Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áy Náy

Phiên bản Dịch · 2447 chữ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: PLH

Beta: LP

Chương 49: Áy náy

Chung Mạn không phải kiểu người thích vận động. Ngày nghỉ cô chỉ muốn nằm nhà giả chết, có thể không cần ra ngoài liền không bước ra khỏi cửa nửa bước. Cho dù có muốn ra ngoài cũng tuyệt đối không chịu đi bộ. Tính cách này của cô là trở ngại với việc bồi dưỡng tình cảm cùng đàn ông bình thường, nhưng từ đầu tới cuối Mạc Lâm cũng không phải là một người đàn ông bình thường.

Bức bách người khác phải chấp nhận bản thân là kẻ kém cỏi, để người ta tự nguyện rơi vào bẫy của mình mới là cao thủ. Thực ra, phương pháp của Mạc Lâm rất đơn giản – để Chung Mạn tự mình chọn.

“Em muốn xem phim hay đi công viên hải dương?”

“Chắc là xem phim?” Có một email của khách hàng phải trả lời gấp, Chung Mạn nhanh tay gõ bàn phím.

“Vậy chúng mình đi xem phim nhé. Thứ bảy và chủ nhật hôm nào em rảnh?”

“Để em xem… Thứ bảy em định tăng ca.”

“Vậy thì chủ nhật, một giờ anh đến đón em.”

Nếu Chung Mạn từng đọc ‘Thick Black Theory’*, cô sẽ biết Mạc Lâm luôn dùng lựa chọn có giới hạn, khiến cô không phát hiện ra ngoài ‘xem phim’ và ‘đi công viên hải dương’, vẫn còn lựa chọn là ‘không đi đâu hết’. Đáng tiếc Chung Mạn vẫn chưa đọc quyển sách này, Mạc Lâm lại toàn hỏi vào những lúc Chung Mạn bận rộn, khiến cô không kịp phản ứng, nhiều lần ngây ngây ngốc ngốc theo lời nói của anh ta mà rơi vào bẫy, sau đó mới nhận ra mình vốn dĩ có thể cự tuyệt.

(*Thuyết đen dày là một luận văn triết học được viết bởi Li Zongwu: một chính trị gia và học giả bất mãn sinh ra vào cuối triều đại nhà Thanh. Nó được xuất bản tại Trung Quốc vào năm 1911, năm của cuộc cách mạng Tân Hợi, khi triều đại nhà Thanh bị lật đổ. )

Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần quay đầu lại nói không đi với Mạc Lâm một tiếng là được. Nhưng Chung Mạn lại là một người ngoan cố, trừ phi thiên tai xuất hiện, nếu không cô sẽ không bao giờ rút lại lời hứa.

Mà Mạc Lâm, hiển nhiên rất rõ ràng điểm ấy, hơn nữa còn lợi dụng vô cùng triệt để.

Bởi vậy liên tục mấy ngày chủ nhật, họ đều đi cùng nhau. Khi thì đi chơi ngoại thành, khi thì đến một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở, lúc thì đi nghe hòa nhạc,... Chung Mạn vừa nói đi xem phim một cái, năm phút sau cô liền nhận được email của Mạc Lâm:

“Cám ơn bạn đã đặt vé vào cửa bộ phim ‘Người tiễn đưa’*, bạn hãy nhớ mã số đặt hàng để lấy vé.”

(*Người tiễn đưa là một bộ phim chính kịch được đạo diễn bởi Takita Yōjirō và có sự góp mặt của Motoki Masahiro, Hirosue Ryōko và Yamazaki Tsutomu.)

Cô nhấp chuột vào ô ‘trả lời’, gõ gõ vài chữ: “Sao anh biết em muốn xem phim này?”

“Ngày đó đi ăn cơm, em dừng lại trước poster phim ấy lâu nhất.”

Chung Mạn yên lặng thầm nghĩ, nếu cô chỉ đang tán thưởng cách thiết kế poster thì sao? Nếu cô đang thầm nghĩ bộ phim này một chút cũng không hấp dẫn thì sao?

