Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Vân Tông

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

"Thiếu niên này, Thương Vân Tông bảo đảm."

Trong tửu điếm có người nhận ra lệnh bài nghị luận ầm ỹ, rất nhiều người đều cười trên nỗi đau của người khác hiển nhiên nhìn thấy nhị thế tổ cũng không quá thuận mắt.

"Vậy mà gặp phải đại năng Thương Vân Tông ! Quả này tên hoàn khố này muốn ăn quả đắng haha."

"Đúng vậy a! Thương Vân Tông là tông môn cỡ lớn, có Tôn giả tọa trấn, đừng nói Vương Vũ , liên xem như phụ thân hắn cũng sẽ không tùy tiện động vào."

"Bị Thương Vân Tông coi trọng tên thiếu niên kia tiền đồ vô lượng a! Kiểu gì về sau cũng về trả thù lần này tên hoàn khố gặp phiền phức hahaha."

....

Tuy nhiên cũng có một số người đưa ra quan điểm khác biệt:

"Cũng không nhất định, Tuyên Uy Hầu chính là cái thế anh kiệt, Vương Gia Quân cũng không sợ tông môn, thật đánh nhau, một đạo quân đủ để sản bằng Thương Vân Tông,..."

"Không sai! Tuyên Uy Hầu có một đứa con trai,coi như trân bảo, hắn cũng sẽ không tùy tiện để con trai gây ra một cường địch rồi thả đi a."

Có một sự thực khách quan rằng quân đội trực thuộc quốc gia,những Tuyên Uy Hầu lãnh binh chinh chiến, đánh mở lãnh thổ, Vương gia quân coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Chỉ cần hắn hạ lệnh, không có người không nghe, thậm chí dám kháng cả thánh chỉ, nhưng không phải bất đắc dĩ Tuyên Uy Hầu sẽ không làm vậy, dù sao hành động này ngang với tạo phản,là tội tru di cửu tộc.

"Thương Vân Tông sao? Bản thế tử muốn giết người, các ngươi còn chưa bảo đảm nổi."

Vương Vũ khinh thường cười lạnh, ném lệnh bài xuống đất, dẫm vào trong bùn.

Toàn trường yên tĩnh như chết. Hiển nhiên chẳng ai ngờ rằng Vượng Vũ lại phách lối như thế. Đến mặt mũi Thương Vân Tông cũng không cho.

Nam tử đôi mắt lạnh lẽo, quanh thân linh lực bốc lên: "Ta ngược lại muốn xem ta mang hắn đi ngươi cản kiểu gì."

"Sau hôm nay ta sẽ đích thân hướng Tuyên Uy Hầu đòi một lời giải thích."

Thấy thế Vương Vũ vỗ tay ra hiệu cho cung tiễn thủ giương cung nhìn lại mới thấy khoảng năm trăm tên, mỗi tên trong ông tiễn chứa mười cái diệt linh tiễn.

Những người này đều thuộc Vương Gia Quân tinh nhuệ, một khi bắn tên trong vòng ba mươi giây bắn hết số tên này tổng cộng là gần năm ngàn mũi tên bắn ra trong ba mươi giây

Với số lượng tên như vậy né cũng là vấn đề chứ chưa kể còn một nhà Vương Hàn cần bảo vệ.

Dù cho hắn là Thuế Phàm cảnh cao thủ, thì cũng vô cùng bất khả thi. Trong tửu điếm khách nhân đều kinh ngạc ngây người, bao gồm cả Vương Hàn phụ mẫu.

Vương Vũ hắn bị điên hay sao?

Vây bắt hai cái Hóa Linh cảnh, cộng thêm một cái phế vật, mà còn xuất động đại quân, mang theo cao thủ vậy vẫn chưa đủ còn vét kho mang đi nhiều diệt linh tiễn như vậy.

Trừ phi là bị thần kinh chứ không có lý do ai lại mang dao mổ trâu đi giết gà như thế này cả.

"Ta không tin ngươi dám bắn...mẹ nó!"

Lời còn chưa nói hết, một lượng lớn mưa tên đã trút xuống, như bạo vũ lê hoa.

Phạm vi lớn như vậy tự vệ cũng khó khăn chứ đừng nói là dẫn người bỏ chạy.

"Bắt giặc trước bắt vua!" Nam tử quyết định tế ra một chiếc linh thuẫn ngăn lại trước người gia định Vương Hàn, sau đó bộc phát linh lực vọt qua mưa tên đế phóng tới Vương Vũ.

Cả hai khoảng cách cũng chỉ tầm hai trăm mét đối với Thuế phàm cảnh hoàn toàn có thể bắt giữ.

Đến lúc đó nguy cơ tự nhiên sẽ được giải trừ.

"Hưu hưu hưu!"

Mũi tên đâm rách màn chắn hộ thể, nhưng hắn cũng không thèm né tránh mà chỉ bảo vệ những bộ phận yếu hại, tiếp tục lướt đến thuẫn trận của Vương Vũ.

Vượt qua được hai trăm mét, người hắn cũng bị găm mấy mũi tên, nhưng hắn cũng đạt được mục đích tiếp cận Vương Vũ.

