Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 4185 chữ

Scathach đứng nơi ngưỡng cửa cửa phòng Sophie và nhìn cặp sinh đôi với đôi mắt xanh màu cỏ. "Nghỉ ngơi tí đi," cô nói, lặp lại lời khuyên của Flamel. "Hãy ở yên trong phòng mình," cô nói thêm. "Các em có thể nghe thấy những âm thanh lạ lùng phía bên ngoài - cứ phớt lờ chúng đi. Hai em hoàn toàn an toàn miễn là hai em tiếp tục ở yên trong những bức tường này."

"Những âm thanh gì vậy?" Josh hỏi. Trí tưởng tượng của cậu tăng lên cao độ,và cậu bắt đầu thấy ân hận về những tiếng đồng hồ cậu vùi đầu trong trò chơi điện tử Doom và Quake trong nỗi sợ hãi ngu ngốc.

Scathach nghĩ một lát trước khi trả lời. "Những tiếng thét, có lẽ. Những tiếng tru của thú vật. Ồ, và cả tiếng cười nữa." Cô mỉm cười. "Và tin tôi đi, em sẽ không muốn phát hiện ra cái gì đang cười đâu," cô nói, rồi thêm vào, không có chút gì là giễu cợt. "Ngủ ngon nhé."

Josh Newman đợi cho đến khi Scathach đi về phía cuối dãy hành lang trước khi cậu quay sang chị gái. "Tụi mình phải ra khỏi đây thôi."

Sophie cắn mạnh môi dưới khiến cho hai chiếc răng cửa của cô ấn mạnh thành dấu trên môi và cô gật đầu: "Chị cũng nghĩ như vậy."

"Em nghĩ là tụi mình đang gặp nguy hiểm thật sự." Josh nói khẩn thiết.

Sophie gật đầu. Những sự kiện đã xảy ra quá nhanh trong chiều khiến cô không còn thời gian mà thở nữa. Mới đang làm việc ở tiệm cà phê, trong nháy mắt, chị em cô đã chạy trốn ra khỏi San Francisco với một người đàn ông tự giới thiệu mình là một nhà giả kim năm trăm tuổi cùng một cô gái trông chỉ trạc tuổi Sophie mà Flamel thề là cô ta là một nữ chiến binh hai nghìn năm trăm tuổi. Và là một con ma cà rồng nữa. "Chị đang tìm coi ở đây có lắp mấy cái máy quay phim chìm không," cô thì thầm, mắt liếc xung quanh phòng.

"Máy quay phim hả?" Josh có vẻ giật mình. Ngay lập tức cậu hòa theo suy nghĩ của chị gái. "Ý của chị là một cái camera tường thuật?" Cậu trông có vẻ khó chịu và đỏ bừng mặt: sẽ có gì xảy ra nếu như đây là một dạng chương trình tivi như You"re been Framed hay Big Brother, và người bị quay ra sức cư xử như một thằng ngốc ngay trước mặt cả quốc gia. Cậu không bao giờ có thể ló mặt đến trường được nữa. Cậu lục lọi trong các góc nhà để tìm những cái máy quay phim ẩn giấu. Thường thì chúng được đặt phía sau các tấm gương. Tuy nhiên, không có tấm gương nào trong phòng này, nhưng Josh biết là chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Những máy quay phim thế hệ mới thường có kích thước nhỏ đến mức chúng gần như vô hình. Một ý nghĩ đột nhiên vụt đến trong óc cậu. "Còn những con chim thì sao?"

Sophie gật đầu. "Chị vẫn suy nghĩ hoài về mấy con chim. Tất cả cả những thứ khác có thể chỉ là kỹ xảo: bọn Torc Allta có thể là những con thú được huấn luyện và những người đàn ông được lắp thêm bộ phận giả, cảnh tượng võ đường của Scathach có thể chỉ là hiệu quả đặc biệt và những con chuột cũng có thể đã được đào tạo. Nhưng lũ chim thì không phải: có hàng nghìn con và chúng thực sự đã phá tan chiếc xe. "Chính lũ chim cuối cùng đã thuyết phục được cô bé là hai đứa đang gặp nguy hiểm thật sự... ..bởi vì nếu như lũ chim là thật, thì tất cả những thứ khác cũng đều là thật và những mối nguy hiểm cũng có thật nốt.

