Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh Đấu

Phiên bản Dịch · 3411 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 53: Tranh đấu

“Tổng giám đốc Mạc, đừng nói tôi không nể mặt cậu. Mấy lô hàng cậu nhắc tới trong bữa tiệc, cái gì có thể làm tôi đều đã làm rồi, chỗ còn lại tôi thực sự không có biện pháp.”

Giọng điệu của người giám sát họ Lương trong điện thoại giống như đang ban ơn, người không biết còn tưởng chuyện giữ hàng không liên quan gì đến ông ta.

Sau khi Mạc Lâm cúp điện thoại không lâu, các nhân viên đứng ngoài văn phòng đang im lặng bỗng như bị một quả ngư lôi hạng nặng đâm vào, bùng nổ.

“Anh Thành, hàng của chúng ta cuối cùng cũng được xuất ra rồi!”

Thứ hai, hàng của Lâm Thành sẽ được xuất ra. Nhưng hàng của Chung Mạn vẫn như cũ không có tin tức gì.

Tin tức tổ Lâm Thành may mắn thoát khỏi khó khăn nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Nhìn thấy người của tổ Lâm Thành hoa chân múa tay vui sướng, thay nhau chúc mừng, đến người bình tĩnh cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, chứ đừng nói là Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi từng thuộc tổ Lâm Thành.

Nếu không chuyển tổ, lúc này họ cũng đã yên ổn rồi. Vậy mà bây giờ hết lần này tới lần khác đều phải đi theo người như Chung Mạn …

Rõ ràng hàng của Lâm Thành và Chung Mạn đều bị giữ lại, nhưng được thả ra chỉ có của Lâm Thành, còn của Chung Mạn một lô cũng không ra được. Nếu nói đây không phải do cố ý, có bị đánh chết họ cũng không tin.

Không phải hôm qua tổng giám đốc Mạc đã dùng bữa với người bên hải quan đấy sao, chẳng lẽ anh ta quyết định cứu Lâm Thành mà bỏ rơi Chung Mạn?!

Lẽ nào Chung Mạn thất thế rồi?!

Tốc độ lan truyền của tin đồn có thể sánh ngang với vận tốc ánh sáng. Mới chỉ có một buổi chiều mà Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi đã nhìn Chung Mạn bằng ánh mắt phức tạp.

Kỳ thực không chỉ riêng họ, Chung Mạn cũng hết sức phiền muộn. Tại sao người hy sinh lại là mình? Cô không biết tình hình bên Lâm Thành, nhưng Mạc Lâm từng nói số hàng của Lâm Thành cũng rất lớn. Nếu nhất định phải hy sinh một người, tính theo số lượng hàng, hy sinh Chung Mạn cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng hiện nay cô đang hợp tác với Benton, một vị khách hàng lớn có đẳng cấp. Hơn nữa chỉ cần giao được đợt hàng lớn kỳ này, thì còn có hy vọng cho lần sau. Nếu cô là Mạc Lâm, dù thế nào cũng sẽ hi sinh Lâm Thành.

Đến cả cô cũng nghĩ được như vậy, không lý nào Mạc Lâm lại không nghĩ tới. Chẳng lẽ có bí mật gì mà cô không biết ư?

Chung Mạn suy ngẫm cẩn thận, không nghĩ ra việc cứu Lâm Thành có gì tốt hơn là cứu mình. Nếu nói trong tình hình thế này Mạc Lâm lại chọn hy sinh cô, cô không tin.

Không liên quan đến việc Mạc Lâm có phải là bạn trai cô hay không, mà bởi Mạc Lâm là một người vô cùng khôn khéo. Anh ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

“Giám đốc, chúng ta phải làm gì đây?” Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi sau khi nghe được một loạt tin đồn đều sợ hãi chạy tới hỏi Chung Mạn.

“Còn làm gì được. Tiếp tục hỏi bên hải quan lý do vì sao, tốt nhất là khiến họ thấy bực mình mà thả hàng của chúng ta ra. Với lại, chúng ta cũng không thể chỉ lo mỗi chuyện này, vẫn còn những lô hàng lớn khác đang sản xuất. Hàng kỳ giữa và kỳ đầu đã hoàn tất chưa?”

“Vừa nhận được rồi, nhưng vẫn chưa kiểm tra.” Tiểu Triệu đáp.

