Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp cướp.

Tiểu thuyết gốc · 2106 chữ

Quyển 1: Xuyên không!

- Vâng! - Địa Mông gật đầu, nhưng vẫn không hề tin tưởng lời Hồng Phong cho lắm. Chính mắt mình thấy thì mới có thể tin được.

- Được rồi, Địa Mông mở cửa để chúng ta ra ngoài, đến u Việt thành thì sẽ biết được bên đó như thế nào thôi. - Hồng Phong bảo với Địa Mông.

- Vâng. - Địa Mông đáp lại rồi ra tay mở cửa.

Bốn người đi lên mặt đất, Mạnh Tường cùng Hỏa Binh cảnh giới xung quanh, đảm bảo Hồng Phong an toàn tuyệt đối rồi chờ nốt Địa Mông lên trên. Địa Mông men theo cầu thang mà lên, sau đó cũng trả nơi này như hiện trạng ban đầu.

- Ngươi có thể điều khiển mặt đất thành một đường đi không? - Hồng Phong nhìn Địa Mông rồi hỏi.

- Bẩm ngài, tôi không hiểu lắm. - Địa Mông ngờ nghệch nhìn Hồng Phong.

- Cách nói chuyện của Đại Vương này thật thiếu phong phú. - Địa Mông phê bình vậy.

- Tức là ngươi gọi ra một cây cột đất dài cho mọi người ngồi lên và di chuyển về phía trước ấy. - Hồng Phong giải thích cho hắn, vì người điều khiển đất như tên này thì đáng ra phải có được chức năng ấy mới đúng.

- Bẩm ngài, khả năng ấy cũng chỉ có Thổ Linh tộc mới làm được, Thủ Địa tộc chúng tôi chỉ tạo ra mấy bức tường cố định. - Địa Mông gãi đầu xấu hổ.

- Vậy thì tốt rồi, đỡ cho chúng ta rất nhiều thời gian đi đường và cả đôi chân này nữa. - Hồng Phong mỉm cười rồi vào bên trong thế giới của mình rồi kêu gọi năm người Thổ Linh tộc đến theo mình ra bên ngoài.

- Thổ Bá, ngươi giúp mọi người trước rồi đến từng người từng người. Khi mà chiến khí của mình sắp cạn thì phải báo để người khác thế chỗ, hiểu chứ? - Hồng Phong nói với Thổ Bá, người đứng đầu Thổ Linh tộc.

- Vâng, Đại Vương yên tâm vào tôi. - Thổ Bá nghiêm giọng đáp lại.

- Ừ, lên đường thôi. - Hồng Phong thấy tất cả đều sẵn sàng rồi cũng hối thúc mọi người lên đường, bỏ lại tất cả đằng sau lưng.

Hắn tin tưởng mấy người đó có thể xử lý được đám Ngự Thú vực ấy.

Bên phía Đỗ Long Oản mang Lưu Di Loan thẳng đến Hàn Việt, từng là nơi Võ Hồn vực cư ngụ để tìm kiếm một số di tích còn lưu lại để giác tỉnh cho phân thân của hắn, Nhạc Phong.

- Đến nơi rồi. - Lưu Di Loan trên tay cầm một cái la bàn, kim chỉ hướng của nó đang xoay vòng tốc độ cao.

Nàng ngồi trên Tật Phong Điểu gia trì thêm Phong đạo của Long Oản, bay hơn một ngày mới đến nơi, có thể thấy được khoảng cách hai nơi là xa cỡ nào.

Bên dưới vị trí mà Di Loan nói đến nơi là một quảng trường rộng rãi, kiến trúc sập sệ xung quanh, cỏ dại mọc cao nửa thân. Kỳ dị là không ai đến đây phát quang nơi này, cải tạo nơi đây để sử dụng.

Điều khiển Tật Phong Điểu xuống bên dưới. Khi mà khoảng cách chỉ còn trăm mét thì đôi mắt hắn bỗng bị lực lượng nào đó quấy nhiễu. Khi định hình lại thì xung quanh đã đổi cảnh, mấy bức tượng đứng cao cả chục mét, quảng trường rộng lớn đất đá cỏ mọc lộn xộn.

Mấy kiến trúc như nhà cửa vẫn vậy, giống như nơi này là một thế giới khác so với bên ngoài nhìn thấy. Nó được che giấu bởi trận đồ, người ngoài chỉ thấy được cảnh tượng trước khi vào trận, ngổn ngang không người đoái hoài. Chân chim vừa mới đáp xuống đất, bên hông sáng lên ánh đỏ.

- Cấp báo nguy hiểm cao nhất? - Long Oản biết được lệnh báo này nên biết bên đó xảy ra chuyện.

- Cái gì vậy? - Di Loan thấy được lệnh đó cũng hỏi thăm, dự cảm chẳng lành trong lòng nàng dâng cao.

