của khu du lịch đó”

“Đưa tôi coi địa chỉ coi”

“Ok”

Hắn đưa cho Usa tờ giấy Fax địa chỉ.

“Gần đây, sẵn tiện đi luôn”

“Ok”

Yuu đáp lại, và quay sang gọi mấy người kia lại trong lúc chia xe mà đi, thật khổ.Rồi hắn quay sang tôi bảo tôi leo lên đàng sau xe của hắn, vì chúng tôi đi có việc.Tôi buộc phải leo lên, nếu không cần thiết thì tôi không dám ngồi chung xe với tên này.Tôi thề là như vậy đấy.

“Em đi chung với anh Hiro”

Ryo phát ngôn,bởi vì chúng tôi thừa biết cho đánh chết cũng không ngồi chung xe với Shiho.

“Ok, Ok, tôi sẽ đi một xe đơn, còn Shiho và Nguyên đi xe đôi.Masako và Yuu xe đôi, ok?”

“Ông đi xe đơn à?”

Hiro hỏi khi Usa nói sẽ để Nguyên đi xe đôi với Shiho.

“Nguyên xe dẫn các bạn đi một vòng, tí hồi quay lại đây, tôi dẫn Yuu đi có việc chút.Được không?”

“Ok”

Tất cả trả lời và rẽ ra hai nhóm để đi.

---

Mất mười phút để lội xe đến đó.Đi với Yuu đúng thật nguy hiểm,hắn cho xe đổ dốc cầu mà không bóp phanh rồi thường xuyên bóp phanh gấp làm tôi chỉ xuýt té nhào khi ngồi đàng sau. 36

Bạn đang đọc Nhật Kí Chàng Lọ Lem của Time
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.