Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp tác

Phiên bản Dịch · 994 chữ

Lão Vương thắc mắc: “Cậu thật sự quyết định muốn mở cửa hàng rồi à? Nhưng không phải cậu nói không có vốn à?”

“Không sao, sao việc nho nhỏ này có thể làm khó được tôi chứ? Chờ tôi nửa tiếng.” Mã Lục vỗ vai Lão Vương rồi nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Kết quả, chưa đầy hai mươi phút, Lão Vương đã bị hắn gọi xuống tầng.

Khu đất trống trước mặt hắn đỗ một chiếc xe điện ba bánh, chiều dài thân xe khoảng một mét ba. Trên xe có lắp biển hiệu, xung quanh biển hiệu được vòng một vòng đèn nháy, bên trên có bốn chữ to là Hải Sản Xào Cay.

Dưới thân xe cũng treo đầy biển quảng cáo. Ngay đằng trước còn viết một câu slogan là mua một phần hải sản xào cay, vui sướng sinh hoạt tựa thần tiên.

“Thấy sao? Anh có hài lòng với cửa hàng sắp khai trương của chúng ta không?” Mã Lục hỏi.

“Thế bếp của tôi đâu?” Lão Vương khó hiểu.

Mã Lục vỗ vào tấm thép chống gỉ trên thân xe, nói: “Đến lúc đó anh cứ nấu ăn ở đây, phòng bếp trong suốt, khách hàng cũng thấy yên tâm hơn.”

“Nhưng chỉ mỗi phòng bếp thôi đã chiếm hầu hết không gian, khách hàng ăn ở đâu?”

“Trên đường. Toàn bộ đường cái đều là phòng ăn của chúng ra. Bọn họ muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó, chú trọng tự do.”

“Thế nhân viên phục vụ đâu?”

“Tôi.” Mã Lục vén tay áo, xung phong nhận việc.

“Khi còn học đại học, tôi đã từng làm gia sư. Đều là nghề phục vụ, hẳn là không khác gì nhau.”

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nữa, chưa từng mở quán, còn chưa từng ăn quán lề đường chắc, đâu ra nhiều vấn đề như vậy.” Bên cạnh, một tên béo mặc áo thun hình người khổng lồ không kiên nhẫn cắt ngang lời Lão Vương.

“Còn nhân viên phục vụ nữa cơ. Có cần tôi mở một bình rượu vang đỏ năm 82 bằng dụng cụ chuyên nghiệp không? Mẹ nó, phiền nhất là mấy người thích ra vẻ. Không mua thì thôi, tôi còn phải về chơi game đây.”

“Anh Tiểu Dương đừng giận. Ông bạn này của tôi mới từ trong núi ra, vừa tới thành phố nên không hiểu chuyện. Anh đừng quan tâm tới lời nói của ông ấy.” Mã Lục kéo tên mập đang xoay người định lên nhà lại.

“Chúng tôi muốn mua chiếc xe này, anh ra giá đi.”

Tên mập nghe vậy sắc mặt tốt hơn một chút. Hắn nhìn Lão Vương từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Mới ra khỏi núi, không phải lập trình viên hả? Hừ, vậy được rồi, tôi tính rẻ cho hai người một chút, đưa tôi 2500 tệ, hai người lái xe đi.”

“Có thể rẻ hơn chút không?” Mã Lục ôm vai tên mập đi sang một bên.

“Giá này đã rất rẻ rồi. Lúc trước tôi chỉ mua mỗi xe thôi đã 3600, sau lại tiêu thêm 800 lắp bảng hiệu với giá, mấy tấm nhựa cứng đó cũng mất tiền. Bây giờ tôi giảm xuống 2500 đã là rất có thành ý rồi.”

“Tôi biết, nhưng thành phố B lớn như vậy, có mấy người có thể ở cùng tòa nhà cơ chứ? Nể tình duyên phận này, bán rẻ cho tôi thêm một chút được không?” Mã Lục sử dụng kỹ năng trả giá.

“Chuyện nào ra chuyện đó. Chiếc xe này tôi dùng chưa đến hai lần, còn y nguyên như mới, bán cho cậu giá 2500 là cậu đã lãi lắm rồi đấy.” Tên mập nói.

“Không bằng tôi bán cho người khác.”

“Nhưng tôi nghe nói chiếc xe này của anh đã để trong sân mấy tháng rồi, trông có vẻ cũng không dễ bán. Hơn nữa, vì chuyện này nên ba anh cũng mắng anh không ít lần…”

Mã Lục hạ giọng: “Tuần trước tôi còn nghe thấy hai người lại cãi nhau. Anh Tiểu Dương, đừng bảo anh em không khuyên anh. Để lại thứ này cũng là mầm tai họa, không bằng bán sớm chút.”

Tên mập nghe vậy nét mặt cũng hơi khó coi. Hắn là người thành phố B, gia đình có bảy căn nhà, dù không làm gì cũng có thể nằm ườn đến chết. Thế nên từ nhỏ đến lớn hắn đều không có ước mơ, không học hành chăm chỉ, cuối cùng chỉ đỗ vào trường đại học hạng ba.

Sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn luôn ở trong nhà chơi game, đọc anime, mua mô hình. Kết quả ba hắn không vui bèn bắt hắn đi bày quán. Tiếc là hắn chỉ đi hai lần đã không muốn làm nữa, xe vừa mới mua cũng ném ở trong sân.

Mỗi lần ba hắn nhìn thấy chiếc xe ba bánh này là cơn giận lại bùng lên, hai cha con không thiếu cãi nhau vì chuyện này.

Tên béo biết Mã Lục nói có lý. Hắn cũng đã muốn bán chiếc xe này từ lâu, vì thế cắn răng nói: “2100, không thể ít hơn được nữa.”

“1666, giá này may mắn chút.”

Tên mập nhìn Mã Lục chằm chằm nửa phút, nửa phút sau mới nói với giọng khàn khàn: “Muốn giá may mắn, vì sao không phải 1888?”

“Thế cũng được, cảm ơn anh Tiểu Dương nhé.” Mã Lục nắm tay tên mập nói lời cảm ơn.

“Tôi chia làm ba kỳ trả cho anh nhé.”

“Cậu tưởng đang đi mua siêu xe hả? Mua cái xe ba bánh cũng chia kỳ!” Tên mập trợn mắt.

Thấy giao dịch sắp thất bại, Mã Lục nhanh chóng tăng giá: “Ngoài ra, anh còn có thể đặt mô hình ở chỗ tôi. Như thế sẽ không sợ bị ba anh đập vỡ nữa.”

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.