Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông gia trắc trở

Phiên bản Dịch · 1537 chữ

Tuyên Uy Hầu Phủ đệ

Vương Vũ giờ Mão (khoảng 6h sáng) liền rời Giáo Phường Ty về nhà, vừa về đến nhà liền đi thẳng đến biệt viện của Võ Ngọc Linh rồi chờ ở bên ngoài.

"Kít !"

Cửa phòng mở ra, Võ Ngọc Linh vừa vệ sinh cá nhân ra khỏi phòng đã gặp Vương Vũ đứng trước cửa. (⊙⊙)

"Hài nhi vấn an mẫu thân."

Vương Vũ khom mình hành lễ.

"Vũ Nhi? Ngươi sao dậy sớm như vậy? Chờ có lâu không? Sao không cho người gọi ta dậy chứ !"

Võ Ngọc Linh nhíu mày, ngạc nhiên nhìn hắn.

"Phu nhân, thế tử đã chờ phu nhân từ lâu, ngài ấy để chúng ta không đánh thức ngài."

Một bên thị nữ bẩm báo nói.

"Cái đứa nhỏ này."

Võ Ngọc Linh oán trách nhìn Vương Vũ một chút, đau lòng kéo hắn vào phòng: "Đứng chờ ta làm cái gì cũng không biết tìm chỗ ngồi xuống, đứng có mệt không hả?"

"Không mệt! Ta cũng không đứng lâu lắm, mẫu thần chớ lo."

Vương Vũ cười lắc đầu, sau đó xuất ra một chiếc hộp gỗ, bỏ vào trên bàn đá:

"Mẫu thân, Thiên Tài Địa Bảo giúp phụ thân trì hoãn nguyền rủa, hôm qua ta vừa lấy được, người chờ chút nữa sai thân tín chuyển cho phụ thân đi."

"Ồ?"

Võ Ngọc Linh ánh mắt sáng lên, đưa tay cầm lấy mở ra xem, không khỏi hít sâu một hơi: "Đây là Băng Ngọc tẩy tâm liên? Vũ Nhi, ngươi mang người đi đoạt Đường Bân sao?"

"Không có đoạt, đây là ta thắng cược về."

Vương Vũ cười nhạt nói.

Nhưng mà Võ Ngọc Linh lại làm như không nghe thấy hắn, đôi mi thanh tú nhíu chặt, có chút gấp:

"Đường Gia cũng không phải dễ trêu chọc, ngươi đoạt Đường Bân, Đường Ngự sử tuyệt đối sẽ không cứ thế bỏ qua, ta phải tranh thủ thời gian tiến cung gặp Nương Nương, thứ này cũng phải trả lại cho người ta, Vũ Nhi, ngươi không giết người a?"

"Mẫu thân! Đây là ta quang minh chính cược thắng mà được a." ( ̄~ ̄;)

Vương Vũ vẫn cố nhắc nhở .

"Đi! Ngươi cùng ta tiến cung, miễn cho lúc ta không ở đây Thuận Thiên phủ cho người tới bắt mất."

Võ Ngọc Linh kéo Vương Vũ lôi xềnh xệch ra ngoài.

"Mẫu thân! Ngươi nghe ta hết câu đã chứ?"

Vương Vũ đè lại Võ Ngọc Linh bả vai, nhìn chăm chú vào mắt nàng, gằn từng chữ:

"Cái này Băng Ngọc tẩy tâm liên là ta quang minh chính đại từ Đường Bân trong tay thắng cược về, chúng ta không cần sợ."

"Thắng? Quang minh chính đại?"

Võ Ngọc Linh có chút ngây ngốc.

Σ( ̄。 ̄ノ)

Hình như lần nào trong câu có quang minh chính đại và con trai mình là câu đó đều sai chính tả mà ta ?

"Phu nhân! Đồ vật đúng là do thế tử quang minh chính đại đánh cược thắng trở về."

Chu Lão thân ảnh, phiêu hốt lướt đến ngay lập tức khom một chân bẩm báo.

"Ồ? Con ta còn có tài thơ văn như vậy sao ?"

Võ Ngọc Linh hai mắt trừng lớn, một mặt khó tin. (ᓀ ᓀ)

Vương Vũ trong lòng thở dài, khom mình hành lễ nói: "Mẫu thân, hài nhi trước đó là sợ phiền phức, chỉ muốn sống tiêu dao tự tại, cho nên cố ý giấu dốt, bây giờ biết phụ thân gặp nạn, hài nhi tự nhiên muốn hiển lộ ra tài năng."

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Võ Ngọc Linh liền nói ba tiếng tốt: "Vũ Nhi biết hiếu thuận như vậy, phụ thân ngươi mà có mặt ở đây hẳn là cười không ngậm được miệng luôn á! "

"Đây đều là việc hài nhi phải làm mà thôi."

Tiền thân của cơ thể này mặc dù là cái hoàn khố bại gia tử, nhưng đối với phụ mẫu vẫn là vô cùng hiếu thuận, dù sao từ đầu thiết lập nhân vật của hắn phản diện gia tộc chứ không phải nhân vật chính bi kịch lưu, Vương Vũ điển hình cho việc ngậm thìa vàng mà lớn lên.

Vương Vũ xuyên qua đã kế thừa những ký ức này, đồng thời cũng kế thừa phần thân tình này.

