Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác Giang Kỳ Lạ

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Trong rừng già yên tĩnh đột nhiên tràn ngập tiếng hát u ám, cơ thể tôi không khỏi run rẩy. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu tôi chính là cô gái đồng dao.

“Bác Giang, làm sao đây?” Tôi lấy một cây gậy sắt từ trong túi đen ra, vừa nắm chặt và nhìn xung quanh vừa hỏi bác Giang.

Tôi chỉ biết chút kỹ thuật đánh nhau, còn về những cái khác thì dốt đặc cán mai, trong hai người, tôi và bác Giang thì chỉ có bác Giang hiểu về thứ này, bây giờ tất cả mọi thứ của tôi đều phải gửi gắm vào bác Giang.

Bác Giang bình tĩnh hơn tôi nhiều, ông ta quay đầu hỏi tôi có máu không.

Tôi không biết đang yên đang ổn mà bác Giang lại hỏi cái này làm gì, nhưng tôi vẫn thành thực gật đầu và nói có.

Lúc trước tôi không có máu là bởi vì linh hồn của tôi không ở trong cơ thể nên dù tôi có bị thương cũng sẽ không chảy máu. Nhưng tối nay, cơ thể tôi lại có linh hồn, tôi không những chỉ có bóng mà còn có máu tươi.

“Cậu còn là trai tơ không?” Bác Giang lại hỏi.

Tôi giật mình một cái, tức đến nỗi buột miệng mắng: “Má nó, bác có thể đứng đắn một chút không, bác cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi mà còn hỏi cái này.”

“Có thì nói có, không thì nói không, trả lời thành thật. Nếu không hai chúng ta chẳng ai còn sống được.” Bác Giang sa sầm mặt và trầm giọng nói.

Tôi cắn răng nói có.

“Thế thì dễ xử lý rồi.” Bác Giang cười đầy thần bí, sau đó không biết lấy đâu ra một con dao găm nắm chặt trong tay rồi tóm lấy tay tôi, dùng dao găm cắt một nhát vào lòng bàn tay của tôi.

Cơn đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, tôi nghiến răng nghiến lợi cố không hét thành tiếng, tôi biết chắc chắn bác Giang sẽ không làm chuyện vô ích, ông ta làm thế chắc là đang nghĩ cách cứu chúng tôi.

Bác Giang cầm cánh tay đang chảy máu của tôi, sau đó ấn vào một cái cây cổ thụ trông như đang nghĩ ngợi gì đó, đợi đến khi trên cây cổ thụ dính vết máu của tôi rồi thì bác Giang lại bảo tôi cởi quần ra.

“Gì cơ?” Tôi sửng sốt một lúc.

“Cởi quần ra đi tiểu.” Bác Giang lại gầm lên với tôi: “Tiểu ở gốc cây ấy, nhanh lên.”

Tôi không dám chậm trễ, vội vàng cởi thắt lưng và tiểu vào gốc cây. Một lúc sau, tôi quay đầu, yếu ớt nói với bác Giang: “Bác Giang, bác nhìn thế cháu không tiểu được.”

Bác Giang trợn mắt với tôi rồi quay người đi.

Cả ngày trời không đi tiểu, tôi đã nhịn lâu lắm rồi, lại thêm vừa nãy bị cô gái đồng dao dọa sợ đến mức muốn tiểu, tôi lập tức xả ra.

Nói đến cũng rất kỳ lạ, lúc tôi tiểu vào gốc cây, phần rễ của gốc cây này lại phát ra tiếng xèo xèo giống như đổ nước vào lửa vậy, đợi đến khi tôi tiểu xong thì gốc cây không phát ra tiếng gì nữa.

Tôi cài thắt lưng lại, bác Giang nói với tôi: “Được rồi, bây giờ không sao nữa, mau rời khỏi đây thôi, lỡ cô gái đồng dao nhận ra thì phiền phức lắm.”

Tôi vội vàng túm lấy cái túi lớn màu đen rồi chạy ra khỏi rừng già với bác Giang.

Lần này chúng tôi không đi vòng quanh tại chỗ nữa mà thuận lợi ra khỏi rừng già. Ném túi đen vào cốp sau, hai người chúng tôi lên xe rồi lái xe rời khỏi cái chỗ rắc rối này.

