Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 3316 chữ

12 “Điều thứ 1 : Không cãi giám đốc, sếp là trên hết.

Điều thứ 2 : Luôn nghe lời giám đốc, sếp là trên hết.

Điều thứ 3 : Nhớ Code và Pass của bộ phận làm việc chuyên môn,ngoài ra, phải nhớ luôn Code và Pass của phòng giám đốc (cấm quên,còn dùng nhiều)

Điều thứ 4 : Ăn mặc theo đồng phục qui định công ty.Màu tối hoặc sáng, không mặc màu chỏi nhau.

Điều thứ 5 : Cấm đi trễ, mỗi lần trễ phải đền giám đốc…một nụ hôn. (Ặc)

Điều thứ 6 : Cấm bỏ ăn hoặc ăn quá nhiều.Ngân quĩ công ty có hạn.

Điều thứ 7 : Luôn chấp hành qui định công ty, chấp hành qui định của giám đốc.

Điều thứ 8 : Luôn làm tốt công việc giám đốc giao (Chung và riêng)

Điều thứ 9 : Vi phạm những điều trên sẽ đền bù công ty (giám đốc) theo mức độ.

Điều thứ 10 : Cấm đánh sếp, cấm nói xấu sếp, cấm…kháng cự sếp. (Bó tay toàn tập)

10 nội qui cơ bản cho Kuraichi Masako, vi phạm quá 3 lần…đuổi việc”

Yuu thản nhiên cầm cái bản qui định mà hắn mất một đêm soạn ra và đọc ngon lành.Cá chắc 100% là cái bản qui định kì cục này hắn chỉ soạn ra cho tôi thôi.Trời đất ơi,đồng ý là đi trễ sẽ bị phạt,nhưng ở chỗ khác là trừ lương.Còn hắn,hắn dùng chiêu đền bù…một…một…nụ hôn.Má ơi…

“Anh quá đáng, sao lại bày ra luật điên khùng như thế”

“E…vi phạm điều số 10”

“Uhm…Được rồi, được rồi,tôi thua,còn lương…Không lẽ anh định trả tôi mức lương chết đói đó sao?”

Tôi rên rỉ, đúng là rên rỉ, hỏi trên đời này có ai khổ hơn mình không cơ chứ.

“1000 $ một tháng, không đòi hỏi thêm”

“Yuu,xin anh đấy, tăng lên 1500 $ đi,được không?”

“Không!”

“Yuu…”

Tôi đứng lên, bò bò đến gần hắn với bộ mặt thảm hại nhất. Đành phải dùng chiêu này thôi…

“Yuu – san, anh tốt bụng lắm mà…tăng lương cho em đi…”

Hắn ngẩn mặt ra đầy ngạc nhiên,cũng phải thôi…hành động của tôi kì cục thế này,chính tôi còn không nhận ra tôi nữa mà.Tôi sáp gần đến hắn, leo hẳn lên chân hắn ngồi và kéo tuột một bên vai áo xuống kèm một bộ mặt thảm hại nhất.

“Ơ…Không dùng chiêu mĩ kế nha”

Yuu phản đối, tuy hắn nói thế, nhưng cái mặt hắn kìa…ngẩn tò te, đồ ác quỉ!

“Thôi, tăng lương cho em đi…Yuu – san…đi mờ…”

Trời ơi…Thề có trời, có thánh thần tứ phương,đây là cái nhục nhất đời con.Cũng may là hôm nay hắn không xài cái loại sữa tắm đó, nên tôi mới dễ dàng tiếp cận thế này.Tôi cầm lấy tay hắn chạm vào vai mình và kéo tuột xuống ngực…chiêu này lợi hại nhưng mà…hu…hu…>.

“Ok…hahahaha”

Hắn cười, kéo tôi sát vào hắn và…Yuu hôn mạnh vào cái chỗ vai áo bị kéo tuột của tôi.Hắn đè mạnh môi đến mức mà in nguyên một vệt màu đỏ bầm trên vùng giữa cổ và vai tôi.Sau đó hắn còn tiếp tục di môi làm thêm nhiều vết nữa…>.

