Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân hậu chiến giả vương

Tiểu thuyết gốc · 2949 chữ

Tác giả: Chí Tiên Hoàng.

Nháy mắt khi quang tráo bị đánh nát, Khả Thiên Lưu lập tức thi triển Lôi Minh thuật thuấn di đến vị trí khác, dư ảnh lưu lại bị rạch nát tức khắc bởi vuốt sắc của con rồng.

Bản thân tuy thụ thương nhưng chưa tới mức trầm trọng, giả như hắn không dựng phòng ngự kịp thời hậu quả ắt chẳng dừng lại ở máu trào khóe miệng thôi đâu.

Vong hệ hình người thừa thế truy sát, nhảy vọt lên tiếp cận đối thủ, Khả Thiên Lưu thân thủ lanh lẹ né đòn rồi vung kích trả lễ.

- Hắc Vũ Kích kỹ: Tế Thủy Trường Lưu.

Keng!

Âm thanh binh khí va chạm vang lên chát chúa, một bên kích ảnh dày đặc vô cùng vô tận khi công thì như mưa to gió lớn, lúc thủ lại kín kẽ vẹn toàn, một bên cuồng phủ loạn trảm loang loáng, nhìn như vung bừa nhưng thực ra đòn nào cũng cực hiểm độc với ý định chém tận giết tuyệt đối phương, vừa chiến đấu vừa đề phòng những đòn đánh lén của hai Vong hệ còn lại, đôi bên vậy mà giằng co vài trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại.

Nhưng Khả Thiên Lưu một địch ba dần rơi xuống hạ phong lại bất ngờ xảy ra sơ suất, bị vong nhân lợi dụng góc nghiêng vung búa đập trúng ngực đánh bay ra ra xa một quãng.

- Lôi Minh thuật: Hoán Ảnh.

Tiên vương nhịn ngụm máu đang cuộn lên ở yết hầu mà thi thuật, ánh chớp xẹt qua chỉ tích tắc trước khi kẻ địch kịp đánh đến vị trí mới, hắn lại quay về chỗ tàn ảnh bị con ác long rạch nát khi nãy, chính xác ngay bên cạnh con vong ngư đang hăng hái bắn đạn đánh lén nhất.

Đương nhiên Khả Thiên Lưu sớm có dự mưu từ trước, niệm quyết tức thì.

- Lôi Minh thuật: Kinh Lôi.

Một lưỡi sét ngưng tụ rồi giáng xuống bổ nát đầu cá, cả thân hình con quái rụng xuống mặt đất như diều đứt dây hóa thành tử khí tiêu tán sạch sẽ.

Diễn tả thì chậm rãi nhưng toàn trình chỉ xảy ra trong vài tích tắc, nhè lúc đối phương chưa kịp làm ra hành động, Tiên vương quả quyết một mẻ hốt gọn.

- Tinh Ngữ thuật: Tinh Phệ Vô Tích.

Kim tự trên Thánh dực hóa thành bụi sáng ngưng tụ thành cổng tròn sau lưng hắn, bên trong xẹt ra một khỏa lưu tinh bắn về phía vong long nuốt chửng lấy nó rồi tan đi, đại môn cũng hóa lại về dạng chữ, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng hoàn toàn chẳng mảy may một tiếng động.

Vong hệ hình người đã đánh đến, nhưng lần này đã khác, vẫn là Tế Thủy Trường Lưu như vũ bão đánh cho địch thủ bại lui liên tục, cuối cùng trận đấu kết thúc bằng nhất kích xuyên tâm, hôi phi yên diệt.

Bên dưới, Tiên quân cũng ngăn chặn thành công đàn tiểu quái không để cá lọt lưới, tổn thất không đáng lo ngại.

Vong chủ im lặng, nhưng Khả Thiên Lưu có cảm giác như mình đang bị nó nhìn chăm chú.

- Khá lắm, ta đã đánh giá thấp ngươi.

- Quá khen, nếu không phải chúng từ Hồn năng tạo thành cũng không dễ dàng vậy, ngươi biết mà.