Lái xe một lúc lâu, tôi nhìn qua gương chiếu hậu một cái, phát hiện ra không có gì thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lấy một điếu thuốc ra đưa cho bác Giang rồi tự mình châm một điếu và hỏi: “Bác Giang, vừa nãy có phải là cô gái đồng dao không?”

Bác Giang châm lửa, phả ra một hơi, thở dài nói: “Có lẽ vừa nãy là cô gái đồng dao, nhưng hình như cô ta không định hại chúng ta.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Tôi hỏi một câu, đồng thời trong lòng lại đang thầm chửi thề.

Đã nói là đừng có đào mộ của người ta mà lại cứ ngang ngược. Giờ thì hay rồi, đắc tội với cô gái đồng dao, sống chết thế nào cũng không biết.

Bác Giang nghiêng đầu nhìn tôi, híp mắt nói: “Cậu biết vì sao tôi cứ khăng khăng phải đào mộ cô gái đồng dao lên không?”

Nói thật là tôi cũng rất tò mò tại sao bác Giang lại cứ phải đào mộ cô gái đồng dao lên, chẳng lẽ trong mộ của cô gái đồng dao có giấu gì đó sao, nhưng cũng không đúng lắm, lúc đào lên trừ một cái quan tài rỗng ra thì chẳng còn gì khác cả.

Bác Giang hút một hơi thuốc và nói: “Mục đích cuối cùng của chúng ta là vào tòa nhà đó tìm đồ vật giấu ở bên trong, chỉ có như thế cậu mới có thể sống tiếp, mà tôi cũng có thể cứu được cháu gái. Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, chỉ cần chúng ta vào tòa nhà đó thì Chu Thuận sẽ phát hiện ra ngay, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Sở dĩ Chu Thuận phát hiện ra chúng ta, chẳng phải là do con ma canh cổng mật báo cho Chu Thuận sao?” Tôi chau mày hỏi.

Bác Giang gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Mới đầu tôi cũng cho là như thế thật, vì lúc trước tôi vẫn không thể điều tra được bí mật liên quan đến tòa nhà đó. Bây giờ chúng ta đều đã biết rõ chuyện có liên quan đến tòa nhà, còn ma canh cửa đã là chuyện khác.”

Tôi cảm thấy người đầu tiên đào mộ cô gái đồng dao chính là Chu Thuận.

Nghe lời bác Giang nói, tôi hơi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Bác đang nói người đào mộ cô gái đồng dao trước chúng ta chính là Chu Thuận?”

“Không những thế mà có thể Chu Thuận còn lấy cả hài cốt của cô gái đồng dao đi rồi. Nếu không thì sao ngôi mộ chúng ta đào lên lại rỗng được?” Bác Giang cười vô cùng thần bí.

Bác Giang nói như thế, tôi lập tức cảm thấy có lý.

Lúc đi đến bãi tha ma vào buổi chiều, chúng tôi đã thấy mộ của cô gái đồng dao đã từng bị người khác đào lên, dù che giấu rất tốt nhưng vẫn bị bác Giang nhìn ra. Đợi đến tối chúng tôi lại đào mộ cô gái đồng dao lên thì phát hiện bên trong quan tài không có chút mùi hôi thối nào, thậm chí còn không có mùi gì khác thường. Không chỉ như thế mà quan tài cũng rỗng tuếch. Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đã chứng minh cho suy đoán buổi chiều của chúng tôi, mộ của cô gái đồng dao đã từng bị người ta đào lên.

Mười năm trước, sau khi cô gái đồng dao chết đã được trưởng thôn Vương Gia Câu chôn cất ở bãi tha ma, nói như thế thì hài cốt của cô gái đồng dao vẫn còn, hơn nữa quan tài cũng không thể mới như thế được.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là có người đã lấy hài cốt của cô gái đồng dao đi, đồng thời đổi một cái quan tài mới vào.

Người này rất có thể là Chu Thuận, còn về phần tại sao thì tôi cũng không biết mà chỉ có thể nhìn bác Giang.