“Cưng càng lúc càng đẹp,càng khôn ra đấy”

Hắn nhận xét khi đã buông tôi ra và tôi kịp thời kéo lại ngay ngắn cái áo của mình.

“Cũng nhờ anh hết đấy”

“Quá khen…quá khen…”

Hắn lại tiếp tục cười, nụ cười quỉ dữ rồi lấy một cái Card đưa cho tôi, bảo tôi xuống tầng 5 và kiếm phòng thiết kế.Nói cho cùng, mức lương 1500 $ vẫn còn là chết đói, nhưng cũng đỡ đói hơn mức lương kia.Trung bình một người dân ở Tokyo đi làm mức lương khoảng 3000 – 3400 $,tôi chỉ bằng một nửa của họ…đáng để khóc thật.

Trời ơi, cả cái tầng 5 này tìm đỏ con mắt mà không thấy cái phòng nào mang tên “Design” hết.Tôi đã hỏi nhiều người rồi và họ bảo chắc tôi lộn.Làm sao mà lộn được, trong khi tôi nghe thấy rõ cái điều này từ miệng hắn.Thôi rồi,không chừng bị mắc lỡm,phải chạy lên hỏi hắn cho rõ thôi.

“Ah…thang máy…”

Ngay cả thang máy mà cũng đông là sao?

Mỗi tầng chỉ có 2 cái thang máy, mà không thể chen chân vào được,tôi đứng chờ lâu ơi là lâu…10 phút….

“Phew, cuối cùng cũng tới lượt mình”

Vừa mới định bụng bước chân vào thang máy thì có một tên nào đó đến sau xô tôi ra ngoài.

“Làm gì vậy?” 12

13 Tôi quay ra quát, tính chui vào trở lại thì thấy một cảnh thật hãi hùng…chỉ một mình tên đó thôi đứng cũng chật cái thang máy rồi.Một sumo…giờ mà nhét thêm tôi vào chắc cái thang máy nó sụp luôn.

“Má ơi…đành chạy bộ vậy!”

Thế là tôi tức tốc vượt cầu thang chạy bộ lên.Mà chạy thế này cũng có cái lợi,lợi cái hỏi đường đi.Tôi chạy được đến chân cầu thang tầng thứ 12 thì phải đứng lại vì quá mệt.Tôi ngồi bệt xuống chân cầu thang và thở hồng hộc…người nào đi qua cũng đưa con mắt thương tình nhìn.

“Anh làm sao vậy?”

Một cậu con trai, nhìn cũng trạc tuổi tôi hỏi.Cậu ta đưa tay kéo tôi lên…

“Hộc…Tìm…phòng…Design…hộc…”

“Trời ơi, sao mà anh thở dữ vậy, phòng Design tầng 15”

“Được…rồi…cám…ơn…”

“Mặt anh xanh lè à, anh có sao không vậy?”

“Có…sao…Từ từ…để tôi lên…”

Tôi nói không ra hơi…Mà cậu ta cũng tốt bụng thật,lôi tôi lên được đến tầng 15.Nhưng chỉ tiếc là lên được đến phòng “Design” của tầng 15 thì đó lại là phòng thiết kế nội thất.Chẳng lên quan gì đến cái công việc của tôi.

Tức khí,một lần nữa tôi phải chạy bộ lên tận tầng 30 để hỏi cho ra nhẽ.Thang máy lâu quá, lại chật kín người,chạy bộ cho nó lẹ.Mà lần này nhờ cơn tức mình tột độ,tôi chạy một mạch từ tầng 15 đến tầng 30.

“Cho xin Code “

Máy tính điều khiển trung tâm yêu cầu Code của tầng 30.Má ơi,tôi có nhớ nó là cái gì đâu!

Từ từ nào…bây giờ tôi mệt đến mức không thể nghĩ ra cái gì trong đầu.Mà cũng may là tầng này ít người qua lại.Ngay cầu thang từ tầng 29 lên là có nguyên cánh cửa bự tổ chảng yêu cầu Code mới vào được…

Để coi nào…Điều hòa không khí,thở thở…bình tĩnh…

“284”

Cuối cùng thì tôi cũng đã nhớ ra…mà…sao nó giống ngày sinh tháng đẻ của tôi nhỉ? Chắc trùng hợp.