Josh thọc hai tay vào túi quần Jeans và đứng bên cạnh ô cửa sổ mở. Tán cây rậm rạp cọ sát vào rìa cửa sổ và mặc dù cửa không hề được lắp gương, không có con bọ nào trong vô số những con bọ bay lượn lung tung từ hồi chiều đến giờ bay lọt vào trong phòng. Cậu giật bắn mình lùi lại khi một con rắn màu xanh da trời sáng to bằng cổ tay cậu hiện ra từ vòm lá và đu đưa cái lưỡi dài phải hơn 15cm về phía cậu. Con rắn biến mất vừa khi một chùm tia sáng xuất hiện, xuyên nhẹ nhàng qua lớp lá. Khi chùm sáng lướt qua cửa sổ, Josh có thể thề rằng chùm tia đó đã tạo ra một tá những phụ nữ tí hon có cánh mà không ai trong số họ to hơn ngón tay trỏ của cậu. Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể của họ. Cậu liếm đôi môi khô nứt. "OK, cứ cho cái này là có thật... .. tất cả đều là thật, ma thuật, những giống loài cổ đại, rồi thì em vẫn quay lại với ý nghĩ ban đầu: chúng ta phải rời khỏi nơi đây."

Sophie bước đến bên cửa sổ, đứng cạnh em trai mình và khoác tay lên vai cậu. Cô ra đời trước cậu hai mươi tám giây - chưa đầy nửa phút, Josh luôn luôn nhắc nhở cô - nhưng khi cha mẹ hai đứa cứ vắng nhà liên tục, cô đã tự đặt mình vào vai trò một bà chị lớn hơn rất nhiều. Mặc dù Josh cao hơn cô 5cm, cậu sẽ luôn luôn là "em trai bé bỏng" của cô. "Chị đồng ý", cô nói một cách mệt mỏi. "Chúng ta nên thử và cố gắng hết sức mình."

Có một điều gì đó trong giọng nói của chị gái khiến cho Josh quay sang nhìn cô. "Chị không nghĩ là chúng ta sẽ chạy thoát sao?" cậu hỏi một cách lanh lẹ.

"Cứ thử xem," cô nói, không trả lời câu hỏi của cậu. "Nhưng chị chắc chắn là họ sẽ theo sát chúng ta."

"Flamel nói rằng Dee có thể theo dấu chúng ta. Em chắc Flamel - hay Scathach - cũng có thể làm được chuyện đó."

"Flamel không có lý do gì để đi theo chúng ta," Sophie nhắc Josh.

"Nhưng Dee thì có," Josh nói. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta về nhà và Dee cùng đồng bọn của hắn cũng theo chúng ta về đó?" cậu nói lớn.

Sophie cau mày. "Chị đã nghĩ về chuyện đó. Flamel nói là chúng ta sẽ có khả năng nhìn thấy luồng điện ma thuật xung quanh mọi người."

Josh gật đầu.

"Hekate chưa đánh thức năng lượng ma thuật trong chúng ta." Cô cau mày lần nữa, cố gắng nhớ lại chính xác những gì mà Nicholas Flamel đã nói. "Flamel nói chúng ta có mùi của ma thuật hoang dại."

Josh khịt mũi. "Nhưng em không ngửi thấy mùi gì hết. Không thấy mùi trái cây hay cam hay kem."

"Có lẽ em phải đứng gần một phù thủy khác mới có thể ngửi thấy được luồng điện. Nếu tụi mình tìm cách chạy được về nhà, mình sẽ thẳng tiến tới Utah với mẹ và ba. Tụi mình có thể ở đó với họ đến hết mùa hè và khi tất cả những chuyện này trôi qua hẳn."

"Ý kiến không tồi chút nào," Josh nói. "Không ai có thể tìm thấy chúng ta nơi sa mạc. Và, ngay bây giờ, sau tất cả những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay, thì sa mạc nóng bức, tẻ nhạt và đầy cát bỗng trở nên hết sức hấp dẫn."

Sophie nhìn ra phía cửa. "Chỉ có một vấn đề. Nơi này chính là một mê cung. Em có nghĩ là em có thể tìm ra đường quay trở lại chỗ chiếc xe không?"

"En nghĩ là được." Cậu gật đầu. "Thực sự, em rất chắc ăn về chuyện đó."

"Vậy thì đi thôi." Cô kiểm tra túi áo nơi có chiếc điện thoại hết pin. "Lấy đồ của em đi."

Cặp sinh đôi dừng lại bên cửa phòng của Sophie và thò đầu nhìn lên xuống dãy hành lang. Cảnh vật thật hoang vắng và tối đen như mực chỉ trừ một số lùm cây tỏa ra ánh sáng màu trắng sữa.

