Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm mặt Cửu Công chúa

Phiên bản Dịch · 1488 chữ

Cầm đầu đoàn người người mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt đẹp như họa, da như mỡ đông, xinh đẹp động lòng người.

Vương Vũ con ngươi có chút co rút , sau đó khom mình hành lễ:

"Vương Vũ bái kiến Cửu công chúa."

Người được miêu tả ở trên chính là đế quốc minh châu, Cửu công chúa Cơ Ngưng.

"Ừm!"

Cơ Ngưng liếc Vương Vũ một chút, trong mắt đột nhiên tràn ngập địch ý. (¬¬'')

Chẳng biết tại sao, nàng phát hiện mình đột nhiên đặc biệt chán ghét Vương Vũ.

Thậm chí chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là muốn đấm cho mấy phát (╬ ̄皿 ̄)=○#( ̄#)3 ̄).

Vốn định trực tiếp rời đi, nhưng đi được hai bước, nàng vẫn dừng lại hỏi:

"Hai bài thi từ kia đều là do bản thân ngươi làm?"

"Không phải ta."

Vương Vũ nói.

"Quả nhiên, bổn cung liền biết trình độ như ngươi..."

Cơ Ngưng đắc ý định phán (¯︶¯), liền nghe Vương Vũ nói tiếp:

"Còn có thể là ai cơ chứ ?"

"Ngươi . Hừ!" (╬◣﹏◢))

Cơ Ngưng tự dưng bị nghẹn ở cổ họng, hừ nhẹ một tiếng,vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiểu nhân đắc chỉ, dăm ba câu thơ thôi có gì hay rồi vội vàng đi mất”

"Kỳ quái, Cửu công chúa tựa như có địch ý với ngươi a? Trước đó hai người các ngươi mặc dù không tính thân quen, nhưng dường như cũng không có thù oán gì mới đúng chứ ?"

Nhìn xem bóng lưng nàng rời đi, Đông Mai thì quay lại hỏi Vương Vũ.

Mặc dù nàng trình độ văn hóa không cao, nhưng nàng lại là một người vô cùng tinh ý,khả năng đọc cảm xúc của người khác cực kỳ xuất sắc do phục thị hoàng hậu nhiều năm, đối với Đông Mai nhìn mặt mà nói chuyện vẫn vô cùng lành nghề.

"Ngươi có phải hay không khi dễ nàng, hay ngươi lại nói xấu nàng bị nàng phát hiện hả ?"

"Nàng có tu vi Hóa Linh cảnh, ta khi dễ nàng vẫn là nàng khi dễ ta Mai tỷ không rõ sao?"

Vương Vũ liếc mắt. ლ(¯ロ¯"ლ)

Ngoài mặt thì tỏ vẻ là không bận tâm nhưng trong lòng lại đang run rẩy vạn phần.

Chán ghét, địch ý ?

Chẳng lẽ Cơ Ngưng cũng là thiên mệnh nhân vật chính ?

Địch nhân lại nhiều một người mà lại còn một người có bối cảnh cực kỳ trâu bò !

Haizz sợ thì sợ nhưng quan trọng hơn (ಥ﹏ಥ) không biết nàng là thiên tuyển chi tử ở mức độ nào hay nằm trong khuôn mẫu nào. Hoàng gia thì làm sao mà thăm dò được thông tin chứ.

Trong tẩm cung của Hoàng hậu, nàng đang cầm trong tay một ngọc giản, lười biếng nằm trên giường vừa xem ngọc giản vừa xem người bẩm báo.

Hai tấm rèm mỏng, ngăn trở ánh mắt của Vương Vũ, làm hắn không cách nào thấy rõ Thần Võ hoàng triều tôn quý nhất nữ nhân mang diện mạo ra sao.

Nhưng mà dù cho chỉ có thể liếc thấy đường cong mờ mờ ảo ảo kia cũng làm Vương Vũ nhiệt huyết sôi trào. (。・//ε//・。)

Thần Võ hoàng triều hoàng hậu , chính là một nữ nhân vô cùng đặc biệt.

Nàng vốn là một tú tài dưới thời Tiên Hoàng ( hoàng triều trước đó), sau khi Tiên Hoàng chết,nàng được chọn mang đến Đế Lăng làm thủ linh, nhưng không biết nàng dùng thủ đoạn gì, để qua một lần đi tế bái Thần Võ Đại Đế hiện tại liền đem đón về, cũng tại hậu cung vượt qua đao quang kiếm ảnh,âm mưu thủ đoạn, từng bước một ngồi vững lên hoàng hậu bảo tọa.

Có người nói,tâm cơ của hoàng hậu sánh ngang với vẻ đẹp của nàng.

"Vương Vũ bái kiến hoàng hậu Nương Nương."

Vương Vũ đối với hoàng hậu bên trong màn che, khom người thi lễ.

Đây mới thực là bắp đùi ! Ôm đùi phú bà bớt phấn đấu tương lai!

Trước đó Vương Vũ tiền thân cũng đã dựa dẫm vô hoàng hậu rất nhiều, hiện tại hắn còn phải lại lần tăng cường thêm cường độ mới được.