Bác Giang mở cửa sổ cho khói thuốc bay ra ngoài rồi nói với tôi: “Lúc trước hai ông lão nói với cậu, lúc sửa đường có phá tường của tòa nhà đó, vì thế mấy người công nhân đã chết oan uổng, người giết bọn họ rất có thể là cô gái đồng dao. Vậy cậu có từng nghĩ, vì sao Chu Thuận lại có thể bình an vô sự ra vào tòa nhà đó không?”

“Chẳng lẽ hài cốt của cô gái đồng dao Chu Thuận đặt trong tòa nhà đó, nếu thế thì Chu Thuận cũng có thể ra vào tòa nhà một cách dễ dàng.” Tôi nghi ngờ nói.

Bác Giang thở dài nói: “Rất có thể là như thế.”

“Vậy chúng ta còn cần vào tòa nhà đó nữa không?” Tôi cẩn thận hỏi một câu.

Sắc mặt bác Giang đầy kiên quyết, nói: “Chắc chắn phải vào tòa nhà đó, nhưng không thể tùy tiện vào được.”

“Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Bác Giang hít một hơi thật sâu, nói: “Trước mắt phải qua một thời gian nữa mới nói được, thời điểm này cậu cứ tiếp tục theo dõi Chu Thuận, có điều phải nhớ cẩn thận, không được hành động bừa bãi. Cũng không được tự mình vào tòa nhà đó, nếu làm không tốt thì sẽ mất mạng ngay.”

Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng nghĩ bác có bảo tôi đi vào tôi cũng không vào, không vào đó thì còn có thể kéo dài hơi tàn, vào rồi sợ là sẽ tiêu đời thật.

Vứt đầu lọc thuốc lá đi, tôi bắt đầu tập trung lái xe, lúc lái ra khỏi ngoại ô vào thành phố, tôi vừa định hỏi bác Giang xem ông ta muốn đi đâu thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng kẽo kẹt.

Tôi tưởng là bác Giang nhúc nhích người nên ghế ngồi phát ra tiếng, nhưng khi tôi quay đầu nhìn bác Giang thì suýt nữa đụng luôn xe vào lan can bên cạnh.

Tôi hoảng sợ dừng xe lại bên đường, chỉ tay vào bác Giang nói: “Bác Giang, bác, bác…”

Lúc này, tóc bác Giang nhanh chóng rụng xuống, da thịt trên người cũng chảy xệ, khuôn mặt vốn còn căng bóng giờ tràn đầy nếp nhăn, hai mắt hõm sâu vào, cả người như bị người ta rút sạch máu vậy.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mái tóc đen nhánh trên đầu bác Giang rụng sạch, thay vào đó là tóc bạc đang nhanh chóng mọc lên, da trên người cũng khô quắt lại.

Bác Giang nghe thấy tiếng kêu của tôi thì sửng sốt rồi cúi đầu nhìn người mình một cái, nét mặt cũng tràn đầy ngạc nhiên.

“Tôi xuống xe trước, mấy ngày nữa lại liên lạc với cậu sau.” Nói xong câu này, bác Giang nhanh chóng mở cửa và xuống xe.

Tôi tỉnh táo lại, vội vàng xuống xe nhìn nhưng bên ngoài nào còn tung tích của bác Giang nữa.

Bị gió lạnh thổi qua, tôi thoát khỏi sự kinh ngạc, nhìn đường đi rồi im lặng quay vào trong xe.

Trên ghế phụ còn sót lại vài sợi tóc đen của bác Giang, tôi cầm lên ném ra ngoài rồi tiếp tục lái xe.

Lúc lái xe, những nghi vấn trong đầu tôi không ngừng tuôn trào.

Bác Giang đang yên đang ổn sao lại trở thành như thế.

Dáng vẻ đó của ông ta giống như lần trước tôi gặp, chẳng lẽ là mỗi lần bác Giang xuất hiện chỉ có một thời gian nhất định, qua thời gian đó thì ông ta sẽ trở thành dáng vẻ kia rồi biến mất vài ngày để đi làm chuyện khác và bổ sung thân thể sao.

Tôi cảm thấy suy nghĩ này hơi vớ vẩn, nhưng nếu như thế thì bác Giang cũng giống như cái điện thoại, lúc không còn pin thì tắt máy, phải cắm sạc thì mới có thể mở máy sử dụng như bình thường.