Đâu đó xa xa vẳng tới một chuỗi âm thanh pha trộn giữa tiếng cười và tiếng hét vang vọng khắp hành lang. Với những đôi giày đế cao su để bước đi không gây ra tiếng động trên sàn gỗ, chúng băng qua hành lang sang phòng Josh.

"Làm sao mà tụi mình lại sa vào mớ bòng bong này nhỉ?" Josh hỏi, nhét chặt máy điện thoại và iPod chết vào túi áo.

"Chị đoán là chúng ta đã có mặt ở một nơi sai lầm trong một thời điểm sai lầm," Sophie nói. Cô tiếp tục đứng nơi cửa, quan sát dãy hành lang. Nhưng ngay cả khi đang nói, cô bắt đầu nghi ngờ rằng có một chuyện gì đó còn hơn thế nữa. Một cái gì đó đang tiếp diễn, một chuyện gì đó liên quan đến lời tiên tri mà Flamel đã nhắc tới, một cái gì đó dính líu tới hai chị em Sophie. Và ý nghĩ đó làm cho cô hoảng sợ.

Josh nhét chiếc laptop chết vào ba lô và liếc nhìn lần cuối cùng căn phòng nhỏ. "OK, tất cả đã ở trong này và sẵn sàng để lên đường."

Cặp sinh đôi lẻn ra hành lang và đi nhanh qua các căn phòng hình tròn, tranh thủ thò đầu nhìn vào bên trong từng căn trước khi tiến vào. Chúng liên tục dừng chân, lắng nghe những mẩu đối thoại với phần lớn các ngôn ngữ quen thuộc hay âm nhạc vang lên từ nhiều nhạc cụ không thể nhận biết dọc theo dãy hành lang. Có khi, một tiếng tru vang lên như một tràng cười điên dại làm cho chúng phải rúc ngay vào căn phòng gần nhất với cảm giác tiếng cười đang sắp chạm đến mình nhưng rồi tất cả yên ắng trở lại. Khi hai chị em rón rén chui ra khỏi căn phòng, chúng để ý thấy tất cả các ngọn đèn pha lê dọc theo hành lang đã chuyển sang màu đỏ máu rực rỡ.

"Em rất mừng vì chúng ta đã không nhìn thấy cái gì vừa băng qua," Josh run run nói.

Sophie làu bàu đáp lại. Em trai cô vẫn ở vị trí dẫn đầu, trong khi cô bám sát theo cậu cách chỉ hai bước chân, bàn tay cô đặt lên vai cậu. "Làm sao em biết được chúng ta đang đi về đâu," cô thì thầm, miệng ghé sát vào tai cậu. Tất cả các căn phòng đều giống hệt nhau trong mắt cô.

"Khi chúng ta lần đầu tiên đến ngôi nhà, em để ý thấy những bức tường và sàn nhà có màu tối sẫm, nhưng khi chị em mình đi xuống sâu dọc hành lang, chúng trở nên sáng sủa và nhạt màu hơn. Khi đó em nhận ra rằng chúng ta đang đi xuyên qua những vành đai của những sắc thái gỗ khác nhau, như là những vòng gỗ có trong bất kỳ cái cây nào. Tất cả những gì chúng ta cần phải làm đó là đi theo hành lang dẫn ra chỗ vòng gỗ tối màu."

"Thông minh đó," Sophie nói với vẻ ấn tượng.

Josh liếc nhìn ra sau vai của cậu và cười toe toét. "Nói cho chị biết là những trò chơi video game em từng chơi không hề là thứ nhảm nhí mất thời gian đâu nhé. Cách duy nhất để không bị lạc lối trong các trò chơi mê cung đó là ghi nhớ những dấu hiệu, như là những mẫu vẽ trên tường hay trần nhà và lưu ý đến bước chân của mình để sau này có thể thoái lui nếu cần thiết." Cậu băng qua một hành lang khác. "Và nếu như em nói đúng, cửa chính sẽ nằm ở ... ... đằng kia!" cậu kết thúc một cách đắc thắng.