“Phòng Director…cho xin Password!”

Nữa…lại pass nữa…>_

“196284” 13

14 “We e to director room”

Khỏi wéo – còm, tôi bước vào không chút do dự.Mà bước vào chưa đến chỗ hắn đâu,còn phải đi qua khu vực thư kí riêng nữa.Cô nàng thư kí này…nhìn tôi trợn mắt,bộ chưa thấy người nào chạy bộ về đích lần nào à?

“Cho…hộc…tôi…gặp…giám đốc…”

“Anh có hẹn trước không?”

“Không…”

“Không thì thôi!”

“Không”

Quả thật sức chịu đựng của tôi có giới hạn, muốn xỉu đến nơi rồi…

“Masako…vào tự nhiên, qua đây”

Hắn ở đâu xuất hiện ngay cửa phòng, nháy mắt với cô thư kí làm cô nàng hồn phách lên mây rồi kéo tôi vào phòng hắn.

“Nè, uống đi”

Hắn đưa tôi ly nước táo xanh lè và kiu uống.Mệt,chẳng biết có bùa mê thuốc lú gì không,mặc kệ,tôi nốc sạch.

“Lên trễ quá, 9h5 AM rồi”

Yuu vừa nói vừa xem cái đồng hồ đen xì đắt tiền của hắn.

“Anh nói cái gì vậy?”

“Ah…tôi canh giờ xem khi nào thì cậu chạy lên đây lại,không dè hơi bị lâu”

“Cái gì…?”

“Hahaha…Tôi lừa cậu đó, cái phòng đó làm gì ở tầng 5, tầng 15 càng không,tầng 19 lận”

Hả???? Hắn lừa tôi? Hắn cố tình nói sai vị trí để hành hạ tôi đây mà.

“Anh…anh…anh có biết là tôi chạy đi kiếm phòng rất mệt không?”

“Biết!”

Yuu cười, nụ cười đắc thắng.

“Nếu Masako thông minh hơn một chút thì thừa biết cái Code đó không nằm ở tầng 5,đã thế còn chạy kiếm khắp tầng 15 nữa.Bó tay bó chân với cậu luôn”

Hắn cười trên sự đau khổ của tôi.

“Anh theo dõi tôi ?”

“Đương nhiên,cả cái công ty này,chỗ nào chả lắp Camera, trừ chỗ này thôi!

Trời ơi…Tôi mệt quá…sáng chưa ăn gì, phải tập thể dục suốt gần 1h đồng hồ…hu…hu…

“Ê, đừng có xỉu ở đây!”

Khi mà tôi như sắp ngã lăn quay ra ghế Salon của hắn thì hắn nhào đến đỡ.

“Tôi biết cậu chưa ăn gì mà, được,hôm nay tôi đãi cậu 3 bữa luôn”

Hả…Đãi ăn hả? Tôi ngồi bật dậy, hai mắt sáng choang như gương chiếu hậu.

“Ản?”

“Uh!”

Hắn cười toe, ra vẻ nhân từ và dắt tôi xuống, lấy xe đưa đi ăn.Ngày làm việc đầu tiên của tôi đã bắt đầu như thế đấy.Mặc dù hắn hành hạ tôi ghê vậy nhưng tôi vẫn thấy…hơi hạnh phúc,vì được ăn.Đi ăn với hắn thì khỏi chê,toàn đồ ăn ngon ^_^

Yuu…cái con người tàn nhẫn ấy đôi lúc trông cũng dễ thương, suốt bữa ăn, hắn chằng dành ăn với tôi, toàn nhường.

Cuối giờ, hắn còn đưa tôi về tận chỗ tôi ở.

“Chà, vũ như cẩn”

Yuu liếc mắt một vòng căn hộ của tôi. Xe thì bỏ ở dưới, chả sợ bị ăn cắp, vì đã có mua bảo hiểm (lạy trời là có)

“Anh lầm bầm cái gì vậy?”

“Àh không!”