“Vậy thì giờ kiểm tra đi. Lần này phải làm kỹ vào, tuyệt đối đừng để hải quan tìm ra bất kỳ lý do nào mà chặn lại hàng của chúng ta nữa.” Chung Mạn hướng dẫn Tiểu Triệu vội vã kiểm hàng, Trương Minh Nghi thì tiếp tục chiến đấu hăng hái với bên hải quan.

Bận rộn đến tận tối mịt, khi Chung Mạn ngồi trên xe của Mạc Lâm, cô cảm thấy mình và chiếc ghế như dung hòa làm một, bám chặt không rời.

“Ăn một chút trước đã.” Mạc Lâm đưa cho cô một túi giấy, bên trong có sandwich và sữa tươi.

“Cám ơn anh.” Trưa nay Chung Mạn chỉ ăn qua loa vài miếng, bữa tối thì thời gian gấp quá không kịp mua, trước khi đi dạy chỉ uống tạm mấy hớp nước cho đỡ đói. Mạc Lâm hiển nhiên rất hiểu rõ cô, vừa gặp nhau không nói gì khác mà chỉ nhắc đến chuyện ăn.

Chung Mạn cầm ống hút chọc vào hộp sữa tươi uống vài ngụm, rồi mở từng miếng sandwich ra ăn. Đang lúc miệng cô đang bận nhai không ngừng, Mạc Lâm bỗng nói một câu:

“Em đừng tin mấy lời đồn nhảm ở công ty.”

Nghe xong, Chung Mạn thiếu chút nữa bị nghẹn. Mạc Lâm mà cũng biết giải thích với cô? Vất vả lắm mới nuốt trôi, cô điềm nhiên như không hỏi: ” ‘Anh em như tay chân, bạn gái như quần áo. Anh nghĩ nên chọn cái nào?”

Mạc Lâm bật cười liếc nhìn cô, rõ ràng đã mệt mỏi muốn chết, vậy mà vẫn còn sức trêu ghẹo anh ta.

“Thứ nhất Lâm Thành không phải tay chân của anh, thứ hai…” Anh ta đang định nói tiếp, sắc mặt Chung Mạn đột nhiên tái mét, cầm túi giấy nôn thốc nôn tháo. Mạc Lâm lập tức dừng xe bên đường, quay lại hỏi: “Em sao thế?”

“Không có việc gì. Bệnh dạ dày lại tái phát thôi, nghỉ ngơi một chút là...” Cô chưa nói hết đã tiếp tục nôn dữ dội, đồ ăn ban nãy đều bị ói ra không ngừng, liên tiếp nôn khan ra cả nước chua, chỉ thiếu chút không nôn cả dạ dày ra ngoài.

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Không, em không sao.” Nôn xong, trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô nghĩ không cần phải chuyện bé xé ra to. “Đưa em về nhà là được rồi.”

“Em chắc chứ?” Khuôn mặt tươi cười thường ngày của cô lúc này lại trở nên nhợt nhạt yếu ớt, khiến Mạc Lâm hết sức lo lắng.

“Chắc mà.” Đã ngừng nôn mửa, Chung Mạn cẩn thận hít thật sâu điều chỉnh nhịp thở.

Thấy cô cố chấp như vậy, Mạc Lâm bất đắc dĩ làm theo lời cô. Sau khi xuống xe còn đỡ cô đến tận cửa nhà rồi mới ra về.

Diệp Minh Hi ở trong phòng thấy hai người lên lầu, yên lặng từ cửa sổ quay lại ngồi trên sofa. Nghe tiếng giày cao gót quen thuộc cùng nhiều âm thanh hỗn tạp xa lạ, lòng cậu bỗng chốc như bị bụi gai quật vào.

Mãi đến khi nghe thấy thang máy ‘Đinh’ một tiếng mang con người đáng ghét kia rời đi, sự co rút đau đớn mới dần lắng lại.

Tiến chìa khóa va chạm vào nhau vang leng keng leng keng. Cậu điều chỉnh lại sắc mặt, xua đi tất cả sương mù cũng như bóng tối, quay trở lại là một Diệp Minh Hi ngây thơ hồn nhiên.

Nhưng cậu đợi một lúc sau, Chung Mạn vẫn chưa vào nhà.

Cô đang do dự cái gì?

Trong đầu Diệp Minh Hi hiện ra vô số suy đoán. Nếu cô phát hiện người đứng sau mọi chuyện là cậu thì cậu phải trả lời như thế nào, phải làm sao để cô tin cậu một lần nữa, phải làm sao…

Cậu nghĩ đi nghĩ lại toàn bộ tất cả những cách có thể tận ba lần, nhưng cô vẫn chưa vào.

