Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Trần muốn khóc

Phiên bản Dịch · 1142 chữ

Ngụy Diễm phũ phũ ống tay áo, trên xe nhất thời xuất hiện một bàn sách nhỏ, trên bàn còn có văn phòng tứ bảo như: Giấy, bút, mực, nghiên mực.

“Mời tiểu hữu viết ra!”

Trần Lạc đưa tay cầm bút lông lên, Ngụy Diễm rất tự nhiên đứng ở một bên, mài mực.

Hai người không biết, cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt Thái Đồng Trần đang chăm chú quan sát ở phía dưới…

Thái Đồng Trần: "Ân sư vậy mà tự mình mài mực? Ụ á… Ta đang nhìn cái quỷ gì… Ta đi theo ân sư hai mươi năm, ân sư chưa hề mài mực cho ta… Ủa? Ơ? Ta sao dám để ân sư mài mực cho TA ĐƯỢC! TRẦN LẠC, NGƯƠI TO GAN QUÁ RỒI!"

Một bên khác, Lý sư gia đang cầm bầu rượu trên tay, nghe được âm thanh nghiến răng trèo trẹo, suýt ngã chống đầu xuống đất.

"Đại Nho mài mực cho bình dân? Trần tiểu gia chủ này, không đúng, Trần gia chủ, đến cuối cùng là có phước lớn bao nhiêu? Chính xác thì hắn ta đang viết gì? Chẳng lẽ là đang viết thánh chỉ sao? Phù phù... Suy nghĩ nhiều rồi..."

Trần Lạc rất nhanh đã múa bút xong, một bài « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » cứ thế mà hoàn thành. Ngụy Diễm nhẹ xua tay kêu Trần Lạc tránh ra, cẩn thận đọc kỹ một phen, lúc này mới cảm thán nói: "Không có đạo lý, cũng không dạy học vấn, hoàn toàn không có ý nghĩa nho giáo, toàn bộ chỉ là kể lại cả cuộc đời của Chung Quỳ, một chút quỷ dị, một chút truyền thuyết, lão phu chưa từng thấy qua sách nhã văn nào như vậy! Thật kỳ diệu, bất quá, tiểu hữu, lão phu có một nghi vấn.”

“Tiền bối cứ hỏi…”

"Trong tờ nhã văn này của ngươi, có nhắc tới nhà Đường, là triều đại nào? Còn có họa thánh Ngô đạo tử này, đến cùng là ai, chỉ dựa vào một bức vẽ là có thể trừ quỷ phục ma?”

"Chuyện là…" Một giọt mồ hôi từ trên trán Trần Lạc chảy xuống.

"Chuyện là... Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu viết ra, nếu có điểm tương đồng, hoàn toàn trùng hợp ngẫu nhiên.” Trần Lạc miễn cưỡng giải thích.

Ngụy Diễm khẽ nhíu mày: "Nhã văn mang theo ý nghĩ từ thiên đạo tán thành, chuyện hư cấu này cũng có thể thành sách?”

Trong lòng Trần Lạc thở dài, quy tắc cái gì đâu, quy tắc này hoàn toàn thiên đạo và rừng hoa biển sách trong mơ giao dịch ngầm, hắn có biết vì sao thiên đạo thế giới này tán thành kiểu gì, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ giải thích: “Tuy là hư cấu, không phải có thật, nhưng lấy ý nghĩa từ đây viết ra có thiên hướng gánh chịu những quỷ vật hại người. Có lẽ vì thế mà thiên đạo mới tán thành !!?”.

Trần Lạc lại nói tiếp một câu nhưng ở trong lòng: "Ta còn đang viết《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, nhắm mắt cũng có thể viết ra dễ dàng, hoàn toàn chỉ viết ra có được không?”