Lắc đầu ném những chuyện không biết rõ này ra sau đầu, bây giờ tôi cũng phải học cách ích kỷ, những chuyện đó không liên quan đến tôi, những chuyện không hại đến tôi thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần bản thân tôi bình an vô sự thì tôi quan tâm đến bọn họ làm cái gì.

Tôi nhanh chóng lái xe đến nhà hàng Hương Vị, dừng lại trước cửa nhà hàng, sau đó dừng xe lại rồi xuống xe.

Lúc đi trên đường, được đèn đường chiếu sáng, tôi lại thấy cái bóng lom khom của mình lần nữa.

Rõ ràng đó không phải là bóng của tôi.

Nghĩ đến việc tôi còn có thể chảy máu, còn có bóng, tôi bắt đầu sốt ruột.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng linh hồn của tôi vẫn ở Tử Trúc Lâm cơ mà? Rốt cuộc cái bóng này là của ai?

Bị ma nhập thì phải không có trực giác và khả năng điều khiển thân thể mới đúng, vậy bây giờ tôi không được coi là bị ma nhập.

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không ra, nên quyết định sẽ đi tìm ông Vương, tìm được ông ấy rồi thì có lẽ sẽ biết được rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao. Đồng thời trong lòng tôi cũng bắt đầu đề phòng ông Vương.

Đến quán net đó, tôi cũng không vội vàng đi tìm ông Vương ngay mà bảo chủ tiệm mở một máy lên và ngồi xuống xem phim.

Tôi đợi ông Vương xuất hiện tìm tôi, nếu như ông ấy vẫn tới tìm tôi tiếp.

Xem ba bốn tập phim rồi mà ông Vương vẫn chưa xuất hiện, tôi còn cố tình để thuốc trên bàn, nhưng vẫn không thấy ông Vương đâu.

Cuối cùng tôi không ngồi nổi nữa mà nhìn về phía cánh cửa nhỏ phía sau quán net.

Lần trước ông Vương nói với tôi nếu muốn tìm ông ấy thì đi ra cánh cửa nhỏ sau quán net và gõ cửa thì ông ấy sẽ ra.

Bây giờ tôi cũng không rõ rốt cuộc ông Vương là người hay là ma, thế nên không dám tự tiện gõ cửa.

Suy nghĩ một hồi lâu, tôi bèn nhìn về phía chủ quán net.

Lần trước ông Vương nói, ông ấy là nhân viên dọn dẹp của quán net. Nếu là nhân viên dọn dẹp quán net thì chắc chắn chủ quán biết ông ấy.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi bèn bước đến nói với chủ quán net trẻ tuổi đang lướt điện thoại: “Người anh em, lấy cho tôi chai nước.”

Chủ quán bỏ điện thoại xuống, hỏi tôi muốn nước gì.

Tôi bảo lấy cho tôi chai hồng trà đi.

Chủ quán đứng dậy lấy một chai hồng trà trong tủ lạnh đưa cho tôi, lúc trả tiền tôi bình tĩnh hỏi: “Lần trước tôi tới đây thấy trong quán net của anh còn có một ông lão làm dọn dẹp, sao giờ không thấy nữa?”

Chủ quán chuẩn bị thối tiền cho tôi, sau khi nghe thấy lời tôi nói thì tay anh ta run lẩy bẩy, nét mặt thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Lần trước anh tới là lúc nào?” Chủ quán cẩn thận hỏi tôi.

Từ nét mặt chủ quán, tôi liền biết chuyện không đơn giản như thế, bèn tỏ vẻ mơ hồ nói: “Tôi không nhớ, mà cũng khá lâu rồi. Lúc trước tôi đi làm gần đây, sau khi nghỉ việc thì không đến nữa.”

Thấy tôi nói thế, nét mặt chủ quán mới thả lỏng một chút.

Anh ta ghé đầu lại gần, thấp giọng nói: “Anh trai, ông lão dọn dẹp mà anh nói họ Vương nhỉ.”

Tôi gật đầu nói phải.

Vẻ mặt chủ quán đầy thương xót, anh ta lắc đầu nói: “Ông Vương đã chết từ một năm trước rồi."

Bạn đang đọc Nhân Viên Giao Hàng Âm Dương của Hắc Đồng Thúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.