Bên ngoài im lặng tựa như không có người tồn tại.

Lẽ nào cô đi theo Mạc Lâm?!

Ý nghĩ này vừa nổi lên, lòng Diệp Minh Hi không khỏi hoảng hốt. Cậu chạy vội đến cửa mở ra nhìn, hình ảnh lọt vào tầm mắt khiến cậu sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Cậu thấy Chung Mạn yếu ớt vô lực đang co người dựa sát vào tường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo bên trán. Hai tay cô liều mạng ép xuống phần bụng, mạnh đến độ các bộ phận trong bụng dường như đều bị phá nát.

“Mạn Mạn!” Cậu hô to rồi lao về phía cô. Chung Mạn bị giật mình vì giọng nói bất ngờ của cậu, cuối cùng không còn sức lực chống đỡ, cả người dọc theo tường từ từ trượt xuống mặt đất, trán đè lên đầu gối cuộn mình thành một khối.

“Chị sao vậy! Không sao chứ?”

“Chị… Không sao…” Sợ Diệp Minh Hi lo lắng, Chung Mạn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cánh môi tím tái trong đêm tối gợi thêm đôi phần buồn bã. “Không, phải đã nói rồi sao, phải gọi ‘chị’…. Không nghe lời….”

“Em gọi 120 ngay đây.” Diệp Minh Hi ôm Chung Mạn vào phòng, để cô ngồi vững trên sofa rồi lập tức gọi điện thoại. Nhưng người bên kia đầu dây không hề hỏi bệnh tình của bệnh nhân, ngược lại còn nói thao thao bất tuyệt:

“Cậu muốn có cáng cứu thương không? Cáng cứu thương giá 30 tệ, thêm một tầng thì thu thêm ba tệ. Mà đường phố ở đó không dễ đi, đi đi về về mất 300 tệ. Hơn nữa phí cấp cứu trên đường đi cũng phải chuẩn bị đủ. Nhớ kỹ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt….”

“Không thành vấn đề, bao giờ thì tới?” Nhìn Chung Mạn vặn vẹo đau đớn, lòng Diệp Minh Hi nóng như lửa đốt. Chỉ cần có thể giải trừ đau đớn của Chung Mạn, muốn cậu làm gì cũng được.

“Tầm 30 phút….”

“30 phút?! Có thể nhanh hơn không?” Đừng nói là 30 phút, Chung Mạn lúc này đã đau đến bất tỉnh rồi. Cậu không thể tưởng tượng nổi nửa tiếng sau cô sẽ như thế nào nữa.

“Chúng tôi rất bận. Nếu cậu muốn nhanh thì tự lái xe hoặc bắt xe tới đây có khi còn nhanh hơn đấy.” Người nọ không hài lòng nói vài câu, lại hỏi, “Vậy rốt cuộc cậu có cần xe không?”

Diệp Minh Hi dứt khoát cúp máy, bế Chung Mạn định chạy xuống dưới lầu bắt xe đến bệnh viện. Chung Mạn cảm giác được động tác của cậu, cố gắng lấy nửa phần khí lực nói:

“Tìm…. Mạc Lâm….”

Cánh tay đang ôm lấy cô của cậu lập tức cứng đờ, cảm xúc cay đắng nhanh chóng chiếm trọn lồng ngực Diệp Minh Hi.

Bây giờ, người cô tin tưởng, muốn dựa dẫm không phải là cậu ngay cạnh bên, mà là Mạc Lâm.

Tại sao, tại sao dù cậu đã ôm chặt cô trong lòng, trong mắt cô, trong đầu cô, vẫn không phải là cậu?

Cậu kiên trì đến thế, vì sao cô vẫn không chịu nhìn tới?

Nhưng khi những giọt mồ hôi vì sự chậm trễ của cậu mà không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm bàn tay, cậu hiểu được điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là mình, mà là cô được bình an vô sự.

Diệp Minh Hi nhẹ nhàng buông cô ra, lấy di động của cô, mở nhật ký cuộc gọi dễ dàng tìm ra tên Mạc Lâm.

Sau vài hồi chuông, giọng nói ấm áp của Mạc Lâm truyền đến: “Mạn, em khá hơn chưa?”

“Anh Mạc, anh tới đây được không?”

“Chị em có chuyện gì sao?” Ngữ điệu Mạc Lâm nâng nhẹ, bàn tay vững vàng điểu khiển tay lái hướng về phía nhà Chung Mạn.