Ngụy Diễm có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Lạc, đột nhiên phát ra tiếng cười: "Được rồi, lão phu chỉ tò mò thôi. Tất nhiên sách nhã văn của ngươi đã được viết ra, không bị thiên đạo áp lực, nên không có gì nghi ngờ, không có gì phải điều tra. ”

“Tiểu hữu, nhã văn này ta sẽ mau chóng đưa tới triều đình, triều đình cũng sẽ có phần thưởng ban xuống. Ta thay mặt toàn bộ dân cư bách tính Đại Huyền triều tạ ơn tiểu hữu!”

Ngụy Diễm nói xong lại muốn hành lễ, Trần Lạc vội vàng đỡ lấy Ngụy Diễm, nói: "Tiền bối, không cần khách sáo. Chỉ là có một chuyện ta muốn làm phiền tiền bối một chuyến..."

Trời đã tối, Trần Lạc cẩn thận kéo tim đèn, làm cho ngọn đèn càng sáng hơn một chút.

Đôi mắt Ngụy Diễm lèm nhèm đang chậm rãi nhìn đôi mắt màu trắng đục của Trần Huyên, cực kỳ giống với cảnh tượng quyết đấu của một bộ phim hoạt hình ninja nào đó với nhân vật chính tên là Na…ru….

Nếu miệng Ngụy Diễm chỉ cần thốt ra hai chữ "tiểu hữu", Trần Lạc đã âm thầm lên kế hoạch đem cung lên nỏ, chuẩn bị mọi thứ để chi trả cho Trần Huyên.

Mặc kệ có thể trị hay không, kiến thức của một vị Đại Nho cũng không phải là chuyện mà bản thân hắn có thể so sánh được, chỉ cần có một tia hi vọng về phương pháp chữa là được.

Một lát sau, Ngụy Diễm nhíu hai hàng lông mày, đứng thẳng người. Trần Lạc vội vàng tiến lên, thân thiết nói: "Tiền bối, thị lực của chị ta còn cứu được không?”

Ngụy Diễm sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Chiêu thức của Thiên Môn Thập Tam Châm kia gây tình trạng xuất khiếu linh hồn, kỳ thật là tạo thành cái chết giả, lừa linh hồn rời khỏi cơ thể, chuyện này đối với cơ thể gây ra thương tổn rất lớn, làm cho thất khiếu mất đi một trong. Nếu là Thiên Môn Thập Tam Châm chính tông, chỉ cần sử dụng linh vật bổ tinh dưỡng khí, tự nhiên có thể khôi phục được... Chỉ có điều, thứ Trần tiểu thư tu luyện chỉ sợ không phải Thiên Môn Thập Tam Châm chính tông?”

Trần Huyên nhẹ gật đầu: "Chiêu thức này là ta học được từ chỗ của một bà lão ăn xin. Bà lão kia cũng đã dặn dò qua, châm pháp này cũng không hoàn chỉnh..."

“Vậy thì còn cách nào để cứu chữa không?” Trần Lạc có chút nóng nảy.

Ngụy Diễm do dự một chút, nói ra: "Man Cốt Đan!"

Trần Lạc sững sờ: "Đó là cái gì?"

“Man di tộc xây dựng quân đội, cứ năm mươi ngàn man di binh hay lính hung nô tạo thành một bộ. Mỗi một bộ quân lính đều nắm giữ một gốc thánh thụ, gọi là Man Cốt Mộc. Thánh thụ này hàng năm sẽ mọc ra năm nhánh cây mới. Lấy nhanh cây này làm nguyên liệu chính, nghiền nát sau đó chế thành đan dược, đan dược đó được gọi là Man Cốt Đan.”

"Man Cốt Đan này là chí bảo bồi dưỡng thần hồn, có thể cứu trị vết thương ở mắt của Trần tiểu thư."

Trần Huyên vươn tay, nắm chắc lấy tay Trần Lạc: "Tiểu Lạc, nghe lời ta, chúng ta không cần phải chữa trị đâu…"

Bạn đang đọc Nhất Đạo Triều Bái (Dịch) của Chạy Trốn Tám Vạn Dặm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuukihime
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 320

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.