Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Bạn Aoi.”

Phiên bản Dịch · 1859 chữ

“Bạn Aoi lạ lắm chị Kumiko nhé! Giờ ngủ trưa ở lớp mẫu giáo bạn ấy chẳng bao giờ chịu nằm ngủ chung với các bạn cả, lúc nào cũng ra một góc lớp kê ba cái ghế cạnh nhau rồi nằm một mình.”

“Thế à?” Tôi hỏi qua loa, giờ tôi đang hoàn thành những bước cuối cùng cho bìa sách của Mamiya Jin.

“Mỗi lần Miu rủ bạn ấy chơi cùng bạn ấy đều chẳng nói gì cả, cũng chẳng cười miếng nào luôn.”

“Không cười à?” Tôi nhướn mày, thật sự có ai đó ở gần với Miu mà không cười được sao?

“Vâng.”

Dạo gần đây mỗi ngày đi mẫu giáo về là Miu lại kể rất nhiều chuyện về cô nhóc Akimoto Aoi đó.

“Bạn Aoi lạ lắm chị Kumiko nhé! Mỗi giờ học hay giờ ăn trưa bạn ấy chỉ chịu ngồi vào đúng cái ghế màu hồng duy nhất bị vẩy sơn trắng loang lổ lên. Nếu không phải là cái ghế đấy bạn ấy nhất định không chịu ngồi vào bàn ăn cơm với mọi người.”

“Bạn Aoi lạ lắm chị Kumiko nhé! Ngày hôm nay cô cho cả lớp cùng chơi trò dẵm lon nhưng bạn ấy chỉ đứng yên một chỗ. Khi cô giáo gọi ra thì bạn ấy bỏ đi chui xuống gầm cầu trượt hình con voi ngồi một mình.”

“Bạn Aoi lạ lắm chị Kumiko nhé! Hôm nay Shota chạy đến giật hai chùm tóc của bạn ấy nhưng Aoi không khóc cũng chẳng nói gì cả, bạn ấy quay lại lườm Shota một cái rồi lại bỏ ra một góc ngồi xem tranh trong mấy quyển truyện.”

Chuyện về cô bé Aoi đó tôi nghe nhiều đến mức tưởng chừng như chính mình cũng có mặt và cố tìm cách chơi với cô bé đó mỗi ngày vậy.

“Thế các cô giáo không nói chuyện với bạn ấy à?” Tôi hỏi Miu.

“Có nói ạ.” Con bé đáp. “Nhưng bạn Aoi chẳng bao giờ nói gì nhiều cả, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu thôi.”

“Chà, có vẻ Aoi là một con người sống nội tâm nhỉ?”

“Nội tâm là gì hả chị Kumiko?”

“Tức là những người hay chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà ít giao tiếp, cởi mở, hay chia sẻ với mọi người xung quanh đó.” Tôi giải thích.

“Vậy Miu thì là gì ạ? Miu là ngoại tâm ạ?”

“Ừ.” Tôi phì cười. “Miu là một con người hướng ngoại.”

Một con người có cuộc sống nội tâm. Câu nói đó lại làm tôi liên tưởng đến Osamu của ngày trước.

Hồi ấy mỗi buổi tối sau khi ở xưởng vẽ từ nhà Fuyu về tôi đều nhìn thấy anh ấy ngồi cùng trên một chuyến tàu với mình, chuyến tàu cuối cùng, chuyến tàu vắng người nhất. Tôi lơ đãng đưa mắt nhìn mọi người xung quanh sau một ngày dài chất ngập trong công việc chạy bài đầy mệt mỏi và thấy Osamu ngồi ở hàng ghế đối diện. Tối nào cũng vậy, anh một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ cùng với cái nhíu mày khe khẽ đầy ưu tư. Osamu ngày ấy lúc nào cũng hơi nhíu mày, tôi nghĩ rằng cuộc đời chàng trai này có lẽ còn phức tạp hơn tôi. Nhưng tôi không biết anh sẽ xuống bến nào tiếp theo được bởi tôi luôn là người xuống tàu trước, mỗi khi quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy anh trôi lướt đi cùng với chuyến tàu như một cái bóng mờ.