Uhm…hắn lầm bầm cái gì đại loại như là “vẫn như cũ”…Tôi nhớ là từ hồi tôi chuyển về đây thì đâu có gặp lại hắn,nên chắc chắn là hắn chưa từng đến đây.

“Neh Masako, hôm nay về cậu hãy nghĩ ra một ý tưởng nào đó ẩu quảng cáo loại hình quán Trà đạo.Nhớ là ý tưởng càng độc đáo càng tốt.Thứ 2, lúc 8h AM hãy mang lên phòng cho tôi xem qua,nếu được thì cậu sẽ được nhận huê hồng.”

Yuu nói, hắn đứng ngay cửa căn hộ của tôi mà không vào.Nhưng lần này thì hắn đàng hoàng, không có cái vẻ bỡn cợt nên tôi cũng tin hắ chút chút mà đối đáp đàng hoàng.

“Bao nhiêu?”

“4/6, tất nhiên là cậu 4”

“Cũng được, nhưng tôi chưa biết phòng làm việc của mình!”

“Phòng số 6 tầng 19. Code 019 pass 019196”

“Thật hay giả đây?”

“Thật! Dối cậu làm gì!’

Yuu cười, lần đầu tiên thấy hắn cười tự nhiên như vậy, nụ cười không chút gian tà.

Sau đó hắn tạm biệt tôi và ra về.Ngày đầu đi làm tại Apollo, thật nhớ đời, tôi tin là không có ông sếp nào bắt nhân viên phải tập thể dục trước khi làm việc như hắn,nhưng cũng có thể là tôi quá ngây thơ mới đi tin hắn.

“Ring…”

“Alô”

“Em thấy rồi nha, giám đốc Apollo đưa anh về tận khu chung cư cũ kĩ ọp ẹp này nha…hí…hí…”

“Nhóc, đang ở đâu vậy?”

Thằng nhóc Youka lại gọi này.

“Ở nhà em, nhưng lúc đi lên ngang qua thì em thấy”

“Uh, chốc anh lên, hôm nay mệt mỏi lắm.Tí kể cho nghe”

“Ok! Tí gặp anh nha,em chờ đó”

“Ok”

Tôi đáp lại rồi cúp máy.Cũng gần đến hạn phải đóng tiền nuôi cái “Alô” rồi mà chưa có lương,hông lẽ lại đến xin Yuu thì hắn cười cho.Không được,tuyệt đối không xin cấp lương trước.

Vào đến căn nhà thân yêu,tôi lại phải đi nhè nhẹ vì sợ sơn tường rớt nữa (>.

“Youka” 14

15 “Hi, Masako, vào đi”

Sau màn chào hỏi bình thường, thằng nhóc bảo tôi kể tiếp cho nó nghe, lần này nó chuẩn bị nước nôi đầy đủ để phòng hờ tôi có khan giọng thì uống.Không lẽ câu chuyện của tôi nó hấp dẫn dữ vậy à?

“Youka, sao lúc nãy em biết đó là giám đốc Apollo”

“Hamamoto Yuu, hình anh ta được đăng trên báo mục người trẻ thành đạt, không biết mới lạ”

“Chứ không phải là chiếc Mercedes đen và cái bộ dạng Black toàn diện của hắn à?”

“Maybe…hehehe….Kể tiếp đi anh”

“Uhm…kì trước anh nói đến chỗ nào?”

“Cái đoạn có một nhóc tên Ryo xuất hiện ấy”

“Ok…lúc đầu anh có nói là gia đình anh nợ 20 triệu Yen đúng không…”

---

Tôi bắt đầu kể tiếp cho thằng nhóc nghe.Như các bạn đã biết, đối với gia đình tôi thì 20 Triệu Yen là lớn, đến mức không thể trả nổi, và cái lý do mà tôi mắc nợ Yuu cũng chính là điều đó.

Hamamoto Ryo, em trai của Yuu, lúc ấy thật sự còn đáng sợ hơn ông anh của cậu ta.Cái xấp giấy mà cậu ta đưa cho Yuu chính là tài liệu “Đời tư” của tôi.Chỉ trong vòng 30 phút nghỉ cậu ta đã mò ra được gần hết, trong đó có cả vụ gia đình tôi bị nợ.Mò ra bằng một cách lên Website trường, đột nhập dữ liệu phòng hiệu trưởng là ra hết.

