Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thua cược ! Thoát y

Phiên bản Dịch · 1416 chữ

Thơ hay! Dù cho có những người không am hiểu thi từ cũng không thể phủ nhận đây là một bài thơ hay, này cũng tương tự như là nhạc hay thì mọi người vẫn nghe nhưng mà không hiểu lời vậy.

Đây là tác phẩm mà Vương Vũ làm ra hay sao?

Các đại nho cả đám đều há hốc miệng, thật lâu không thể khép lại.

Cảm giác linh hồn đều muốn xuất khiếu.

Thiên cổ tuyệt tác, đây là thiên cổ tuyệt tác a!

Ăn dưa quần chúng cũng đều ngây ngốc.

Đến cả Hoa Giải Ngữ, cũng nhìn chằm chằm vào Vương Vũ như muốn hiểu con người này. ( : ౦ ‸ ౦ : )

Bài thơ này, có thể xưng tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.( trước chưa có ai làm được sau này cũng không ai làm được)

Nàng không thể lý giải nổi, Vương Vũ sao có thể làm ra dạng này thi từ, chẳng lẽ tình báo về hắn lại sai lầm sao ?

Sao chép của người khác ?

Thế nhưng nếu như sao chép một bài thiên cổ tuyệt tác như vậy, thi bài thơ này phải có người nghe đến thậm chí phải truyền bá thiên hạ mới phải.

"Thế nào Thánh nữ điện hạ, bài thơ này của ta có đủ lọt vào pháp nhãn của ngươi chứ ?"

Vương Vũ liếc về phía Hoa Giải Ngữ, cười nhạt nói.

Hoa Giải Ngữ khom người thở dài: "Vũ thế tử đại tài! Giải Ngữ bội phục."

Nàng coi như muốn thiên vị Đường Bân, cũng không thể trợn mắt nói lời bịa đặt a!

Lại coi như thiên vị , cũng vô dụng.

Các đại nho đều tán thành Vương Vũ, haiz đúng là mua dây buộc mình mà . (TヘTo)

"Ha ha ha ha ha ~~ "

Vương Vũ ngửa đầu cười, quay đầu nhìn về phía Đường Bân nói:

"Đường đại tài tử thi họa song tuyệt, chiến thắng cuộc thi này ắt hẳn là dễ hơn ăn cháo, mời niệm thi phẩm của ngươi ." ╰(▔∀▔)╯

Đường Bân siết chặt hai tay, sắc mặt âm tình bất định, cắn răng không dám lên tiếng.

Vương Vũ lại nhìn về phía những người khác:

"Còn các ngươi vừa mới giễu cợt ta, trào phúng ta sao? Ắt hẳn các ngươi thi phẩm chắc là phải hay hơn thi phẩm của ta gấp mười lần, tới đi, để ta thưởng thức một chút cái gọi là kiệt tác."

Hiện trường yên tĩnh như chết, không có người dám ho he câu nào.

Nếu chỉ đơn giản là thơ hay , bọn hắn còn miễn cương thêm một hai câu.

Thế nhưng đối với khoáng thế kiệt tác, thi phẩm của bọn hắn khác gì rẻ rách so sánh với tơ lụa, so cái gì, so ai tệ hơn hả ?

Đúng như những gì Vương Vũ nói trước đó, tại trước mặt bài thơ này, không ai còn dũng khí làm thơ.

Đánh mặt tới quá nhanh, tựa như một cơn gió.

Chẳng ai ngờ rằng, đến cuối cùng, thằng hề lại chính là bản thân.

"Đây hết thảy, đều nằm trong tính toán của ngươi ? Không có khả năng."

Đường Bân hai mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc vào Vương Vũ, khóe miệng đã bị răng cắn toét cả máu.

Không thể nào ! ヽ( `д´*)ノ

Hắn tuyệt đối không thể tin được chuyện ma giáo như thế này !

"Bản thế tử mưu kế, loại cặn bã sâu kiến như ngươi sao mà hiểu nổi ?" ( ̄▽ ̄)

Vương Vũ cười nghiêng ngả , bắt đầu bật mode khoe khoang:

"Điều tra Đường gia , là ta cố ý để ngươi phát hiện, Chu gia gặp rủi ro, ngươi làm sao có thể không nghĩ cách cứu viện, ta đoán ngươi trước ngay lập tức liền muốn mưu đoạt Vương gia Thần Võ đặc xá lệnh đi?

Ta con rối trong tay ngươi ? Ha ha! Buồn cười! (¬‿¬ ) Đây chẳng qua là bản thế tử thành công dự đoán việc ngươi dự đoán, tất cả đều chỉ là một vở kịch mà thôi."

"Ngươi!"