Một sáng nọ do Osamu có việc phải đến nhà xuất bản sớm hơn mọi ngày nên tôi được giao nhiệm vụ thay anh đưa bé Miu đến trường. Trường mẫu giáo của Miu mới thay một loạt giày vải đi trong nhà bằng dép lê các màu có in hình những con vật hay hoa lá trông rất bắt mắt. Miu kể rằng các bạn không ai lấy riêng một đôi nào cho mình cả để mỗi ngày đến trường chúng đều được lần lượt đi những đôi dép khác nhau, đôi nào cũng đẹp.

Sáng hôm đó tôi đưa Miu đi hơi muộn hơn mọi ngày một chút. Khi đến trước cửa lớp của Miu thì nhìn thấy một cô bé đang đứng túm váy mẹ, đứng im lặng cau mày nhìn về phía tủ đựng dép lê.

“Là bạn Aoi kìa!” Miu nói với tôi. Cô bé Aoi đó cũng buộc tóc hai chùm nhưng dài hơn của bé Miu và không cắt mái. So với Miu thì Aoi có phần kém tươi tắn và gầy hơn dù các nét trên gương mặt đều rất thanh tú. Một cô bé lộ rõ vẻ khó gần.

“Aoi đi tạm đôi dép hoa này nhé?” Cô giáo nhẹ nhàng nói với cô bé rồi đặt đôi dép màu cam có gắn những bông hoa bằng vải xuống đất.

“Không.” Con bé lắc đầu. “Con muốn đôi màu xanh lá cây có hình cá sấu cơ.”

“Nhưng đôi đấy bạn Yumi đi trước mất rồi.” Cô giáo kiên nhẫn giải thích: “Sau hôm nay cô sẽ cất riêng đôi đấy cho con, còn hôm nay con cứ đi tạm một đôi khác nhé?”

Aoi lắc đầu. Con bé đứng im và không nói thêm một từ nào nữa.

“Thôi nào Aoi, nhanh rồi vào lớp đi để mẹ còn đi làm.” Mẹ của Aoi khổ sở nói với cô bé. Mẹ của Aoi rất trẻ, chỉ chừng hơn tôi một vài tuổi.

“Nhưng con đi đôi đó thoải mái hơn. Con không thích đi đôi nào khác cả.” Aoi nói với mẹ, vẻ mặt vừa hơi cau lại lại vừa trông có vẻ gì đấy hơi khó xử lạ lùng mà ở trẻ con bình thường chẳng mấy khi thấy được.

“Mặc kệ con đấy.” Người mẹ mất kiên nhẫn nói: “Mẹ muộn giờ làm mất rồi.”

“Chiều mẹ nhớ đến đón con chứ?” Cô bé ngước nhìn mẹ mình, vẻ mặt đầy buồn rầu.

“Chắc chắn rồi, chiều nào mẹ chẳng đón.”

“Mẹ đến đón sớm nhé?”

“Ừ.”

“Con chào mẹ.” Nói rồi Aoi xỏ chân vào đôi dép hoa hơi rộng hơn chân cô bé một chút rồi buồn bã bước vào lớp. “Con chào mẹ.” Cô bé ngoái nhìn ra chào thêm một lần nữa.

“Mẹ chào con.” Rồi người mẹ quay lưng vội vã rời đi. Bé Aoi cứ đứng trước cửa nhìn cho đến khi không còn thấy dáng lưng mẹ mình đâu nữa rồi mới quay vào.

“Hôm nay Miu đi đôi màu vàng này!” Miu tung tăng tự lấy đôi dép mà mình thích rồi xỏ vào chân, không quên xếp đôi giầy của mình vào tủ cho ngay ngắn.

“Miu.” Tôi gọi con bé. “Lại đây chị bảo này.”

“A lô Miu nghe.”

“Chốc nữa vào lớp tìm bạn nào đi đôi dép mà bạn Aoi hay đi rồi thuyết phục bạn đó đổi dép cho Aoi nhé.”

“Tại sao ạ?” Con bé hỏi tôi.

“Vì bạn Aoi đang buồn.” Tôi đáp.

“Vậy thì Miu sẽ có nhiệm vụ giải cứu Aoi khỏi nỗi buồn!” Miu reo lên.

“Đúng rồi. Miu giỏi lắm!”

Suốt cả một ngày hôm ấy ở nhà tôi cứ nghĩ mãi đến gương mặt buồn rầu của cô bé Aoi đó khi cứ đứng nép mình trước cửa lớp nhìn theo mẹ mình đang đi xa dần. Trông cô bé đó buồn quá, buồn đến mức khiến người ta muốn khóc.

