Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng sinh?

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

"Tới đây là xong rồi."

"Tốt, tan học."

Lạc Vân Thiên nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc trong lớp học. Khi mở mắt ra, triệt để không thể tin được!

Hắn hiện tại, vậy mà đang ngồi trong lớp mười hai. Trên bục giảng, thầy Vương đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Bảng đếm ngược những ngày còn lại cho đến kỳ thi đại học vẫn còn ghi rõ ràng.

Lạc Vân Thiên cảm thấy choáng váng và bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là mơ hay là..."

"Trùng sinh?!"

Hắn cố gắng nhớ lại chuyện trước đó. Cái ngày hôm ấy, hắn đi dạo phố như thường lệ. Bỗng nhiên, hắn thấy ba đứa trẻ bị ngã xuống ao.

Không do dự, Lạc Vân Thiên lao xuống nước cứu ba đứa trẻ. Nhưng rồi vì quá kiệt sức, hắn đã không thể bơi vào bờ và rồi qua đời ở tuổi ba mươi lăm.

Dù đã thành công làm chủ tịch tập đoàn ở tuổi ba mươi lăm, Lạc Vân Thiên vẫn cảm thấy cuộc sống mình trống rỗng. Không biết bao nhiêu người muốn trở nên thành công như hắn.

Nhưng chỉ có Lạc Vân Thiên biết, hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Cái chết đối với hắn là sự giải thoát khỏi áp lực công việc và danh lợi.

Nhưng trái tim hắn vẫn day dứt vì một điều tiếc nuối lớn, đầu óc hắn bên trong vẫn không cách nào xóa nhòa đi...

Sở Cẩn Tịch!

Lớp mười hai năm đó, hắn dần dần đối với Sở Cẩn Tịch sinh ra tình cảm.

Rồi tới ngày tốt nghiệp, Sở Cẩn Tịch bỗng nổi tiếng trong trường vì nhan sắc và tài năng của mình, rồi trở thành hoa khôi của trường.

Vào lúc đó, Lạc Vân Thiên lại lui bước, không nói ra tâm ý của mình với Sở Cẩn Tịch, để rồi sau này phải hối hận, vĩnh viễn bên trong thâm tâm hắn muôn vàn tiếc nuối.

Mười bảy năm cũng đã qua, hắn vốn cho rằng Sở Cẩn Tịch đã sớm quên hắn.

Lại không nghĩ được rằng, lúc khi linh hồn hắn vừa rời khỏi xác, lại nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ lao vào phòng bệnh, bổ nhào vào ôm chặt thi thể của hắn.

Khóc ruột gan đứt từng khúc, khóc tê tâm liệt phế!

Mà cái kia nữ nhân tuyệt mỹ, thế mà lại là người trong mộng của hắn - Sở Cẩn Tịch.

Bấy giờ hắn mới biết, suốt mười bảy năm qua, Sở Cẩn Tịch vẫn một mực thích hắn!

Sở Cẩn Tịch, cô ấy đã đợi hắn trọn vẹn mười bảy năm!

Hắn bây giờ trong lòng đang tràn đầy tiếc nuối. Giá như hồi đó, hắn có đủ dũng khí để thổ lộ, thì lẽ hai người đã có thể ở bên nhau...

Sau tang lễ, linh hồn Lạc Vân Thiên không tan biến mà vẫn bám theo Sở Cẩn Tịch.

Trong hai năm tiếp theo, ngoại trừ lúc Sở Cẩn Tịch tắm rửa và thời gian cá nhân thì hắn lựa chọn né tránh bên ngoài. Còn những lúc khác, hắn đều đi theo bên người nàng.

Trong hai năm anh chứng kiến cô sống trong nước mắt, nhớ thương hắn hằng ngày.

Sở Cẩn Tịch có một quyển nhật ký dày, bên trong là toàn bộ ghi chép của hai người khi còn đi học.

Sở Cẩn Tịch mỗi ngày đều lật xem nhật ký, rồi nhìn thấy những hồi ức chỉ thuộc về hai người...

Lúc khóc lúc cười, rồi cuối cùng đều hóa thành nỗi đau thật sâu mà thút thít.

Lạc Vân Thiên thấy đau lòng, nhưng hắn nguyên là linh hồn, sẽ không thấy đau.

Nhưng khi nhìn thấy Sở Cẩn Tịch lấy nước mắt rửa mặt, tim Lạc Vân Thiên lại nhói lên từng cơn đau đớn.

Ý thức hắn rồi cứ như vậy dần dần mơ hồ...

Hắn vốn cho rằng là linh hồn của mình đang dần muốn tiêu tán.

Đợi đến thời điểm hắn có lại ý thức, vậy mà. . . Về trở lại phòng học lớp mười hai? !

"Thiên ca, tan lớp rồi."

"Đi, đi qua phố ăn vặt mua đồ ăn đi"

Âm thanh từ phía trước Lạc Vân Thiên truyền đến.

Lạc Vân Thiên nhìn nam sinh ngây ngô trước mặt có chút không xác định.

"Ngươi là. . . Tiểu Hầu tử?"

Nam sinh sắc mặt trì trệ.

Sau đó ho khan một tiếng.

"Khụ khụ, Thiên ca."

"Cái biệt danh này trong ký túc xá thì có thể nói, nhưng trong lớp thì đừng nha."

Lạc Vân Thiên ngước mặt nhìn lên Đoàn Hiểu Minh.