- Có chút chuyện gấp, mọi người xử lý chuyện của mình đi, ta phải trở về.

Nói xong, Long Oản phát huy toàn bộ tốc độ của mình thẳng hướng lao đi trên trời cao.

- Chúng ta đi thôi. - Di Loan nhìn về phía Nhạc Phong rồi nói.

Nhạc Phong trầm lặng gật đầu rồi theo sau.

Ở nơi nào đó, kiến trúc Đại Hàn xây dựng dày đặc, đâu đâu cũng thấy được, trong một đại điện, rất nhiều cao tầng của Đại Hàn ngồi ở đây.

- Xây dựng đến đâu rồi? - Người trên chủ vị nói, bên cạnh lão có một cái bàn cờ nhỏ cùng mấy tên nhóc tí hon đang di chuyển trên đó.

- Bẩm Cao Đế, bên đó đã cho người xây xong, lại có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra. - Một người bên dưới chủ công trình nói ra thực trạng hiện giờ.

- Không được, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không sẽ bị mấy đám người đó hành động trước, chiếm mất thế của chúng ta. Đám Chiến tộc đó cũng sẽ không để yên đâu. - Chủ vị vội nói.

- Vâng! - Những người bên dưới đồng loạt đáp lại xong rồi đi.

Di Loan bố trí xong cho Nhạc Phong trận đồ chuẩn bị thức tỉnh võ hồn, sau đó nói với Nhạc Phong.

- Tiến vào trung tâm và ngồi xuống.

Nhạc Phong gật đầu làm theo, ngồi giữa trận đồ rồi chờ đợi.

Di Loan thấy hắn đã vào vị trí, cô cũng cắn ngón tay lấy máu chạm lên trận ấn kích hoạt trận đồ. Trận đồ phát sáng dần từ ngoài vào trong, chạy qua những bức tượng cao lớn kia cũng vậy, chúng phát sáng, võ hồn trên những bức tượng tụ thành một quả cầu rồi chiếu thẳng vào người Nhạc Phong.

- Tập trung tinh thần cảm nhận lực lượng ở bên trong đó rồi tìm lấy võ hồn thích hợp với bản thân. - Di Loan nói với Nhạc Phong.

Trong tiềm thức của Nhạc Phong, hắn đang ở một không gian đen tối, xung quanh đầy những điểm sáng không cách nào biết được hình dạng thật của chúng. Nhạc Phong nghe thấy lời của Di Loan nói, y cảm nhận lực lượng vô hình từ bên ngoài truyền vào trong.

Nương theo lực lượng đó, hòa làm một với nó để mà có thể tìm được võ hồn của bản thân. Đi qua nhiều điểm sáng, chạm vào chúng nhưng chẳng có hồi đáp, Nhạc Phong không vội vã, cứ thế mà đi theo tiếng gọi của trái tim, võ hồn nào cũng là võ hồn, mạnh hay yếu cũng không quan trọng.

Sau một hồi tìm tòi, một điểm sáng chủ động lại gần Nhạc Phong, y đưa tay tiếp lấy nhưng bản năng lại rụt lại, trong lòng cảm thấy nó không đủ tiêu chuẩn đối với mình nên cũng không tiếp nhận nó làm võ hồn của bản thân.

Đi qua nó, một con khác chạy đến tiếp xúc nhưng hắn cũng từ chối theo bản năng.

Ở trong này, một màu đen kịt, đôi mắt của hắn không thể thấy gì, những gì biết được đều thông qua cảm nhận nhiệt độ, chỉ cần có cái lại gần hắn, trong lòng thấy nó không được tốt liền thu tay và bỏ đi.

Không rõ đẳng cấp, chỉ cần hắn muốn và có lòng hảo cảm với nó thì thu thôi.

Một luồng nhiệt lại gần hắn, nhẹ nhàng và cẩn thận chạm vào tay hắn, Nhạc Phong cảm nhận được luồng nhiệt ấy nửa nóng nửa lạnh cũng vô cùng kỳ lạ. Thấy điểm có chút đặc biệt ấy, Nhạc Phong nhẹ nhàng để nó tiếp xúc bản thân, hắn dễ tính cứ thế để nó bám lấy mình.

Nó trườn trên tay hắn làm hắn có chút buồn tại đó. Chính vì thế nên hắn quyết định thu phục nó, chọn nó làm võ hồn của mình.

Trong màn đêm đen tối, Nhạc Phong cảm nhận rõ hai sinh vật kỳ dị chui vào bên trong cơ thể mình, y lấy được võ hồn, ý thức trở lại cơ thể, nhìn rõ cảnh vật xung quanh là bên ngoài, bản thân ngồi giữa trận đồ.

