Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Là Thứ Các Ngươi Nên Được!!!

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

Một khắc nào đó, đột nhiên mùi trái cây biến mất không thấy, các tu sĩ phát hiện ra điều này, lập tức nhao nhao nhìn về hướng cây Tức Quả, chỉ thấy quả bên kia đã chín, chín quả xanh biếc nặng trĩu đang treo trên nhánh cây.

Cùng lúc đó, một tầng lá chắn đang bao quanh bên ngoài cây ăn quả bị loại bỏ trong nháy mắt.

Sở dĩ Vạn Ma Lĩnh bị đánh lui trước khi hủy bỏ kịp Tức Quả, chủ yếu là vì cây Tức Quả có một tầng bảo hộ thiên nhiên, bên cạnh mỗi một gốc này đều có một tầng lá chắn trong suốt, trước khi Tức Quả chín, lá chắn này luôn tồn tại, đừng nói là hủy bỏ Tức Quả, dù tới gần cũng không thể.

Bằng không khi thế cục không ổn, Vạn Ma Lĩnh lại để mặc thứ tốt này cho Hạo Thiên Minh sao? Tự mình không có được, hủy đi là tốt nhất.

Từng đôi mắt chăm chú nhìn, trong mắt mỗi người đều tràn đầy khát vọng, tuy hiệu quả của Tức Quả Hạch vô cùng kỳ quặc, nhưng mỗi một loại đều có tác dụng lớn, kém nhất cũng có thể bán cho Thiên Cơ bảo khố, được mười vạn công huân.

Có thể nói, mỗi một trái Tức Quả đều có giá trị vô lượng.

Khát vọng thì khát vọng nhưng không một ai đi lên hái. Lúc này nếu ai dám tùy tiện hành động, tất sẽ bị đánh thành mảnh vụn.

"Lý đạo hữu, mời!" Bỗng nhiên có người mở miệng.

Một đám người nhao nhao hướng ánh mắt lên trên người Lý Bá Tiên.

Lý Bá Tiên mỉm cười, ôm quyền với tứ phương: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!"

Thân hình gã lập tức nhảy lên, đứng giữa không trung, tìm kiếm trong chín quả kia một chút, cũng không biết có nhìn ra điểm khác nhau hay không, nhưng rất nhanh đã hái xuống một quả, lại lấy ra một hộp gỗ, cẩn thận để vào.

Ngay sau đó, gã đi đến trước mặt Lục Diệp, đưa hộp gỗ qua: "Tiểu sư đệ, Hoa Từ sư muội, đây là của các ngươi."

Lục Diệp ngạc nhiên nhìn gã.

Lý Bá Tiên cười nói: "Lần này đệ và Hoa Từ sư muội lập được công lớn như thế, tất cả các đại tông môn cũng không thể chỉ cảm tạ bằng miệng, trước đó chúng ta đã thương nghị xong, để cho các ngươi một phần Tức Quả."

Mông Tị nhìn Lục Diệp, gật gật đầu nói: "Đây là thứ Bích Huyết Tông nên có, mau cất đi."

Ánh mắt Lục Diệp đảo qua, chỉ thấy từng đôi mắt tràn đầy ý cười và tán dương.

Hạnh phúc tới bất thình lình khiến Lục Diệp có chút ngoài ý muốn. Đồ tốt như Tức Quả, đương nhiên là hắn muốn, nhưng trước đó Tứ sư huynh có nói, cần mở ra phương thức đấu giá, quyết định xem Tức Quả nên thuộc về ai. Các tu sĩ ở chỗ này đều có thể đại diện cho tông môn của mình ra giá, người trả giá cao thì được.

Nhưng bây giờ Bích Huyết Tông nhân khẩu tàn lụi, trong tông ngoại trừ mấy tên tôm tép như mình và vài toà linh phong, cũng không có vật gì tốt, nào có vốn liếng tham dự dạng đấu giá này?

Hắn vốn nghĩ, mọi người cùng nhau chia lãi đoạt được sau khi đấu giá là tốt lắm rồi. Đó hẳn là một khoản thu không nhỏ. Nhưng ai có thể nghĩ, loại chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu hắn?

Nhưng đây cũng là điều có thể hiểu được.

Trong Linh Khê trấn thủ chiến lần này, hai người Bích Huyết Tông có công lao to lớn. Có thể nói, nếu không có bọn họ làm trung tâm tụ tập đoàn đội tu sĩ lại, thì Hạo Thiên minh cũng không đạt được cục diện tốt đẹp trước mắt.