° ° °

Cặp sinh đôi chạy băng qua cánh đồng rộng lớn nằm ngay trước mặt ngôi nhà cây khổng lồ, và đi thẳng vào con đường trồng cây xanh ở phía hai bên lề dẫn đến chỗ chiếc xe đang đậu. Mặc dù màn đêm bắt đầu buông xuống, chúng vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật. Mặt trăng tỏa sáng treo lơ lửng trên bầu trời, và bầu trời đầy ắp những ngôi sao lấp lánh kết hợp với những cuộn xoáy bụi màu bạc khiến cho bầu trời đêm phát quang trong ánh sáng màu xám bạc kỳ diệu. Chỉ có những bóng cây là tiếp tục giữ vẻ bí ẩn trong màu đen.

Mặc dù không hề lạnh, Sophie vẫn run rẩy: trời đêm có cái gì đó không bình thường. Josh cởi chiếc áo khoác có mũ và khoác nó lên vai chị gái. "Những ngôi sao trông lạ quá," cô thì thầm. "Chúng sáng rực rỡ." Nghển cổ lên, cô nhìn sâu vào bầu trời đêm, cố gắng nhìn xuyên qua những cành cây rậm rạp của Yggdrasill. "Chị không thể nhìn thấy chòm sao Đại hùng tinh và sao Bắc đẩu cũng biến mất."

"Và đêm hôm qua cũng đâu có trăng," Josh nói, đầu hất về phía vầng trăng tròn đầy đang tỏa sáng trắng vàng vằng vặc xuống những ngọn cây. "Không hề có trăng trong thế giới của chúng ta," Josh nói nghiêm trang.

Sophie nhìn mặt trăng chăm chú. Có một cái gì đó về nó... .một cái gì đó khác thường. Cô cố tìm kiếm những hố núi lửa quen thuộc, và rồi đột ngột thấy dạ dày nôn nao với sự khám phá và bàn tay cô, khi cô đưa nó lên cao để chỉ vào mặt trăng, run lên bần bật. "Đó không phải là mặt trăng của chúng ta!"

Josh ngước mắt nhìn, nheo mắt lại vì ánh sáng chói lóa. Rồi cậu nhận ra những gì mà cậu đang nói về. "Bề mặt của nó trông ... .khác. Mịn màng hơn," cậu nói nhỏ nhẹ, "những miệng núi lửa đâu rồi ta? Em không thể nhìn thấy Kepler, Copernicus và thậm chí cả Tycho."

"Josh," Sophie nói nhanh, "chị nghĩ là tụi mình đang nhìn bầu trời đêm của một nghìn năm trước, có thể là hàng trăm nghìn năm trước." Sophie ngẩng đầu nhìn lên cao. Josh giật nảy mình khi ánh sáng xám bạc khiến cho khuôn mặt cô trông như một bộ xương và cậu vội vã nhìn sang phía khác, xáo động vì hình ảnh đó. Cậu đã luôn luôn gần gũi với chị gái, nhưng vài tiếng đồng hồ vừa qua đã nhắc nhở cậu rằng cô quan trọng với cậu biết bao nhiêu.

"Không phải là Scathach đã nói Hekate tạo ra Vương quốc Bóng tối bóng tối của riêng bà ta hay sao?" Josh hỏi. "Em dám cá là bà ta xây dựng thế giới đó theo khuôn mẫu của thế giới mà bà ta còn nhớ."

"Như vậy đây chính là bầu trời đêm và mặt trăng của hàng nghìn năm trước," Sophie nói trong sợ hãi. Cô ước ao phải chi cô có trong tay cái máy chụp hình kỹ thuật số nhỏ của mình, để ghi lại hình ảnh kỳ diệu của vầng trăng mịn màng êm mượt.

Cặp sinh đôi đang cùng ngước lên trời thì một bóng đen chập chờn bay ngang qua bề mặt của mặt trăng một đốm nhỏ trông giống như một con chim... . ngoại trừ một điều là đôi cánh của nó xoải quá rộng, và không có loài chim nào lại có đuôi và cổ giống như của loài rắn.

Josh chụp lấy tay Sophie và kéo cô chạy về phía chiếc xe hơi. "Em thật sự bắt đầu thấy ghét nơi này rồi đó," cậu càu nhàu.

Chiếc SUV vẫn đậu ở nơi họ đã rời khỏi nó, ngay giữa con đường. Ánh trăng phủ một lớp vàng lên kính chắn gió rạn nứt, những đường rạn nứt trên kính sáng lên trong bóng tối. Ánh trăng vằng vặc cũng làm nổi bật những vết trầy xước dọc theo thân xe kim loại và khiến những đường rạch đó trở nên sắc nét. Trần xe chi chít hàng trăm lỗ thủng li ti khi lũ chim mổ xuyên qua lớp vỏ kim loại, cần gạt nước cửa sổ phía sau đu đưa trên một sợi dây cao su, và cửa sổ hai bên hông xe đã vỡ nát.

