Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

"Cảm giác không có ổn áp!" Trần Lạc nghĩ đến, nếu con đường tu hành của mình cũng được thiết kế khổ cực như vậy, dự định làm công tử nhà giàu tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, ôm mỹ nhân trong tay như trong mơ chẳng phải đều vỡ tan sao?

"Hay tính sau đi…"

Ngay khi Trần Lạc cùng Kỷ Trọng thảo luận về con đường tu hành Nho Đạo, trên một con đường lớn cách huyện Vạn An trăm dặm, một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết mang theo một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi về phía trước. Điều khiến người ta chú ý chính là trên trán con tuấn mã kia, lại có một tia ký tự máu tỏa ra rất dễ thấy.

Con tuấn mã kéo xe này, rõ ràng là một con yêu thú đã đạt đến Luyện Huyết Cảnh!

Ăn cơm tối xong, Trần Huyên lại bắt đầu mang theo người làm trở về sửa sang lại việc trong Trần phủ, Trần Lạc nhàm chán mang theo Kỷ Trọng ra ngoài dạo phố. Điều này làm cho Kỷ Trọng tràn ngập oán niệm.

“Thời gian tốt thế này, không đi viết tiếp mà lại đi dạo phố cái gì chứ!” Kỷ Trọng nhỏ giọng oán trách.

Trần Lạc quay sang liếc mắt nhìn Kỷ Trọng: "Ngươi nói cái gì?"

"Không, không có gì. . ." Kỷ Trọng vội vàng khoát tay, nói, "Ta chỉ là suy nghĩ Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Độc Cô Cửu Kiếm cái nào hại hơn."

Trần Lạc vẻ mặt kỳ quái nhìn Kỷ Trọng: "Quỳ Hoa Bảo Điển tất nhiên là lợi hại hơn, ngươi muốn luyện sao?" Nói xong, vẻ mặt thâm thúy nhìn lướt qua một nơi nào đó dưới đùi của Kỷ Trọng. Kỷ Trọng trong nháy mắt cảm giác cơn gió lạnh thổi qua, nổi hết da gà, vội vàng lắc đầu: "Không luyện, đánh chết ta cũng không luyện.”

Sau đó Kỷ Trọng lại than thở: "Thật không nghĩ tới, một đám người bình thường không biết tu hành, lại có thể tự cho mình một phương pháp tu luyện trong chốn giang hồ, còn hay ho như vậy! Công tử thật sự là đại tài, đáng tiếc không phải đệ tử Nho Đạo ta, bằng không nhất định sẽ trở thành Đại Nho!”

Trần Lạc tự động bỏ qua lời Kỷ Trọng nịnh nọt, hỏi: "Kỷ Trọng, trên đời này có phương pháp luyện võ công không?”

Khó trách Trần Lạc luôn cảm thấy hệ thống tu hành của thế giới này thiếu chút gì đó, thử nghĩ một chút, trước khi Thánh Nhân, Thiên Tôn, Phật Đà hiện thế, nhân tộc đã sống sót như thế nào, dùng thân thể để đánh nhau, hẳn là phương thức tu luyện cổ xưa nhất của nhân loại.

“Võ công?” Kỷ Trọng ngây ra một lúc, suy nghĩ một hồi, nói ra: “Ý công tử là thể tu sao?”

Trần Lạc gật gật đầu.

Kỷ Trọng suy tư một lát sau, nói: "Man Thần nhất mạch của Man di tộc chính là tu luyện theo kiểu này. Ta từng thấy qua một vị man di tộc tương đương với Lạc Bút Cảnh của Nho Đạo, có thể lấy thân thể chống lại một đầu thương nhọn, hay một lưỡi kiếm từ nhã vãn. Cuối cùng phải cần đến năm vị Lạc Bút Cảnh hợp lực, mới vây giết được hắn.”

“Khổ Hành Cảnh của Phật Đạo cũng có thể tu, không thua gì Man di tộc.”

"Mặt khác ngay trong thiên hạ, tại các phường chợ, có rất nhiều lưu truyền về thuật cách đấu và đô vật, trong đó cao thủ có thể tu luyện ra nội lực. Bất quá đối mặt với người tu hành, vẫn không chịu nổi một đòn, chỉ có thể xưng hùng trong đám người bình thường mà thôi.”

"Ngoài ra, ta chưa từng nghe qua cách tu luyện thể tu hay luyện nhục nào khác. Ngược lại nội lực thần công trong sách của công tử, rất có phong độ của việc tu luyên, có chút mới lạ độc đáo, đáng tiếc chỉ là hư cấu.”