Phải biết rằng, sau khi Kỳ Đảo hoàn toàn dung hợp, lúc Châu Lục hình thành, những tu sĩ cao cấp kia đang bị ép chạy trốn khắp nơi, tránh né Vạn Ma Lĩnh truy sát, ngay cả Lý Bá Tiên cũng phải mang theo mấy chục người chạy tới nương tựa vào Lục Diệp. Nói như vậy, cũng không thể bỏ quên những người khác, hay chính là đoàn đội tu sĩ cấp thấp ở vòng ngoài trận chiến. Bọn họ đã dập tắt kiêu ngạo của Vạn Ma Lĩnh, cứu vãn xu hướng suy tàn của trận doanh.

Công lao to lớn như vậy, nói bằng miệng đã không đủ để biểu đạt lòng cảm kích của tất cả đại tông môn, một quả Tức Quả mới là thứ thực tế.

Như Mông Tị đã nói, đây là thứ bọn họ nên được.

Trước một bảo vật như thế, quả thật Lục Diệp không thể khước từ, hắn tiếp nhận hộp gỗ từ trong tay Lý Bá Tiên, quay người đưa cho Hoa Từ, ôm quyền nói: "Chư vị sư huynh sư tỷ nâng đỡ, hai người chúng ta khắc ghi trong tâm khảm, đa tạ chư vị."

Lý Bá Tiên cười nói: "Các ngươi đã có được một Tức Quả, cho nên những chỗ tốt mà trận đấu giá kế tiếp mang lại sẽ không còn phần của các ngươi nữa."

"Chắc chắn rồi."

Sao Lục Diệp còn có thể khao khát phần lợi ích mà đấu giá kia mang lại nữa? Một Tức Quả là quá đủ rồi, thật không thức thời nếu còn muốn nhiều hơn.

Lý Bá Tiên lại nhìn bốn phía: "Để ta chủ trì lần đấu giá này, chư vị có ý kiến gì không?"

Còn ai có thể có ý kiến chứ? Trong số những người có mặt ở đây, người trẻ tuổi thì kém hơn gã là đương nhiên rồi, nhưng kể cả những người lớn tuổi hơn cũng không mạnh bằng gã, ai còn có thể ý kiến được đây?

Lại nói, tuy gã là người đứng thứ mười trong Linh Khê bảng thật nhưng lần trước khi đấu với Yến Hình đứng thứ hai, đôi bên lại đánh tới lưỡng bại câu thương cơ mà?

Có thể trong số những người ở đây, chỉ mỗi Phong Nguyệt Thiền có thể cao thấp cùng gã.

Nhưng ai cũng biết Phong Nguyệt Thiền có tình ý với Lý Bá Tiên, làm sao nàng có thể đi lên đánh mặt gã được?

Hơn nữa, chuyện này vốn đã được thảo luận xong từ trước, cho nên lúc này đám người bên dưới đều nhao nhao vỗ tay tán thưởng.

Lý Bá Tiên không chậm trễ nữa, lập tức đứng dậy bắt đầu chủ trì: "Hiện tại bắt đầu đấu giá vật phẩm thứ nhất, Tức Quả! Xin mời mọi người ra giá."

Phong Nguyệt Thiền lập tức mỉm cười hô một tiếng: "Đan Tâm môn một vạn thượng phẩm linh thạch."

Lời nói vừa dứt đã bị một giọng nói khác át đi: "Thiên Nguyên tông một vạn ba."

"Thanh Hư cung một vạn thượng phẩm linh thạch, cộng thêm mười cân Bích Tiêu thần thiết!"

. . .

Không khí lập tức trở nên náo nhiệt vô cùng.

Về cơ bản, người ra giá đều đến từ đại tông môn vòng trung tâm, bọn họ có bối cảnh thâm sâu, gia tài vững chắc, mấy tông môn thuộc vòng trong và vòng ngoài không thể so sánh được.

Bối cảnh của một tông môn không phải chỉ được tích lũy qua một hai thế hệ, còn đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng của những đời sau. Hiện nay những đại tông môn nhất, nhị, tam phẩm ở Cửu Châu, có cái nào không phải từng bước một đi lên tới bậc này? Làm gì có tông môn nào vừa lập ra đã mạnh?

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.