"Tiểu súc sinh, còn không ra lệnh dừng lại cho ta!"

Nam tử trung niên đưa tay hướng đến Vương Vũ.

Nhưng đối mặt uy áp và chưởng ấn của Thuế Phàm cảnh cường giả, Vương Vũ lại không có vẻ gì là kinh hoàng.

Đột nhiên trong đám người vọt ra một người mang theo một đại thủ ấn đánh bay thế công của nam tử trung niên.

Nam tử trung niên sắc mắt trở nên nghiêm trọng cùng với sự khó tin.

Trong đại quân lại ẩn giấu một Thuế Phàm cảnh cao thủ, mà cảnh giới còn cao hơn hắn rất nhiều.

Cùng lúc này , hộ thuẫn không chịu nổi vỡ tan tành để lộ ra một nhà ba người bị diệt linh tiễn găm trên mặt đất.

Vợ chồng Vương Đông bị tên xuyên thủng đan điền, người găm chi chít tên,mạng sống như ngọn nến treo trước gió.

Vương Hàn thì bị trúng bảy mũi tên, ba mũi trúng tay chân bốn mũi trúng người. Nhưng mỗi một tiễn bắn ra đều tránh đi yếu điểm, lưu lại cuối cùng một hơi.

"Kiệt kiệt kiệt, nghĩ không ra thật là có cao thủ mưu hại Thế tử nha!"

Cao thủ bí ẩn lúc nãy mặc một thân mặc trang phục thái giám, giọng nói như vịt đực, nhìn qua khoảng chừng sáu mươi. Hắn vừa đi ra đã khom mình đối Vương Vũ hành lễ:" Lão nô gặp qua thế tử!"

Vương Vũ nghe vậy vội đưa tay đỡ lão thái giám: "Đừng đừng đừng ! ta nhưng không chịu nổi lễ nặng như vậy a Lý công công."

Nghe vậy Lão thái giám trong mắt lóe lên một vẻ hài lòng, trên mặt nở một nụ cười hiền hòa.

Bên lề ăn dưa quần chúng, khe khẽ bàn luận, có một số người sợ hãi chui cả xuống dưới gầm bàn trốn.

"Trời ạ! đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thương Vân Tông cao thủ cũng bị ăn đòn rồi? Có ai nhận ra lão thái giám này không?"

"Ắt hẳn cũng là nhân vật quan trọng trong cung a! Tên Vương Vũ này cũng thật là mang diệt linh tiễn còn mời đến cả đại năng trong cung, một nhà ba người kia thật xui xẻo."

Liền bọn hộ vệ cũng ngơ ngác, kể cả đến cấp bậc thủ lĩnh đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Chẳng lẽ thế tử sớm tính toán đến mỗi việc? Thế nhưng tình báo của hắn từ đâu mà ra ?

"Ngươi là nhằm vào ta ?" Nam tử ngây ngốc nhìn vào Vương Vũ. Hành trình đến hoàng đô làm việc , vô luận là tại tửu điếm ăn cơm, hay muốn bảo vệ Vương Hàn, đều là lâm thời khởi ý. Vương Vũ căn bản không thể nào biết trước để chuẩn bị a!

Nếu như nhằm vào hắn thì không có lý gì lại tấn công một nhà Vương Hàn còn nếu không nhằm vào hắn thì đối phó một nhà ba người, có nhất thiết phải mang số lượng lớn diệt linh tiễn lại còn mời một Thuế Phàm cảnh cao thủ từ trong cung không ?

Lúc này nam tử trung niên cảm thấy hơi e ngại khi đối đầu với Vương Vũ.

"Ta nhằm vào con mẹ ngươi!" Vương Vũ đáp lại ngay tức thì.

Quần chúng xung quanh thấy vậy khóe miệng đều co lại, đến cả lão thái giám sắc mặt cũng biến thành cổ quái.

Nam tử giận dữ, một cỗ khí thế khổng lồ bộc phát ra như dời núi lấp biển nhằm vào Vương Vũ:" Ngươi muốn chết !"

Lý công công lấp tức chắn trước người Vương Vũ che đi áp lực, cất cao giọng nói:

"Phụng theo Hoàng hậu Nương Nương khẩu dụ, Tuyên Uy Hầu vì nước mà chiến, hắn đang viễn chinh bên ngoài ai dám động tới thế tử, giết không tha!"

Nam tử trung niên nghe đến đây tức giận bóp chặt nắm đấm: "Chết tiệt"

"Mời đại nhân cứu nhi tử ta một mạng!" Vương Đông nghiêng đầu, nhìn về phía hắn cầu khẩn.

Đây là hy vọng cuối cùng của hắn.

Nam tử cuối cùng lựa chọn từ bỏ định thả một câu ngoan thoại rồi mang Vương Hàn rời đi

"Hừ! Việc này ta ghi lại, đợi ta thương thế khỏi hẳn thì lại quay về tìm người chỉ giáo!"

Nhưng chưa kịp đi đã thấy dàn cũng tiễn thủ đang khóa chặt mục tiêu vào hắn.

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 469

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.