Nhưng thực ra, Mạc Lâm đã đúng. Cô vẫn luôn chú ý đến bộ phim này, hơn nữa còn thực sự có ý định tìm thời gian để xem.

Quả nhiên người lãnh đạo thường có sở trường về quan sát sắc mặt người khác, chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt nhất đã có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Chung Mạn cảm thấy được học hỏi thêm, thầm nhắc nhở bản thân sau này nên chú ý đến sự tình xung quanh mình nhiều hơn.

Hôm đó vẫn giống như mọi khi, đêm khuya cô mới về đến nhà. Sau khi thấy Mạc Lâm rời đi, Chung Mạn liền chuẩn bị đi tắm. Lúc bước qua phòng khách bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy trắng, trên đó là hàng chữ màu đen được viết bằng bút dạ rất bắt mắt:

“Bốn giờ chủ nhật tuần này đội em có một buổi thi đấu hữu nghị với lớp hai, chị sẽ đến chứ?”

Còn kí tên rất chỉnh tề ‘Diệp Minh Hi’.

Chung Mạn ngồi xuống ghế, dùng tay xoa xoa mặt, khuôn mặt ủ rũ hòa cùng vui sướng.

Đây là lần đầu tiên Minh Hi mời cô đi xem hoạt động mà cậu tham gia.

Vở kịch ngày phụ huynh lần trước, một lời cậu cũng không chịu cô biết, khi đó cô có chút thất vọng. Lại càng hiểu rõ mình cần cố gắng hơn, để cậu biết được, cho dù là hỉ nộ ái ố, chuyện lớn hay chuyện nhỏ, cô cũng nguyện ý tham gia, chia sẻ với cậu.

Bây giờ rốt cuộc cậu cũng chịu mời mình đi, tuy chỉ là dè dặt hỏi ‘Chị sẽ đến chứ’ mà không phải thẳng thắn tự tin nói ‘Chị nhất định phải tới!”, nhưng cũng đã đủ khiến cô vui vẻ.

Chung Mạn mỉm cười co chân ngồi trên sofa. Trong đêm khuya thanh vắng, cô đảo mắt nhìn về cửa sổ phòng khách, nhớ tới hình bóng Diệp Minh Hi từng cô độc đứng trong đêm đen như mực ngày đó.

Nét vui vẻ trên khuôn mặt nhanh chóng thu lại. Cô lại nghĩ tới vấn đề đang khiến cô đau đầu mấy ngày này – Cô quả thực đã lơ là chuyện của Diệp Minh Hi.

Cô ngày nào cũng đi sớm về muộn, việc nhà đều để cậu lo liệu. Cậu không bao giờ nói nửa câu oán thán, nhẫn nhục chịu khó, còn sợ cô đói thì sẽ đau bụng, sợ cô ngủ trễ thì không khỏe, không ngừng thay đổi thức ăn muốn cải thiện sức khỏe cho cô….. Nhưng cô thì sao? Ngay cả sự quan tâm cơ bản nhất hay làm bạn chia sẻ cùng cậu cũng không làm được.

Mình không phải là một người chị tốt, ngay cả một người giám hộ tốt cũng không phải.

Gần đây cô vẫn không ngừng tự hỏi lương tâm, cũng không dám nghỉ việc ở trung tâm dạy thêm, sợ sau này có chuyện gì đột ngột xảy ra sẽ ứng phó không kịp. Diệp Minh Hi lấy được học bổng, tiền mặt trong tay cô nhiều hơn, nhưng cô không hề tiết kiệm, ngược lại còn tiêu tiền không tiết chế, liều mạng sắm đồ cho cậu như quần áo mới, đồ học tập mới. Chung Mạn biết cậu có thể sẽ cần những vật này, nhưng cô hy vọng những thứ này có thể đền bù cho sự cô độc của cậu, hy vọng cậu cảm nhận được sự quan tâm của mình dành cho cậu.

Nói cho cùng, là vì cô áy náy.

Mỗi tối trở về hay trước khi đi ra ngoài, nhìn sang cánh cửa phòng cậu đang đóng chặt, cô đều rất áy náy.