Tiên vương mỉm cười trò chuyện như với bằng hữu, tiểu lôi linh chui ra nghịch ngợm tốc biến quanh tay phải hắn gây ra tiếng điện nổ tanh tách nho nhỏ.

- Những Vong hệ kia… Ngươi không thật sự dính dáng nhiều tới Lục giới đúng không?

Khả Thiên Lưu thăm dò, trong tay nắm chặt thanh lôi mâu mới ngưng tụ.

- Giỏi đấy, nhưng ngọn nguồn có nói ngươi cũng không hiểu,… Thôi vậy, chính sự vẫn là phải làm.

Dứt lời, tử quang cầu thân thể Vong chủ phát ra ánh sáng tím đen rực rỡ, lại một cột sáng chiếu thẳng xuống Phương Ly cung.

Dĩ nhiên Khả Thiên Lưu không thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được, lôi mâu ủ sẵn lập tức phóng ra, tuy nhiên lần này nó lại không thể ngăn được như trước, như giọt nước rơi vào biển sâu, biến mất vô ảnh vô tung.

Biết có biến, lúc này hắn quyết đoán chuyển qua tấn công Vong chủ, không tiếc Nguyên năng mà phóng Tinh Phệ Vô Tích ra, ngôi sao cũng biến mất nhưng chỉ một mình nó thôi, không hơn.

Đúng lúc này, một loạt băng tiễn xé gió bắn tới cũng chung số phận với khỏa lưu tinh, mất hút trong cột sáng tím.

Nhan Đông Tuyết xuất hiện, nét mặt trầm trọng thông báo cho Khả Thiên Lưu:

- Lang, không ổn rồi…

Lãnh trách nhiệm đảm bảo an toàn cho muội muội, khi nhận ra sinh cơ Nhan Mị Sinh tiêu tán nhanh khủng khiếp khiến Hư Kết Sinh trận không thể bổ sung kịp, đồng thời những đòn tấn công vào tử quang trụ cũng vô hiệu, thế là Vương hậu lập tức xông vào hắc vân, và khi thấy Vong chủ ở đầu cột sáng nàng biết ngay thủ phạm là “thứ này”.

- Sương Cực Băng thuật…

- Hắn không bị ảnh hưởng đâu, bảo vệ ta đi.

Khả Thiên Lưu cản vợ mình lại, hai tay ngưng tụ ra một quả cầu vàng kim, khí tức thanh tịnh thánh khiết tỏa ra đẩy lui tử khí vẩn đục.

Vong chủ chỉ buông một câu gọn lỏn.

- Thánh hệ? Thông minh lắm, vậy coi như thử thách đi, nếu ngươi kịp ngăn ta thì cô vợ bé nhỏ của ngươi sẽ được sống.

Nó tiếp tục triệu hoán thêm Vong hệ, lần này không chỉ là tử khí ngưng kết mà thêm cả hắc vân quần tụ, lượng Hồn năng vô hạn từ Vong chủ hình thành một cái kén khổng lồ hơn mấy chục lần lúc trước, bên trong dựng dục ra hàng loạt cổ khí tức đáng sợ.

Khoảnh khắc này không kéo dài lâu, rất nhanh cái kén đã vỡ ra, số lượng chỉ gần ba mươi, nhưng hiển nhiên đây là chủng loại sức mạnh tỷ lệ thuận với kích thước, và con nào con nấy thì đều không nhỏ hơn hai lần con cự long vừa rồi…

Tuy nhiên, cái kén không biến mất, lớp vỏ dư lại tiếp tục hấp thụ hắc vân và Hồn năng đồng thời co lại thành một Vong hệ,… dù khá nhỏ so với đồng bọn khi chỉ ngang bằng Tiên chủng thông thường, nhưng sở hữu uy áp đáng sợ nhất, thậm chí áp đảo tất cả đám còn lại.

Nhan Đông Tuyết liếc chồng vẻ kỳ quái, bởi vì… Vong hệ kia chính là bản sao của hắn, nếu không kể tử khí đậm đặc và đôi mắt vô hồn thì y như đúc.