“Chị phải đến bệnh viện, nhưng 120 nói phải mất 30 phút.”

“Ba phút sau anh đến nơi. Bây giờ em mau lấy quần áo để cô ấy thay, chứng minh thư, bảo hiểm y tế, anh sẽ lên đón hai người.” Mạc Lâm dặn dò đâu vào đấy, dưới chân có chút nôn nóng mà giẫm mạnh chân ga, làm cho chiếc xe tính năng tuyệt hảo của mình gầm thét xuyên thẳng qua con phố.

Ba phút sau, anh ta đứng trước mặt Chung Mạn, dùng tư thế ẵm trẻ con mà ôm cô vào ngực đi xuống lầu lên xe. Còn Diệp Minh Hi thì lặng lẽ xách chiếc túi du lịch theo sát đằng sau.

Trong xe không ai nói chuyện, cũng không người nào muốn nói chuyện. Mạc Lâm bật loa mở một bản nhạc nhẹ, hy vọng có thể làm dịu đi sự đau đớn của Chung Mạn. Giờ phút này Chung Mạn gần như kiệt sức, giọt mồ hôi mỏng manh ướt át dính loạn lên gò má cô. Cô chẳng còn hơi sức đi ép bụng nữa, tay chân mềm yếu không thể nhúc nhích, chỉ lông mày nhíu chặt và đôi môi tím nhợt mới lộ ra nỗi thống khổ của cô.

Diệp Minh Hi cẩn thận ôm cô từng chút một, cảm nhận được thân thể cô run rẩy vì đau đớn, ngồi im không nói một lời.

Đến bệnh viện, Diệp Minh Hi đang định bế Chung Mạn ra khỏi xe nhưng Mạc Lâm đã nhanh hơn một bước ôm lấy Chung Mạn, chuyển xe sang chế độ kiểm soát tự động, khiến cho tay Diệp Minh Hi bỗng nhiên trống rỗng. Diệp Minh Hi im lặng đóng cửa khóa lại, đuổi theo bóng lưng Mạc Lâm.

Ghi tên, đợi khám bệnh, người bệnh cấp cứu trong phòng đông như mắc cửi. Người nào người nấy đều lôi kéo y tá nói mình bệnh tình là khẩn cấp nhất, bệnh nặng đương nhiên cũng phải chờ người ta gọi mới được khám. Vì vậy mặc dù Chung Mạn ốm yếu xanh xao, cũng chỉ nhận được năm chữ ‘ra bên kia ngồi chờ’.

Diệp Minh Hi thấy vậy liền quấn lấy cô y tá kia, muốn dùng ngoại hình của mình chiếm được ưu thế. Nhưng có lẽ vị y tá đó đã làm việc lâu năm tại bệnh viện, sức đề kháng với trai đẹp thuộc hạng nhất, đối mặt với dáng cười vô cùng sáng lạn của cậu, nửa bước cũng không chịu nhường, bắt cậu ngồi chờ đến lượt.

Diệp Minh Hi sốt ruột cứ đi vòng vòng, không biết làm gì cho phải.

Giữa lúc cậu đang định lấy điện thoại gọi cho Tần Tâm Lan để cầu giúp, bởi gia đình chị ta chuyên ngành y dược, Mạc Lâm đã kéo một nhân viên vệ sinh, lén đưa cho ông ta hai tờ 500 tệ, sau đó ghé vào tai ông ta nói hai câu. Nhân viên vệ sinh kia liền sáp vào nữ y tá nói thầm, ba giây sau y tá gọi lớn: “Chung Mạn, phòng số 2.”

Điện thoại Diệp Minh Hi mới chỉ hiện lên tên Tần Tâm Lan, còn chưa kịp quay số.

Cậu lẳng lặng thu lại di động.

“Viêm dạ dày mãn tính chuyển thành cấp tính. Chắc chắn là do ăn uống không đúng giờ, cộng thêm áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không đủ.” Bác sĩ mặc áo blue trắng rút lại ống nghe, đẩy gọng kính mắt nói, “Uống thuốc trước đã, rồi truyền nước biển. Nếu còn bị nôn thì sẽ chích thuốc.”

“Phải nằm viện sao?”

Bác sĩ còn chưa trả lời, Chung Mạn đã uể oải nói xen vào:

“Không được… Chuyện chặn hàng còn chưa giải quyết xong, tôi không thể nằm viện được….”