Trong đầu Trần Lạc một đạo linh quang hiện lên, rồi lại không bắt được, suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể bỏ qua.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi một mạch từ đại lộ Tây An đi tới đại lộ Tử Thủy náo nhiệt nhất huyện Vạn An, hai bên đường là các loại cửa hàng, dọc theo đường cũng có không ít người bán hàng rong bày hàng, có thể nói là khu phố sầm uất nhất của huyện Vạn An.

Trần gia ở trên con đường này cũng có ba cửa hàng, một cửa hàng bán gạo, một cửa hàng bán vải, còn có một tiệm cầm đồ. Lúc trước bởi vì chuyện hổ yêu, ba cửa hàng kia đều đóng cửa, cho đến ngày hôm qua mới mở cửa trở lại.

"Đến đều đến rồi, đi vào xem một chút đi!” Trần Lạc thuận miệng nói một câu, rồi mang theo Kỷ Trọng đi về phía tiệm gạo gần nhất, đột nhiên Kỷ Trọng nhướng mày, lắc mình đứng trước mặt Trần Lạc, khẽ quát một tiếng: "Ngự!”

Kỷ Trọng vừa mới mở miệng, Trần Lạc liền nghe được âm thanh của một bài thơ vang lên trong đầu.

“Tinh Vệ ngậm cành nhỏ

Đem lấp cả biển rộng

Hình Thiên vung khiên búa

Ý chí như đang sống.”(1)

. . .

Nửa người “Chiến Thần Hình Thiên”(2) lúc này xuất hiện đứng ở trước mặt Kỷ Trọng, bóng hình của Hình Thiên uy mãnh, thân thể to lớn cường tráng, không đầu, trong tay một bên cầm khiên và rìu lớn. Chỉ nghe một tiếng "Keng", tấm khiên đang ngăn cản một đòn công kích, toàn bộ tấm khiên trong nháy mắt tan rã.

Xem như cùng lúc, một con chim lớn(2) trong miệng đang ngậm cành cây bay ra, bắn về phía lầu hai của tiệm trà ven đường. Chỉ nghe "Bành" một tiếng, trong căn phòng lầu hai, một người đàn ông cao một mét tám từ cửa sổ nhảy ra, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc. Người đàn ông kia chân chưa chạm xuống đất, nắm tay như móng vuốt lao về phía Trần Lạc, vô số lông chim bắn ra về phía Trần Lạc, nếu nhìn kỹ đầu lông chim giống như những cây kim châm bén nhọn.

Kỷ Trọng không chút hoang mang, lần nữa mở miệng nói một chữ: "Phong!"

“Xuân đến hoa nở, nhánh già lạnh

Đêm khuya, gió đập vào cột tranh

Nhành già không giữ, hoa bay khắp

Chỉ thấy hoa thơm, khắp Minh triều.”(2)

Chữ “Phong” vừa rời khỏi miệng Kỷ Trọng, lập tức xung quanh xuất hiện một cơn gió lớn.

-------

(1) Bài thơ Sơn Hải Kinh phần 10, của tác giả Đào Tiềm, ông được ba trong Ngũ Liễu tiên sinh khen nức nở về tài hoa tả động thực vật, ông còn được biết tới với bộ tập sách lược Sơn Hải Kinh và Đối Ẩm Tửu Ký rất nổi tiếng cho tới nay, nhà văn Lỗ Tấn còn khen ông nức mũi: “chính vì ông có nhân cách, nên ông mới vĩ đại.”

(2) Trích trong Ba khúc hoa rơi của nhà thơ ca Liêu Hành Chi (tên thật Liêu Thiên Dân), ông còn được biết tới là nhạc sĩ cổ đại cho phong trào thơ ngâm xướng thuộc văn hóa nhà Tống về thể loại “Từ”(3), bốn câu trong phần hai của bài Hoa Rơi (Lạc Hoa). Nhắc tới hai vị thần cổ đại Hình Thiên và Tinh Vệ (phần này muội sẽ gắn ở nhân vật khi đủ 100 chương sau, hoặc các sư huynh và đạo hữu có thể search GG)

(3) “Từ”: Một thể thơ cách luật của Trung Quốc xuất hiện vào đời Đường, phát triển mạnh ở đời Tống, có số chữ trong bài cố định, câu dài câu ngắn và phối hợp chặt chẽ với âm nhạc.

-------

Dịch giả: Hôm nay bị cúp điện, thông cảm không úp kịp, ăn đỡ 2 chương nha

Bạn đang đọc Nhất Đạo Triều Bái (Dịch) của Chạy Trốn Tám Vạn Dặm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuukihime
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.