Đường Bân cảm giác mặt mình, một trận đau nhói như vừa bị một ăn một cái tát vậy. (ᗒᗣᗕ)՞

Không thể lý giải nổi.

Hắn hoàn toàn không thể lý giải Vương Vũ vốn là một tên hoàn khố, tại sao lại có tâm tư kín đáo như vậy.

"Ai... chỉ trách thông minh bị thông minh hại, nếu như ngươi ngu ngốc một chút, để ta cùng ngươi luận võ có khi còn có cơ hội, nhưng mà ngươi lại vẫn cứ tự cho mình là đúng cùng ta đấu thơ."

Vương Vũ thở dài: "Đúng là thắp đèn trong hố xí mà ngu dốt."

( Trong hầm phân thời xưa phân ủ nên có nhiều khí metan gặp lửa nổ cái bùm)

"Ta không tin thơ là do ngươi làm."

Đường Bân nghiến răng nghiến lợi, không chỉ hắn, ở đây rất nhiều người đều không tin.

Như thế khoáng thế kiệt tác, dù không thể nói trước đệ nhất thiên hạ , nhưng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.

Đừng nói Vương Vũ, liền xem như ở đây Đại Nho cũng làm không nổi.

"Phải hay không phải, cùng ngươi có quan hệ gì? Vô luận như thế nào, ván này đều là ngươi đều tính thua đi?"

Vương Vũ ánh mắt sắc bén, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi là muốn tự mình thoát y, vẫn là ta để người giúp ngươi?" 凸( ̄ヘ ̄)

"Ha ha! Băng tằm tuyết giáp ắt hẳn là đang được mặc trên người ngươi đi ? Nhanh cởi áo đưa giáp."

Trần Phong cùng nhóm hoàn khố cười ha ha, cùng nhau tiến lên đem Đường Bân bao vây tránh việc con hàng này bỏ trốn.

Hai tay khoanh lại mặt cười hả hê ( ̄▽ ̄) trên nỗi đau của kẻ khác

Nhóm thư sinh do Đường Bân, không biết như thế nào cho phải dù gì lúc đầu chơi ăn gian tính kế người ta giờ vẫn thua cược , bênh cũng không biết bênh như nào.

"Có phải là có chút hơi quá đáng không? Trước mặt mọi người thoát y, nhục nhã này ai mà chịu nổi ?"

Một tên quần chúng ăn dưa cau mày nói.

Băng tằm tuyết giáp là thiếp thân hộ giáp, khẳng định là mặc trong cùng.

Chớ nói Đường Bân là đế đô đại tài tử, cho dù là bọn hắn vô danh vô tiếng cũng không dám thoát y nơi công cộng a! ( Này chắc không có 6 múi )

Sau vụ này tất trở thành trò hề khắp đế đô a

"Đúng a! Giết người bất quá đầu chạm đất, Vương Vũ làm như vậy khác gì tiên thi ( này là giết xong còn đánh cái xác) ."

"Quá đáng ? Các ngươi sợ quên mất Vương Vũ là kẻ nào sao ?"

Một câu điểm tỉnh người trong mộng.

Vương Vũ trước đó một mực im lặng, cho mọi người một cái cảm giác hắn rất dễ gây sự.

Kì thực hắn đế đô đại hoàn khố, phách lối bá đạo quen đã quen, không thiếu tài tử đã bị hắn bắt nạt.

Ngày xưa hắn vô lý mà còn dám bắt nạt người, hiện tại hắn chiếm lý, Đường Bân lại tính kế hắn, làm sao có thể tuỳ tiện bỏ qua?

"Đừng! Các ngươi không nên làm khó Bân Ca, hết thảy vấn đề đều bắt nguồn từ ta, có chuyện gì hướng ta mà đến."

Chu Vũ Nhu ngăn tại trước mặt Đường Bân, nhìn về phía Vương Vũ trong mắt tràn ngập quật cường cùng oán độc.

"Làm sao? Ngươi muốn thay thế hắn thoát y đúng không?"

Vương Vũ nhếch miệng: "Cũng được, nếu là ngươi có thể ở trước mặt tất cả mọi người thoát sạch, ta liền bỏ qua băng tàm tuyết giáp ."

"Ồ?"

Ăn dưa quần chúng ánh mắt sáng lên, đều vô ý thức nuốt nước miếng.

Mặc dù Chu Vũ Nhu bị chuộc đi về sau không chơi được, nhưng là có thể quá xem qua cũng phi thường đáng để mong chờ.

"Ngươi!"

Chu Vũ Nhu lồng ngực kịch liệt thở chập chùng. (≖、≖╬)

Vô sỉ!

Dạng người này, sao có thể làm ra thiên cổ tuyệt tác a!

Lão thiên bất công a!

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.