Vốn là tính hoàng hậu dù không cho mời, hắn cũng sẽ tìm thời gian đến bái kiến.

"Tiểu gia hỏa, gần đây động tĩnh huyên náo thật lớn a!"

m thanh vọng ra khỏi màn che,nghe giọng hoàng hậu giống như cười mà không phải cười tủm tỉm hoi.

Thanh âm câu hồn đoạt phách, để người huyết mạch phun trào.

"Hắc hắc, Vũ Nhi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, còn muốn đa tạ Nương Nương, nếu không phải Nương Nương bảo vệ Vũ nhi đã bị người ta hãm hại chết."

Vương Vũ vò đầu cười ngây ngô.

Trong lòng hơi có chút bất mãn.

Theo hồi ức nàng lúc trước cho mời bản thân liền không có màn che !

Nhưng từ khi buông rèm nhiếp chính liền không cho nhìn rồi, thật là bất công mà ?

Hắn vô cùng muốn nhìn thấy diện mạo bây giờ của Nương Nương ! ヽ(♡‿♡)ノ

"Lẻ loi dịch quán bên cầu.

Hoa mai khẽ nở, ngõ hầu ai hay.

Hoàng hôn một bóng lắt lay.

Gió mưa vần vũ chốn này vì đâu.

Tranh xuân vô ý ngõ hầu.

Muôn loài cây cỏ chẳng sầu ghét ghen.

Phưu lưu bùn đất bao phen.

Mùi hương như vẫn thân quen khi nào ."

Hoàng hậu ngâm tụng ra thi từ mà Vương Vũ vừa mới vì Đông Mai sáng tác , nhắm mắt lại cảm nhận dư vị.

"Hảo thơ a! Có thể xưng thiên cổ tuyệt cú, chỉ là Đông Mai nhưng không xứng với bài thơ này."

"Cũng chẳng qua là một bài thơ mà thôi, không có gì xứng hay không xứng."

Vương Vũ vò đầu cười ngây ngô.

Trong lòng của hắn cũng cảm thấy Đông Mai không xứng.

Chủ quan!

Vương Vũ trong lòng hạ quyết tâm, lần sau nàng lại đến cầu liền đưa nàng cái vè cho thuận miệng là được.

"Chỉ là ngươi chẳng qua là một thiếu niên, đêm qua làm ra kia bài thơ Tiến tửu cũng coi như có thể hiểu được, dù sao ngươi lâu dài trà trộn Giáo Phường Ty, vẫn là có cảm ngộ, nhưng là một bài này không giống nhau nha..."

Vương Vũ trong lòng hung hăng giật mình !

Không hổ là hoàng hậu, liếc mắt liền nhìn ra sơ hở.

Đúng a! ( : ౦ ‸ ౦ : )

Hắn chỉ là một thiếu niên, cho dù có tuyệt thế thiên phú, nhưng phần nhân sinh cảm ngộ trong bài thơ thì trải nghiệm ở chỗ nào ?

"Hồi Nương Nương, Vũ Nhi ngày bình thường thích xem một chút nhân vật truyền kỳ, cố sự từ đó Vũ Nhi cũng giác ngộ báo đáp triều đình, không phải sao ! Ta hiện tại đã gia nhập bất lương nhân nha."

Vương Vũ qua loa tắc trách đáp.

Trong lòng trừ khiếp sợ ra, nghĩ kỹ lại cũng không nghiêm trọng đến thế nào.

Dù sao thi từ chính là hắn mang từ thế giới cũ, hắn nói là hắn làm, chính là hắn làm.

Lùi một vạn bước mà nói, coi như bị phát hiện không phải hắn làm lại như thế nào?

Chẳng qua là một chút đồ vật mà thôi, hắn lại không chỉ dựa vào bọn chúng ăn cơm.

"Ngươi có như thế thi tài, những Đại Nho khắp nơi chỉ sợ đều đứng ngồi không yên, đoán chừng rất nhanh liền có người muốn cầu đến Bản Cung, ngươi về sau nếu làm quan văn, nhất định một bước lên mây, làm bất lương nhân quá phí phạm ."

Hoàng hậu từ tốn nói.

"Vũ Nhi mới không muốn làm quan văn , một đám bình xịt mà thôi."

Vương Vũ vung tay lên, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Vũ Nhi muốn làm quan võ, tương lai còn muốn giống phụ thân đồng dạng chinh chiến sa trường, vì ta Thần Võ hoàng triều, mở rộng biên giới."

"Bình xịt?"

" y. . . . . , chính là loại người hay lung tung chỉ trích, thích phun tung tóe nước bọt mắng người ạ."

"... . , quan văn hạn mức cao nhất xác thực không cao, chẳng qua ngươi cũng không cần đem bọn họ làm mất lòng, đây chính là một cỗ không nhỏ nhân mạch,

mà lại những quan văn... Bình xịt xưa nay tâm cơ thâm hiểm, không giống võ tướng, lẫn nhau có không phục, đều dựa vào võ lực tỷ thí, lời ngươi nói dừng ở chỗ này là xong, sau khi đi ra ngoài chớ nói lung tung kẻo lại đắc tội người ta."

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.