- Đến lúc kiểm trắc thiên phú võ hồn. - Lưu Di Loan nói với Nhạc Phong.

- Các ngươi là ai?! Tại sao lại xông vào nơi đây! - Một thanh âm hét lớn đầy giận dữ.

Hai người nghe thấy, vừa mới tỉnh lại, quan sát xem chuyện gì xảy ra thì đã bị một cái lao tù nhốt cách biệt.

Lưu Di Loan nhìn thấy đoàn khoảng mười ba người, hai người trong đó có võ hồn là cây dây leo đang trói buộc hai người Nhạc Phong.

...

- Đứng lại! Cướp đây! Tất cả những gì giá trị trên người các ngươi, lập tức giao nộp ra, nếu không thì để mạng lại! - Một tên cường đạo xông ra, trên tay cầm một thanh đại đao.

Ngay sau đó là một đám người chạy ra bao vây gần chục người Hồng Phong lại.

- Cái quái... gì vậy. Mới đi được vài tiếng đã gặp cướp? - Hồng Phong có chút bực mình, chỉ mới bước chân ra khỏi cửa đã gặp cướp, số hắn đúng là đen.

- Các ngươi có lý do gì để ta giao nộp tiền tài, vật phẩm cho các ngươi? - Hồng Phong nói với mấy người kia.

- Chúng ta là chủng tộc đặc thù, các ngươi mau nộp tiền, ta không muốn động tay động chân đâu đấy! - Cường đạo cầm đại đao nói.

- Năng lực là gì? - Hồng Phong lại hỏi, nếu chưa có thì có thể thu bọn chúng về dưới trướng, để chúng không cần đi làm cướp nữa.

- Chính là làm mù mắt các ngươi!! - Tên cầm đầu có vẻ không chịu nổi, hắn hét lớn rồi cầm đại đao xông qua.

Thủ Địa tộc, Thổ Linh tộc lập tức tạo tường chắn bảo hộ mọi người, Mạnh Tường hóa về thành Thanh Vũ tộc, tay cầm trống và dùi gõ một tiếng vang trời làm mấy tên cướp thất thần. Kế đó lại gõ thêm vài tiếng liên hồi làm đám người đó đau đớn.

Thậm chí là mấy người Thủ Địa tộc, Thổ Linh tộc có thêm chút ảnh hưởng lại chưa hề biểu hiện ra bên ngoài vì Mạnh Tường có năng lực quá mạnh. Đánh trống còn ảnh hưởng đến tinh thần địch nhân, chỉ mới vài phát thôi cũng làm chúng ngã gục toàn bộ.

Hỏa Binh còn chưa kịp làm gì cả.

- Địa Mông, ngươi chế tạo ra mấy cái còng liền cổ khóa hết chúng lại, sau đó giải được vào Nhạc Vũ giới thì áp giải. - Hồng Phong ra lệnh.

- Vâng, Đại Vương. - Địa Mông đáp lại, nhanh chóng sử dụng lực lượng của mình tạo ra mấy cái còng tay liền cổ.

Sau khi đã tạo được kha khá rồi thì cũng sử dụng lực lượng của Thổ Linh tộc để cắt đứt phần đất đá đó ra khỏi mặt đất. Cuối cùng cũng chính bọn họ đưa đám người ấy vào bên trong Nhạc Vũ giới.

Có ba người là không thể tiến vào, bao gồm cả tên cầm đầu lũ cướp.

- Thổ Địa tộc tạm xây dựng cho chúng một cái lao tù, tạm nhốt chúng hai ngày. Sau hai ngày còn không có chịu quy hàng thì bỏ đói thêm một ngày. Còn chúng đã chịu thì tạm thời để chúng đi làm việc vặt, mỗi ngày hai bữa, một bát cơm, hai miếng thịt, ba cọng rau. Nhớ để mười người Thủ Địa tộc, Thổ Linh tộc, Hỏa Linh tộc canh giữ thường xuyên, hai người mỗi tộc một tổ thay phiên canh gác.

Hồng Phong cũng vào bên trong, dặn dò mấy người dân của hắn tiếp đãi theo đúng với những gì chúng xứng đáng.

- Bẩm ngài, chúng tôi đã lấy được toàn bộ hạt xong cho ngài! - Một người của Băng Linh tộc từng bị hắn trừng phạt chạy tới báo tin.

- Rất tốt, các ngươi đã xong thì tiếp tục làm việc, nhớ rút kinh nghiệm, không thể để như tình trạng lúc đó. - Hồng Phong gật đầu chỉ trích vài câu rồi rời đi.

- Cung tiễn Đại Vương! - Băng Linh tộc nhân này nói xong cũng trở lại động của mình.

Bạn đang đọc Nhạc Vũ Thần Quân sáng tác bởi dodanhban
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dodanhban
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.