Cặp sinh đôi nhìn chăm chú chiếc xe trong im lặng và bắt đầu thấm thía kết quả cuộc tấn công của bầy chim. Sophie giơ một ngón tay chạy dọc theo những vết rạn nứt trên cửa kính nằm nơi phần dành cho người đi xe ở phía sau. Chính lớp kính dày này đã bảo vệ da thịt cô thoát khỏi những móng vuốt chim tàn bạo.

"Đi thôi chị," Josh nói, với tay mở cửa xe và chui vào ngồi trước tay lái. Chùm chìa khóa vẫn nằm ở nơi mà cậu đã rời bỏ nó, ngay trên ổ điện.

"Chị cảm thấy không được thoải mái lắm, khi tụi mình rời khỏi Nicholas và Scatty mà không nói với họ nửa lời." Sophie nói khi cô mở cửa xe và chui vào trong. Nhưng Nhà Giả kim bất tử và nữ chiến binh sẽ ổn hơn nếu không còn vướng bận hai đứa trẻ, cô tự nhủ. Họ đều có thừa sức bảo vệ mình, và sự có mặt của chị em Sophie chỉ làm chậm trễ hành trình của họ mà thôi.

"Chúng ta sẽ xin lỗi nếu như chúng ta gặp lại họ," Josh nói. Cậu thầm nghĩ rằng cậu sẽ rất hạnh phúc nếu như không gặp ai trong số họ nữa. Thật dễ dàng khi chơi trò chơi điện tử. Khi bạn bị giết chết trong trò chơi, bạn chỉ cần bắt đầu lại. Tuy nhiên trong Vương quốc Bóng tối này, không hề có một cơ hội thứ hai, và còn có thêm nhiều cách để chết.

"Em có biết cách nào để ra khỏi đây không?" Sophie hỏi.

"Biết chắc," em trai cô cười toe toét, hàm răng của cậu sáng lóa lên dưới ánh trăng. "Chúng ta cho xe chạy giật lùi. Và không dừng lại vì bất cứ cái gì."

Josh xoay chìa khóa nơi ổ điện. Có một tiếng lắc cắc vang lên rên dài trong không khí và rồi tất cả nhanh chóng rơi vào im lặng. Cậu xoay chìa khóa lần nữa. Lần này chỉ có một tiếng lách cách nhỏ gọn vang lên.

"Josh... .?" Sophie gọi.

Phải mất vài giây cậu mới nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. "Pin chết rồi, nó đã bị tiêu hao bởi quyền năng đã hút cạn pin trong điện thoại di động của chúng ta," Josh nói. Cậu xoay tròn chiếc ghế để nhìn xuyên qua cửa sổ đầy vết rạn vỡ. "Nhìn nè, chúng ta đã tới đây bằng con đường ngay phía sau lưng chúng ta. Chẳng hề rẽ phải hay trái gì cả. Hãy chạy ra khỏi đây. Chị nghĩ sao?" Cậu quay lại nhìn chị mình, nhưng cô không hề nhìn cậu mà đang nhìn chăm chăm xuyên qua kính chắn gió ngay trước mặt. "Chị chẳng nghe em nói gì hết," cậu kết tội cô.

Sophie chồm lên, dùng tay nắm lấy mặt cậu và xoay đầu cậu về hướng kính chắn gió. Cậu nhìn, chớp mắt, nuốt nước bọt, rồi thò tay nhấn nút khóa cửa xe. "Làm gì bây giờ?" cậu hỏi.

Đứng ngay trước mặt chúng là sinh vật không phải là chim hay rắn, mà là một loại trộn lẫn giữa cả hai loại này. Nó đứng đó, với dáng vẻ bằng một đứa trẻ cao lớn. Ánh trăng chiếu lung linh trên cơ thể trông như rắn, đôi cánh xoải dài như cánh dơi, những mạch máu và xương nhỏ hằn lên màu đen. Đôi chân đầy móng vuốt bấm sâu trong đất, và một cái đuôi dài như đuôi rắn cứ quất quất qua lại sau lưng nó. Thế nhưng cái đầu của sinh vật này mới thực sự hớp hồn hai đứa trẻ. Chiếc đầu sọ dài và hẹp, đôi mắt tròn lớn, cái miệng lởm chởm hàng trăm chiếc răng trắng nhỏ sắc nhọn. Cái đầu cứ lúc lắc qua lại và cái miệng của nó cứ mở ra khép vào. Sinh vật nhảy vài bước để đến gần chiếc xe hơn.

