Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họ Hàng

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 55: Họ hàng

Chung Mạn vốn là một người gặp sao yên vậy, không phải kiểu người mạnh bạo, chủ động trong tình yêu. Vậy mà cô lại mở lời mời Mạc Lâm về nhà mình, dĩ nhiên anh ta sẽ đồng ý. Vì vậy Chung Mạn thông báo cho Diệp Minh Hi ngày 1 tháng 10 này sẽ về nhà.

“Ngày Quốc Khánh?” Diệp Minh Hi nghe vậy nhíu mày, ngẫm nghĩ, chạy tới máy vi tính mở file nào đó rồi lạch cạch in ra một tờ khóa biểu. “Mấy ngày nay em đều phải thi đấu.”

“Gì cơ? Đưa chị xem.” Chung Mạn chìa tay cầm lấy, quả nhiên trong lịch thi đấu bóng rổ cả mùng 1 và mùng 3 tháng đều có trận đấu. “Cúp Quốc Khánh này rất quan trọng à?”

“Ừm, đây là trận đấu liên trường quy mô lớn.” Diệp Minh Hi hết sức quả quyết gật đầu.

“Vậy à….” Chung Mạn phiền não, cô không muốn Diệp Minh Hi bỏ cuộc thi bóng rổ. Nhưng cô đã nói với Mạc Lâm sẽ cùng nhau về nhà. Nếu giờ mà nói không về, Mạc Lâm thì còn dễ nói, chứ mẹ cô nhất định sẽ tức điên lên mất. “Nhưng chị đã báo rồi…”

Diệp Minh Hi nghe vậy, đáng thương hỏi: “Chị không đến xem sao?”

“Hừm…..”

Thấy Chung Mạn do dự, cậu lập tức tỏ vẻ buồn bã: “Bọn em phải tập luyện rất lâu mới có thể đi vào chung kết. Lần trước chị cũng chỉ xem một trận hữu nghị thôi, chưa xem trận chính thức….”

Chung Mạn áy náy vô cùng. Cô thực sự đã quá lơ là Minh Hi, nhưng nếu không về nhà…..

“Bằng không thì thế này, chị sẽ nhờ Hữu Lương chăm sóc em vài ngày nhé? Dù sao tên kia cũng thích bóng rổ, rảnh rỗi cũng có thể bàn luận một chút.” Chung Mạn càng nghĩ càng thấy được, nhưng vẫn không quên hỏi ý kiến của Diệp Minh Hi. “Em thấy sao?”

Diệp Minh Hi đấu tranh một lúc, “Em về với chị cũng được…”

“Em chắc chứ?”

Không có chuyện gì chắc chắn hơn chuyện này đâu.

“Không sao đâu, dù sao thì vẫn còn những trận khác mà.”

Chung Mạn nghe được lại càng lo ngại, “Chị cứ mua trước vé cho em. Nếu đến lúc đó em muốn ở lại, cái vé đó em bỏ đi cũng được.”

Kết quả là, ngày 30 tháng 9, Chung Mạn đưa Mạc Lâm và Diệp Minh Hi cùng nhau về nhà.

Để tránh dọa cho Mạc Lâm chạy mất, Chung Mạn nhiều lần rào trước đón sau khai hết ra sự lợi hại của mẹ mình. Thế nhưng người như Mạc Lâm, đối phó với một người phụ nữ bình thường như bà Chung thì chỉ cần bỏ ra một phần công lực cũng quá đủ.

“Tiểu Mạc đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.” Bà Chung không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Mạc Lâm, miệng liên tục hỏi thăm anh ta. “Nghe nói cháu là sếp của Tiểu Mạn?”

“Vâng ạ, cháu là tổng giám đốc, Chung Mạn là giám đốc.” Mạc Lâm thong thả dùng bữa.

“Tiểu Mạc này, sau này xin nhờ cháu quan tâm đến Tiểu Mạn. Nó ấy, từ nhỏ cứ hay quên trước quên sau, toàn hại mọi người lo lắng.”

“Không đâu, cô ấy được thăng chức lên giám đốc, điều này chứng minh cô ấy rất có năng lực.”

Ôi dào, cũng chỉ là một chức giám đốc nhỏ thôi, sao so được với cháu chứ.” Bà Chung không chú ý đến sắc mặt Chung Mạn trầm xuống, lại mở miệng hỏi: “Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi?”

“Cũng gần nửa năm ạ.”

“Lâu vậy rồi à…… Khổ thân cháu phải chịu đựng tính tình của nó. Trong khu này nó nổi tiếng là một đứa ương ngạnh, ương ngạnh đến mức cái gì cũng không chịu thỏa hiệp…..”

Bên này bà Chung và Mạc Lâm trò chuyện vui vẻ, bên kia ông Chung và Chung Minh vẫn cứ yên lặng ăn cơm. Chung Minh ăn xong thì đứng ngồi không yên chỉ muốn lên lầu, nhưng bị ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy của bà Chung ngăn lại.

Sau một tiếng đồng hồ vặn hỏi, nụ cười trên mặt bà Chung càng thêm rạng rỡ, sắc mặt Chung Mạn lại càng lúc càng tối đi. Từ đầu tới cuối Mạc Lâm chỉ mỉm cười, còn Diệp Minh Hi thì không có chút biểu cảm nào.

“Tuổi của cháu và Tiểu Mạn cũng không còn nhỏ nữa, tính cách và công việc cũng xứng đôi, hai đứa có kế hoạch gì chưa?”