Mỗi sáng sớm mở tủ lạnh nhìn thấy hộp cơm đầy ắp, cô đều rất áy náy.

Mỗi khi mở tủ quần áo, thấy tất cả đã được giặt sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo hương vị ấm áp của ánh nắng mặt trời, cô đều rất áy náy.

Cậu không phải là người hầu của cô, cậu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn đang ở cái tuổi cần được che chở yêu thương. Nhưng cậu lại cư xử thành thục hơn rất nhiều người trưởng thành, thành thục đến đau lòng.

Muốn cậu giữ mãi tính trẻ con là cô, ép buộc cậu trưởng thành cũng là cô.

Cô muốn gắng sức bồi thường cho cậu trong khả năng của mình, để cậu quên đi bất hạnh trước đây, cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, là ấm áp.

Vậy…. Đành phải xin lỗi Mạc Lâm rồi.

Chung Mạn ngọ nguậy trên sofa, tìm vị trí thích hợp duỗi tay với lấy túi xách. Cô lấy di động ra, gửi tin nhắn từ chối lời mời cho Mạc Lâm.

Hai phút sau, đương lúc Chung Mạn còn đang ngẩn người, điện thoại chợt rung. Chung Mạn cầm lên mở ra, thấy trên màn hình phát sáng chỉ có năm chữ:

“Cần anh đi cùng không?”

==================================

Ngày chủ nhật mặt trời rực rỡ treo cao, nhiệt độ thành phố X lên tới 35 độ, độ ẩm là 98%. Cả thành phố trở thành một cái bếp lò nóng hầm hập, nướng lấy những con người đang chen chúc bên trong.

“Em mang đủ đồ chưa? Hay là mang thêm chai nước này. À không, em chơi bóng rổ thì phải uống nước tăng lực, để giờ chị đi mua nhé?” Nói là làm, Chung Mạn cầm túi xách định mở cửa ra ngoài. Diệp Minh Hi vội vàng ngăn cô lại. “Bên ngoài trời nắng lắm, chị đừng đi. Em uống nước là được rồi.”

“Lần sau nên thi đấu trong phòng điều hòa ấy, trường em không phải có một cái sao?”

“Đây không phải là trận đấu quan trọng, trường không cho mượn.” Diệp Minh Hi quan sát cô vài lần. Áo T-shirt ngắn tay màu trắng mỏng manh, quần short jean lật ống, cách ăn mặc chống lại mùa hè nóng bức này đều để lộ cánh tay trắng nõn và hai chân của cô, không nói gì đến khuôn mặt vì lâu ngày chưa gặp ánh nắng mà trắng quá mức. Cậu không nói gì đi vào phòng, mở ngăn kéo lấy ra hai lọ gì đó đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Chung Mạn giật mình, xoay chiếc lọ một vòng quan sát. “Kem chống nắng?”

Một lọ hệ số cao dùng cho cơ thể, lọ hệ số thấp dùng cho mặt. Cả hai lọ đều mới hoàn toàn, chưa hề mở nắp. Chung Mạn cảm động ngẩng đầu, hỏi Diệp Minh Hi da dẻ toàn thân nhàn nhạt một màu đồng do phơi nắng: “Em mua cho chị à?”

“Vâng.” Cậu trầm giọng trả lời, không hề nhắc đến chuyện đã phải cùng Lý Linh đi mất cả buổi chiều mới chọn được hai lọ này.

“Thật chu đáo!” Chung Mạn muốn vuốt vuốt đầu cậu như trước, nhưng giờ đây lại có chút khó khăn. “Nhóc con, hình như em cao gần bằng chị rồi thì phải?”

Cô kéo cậu đến trước gương đứng sóng vai ngắm nghía. Không phải chứ! Cao bằng cô rồi. Trẻ con lớn nhanh chẳng khác gì chồi xuân nảy lộc!