Khả Thiên Lưu liếc vợ mình, Vương hậu hiểu ý vung tay lên.

- Tịch Minh quân, Cự Tiên trận!

Một đội quân bạch kim trọng giáp khác đến hợp với nhóm còn lại trước đó, từng nhóm binh sĩ kết thành phương trận theo bố cục kỳ lạ, Nguyên năng giải phóng hoàn toàn nhưng thay vì tiêu tán như thông thường thì tất cả tụ hợp lại thành những sinh thể đại hình tương xứng với đám Vong hệ đối diện, những Cự tiên.

Song phương đại chiến, tiếng sầm rền, tiếng mưa gió trộn lẫn tiếng gầm thét tạo thành một khung cảnh hỗn loạn tột cùng.

Trong chiến trường ấy, Tiên hậu trừng mắt lườm Tiên vương hàng giả, toàn thân bốc lên từng đợt hàn khí trắng muốt lạnh thấu xương đông kết thành lớp băng mỏng bọc lấy hồng y, giờ phút này nàng mới đúng như thượng nữ lãnh ngạo cao quý.

- Sương Cực Băng thuật: Hằng Ngục.

Nhiệt độ môi trường đột ngột tụt mạnh, vụn đá lạnh đông kết lại quanh thân thể vong tiên chỉ chớp mắt đã ngưng đọng thành một tảng băng to lớn giam cầm hoàn toàn đối phương.

Phong tỏa thành công, Vương hậu giương cung, tụ năng hóa tiễn, tiếp tục tấn công:

- U Mệnh Tiễn kỹ: Tận Sinh tiễn.

- Vong Giới Âm Phong thuật: Đọa Ngục.

- Sương Cực Băng thuật: Bạo Hàn.

Một lúc ba thuật kỹ được thi triển cường hóa mũi tên, luồng năng lượng u ám hòa cùng khí thế hủy diệt lạnh lẽo trực chỉ kẻ thù, thời cơ chín muồi, Nhan Đông Tuyết lập tức phát xạ.

Lợi tiễn xé gió xuyên phá băng điêu đang rạn nứt thành ngàn vạn mảnh vụn, sau tiếng nổ đinh tai nhức óc và những bụi tuyết đã tản đi rồi, hình bóng thứ những tưởng chừng cùng chung số phận với tảng băng lại lờ mờ hiện ra.

Quang tráo của Thánh dực (giả) đã cứu hắn một mạng, chính là chiêu thức Khả Thiên Lưu vừa dùng để đỡ đòn của ba Vong hệ lúc nãy, vào phút chót Hằng Ngục đã bị phá và tên này kịp tránh được vận mệnh tiêu tùng.

- Lôi Minh thuật: Tốc Thiểm.

Ánh chớp lóe lên, nháy mắt vong tiên đã áp sát Nhan Đông Tuyết, trường kích chém tới gần trong gang tấc…

- Lôi Minh thuật: Kinh Lôi.

Lưỡi sét bổ xuống ngay trước mặt Tiên hậu đúng lúc đồ giả thuấn di tới, làm hắn phải lui tránh, Nhan Đông Tuyết chớp thời cơ kéo dài khoảng cách.

- Đừng khinh địch, tuy là hàng giả nhưng cũng lấy ta làm nguyên mẫu mà, cẩn thận chứ.

Vừa tụ năng đại chiêu vừa phân tâm để ý vợ mình, sắc mặt Khả Thiên Lưu tái nhợt đi thấy rõ, nhưng ánh mắt vẫn bình thản như thế.

Hiện tại hoàng kim quang cầu đã lớn hơn gần gấp đôi, từng đốm sáng nhỏ xoay vòng vòng quanh nó, chỉ bằng khí tức tỏa ra đã khiến tử khí lui tán, không trung thanh tịnh đồng thời làm suy yếu các Vong hệ, đủ thấy uy lực khi đại thành đáng sợ cỡ nào.

- Cảm ơn chàng, sẽ không có lần sau đâu.