Công việc của tôi hoàn tất. Buổi chiều người phụ trách ở nhà xuất bản Momogaoka trực tiếp đến nhận tranh, trông vẻ mặt của anh ta vô cùng hài lòng khi nhận được bản bìa vẽ hoàn chỉnh trước cả thời hạn nộp vài ngày.

“Làm tốt lắm Takahashi. Giá mà lúc nào cô cũng hoàn thành công việc sớm mà vẫn chất lượng được như thế này thì tốt.”

“Ha ha… Vậy sao?” Tôi cười trừ. Sau đó quyết định đến đón Miu sớm trước nửa tiếng.

Nhà trẻ lúc nào cũng ngập tiếng hò reo và ca hát của bọn trẻ, mỗi buổi chiều đến đón Miu tôi đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên khi nghe thấy những âm thanh vô lo đầy hạnh phúc ấy.

“A! Chị Kumiko đến đón Miu sớm nha!”

Miu chạy tới khi được cô giáo gọi ra vì có tôi đến đón.

“Hôm nay có chuyện gì vui không?” Tôi hỏi con bé, chiều nào đến đón tôi cũng hỏi Miu câu này.

“Có ạ.” Nó đáp. “Hôm nay bạn Aoi chịu chơi với Miu rồi. Hôm nay Miu dạy bạn Aoi cách làm Báp Bô, nhưng bạn Aoi không biết Báp Bô là gì hết!”

“Chà…” Tôi giúp Miu thắt dây giầy. “Thế mẹ bạn Aoi đã đến đón bạn ấy chưa?”

“Dạ chưa đâu.” Miu trả lời. “Bạn Aoi lúc nào cũng về muộn sau mọi người mà. Bạn Aoi kể với Miu là mẹ bạn ấy phải đi xe đạp đi làm, chỗ làm xa lắm.”

“Vậy à…”

Tôi cố gắng hỏi Miu về chuyện ở lớp của con bé cùng bé Aoi ngày hôm nay trên đoạn đường về nhà nhưng Miu cứ bị phân tâm liên tục như thể con bé mắc chứng tăng động giảm tập trung vậy. Mãi rồi nó mới kể lại vài câu tập trung vào đúng vấn đề:

“Lúc Miu vào lớp thấy bạn Aoi bỏ dép ra rồi ngồi thu lu một góc luôn. Hai tay ôm đầu gối rồi cúi mặt xuống như lúc chị Kumiko buồn ngủ ấy. Buồn thiu luôn nhé. Xong các bạn chơi trò nối đuôi nhau làm tàu hoả còn bạn Aoi vẫn ngồi thu lu một góc.”

“Rồi thế nào nữa?” Tôi hỏi.

“Rồi Miu đứng đằng sau túm áo bạn Shota, bạn Shota làm đầu tàu hoả. Bạn Shota giả vờ kêu ‘Tu… u… u… Tu… u… u…’ nghe buồn cười lắm.”

“Không, ý chị là sau đó bạn Aoi như thế nào ấy?”

“Rồi cô giáo ra bảo bạn Aoi cùng tham gia với các bạn, rồi Miu mới nhớ ra nhiệm vụ giải cứu Aoi khỏi nỗi buồn.” Con bé kể: “Miu với cô giáo bảo Yumi đổi dép cho Aoi nhưng Yumi không chịu, Yumi cũng không đi vừa đôi dép hoa mà Aoi đang giữ.”

“Thế rồi phải làm thế nào?”

“Thế là Miu đưa dép của Miu cho bạn Yumi!” Vừa nói con bé vừa nhảy cẫng lên. “Thế là bạn Yumi đi đôi dép vàu vàng hình hoa hướng dương của Miu, Miu đi đôi dép hoa của Aoi còn Aoi đi đôi dép cá sấu của Yumi!”

“Là Miu tự nghĩ ra cách giải quyết vấn đề sao?” Tôi ngạc nhiên.

“Nhiệm vụ hoàn thành! Nhiệm vụ hoàn thành!”

Miu lại cười khanh khách rồi lóc cóc chạy lên trước tôi một đoạn. Tôi mỉm cười đuổi theo, trong lòng vẫn còn cảm thấy bất ngờ nhè nhẹ trước câu chuyện mà mình vừa nghe được.

Bạn đang đọc Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi của Ai Hidenori
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.