Hỏi lâu như vậy rốt cuộc cũng vào vấn đề chính, Chung Mạn thận trọng dùng mắt nhắc nhở Mạc Lâm coi chừng. Mạc Lâm cười nói: “Cháu đã lên kế hoạch sẽ ở lại Trung Quốc năm năm.”

“Không tệ, trẻ con được bốn tuổi quay lại Mỹ đi học cũng vừa vặn….”

“Khụ khụ…..” Chung Mạn đang uống nước, còn chưa kịp nuốt xuống thì sặc dữ dội. Rốt cuộc cô cũng không nhịn nổi nữa, vừa để cốc nước lên bàn, ngẩng đầu định trách móc, lại bị ánh mắt lành lạnh của Mạc Lâm chặn đứng. Cô đành cúi đầu hờn dỗi. Bà Chung không nhận ra cái liếc mắt của con gái, tiếp tục nói về ưu điểm và tính cấp thiết của hôn nhân. Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

 Leng keng. Leng keng.

 Tình cảnh cực kỳ quen thuộc, Chung Mạn nhìn sang bà Chung, bà Chung phẩy tay ngay tức thì: “Mẹ cũng không biết là ai.”

Người ra mở cửa chính là ông Chung. Chưa đến hai giây sau đã thấy một đôi vợ chồng ăn mặc chỉnh tề đi vào nhà.

Đến cả Chung Mạn còn chưa gặp hai người này bao giờ, chứ đừng nói là Mạc Lâm. Nhưng trong họ có một người như bị sét đánh, sắc mặt tái mét hẳn.

“Minh Hi, cháu sao vậy?”

Người lên tiếng không phải Chung Mạn, mà là người phụ nữ vừa mới tiến vào. Bà ta lo lo lắng lắng chạy vội tới trước mặt Diệp Minh Hi, vừa muốn đặt tay lên trán cậu, Diệp Minh Hi liền nghiêng đầu tránh đi.

“Minh Hi, cháu không nhận ra bác gái sao?” Người phụ nữ khẩn trương hỏi, tay vừa định chạm vào người Minh Hi, Minh Hi đã dứt khoát rời ghế ra ngồi ở sofa trong phòng khách.

Chung Mạn sững sờ một lúc rồi mới tỉnh táo lại, đứng lên chặn đằng trước người phụ nữ, lịch sự hỏi: “Vị phu nhân này, xin hỏi bà là ai?”

“Xin chào, chồng tôi họ Diệp, tôi là bác cả của Diệp Minh Hi, đồng thời cũng là người giám hộ của cháu nó.” Bà Diệp bắt tay với Chung Mạn, sau đó lại muốn đi đến chỗ Diệp Minh Hi. Chung Mạn nhanh chóng đi tắt một bước ngăn trở bước đi của bà ta.

“Không biết lần này hai người tới là có chuyện gì?”

“À, chúng tôi muốn đến đưa Minh Hi về.” Bà Diệp nói như một điều hiển nhiên. “Bây giờ xe đang đợi ở bên ngoài.”

“Ồ, Bà Diệp, như vậy e là có chút vấn đề….”

“Vấn đề? À, tôi hiểu rồi.” Bà Diệp bừng tỉnh hiểu ra, mở chiếc ví nhỏ hàng hiệu, móc ra một xấp tiền mặt trăm tệ màu đỏ đặt vào tay Chung Mạn. “Đây là phí chăm sóc trước đây, còn lại là tâm ý của tôi, xin đừng khách khí.”

“Cái này….” Trên tay đột nhiên có một xấp tiền thật lớn, Chung Mạn choáng váng, vài giây sau mới hoàn hồn lại được, “Tiền không phải là vấn đề, mà là…..”

“Nếu tiền không phải là vấn đề thì chắc cũng không còn vấn đề nào khác nữa đúng không? Chúng tôi là người giám hộ hợp pháp của Minh Hi, cháu nó nên đi theo chúng tôi mới đúng.”

Bà Diệp vừa dứt lời liền nhấc chân đi về phía trước. Cùng lúc ấy ông Diệp vốn vẫn luôn một mực thờ ơ lạnh nhạt cũng di chuyển theo. Nhưng ông ta vừa đi được hai bước đã bị Mạc Lâm từ nãy đến giờ chỉ im lặng nhìn chăm chú ngăn lại: “Ông Diệp, Chung Mạn chăm sóc Diệp Minh Hi đã một năm rồi. Giờ hai người muốn dẫn em ấy đi, về tình về lý cũng phải giải thích trước một chút chứ?”

Khí thế của Mạc Lâm rất nặng. Ông Diệp thấy vậy, nháy mắt ra hiệu với vợ mình rồi nói với Mạc Lâm: “Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

“Được.” Mạc Lâm đưa tay hướng về sofa, ra hiệu ‘Xin mời’.

Cả nhà họ Chung chiếm ba chỗ trên chiếc sofa dài ngay giữa phòng chính. Còn một chiếc sofa dài khác và hai chiếc sofa đơn được đặt ở hai bên. Lúc này Diệp Minh Hi đang ngồi một bên trên chiếc sofa ba chỗ ngồi còn lại. Vì thế Chung Mạn nhanh chóng vọt tới ngồi bên cạnh cậu. Bà Diệp vốn cũng có ý này nhưng chậm hơn một bước, đành phải ngồi ở sofa đơn cách Diệp Minh Hi không xa. Mạc Lâm dĩ nhiên là ngồi bên cạnh Chung Mạn, mà ông Diệp chỉ còn một lựa chọn duy nhất còn trống.

Ông Chung bà Chung đứng ngoài quan sát, còn Chung Minh thì lặng lẽ chuồn về phòng chơi game.

Đã sắp xếp xong chỗ ngồi, cuộc nói chuyện chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.