Nhan Đông Tuyết hậm hực gật đầu với hắn, trường cung biến mất, song kiếm xuất ra, xích sư lam bằng đối nghịch lẫn nhau như thủy hỏa tương xung, hơi lạnh quanh người nàng bớt đi khi trung hòa với nhiệt khí đang bốc lên, hai thanh khí cụ cũng phát ra ánh sáng cộng hưởng, hùng thú mãnh điểu ẩn hiện sau lưng, uy áp của nàng trực tiếp tăng vọt, áp đảo tên giả mạo.

Khả Thiên Lưu đáy mắt thoáng qua vẻ bất ngờ lẫn e dè, lần này vợ hắn thật sự chơi tới bến, đến Yết Phương Song kiếm cũng xuất chiến rồi.

Đây là kiệt tác lưu thế do một vị đại sư dùng tính mạng rèn ra, không như bình thường, giả như chỉ luyện bất kỳ một trong hai thành Mệnh cụ sẽ khiến cả đôi thành phế phẩm và phản phệ đến chính chủ, vì vậy nhất định phải là song Mệnh bảo mới có thể làm chủ được món bảo vật này, từng một thời nó chỉ mọc mốc trong tủ trưng bày bảo vật của các quý tộc đại tướng mà thôi.

Cho tới khi Nhan Đông Tuyết trong một lần tình cờ bắt gặp Yết Phương Song kiếm, rất rõ ràng, nàng trở thành tân chủ tiên của chúng, tuy nhiên do quá mạnh mà tiêu hao khi sử dụng là cực lớn, vả lại còn kèm tác dụng phụ, nên không phải nguy cấp thì bình thường nàng cũng chỉ dám dùng Hàn Uyên Băng cung mà thôi.

- Cuồng Phách Kiếm kỹ: Bạo Vũ.

Nhan Đông Tuyết lao đến, tốc độ siêu tuyệt, song kiếm liên tục đâm bổ chém xỉa nối liền không dứt, liên kích điêu luyện nhuần nhuyễn không kẽ hở đánh cho đối phương tối tăm mặt mày chỉ có thể bị động phòng ngự, may mắn giây chót vẫn kịp dùng Tốc Thiểm né đi trước khi bị một chọc xuyên tim, cơ mà nhìn lỗ rách toang hoác trước ngực thì có vẻ cũng vết thương cũng chẳng nhẹ nhàng cho lắm.

Tiên hậu khí thế như hồng thừa thắng xông lên, bất chấp thương tích lấy thương đổi thương không màng phòng ngự, đơn giản vì để trận đấu kết thúc càng sớm càng tốt, cũng là do tác dụng phụ của Yết Phương Song kiếm, giảm sự đau đớn và tăng tính hiếu chiến.

- Lôi Minh thuật: Hoán Ảnh.

Khi phần lưng nàng vừa vụt qua tàn ảnh dư lại của Tốc Thiểm, lúc này bổn cũ soạn lại, vong tiên trực công bất thành liền giở trò ý định tập sát đối thủ.

Nhưng Nhan Đông Tuyết không hề kinh hoảng, trái lại cười gian xảo như đã có dự mưu từ trước.

Mũi kích đang đâm đến chợt khựng lại giữa không trung, vong tiên đứng bất động rồi tách làm hai nửa rơi xuống mặt đất hóa thành hư vô.

- Vô Ảnh Kiếm kỹ: Nghịch Trảm.

Ngoại trừ chính Nhan Đông Tuyết thì chỉ có Vong chủ và Khả Thiên Lưu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng đấu pháp Tốc Thiểm kết hợp Hoán Ảnh đã quá quen thuộc với nàng, nên khi bản sao dùng chiêu đầu, Tiên hậu đã dụ nó xuất hiện đằng lưng mình và bằng một tốc độ bộc phát cực kỳ kinh khủng đi kèm tăng phúc cộng hưởng của Yết Phương Song kiếm, ngay khi lao qua tàn ảnh, Vương hậu đã xoay lại tung ra đòn chém móc từ dưới lên xẻ đôi địch thủ.