Mặt khác, Tuyên Uy Hầu cùng Võ Ngọc Linh cũng là chỗ dựa vững chắc và ổn định nhất cho hắn, vô luận thế nào cha mẹ luôn là những người ủng hộ con cái nhất, vì vậy bảo về Tuyên Uy Hầu cũng là bảo vệ lợi ích bản thân.

"Chu Lão, ngươi tự mình đem vật này đưa cho Hầu Gia."

Võ Ngọc Linh đem Băng Ngọc tẩy tâm liên giao cho Chu Lão.

Việc quan hệ trượng phu sinh tử, nàng sẽ giao cho thân tín đi làm.

"Vâng!"

"Vũ Nhi! Ngươi còn thắng Đường Gia Băng Ngọc chi tâm cùng băng tằm tuyết giáp?"

Đợi Chu Lão rời đi, Võ Ngọc Linh sắc mặt có chút ngưng trọng.

"Ừm! Người Đường gia coi như nói được làm được, thua cược xong liền đem đồ vật đưa đến Giáo Phường Ty ngay trong đêm đó, nương cảm thấy có gì không ổn sao?"

"Đường Gia thế nhưng là một đại gia tộc, nhân tài trong tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, phần lớn người Đường gia đều đảm nhiệm quan văn,mà chức vị lại là ngôn quan, chọc bọn hắn về sau tất nhiên là có phiền phức (Ngôn quan thời xưa có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện. Chức trách “phải nói” của họ còn là hặc tội những quan viên tham nhũng, lạm quyền, phạm luật, thiếu năng lực, bên cạnh đó cũng có nhiều quan viên bị họ dèm pha, đổ lỗi,...)

Nhưng mà thôi! Biết là như vậy thôi chứ không cần lo lắng, có Nương Nương che chở, tăng thêm ngươi bây giờ lại trở thành bất lương nhân, chỉ cần không bị bọn hắn bắt được tay cầm, liền không có vấn đề, ngược lại là cái này băng tằm tuyết giáp có chút phiền phức, cái này dù sao cũng là đồ vật trong phủ của Anh quốc công."

"Anh quốc công lại như thế nào? Ta quang minh chính đại thắng, nếu là hắn muốn chèn ép chúng ta, ta liền cùng hắn chơi tới cùng." ┐(︶▽︶)┌

Vương Vũ khinh thường nói.

Hắn liền nhân vật chính đều không sợ, còn sợ cái chó gì mà Anh quốc công?

Võ Ngọc Linh vỗ vỗ Vương Vũ bả vai, gật đầu nói: "Con ta hiện tại đã trưởng thành, ngươi tự có suy tính của bản thân, nương cũng liền không can thiệp nhiều, chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, nương vĩnh viễn là ngươi kiên cường nhất hậu thuẫn, nếu là bị ủy khuất, nhất định phải cùng nương nói, nương ra mặt cho ngươi,nghe chưa? "

"Ừm!"

Vương Vũ cảm động nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm thấy bản thân là nhân vật phản diện kỳ thật cũng vô cùng tuyệt vời.

Chí ít phần thân tình này, tuyệt đại bộ phận nhân vật chính thậm chí người bình thường cũng không hưởng nổi.

Nếu không mẹ kế hãm hại, thì bị gia tộc nhằm vào, thậm chí phụ tử tương tàn, hoặc là quá đáng hơn còn có người tới từ cô nhi viện, phụ mẫu tế thiên pháp lực vô biên.

"Phu nhân! Trong cung có người tới, bây giờ khách nhân đang chờ tại phòng khách."

Một thị nữ tiến đến bẩm báo.

"Biết."

Võ Ngọc Linh gật đầu: "Xem ra sự tình hôn ước có tiến triển, hôm nay thật đúng là ngày tháng tốt a!"

Trong đại sảnh, một nữ quan lẳng lặng đứng, khuôn mặt lạnh như băng.Tuy nhiên lúc nhìn thấy Võ Ngọc Linh cùng Vương Vũ tiến đến, vội vàng khom mình cung kính hành lễ.

"Không cần đa lễ."

Võ Ngọc Linh nhiệt tình đem người đỡ dậy lôi kéo nàng ngồi xuống, dường như nàng cùng nữ quan phi thường quen thuộc:

"Nương Nương bên kia, có tin tức mới rồi sao ?"

"Ừm, Thanh Sơn Quận bên kia đã đồng ý hôn ước, chẳng qua bọn hắn lấy lý do Diệp Khinh Ngữ tuổi còn nhỏ, kéo dài thời gian, muốn chờ hai năm về sau mới có khả năng thành thân."

Nữ quan thân mật nói nhỏ vào tai Võ Ngọc Linh.

Hai năm?

Võ Ngọc Linh nhíu chặt lông mày. (> <)

Thời gian hai năm, biến số quá lớn.

Không nói đến Tuyên Uy Hầu có thể hay không chịu đựng nguyền rủa trong hai năm hay không, nếu trong hai năm này, Sinh tử phù bị dùng cạn năng lượng, hoặc là bị bán đi mất thì sao?

Lại hoặc là Diệp Khinh Ngữ cùng người châu thai ám kết?

(ý nghĩa cụm trên là âm thầm thông dâm, châu thai ám kết kiểu chưa cưới xong ăn chơi các kiểu to cả bụng)*

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.