Thấy Diệp Minh Hi cao lớn, phản ứng của Chung Mạn lại là – “Quần áo hồi trước mua đã thử lại chưa? Có mặc vừa không? Ôi, lâu vậy rồi không biết còn trả lại được không nhỉ?”

“Vẫn tốt.”

“Thật à? Chắc mùa hè nên mặc quần short ngắn cũng được, nêu không thì thật sự quá ngắn.” Chung Mạn ngẫm nghĩ rồi nói, “Lúc nào rảnh em sắp xếp lại quần áo mùa đông, cái nào mặc không vừa thì bỏ ra, dọn chỗ để còn mua đồ mới.”

“Vâng.” Diệp Minh Hi hờ hững đáp lời, hai tay xé lớp nhựa đóng gói lọ kem chống nắng, “Cái này phải bôi hai mươi phút trước khi ra ngoài mới hiệu quả, hơn nữa không thể bôi quá mỏng.”

“Em nghiên cứu kỹ ghê.” Chung Mạn theo lời mà làm, đổ kem chống nắng màu sữa ra lòng bàn tay, vỗ vỗ xoa xoa một lúc, hay tay bôi loạn lên mặt. Kem chống nắng rất đậm đặc, không dễ dàng thoa đều. Chung Mạn bôi tùy tiện như thế, trên mặt có vài chỗ trắng bợt thấy rõ. Cô muốn lại gần chiếc gương xem thử, đột nhiên khuôn mặt của Diệp Minh Hi xuất hiện trước mặt cô! Cô rụt người lại theo bản năng. Diệp Minh Hi dùng một tay nhẹ nhàng nâng má cô ra sau, tay kia chậm rãi lướt qua mặt cô.

“Chỗ này chị chưa bôi.” Cậu thập giọng lẩm bẩm, hơi thở nóng ướt phả lên mặt cô, khuôn mặt tuấn mỹ phóng to lên, dù là sống mũi thẳng tắp hay lông mi nhỏ dài đều thấy được rất rõ. Đôi mắt đen sâu như mực bắt lấy mắt cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mắt cô chạy thẳng đến ngọn nguồn trái tim.

Thân hình rắn chắc nhờ thường xuyên vận động của cậu dựa vào quá gần, gần như dán lấy cơ thể mảnh mai của cô. Quần áo và hơi thở của cậu chạm phải da thịt lộ ra bên ngoài của cô, toàn thân cô không nhịn được mà run lên. Sự rung động này không những không kéo xa khoảng cách giữa hai người, ngược lại còn khiến chân tay hai người đang lộ ra ngoài bỗng nhiên chạm phải nhau.

Giữa mùa hè nóng bức, sức nóng mạnh mẽ giờ phút này như bùng nổ, làm cho giác quan toàn thân cô tăng vọt, trái tim giật nhảy liên hồi. Diệp Minh Hi dường như không nhận ra, vẫn cứ tiếp tục tiến gần, gần tới mức cô chỉ cần khẽ động đậy thì gò má sẽ tự động chạm phải môi cậu. Đầu ngón tay cậu còn đang lưu luyến trên má cô không rời, ngón cái nhẹ nhàng thoa kem lên làn da mềm mịn của cô, hại cô nổi da gà toàn thân.

“Sao vậy?” Đến thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của cậu trầm thấp hơn trước. Người khác vỡ giọng cũng đôi khi rất khó nghe, vì sao giọng nói của cậu lại quyến rũ nóng bỏng như vậy?

Một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có nổi lên trong lòng cô. Chung Mạn cuống quít đưa tay đẩy người cậu ra, hình như hơi mạnh tay, Diệp Minh Hi lảo đảo một bước, thiếu chút nữa thì làm rơi đồ vật bên cạnh.

Cậu không ngờ mình lại bị đẩy ra, vẻ mặt kinh ngạc, ngập ngừng khó hiểu hỏi:

“Sao vậy?”

“Muộn rồi,” Chung Mạn quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn vào mắt cậu. “Anh Mạc chắc đã sớm chờ ở dưới lầu.”

Bạn đang đọc Nhà Có Shota của SONG TAM
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChieuAnhCac5500
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.