Tuy nhiên nàng đây là liều mạng đánh cược, đơn giản vì… lúc chiến đấu với chồng Nhan Đông Tuyết chưa từng xuất ra Mệnh cụ, hơn nữa không thể xác định khi nào kẻ địch thi triển Hoán Ảnh, vậy nên trong trường hợp thất bại khi chệch thời cơ thì hậu quả là nhất kích xuyên tâm, táng mệnh vô ích, đây là lý do mà nàng không hay sử dụng Yết Phương Song kiếm nhiều.

Vương hậu thu hồi song kiếm, nhân khi hiệu lực tăng phúc vẫn còn, Hàn Uyên Băng cung lại hiện ra, nàng tụ năng hóa tiễn trong nháy mắt rồi phát xạ liên tục không ngừng.

- U Mệnh Tiễn kỹ: Truy Mệnh tiễn.

Mưa tên ngập trời phóng ra, tất cả đều tự nhắm thẳng vào chỗ yếu hại đám Vong hệ khổng lồ mà xuyên phá ra những lỗ lớn.

Dưới kia đã đánh thành một đống hỗn độn, Tiên quân còn non nửa đang dần bị chiếm thượng phong khi tử khí dày đặc ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của họ, nếu không có Thánh thuật mà Khả Thiên Lưu đang thi triển chống đỡ phần nào chắc chiến cục còn thê thảm hơn.

- Vong Giới Âm Phong thuật: Vong Dương Môn.

Giữa bầu trời đen xì đột ngột xuất hiện một mặt nước cũng đen không kém, dường như bên kia cánh cổng là một vùng biển cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Từ bên trong hàng đống xúc tu khổng lồ tỏa ra âm khí nặng nề tuôn ra quấn quanh từng Vong hệ chậm chạp kéo xuống lòng nước sâu, càng lún sâu tử khí của chúng càng mỏng dần, cuối cùng hoàn toàn chìm nghỉm mất hút, Vong Dương Môn cũng khép lại.

Tuy chiến thắng và sống sót nhưng không tiên binh tiên tướng nào hò reo vui mừng, trái lại sắc mặt hoảng hốt bần thần, dường như dù chỉ tấn công kẻ địch nhưng khí tức âm u từ vật kia cũng ảnh hưởng rất nặng đến môi trường xung quanh, các Cự tiên đều vỡ tan do tinh thần quân sĩ bất ổn, rất may mắn là họ vẫn giữ liên kết Quân trận nên thương tổn san đều, vì vậy cùng lắm là trọng thương mà thôi.

Vong chủ lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ vui thích, nếu có mắt hẳn nó sẽ quan sát Nhan Đông Tuyết trong trạng thái suy yếu cực độ đang điều tức hồi phục một cách chăm chú:

- Ấn tượng lắm, không ngờ có liên hệ với nó đấy, tên kia chọn nhà cũng có mắt quá chứ.

- Ồ, Hắc Thánh Trấn thuật hoàn thành rồi kìa, hãy nhớ, tính mạng tiểu thê tử nhà ngươi phụ thuộc vào ngươi đấy, Tiên vương à.

Lúc này quang cầu trong tay Khả Thiên Lưu chói lọi hơn bao giờ hết, sáng rỡ tựa như mặt trời thu nhỏ vậy, những đốm sáng chung quanh đã chuyển đen và đang xoay tròn một cách điên cuồng, bất chấp khí thế thu liễm về không tràn lan như trước thì vẫn không ai dám coi thường uy lực của nó.

- Hửm? Không dùng Thánh Tịnh Cực thể? Chỉ có thế kia không đánh được ta đâu à.

Vong chủ lại lên tiếng khi Khả Thiên Lưu tới gần, chiến đấu với loại đối thủ cái gì đều biết này rất tù túng, cảm giác bất cứ hành động mưu kế nào cũng bị nhìn thấu cực kỳ khó chịu.

Tuy nhiên hắn vẫn bình thản mỉm cười, đơn giản vì không còn lựa chọn nào khác để cứu Nhan Mị Sinh, nếu cần làm, thì phải làm.

Bạn đang đọc Nguyên lục: Đại Đế chủ sáng tác bởi HCTver2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.