Tôi còn nhớ như in cái vẻ mặt của Yuu khi hắn đọc xong cái xấp giấy đó.Hắn tươi cười đến gần tôi và thỏa thuận:

“Ok, tôi sẽ mua đền lại cho cậu chiếc xe đạp mắc gấp ba và mang đến tận nhà, Ok không?”

“Ok”

Lúc đó, tôi không chút mảy may nghi ngờ cái nguy cơ sẽ xảy ra ình.Tôi vui mừng nhận lời hắn và còn cho hắn địa chỉ nhà của mình.Yuu cười và chào tạm biệt rất đàng hoàng,đàng sau bộ mặt đó là cả một âm mưu đen tối.

Tối hôm đó, đúng hẹn, hắn mang xe đến nhà tôi.Cái xe (sắp) là của tôi là một chiếc xe địa hình màu xanh cực đẹp,cực mắc và cũng cực xịn.Còn hắn đến sau trên chiếc xe Toyota mà hắn cho là tồi tàn >_ Hắn cứ nằn nặc đòi gặp Papa and Mama của tôi,rất lịch sự với người lớn tuổi, hắn còn ngồi quì nữa.

“Thưa hai bác, con có chuyện muốn thưa”

“Vâng, cứ cậu cứ nói”

“Con trai hai bác, cậu Masako, đã bị xe của con đâm hỏng xe, hôm nay con đền chiếc xe khác mắc gấp 3 lần cho cậu ấy”

“Cám ơn cậu…”

“Nhưng…gia đình đã mắc nợ gia đình con 20 triệu Yen được bố còn lấy trong trong tài khoản của con.Đến nay,theo thỏa thuận hợp đồng, sau 5 năm, lãi xuất đã gần 100 triệu rồi ạ”

“Hảh”

Phải nói là sau đôi lời phát biểu của Yuu, cả bố mẹ tôi và tôi (lúc đó các anh chị không có nhà), mặt cắt không còn giọt máu.

“Cháu đã đền chiếc xe đạp kia, không tính vào tiền nợ,nhưng hiện cháu đang cần tiền gấp nên có thể xin lại không ạ?”

“Ơ…cậu biết đấy, gia đình tôi rất túng thiếu…nên…cậu có thể nói bố cậu đừng…tăng lãi được không?”

“Chuyện đó không liên quan đến bố cháu,đó là tài khỏan của cháu mà…”

Yuu nói và thản nhiên cười.

“Vậy…cậu đến siết nợ sao?”

“Ơ không ạ, cháu không phải là kẻ vô lương tâm đâu”

Hắn lại cười và bắt đầu nhìn tôi.

“Chứ…cậu muốn làm gì?”

“Chỉ cần hai bác cho Masako theo cháu thì mọi chuyện sẽ ổn cả!”

Bố và mẹ quay sang nhìn tôi.

“Cậu muốn làm gì nó thì làm, bây giờ nó là của cậu”

Hả…Bố mẹ ơi…sao nỡ bỏ con…hu…hu…>_

“Vậy là hai bác đã đồng ý, cháu ghi hợp đồng luôn.Masako chỉ cần làm theo những gì cháu bảo, đại loại như đi theo làm bạn với cháu thôi, cứ mỗi ngày trừ 100.000 Yen.Nhân lên 1000 ngày là sẽ trả hết nợ!”

Cái gì…1000 ngày…Á…Trời đất quay cuồng bên tôi…

“Tôi cho cậu luôn đó, muốn làm gì thì làm”

Bố tôi nhìn tôi và khi tôi nắm tay ông van nài thì ông đoạn tuyệt luôn bằng cách hất tôi ra.

“Ơ…hình như bác hiểu lầm cháu rồi.Masako vẫn chỉ sẽ ở nhà hai bác, nhưng nếu cháu đến kêu đi là cậu ấy phải đi, coi như là một nhân viên gia đình cháu.Nếu cậu ấy làm tốt, cháu sẽ cấp luôn tiền học phí”

“Vậy quá tốt,Masako nó lớn rồi, cậu muốn làm gì nó cũng được”

Hả...bố mẹ định bỏ con thật sao? hu...hu...con có làm gì nên tội chứ...