Sau đó vô cùng trịnh trọng mở miệng.

"Hầu tử, ta có thể hay không nhờ ngươi một chuyện?"

"Chuyện gì?"

"Đánh ta đi."

"? ? ?"

Đoàn Hiểu Minh cảm thấy mình có chút mơ hồ.

Hắn là lần đầu tiên nghe được một yêu cầu kỳ lạ như vậy. . .

"Thiên ca, ngươi phải không có đang phát sốt a?"

Đoàn Hiểu Minh đưa tay sờ lên trán Lạc Vân Thiên.

"Kỳ quái, không có nóng a."

Lạc Vân Thiên vào lúc này trong lòng vô cùng kích động.

Nhiệt độ!

Hắn cảm nhận được, từ mu bàn tay của Đoàn Hiểu Minh truyền đến nhiệt độ!

Cùng lúc đó, một sợi ánh nắng chiếu vào trong lớp.

Tắm rửa dưới ánh mặt trời.

Lạc Vân Thiên cảm giác cả người đều được sưởi ấm.

Đây là cảm giác mà khi hắn còn là linh hồn, đều hoàn toàn không cách nào cảm nhận được.

"Hầu tử, không cần."

Lạc Vân Thiên vươn tay, dùng sức thử nhéo trên cánh tay hắn một cái!

Hmm!

Thật đặc biệt, nó đau thật!

Bất quá, lúc này Lạc Vân Thiên thâm tâm bên trong hắn, nước mắt đều muốn rơi xuống.

Đau!

Như thế mà lại đau!

Nói rõ rằng hắn thật sự đã trọng sinh!

Hắn từ năm 2021, trùng sinh trở về năm 2004.

Trùng sinh đến mười bảy năm trước, lúc hắn mười tám tuổi, thời điểm hắn đang học tại lớp mười hai!

"Hầu tử, cảm ơn."

Đoàn Hiểu Minh: "? ? ?"

Đoàn Hiểu Minh hiện tại đang có một loại cảm giác ta là ai, đây là đâu.

Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ cảm thấy là Lạc Vân Thiên vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng.

"Thiên ca, cái kia nên đi thôi."

"Đi, đi qua phố ăn vặt mua đồ ăn."

Lạc Vân Thiên cười nói.

Trước mặt hắn là bạn cùng phòng cao trung thứ nhất, Đoàn Hiểu Minh.

Tại bên trong ký túc xá có cái biệt danh gọi là Tiểu Hầu tử.

Cái biệt danh này cũng không phải chỉ khuôn mặt, đơn giản chỉ là thân hắn dài.

Đoàn Hiểu Minh dáng người hơi gầy nhỏ, nhìn giống như con khỉ.

Cũng liền được cái ngoại hiệu này.

"Đi, đi ăn cái gì đó đi."

Lạc Vân Thiên trả lời một câu.

Lực chú ý lại không ở trên người Đoàn Hiểu Minh.

Mà là hướng về một vị trí trong góc lớp nhìn lại.

Trong nháy mắt đó, huyết dịch trong khắp người của hắn đều muốn bắt đầu cuồn cuộn.

Nơi đó!

Sở Cẩn Tịch ở nơi đó!

Người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi ở đó!

Lúc này, Sở Cẩn Tịch đang mặc một bộ đồng phục cũ rộng thùng thình, ngồi một mình ở góc lớp, yên lặng hơi cúi đầu xuống.

Sở Cẩn Tịch ở trong lớp, một mực là hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất.

Dù luôn đạt thành tích học tập xuất sắc nhất lớp, nhưng Sở Cẩn Tịch lại không hề khoe khoang, luôn hòa đồng với mọi người.

Chỉ bất quá, nàng nhưng lại không muốn để cho người chú ý.

Nếu như không phải mỗi lần công bố thành tích điểm, Sở Cẩn Tịch đều là hạng nhất. Có lẽ trong lớp rất nhiều người, đã sớm quên trong lớp có Sở Cẩn Tịch tồn tại.

Trừ cái đó ra, Sở Cẩn Tịch trên mặt còn có một vết sẹo, nhìn qua mà thấy giật mình.

Đây là lý do càng để không có người nào đến gần nàng.

Nhưng mà đến thời điểm tốt nghiệp, chỉ có người trong lớp mới biết.

Sở Cẩn Tịch, vậy mà lại là một mực đang đóng vai xấu xí!

Lúc trước lễ tốt nghiệp, tối đó đã tổ chức một buổi tiệc nhân ngày thành lập trường, muốn bình chọn người ưu tú thay lớp biểu diễn.

Lớp bên cạnh có người giở trò xấu, biết bọn hắn trong lớp có Sở Cẩn Tịch là một nữ sinh không có nhan sắc, lại còn có sẹo trên mặt.

Tại tiệc tối đưa ra danh sách, cố ý nộp đơn danh sách muộn, rồi cố tình đem Sở Cẩn Tịch ghi danh.

Sở Cẩn Tịch vì không để cho vinh dự của lớp bị hao tổn, vào thời khắc ấy rốt cục không còn giả trang xấu xí nữa

Và chính là vào lúc đó, Sở Cẩn Tịch.

Triệt để kinh diễm toàn bộ Thiên Hải nhất trung thanh xuân!

Bạn đang đọc Nguyên Lai Bảo Tàng Nữ Hài Đợi Ta 17 Năm (Dễ đọc hơn) của Cẩu Lương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangtuDaThan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.