Có một cái gì chuyển động trong khoảng không đằng sau nó và một sinh vật thứ hai, thậm chí còn to hơn con đầu tiên, rơi xuống từ bầu trời đêm. Nó xếp cánh lại đứng thẳng trong khi đầu hướng thẳng về chiếc xe hơi.

"Có thể là chúng ăn chay," Josh đoán chừng. Dựa người vào chiếc ghế tài xế, cậu lục lọi phía sau của chiếc xe, tìm kiếm một vật gì đó có thể dùng làm vũ khí.

"Không với những cái răng như thế này," chị gái của cậu nói dứt khoát. "Chị nghĩ chúng là những con thằn lằn bay," cô nói, nhớ lại những bộ xương khổng lồ cô đã từng nhìn thấy ở Trung tâm Khoa học Tự nhiên Texas.

"Như là thằn lằn ngón cánh nay đã tuyệt chủng?" Josh hỏi, quay người lại. Cậu đã tìm thấy một cái máy dập lửa nhỏ.

"Thằn lằn bay lâu đời hơn," Sophie nói.

Một con thằn lằn bay thứ ba rơi xuống từ bầu trời đêm,và giống như ba người đàn ông bị gù lưng, ba sinh vật này bắt đầu tiến sát đến chiếc xe.

"Lẽ ra tụi mình nên ở yên trong nhà cây," Sophie lẩm bẩm. Chúng đã được cảnh báo, phải thế không? Hãy ở yên trong phòng, đừng bỏ đi... và sau tất cả những gì chúng trông thấy tính đến nay, chúng nên phỏng đoán là Vương quốc Bóng tối của Hekate vào ban đêm là một nơi chốn nguy hiểm và chết chóc. Bây giờ chúng đang phải đối mặt với một giống sinh vật vượt xa hơn cả kỷ phấn trắng của Creta nữa.

Josh mở miệng định trả lời, nhưng cậu đã vội im bặt, cậu lôi cục pin chứa trong chiếc máy dập lửa nhỏ ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng. Cậu không biết chắc điều gì sẽ xảy ra nếu như cậu bắn luồng hơi đốt về phía chúng.

Ba sinh vật lạ tỏa rộng ra. Một con tiến về phía mũi xe, hai con còn lại đi thẳng đến cửa sổ của tài xế và hành khách.

"Ước gì chúng ta biết chút ít phép thuật trong lúc này," Sophie nói nồng nhiệt. Cô có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực và để ý thấy lưỡi mình như nở rộng ra trong miệng. Cô nín thở và cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Con thằn lằn bay to nhất dựa hẳn vào mui xe, tỳ đôi cánh khổng lồ vào lớp vỏ kim loại trầy xước để làm điểm tựa cho chính mình. Cái đầu dài như đầu rắn thò về phía trước để sục vào bên trong chiếc xe và nó chậm rãi nhìn từ Sophie sang Josh và rồi trở lại với Sophie. Khi sát gần, cái miệng của nó trông thật ghê gớm với hàm răng vô tận.

Josh chỉnh vị trí của chiếc vòi bấm của chiếc máy dập lửa thẳng vào một trong những lỗ nhỏ trên kính chắn gió và chĩa nó vào con thằn lằn bay. Đôi mắt của cậu đảo lia lịa qua trái và qua phải, quan sát sự xâm nhập của hai con còn lại và mồ hôi tứa ra ướt đẫm hai bàn tay cậu khiến cậu cảm thấy thật khó có thể cầm chắc chiếc máy dập lửa.

"Josh," Sophie thì thầm, "làm gì đi. Làm cái gì đó ngay bây giờ!"

"Có thể hơi đốt trong cái máy dập lửa sẽ làm cho chúng hoảng sợ mà đi," Josh trả lời, vô thức hạ thấp giọng nói thành một lời thì thầm. "Hay đầu độc chúng hay là... ."

"Và tại sao cậu lại muốn làm điều đó?" Con thằn lằn bay nghiêng đầu nhìn Josh, miệng hé mở, răng sáng lóe. Những lời của nó liên tục bị ngắt quãng rơi lốp bốp, nhưng ngôn ngữ rõ ràng là tiếng Anh. "Chúng tôi không phải là kẻ thù của hai người."

Bạn đang đọc Nhà Giả Kim ( The Alchemyst ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.