"Tốt, từ ngày mai,cháu sẽ đưa xe đến đón cậu ấy đi cùng

"

Yuu nói, và đó là lời cuối cùng chứng nhận thận phận của tôi. 1000 ngày làm nô lệ đã bắt đầu, nói nghe có vẻ ngắn, nhưng tính là là hơn 3 năm...3 năm...3 năm....Trời đất tối hù quanh tôi... 15

16 “Hahahah…tội nghiệp anh quá Masako! Yuu-san công nhận “Ma le” thiệt”

Thằng nhóc bò lăn ra sàn cười, còn tôi thì trong tình trạng tức tối cực độ.

“Ê nhóc, bộ đáng cười lắm hay sao?”

“Không…không…em buồn cười Yuu-san”

“…uhm…”

“Mà thôi, anh nói tiếp đi,mới có 7h30’ PM mà, còn sớm chán”

“Được thôi”

---

Sau đó, hắn chào tạm biệt gia đình tôi và ra về.Bố mẹ tôi còn sạc ột “tua” vì tội rước nợ về nhà.Uh thì nợ,dù sao hắn cũng hứa là nếu tôi làm tốt sẽ xóa nợ đồng thời cấp luôn tiền học cho tôi.Nếu vậy thì tôi vẫn được lời chán, uh thì làm nô lệ cho hắn,hắn phải trả “lương” cho tôi,cũng được.

Đêm hôm đó, tôi đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ về việc “mình phải làm gì?”.

Cuối cùng,tôi đi đến một kết luận mà tôi cho là “sáng suốt” : tùy cơ ứng biến.Nhìn cái bộ mặt hắn khi hắn làm hợp đồng, và lúc đôi bên cùng kí tên vào, rõ là bộ mặt gian tà.Chắc hẳn, hắn không là kẻ tốt rồi.

.

.

.

Sáng hôm sau, mới bảnh mắt 5h00’, chuông điện thoại nhà tôi đã réo inh ỏi.

“Alô”

“Masako hả, cậu chuẩn bị quần áo đi rồi ra đầu ngõ”

“Sao? 7h30’ mới vào học, anh bắt tôi đi sớm thế để làm gì?”

“Không phải đến trường,đến chỗ khác “

“Nhưng…tôi còn buồn ngủ, hôm qua thức khuya quá”

“Không bàn cãi, cậu là “con nợ” của tôi”

“Cái gì? Tôi là…cái gì của anh? Anh nói lại coi”

“Là “CON NỢ”, nghe có rõ hông? Hôm nay cậu mà không nghe lời tôi, tôi cộng thêm 20.000 Yen tội cãi”

“Hả…!!!!”

“Nghe rõ rồi thì thay quần áo đi, tôi không chờ đâu”

Yuu nói và cúp máy cái rụp. Lúc đó, giọng hắn không hẳn là bực tức, dường như hắn không muốn đôi co với tôi nữa nên mới lên giọng ra vẻ “ác chiến” như thế.Má ơi…cộng thêm 20.000 Yen? Tức là thay vì tôi được trừ nợ 100.000 Yen, tôi sẽ phải trả lại hắn lên 120.000 Yen???

Vậy là không xong rồi, tiền đâu mà trả cơ chứ!

Tôi đành ngồi dậy, thay quần áo với tốc độ của “tên lửa đạn đạo hạt nhân” rồi phóng ra đầu ngõ.

Cái đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc Mercedes đen bóng lộn, hình như là chiếc hôm qua, nhưng đã không còn dấu vết gì của trận đụng xe sáng hôm qua cả.Và hắn thì đứng khoanh tay chờ sẵn.

“Masako, vào xe đi!”

Yuu ra lệnh, chui vào ghế trước, kế bên tài xế và tôi vào hàng ghế sau.

Cửa vừa sập xuống thì xe liền phóng đi với tốc độ khá cao, đường buổi sáng nên cũng khá thoải mái. 16

Bạn đang đọc Nhật Kí Chàng Lọ Lem của Time
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.