“Chuyện đó để anh.”

“Không! Benton là do em phụ trách. Nếu bỏ đi trong thời điểm quan trọng thế này, người ta sẽ nghĩ thế nào?” Ngay lúc nước sôi lửa bỏng mà lại không thấy mặt mũi đâu, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ cô tắc trách.

“Em cứ nằm đó đã, đừng kích động.” Mạc Lâm trấn an Chung Mạn đang ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, nghĩ ngợi một hồi, quyết định nghe lời cô. “Như vậy đi, bây giờ chúng ta ra viện. Nếu ngày mai dạ dày em vẫn không đỡ, nhất định không được đi làm, được chứ?”

Chung Mạn vội vàng gật đầu.

Đi qua đi lại hơn nửa đêm mới về đến nhà, Mạc Lâm kiên quyết bế Chung Mạn về hẳn giường rồi mới rời tay. Diệp Minh Hi đứng một bên chẳng thể chen tay, đành chạy vội tới phòng bếp lấy khăn ẩm, rót chút nước ấm . Nghe thấy Mạc Lâm nói “Sáng mai anh sẽ tới đón em” liền ra về, cậu nhanh chóng cầm cốc nước và khăn tay vào phòng Chung Mạn để biểu đạt sự quan tâm. Nhưng Chung Mạn đã mệt mỏi cực độ ngủ thiếp đi, không cách nào uống cốc nước trong veo ấm áp kia, hay cảm nhận được xúc cảm thư thái dễ chịu từ chiếc khăn tay.

Diệp Minh Hi đặt mấy thứ đó lên chiếc tủ cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Chung Mạn, chìm vào suy nghĩ.

Tại cậu sắp đặt tất cả khiến cô phải chịu khổ như vậy.

Nếu không phải cậu nhờ Tần Tâm Lan chặn lại hàng của cô, cô cũng không cần vì xử lý công việc mà ngày đêm bận rộn, đến cơm cũng không ăn được.

Cậu đã sớm biết dạ dày cô có vấn đề, nhưng lại không chú ý cô có ăn uống đúng giờ hay không. Thực ra chỉ cần một ngày gọi hai cuộc điện thoại, hoặc đưa thẳng đồ ăn đến công ty cô, cô tất nhiên sẽ ăn vài miếng. Như vậy sẽ không phải chịu đựng nỗi đau đớn của viêm dạ dày cấp tính.

Hay là, cậu nên thu tay lại, để Tần Tâm Lan thả hàng?

Nhưng vừa khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Mạc Lâm độc chiếm Chung Mạn, mà cậu chỉ có thể đứng một bên yên lặng ngóng nhìn chờ đợi, cậu thấy lòng mình đau như cắt.

Rõ ràng chính mình quen Chung Mạn trước, biết ưu điểm của cô trước, rõ ràng mình mới là người ở cùng một nhà với Chung Mạn, còn thân thiết hơn cả người thân, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Mạc Lâm dựa vào cái gì mà muốn nhúng tay vào, đuổi mình ra ngoài?!

Trước kia ánh mắt của cô chỉ nhìn thấy cậu. Vậy mà bây giờ lại xuyên qua người cậu, nhìn về Mạc Lâm.

Là cậu đã ở bên cô, thậm chí còn ôm lấy cô, nhưng cô lại chỉ muốn tìm Mạc Lâm.

Cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ một ngày nào đó cô sẽ bỏ rơi cậu, tiến vào vòng tay Mạc Lâm. Không lẽ đến lúc đó bản thân chỉ có thể im lặng nhìn cô bước đi?

Như hôm nay, Chung Mạn vón đã nằm trong lồng ngực cậu, nhưng lại bị người khác nhẹ nhàng cướp đi.

Giây phút cô rời khỏi lòng mình, cậu nghe được nội tâm mình gào thét, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới trước mắt sụp đổ.

Làm sao cậu có thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa?

Diệp Minh Hi quá hiểu lựa chọn của mình —-

Không.

Người thân còn lại duy nhất của cậu, không thể vứt bỏ cậu mà đi được.

“Mạn Mạn, xin lỗi chị. Nhưng đau đớn qua đi thì hạnh phúc sẽ đến…” Diệp Minh Hi khẽ phủi đi sợi tơ dám cả gan đậu lên gò má Chung Mạn, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt cô. “Giống như em vậy. Cứ mãi giãy dụa trong bóng đêm, chẳng phải cuối cùng cũng gặp được chị rồi sao?”

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.