Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

0 xuyên vạn tạc, không phải nịnh hót *

Phiên bản Dịch · 2250 chữ

(*) 0 xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên : thăng cha tác giả chơi chữ "xuyên", vừa có nghĩa đào, bới móc, xuyên tạc còn có nghĩa là luồn, lách, xuyên qua, mang, mặc, đeo. Đại thể ý cái tiêu đề là không chém gió nhiệt tình thì nịnh nọt nó kém hiệu quả đi ý mà.

------

Sở học, tri thức lúc trước ở trong đầu từ từ trở nên rõ ràng. Vốn chỉ là một đám hình ảnh mơ hồ nhưng hiện tại chầm chậm có trật tự.

Trước đây những thứ hắn học được chỉ hiểu qua loa đại khái, kiến thức được xử lý một cách "ăn tươi nuốt sống", nội dung vụn vặt lẻ tẻ, không có chút suy nghĩ nào. Cái mớ tri thức lộn xộn của hắn phảng phất như mấy chục quyển sách bị xé thành mảnh giấy vụn nhỏ tràn đầy trên mặt đất, căn bản nhìn không ra nguyên trạng.

Hiện tại thế mà đống giấy vụn lộn xộn ấy đã được sắp xếp lại, một lần nữa hóa thành từng quyển sách hoàn chỉnh, được phân loại theo nội dung và đặt một cách ngăn nắp trên giá sách. Nếu muốn xem xét bộ phận kiến thức nào, thì chỉ cần lục xem giá sách mà không giống như trước đây phải tìm trong đống giấy vụn hơn nửa ngày, cơ mà có khi còn không thể tìm được.

Những tri thức vốn có này không chỉ nằm yên một chỗ mà còn có thể tạo thành những ý nghĩ mới, từ đó có cái nhìn, cách giải thích độc đáo hơn.

Chẳng hạn như một người nào đó ở trong trí nhớ của hắn, trước đây chỉ có những ấn tượng nghèo nàn như "đẹp chai bây!", "xấu như con gấu!", "nghèo vãi cả lồng!", nhưng mà hôm nay lại có thể biến thành một góc nhìn "3D". Trí nhớ của hắn không ngừng phân giải tổng hợp, bắt đầu từ tướng mạo, sắc mặt, quần áo trang phục, lời nói cử chỉ, quan hệ xã hội, tình huống gia đình, gặp gỡ qua lại các kiểu đều tiến hành phân tích toàn bộ, từ đó cho ra ấn tượng hoàn toàn mới.

Hắn gần như chỉ cần nhìn qua một người xa lạ là có thể đoán được đối phương làm nghề gì, ở đâu, kết hôn hay còn FA, con đường tình yêu có gặp trắc trở gì hay không.

Cảm giác thật là vi diệu!

Hai nhân cách trao đổi ở trong đầu Tống Bảo Quân thực chất là sóng điện não tiếp xúc trực tiếp, tốc độ suy nghĩ cực nhanh. Thoạt nhìn giống như qua thời gian rất dài, nhưng thực ra bọn hắn giao lưu chưa tới mấy giây.

Thấy Nghiêm Tòng Long rít một hơi, Tống Bảo Quân liền trở lại hiện thực, chậm rãi đáp:

- Thoạt nhìn thì hầu như những người có tài đều bất hòa với lũ tham quan, bọn họ không được trọng dụng, thiếu một cơ hội như "Bá Nhạc Tướng Mã" (**) cho nên dẫn đến có tài nhưng không gặp thời. Kì thực nguyên nhân vẫn là hệ thống giá trị xã hội và lợi ích giai cấp. Thời xưa nước ta trọng văn khinh lý , mở đầu từ cuối thời kỳ Xuân Thu, tới Đông Hán Tây Hán thì trở thành trào lưu, hình thành giá trị quan Nho gia riêng biệt. Từ đó Nho gia từ từ trở thành công cụ của giai cấp thống trị dùng để duy trì sự ổn định xã hội, hỗ trợ cho quyền lực của bậc đế vương, và địa vị xã hội của bọn họ sẽ được giai cấp thống trị ban cho. Nho gia rất nhanh nắm bắt được điểm này cho nên bọn họ nhiều lần sửa chữa học thuyết Nho gia, chính là để thích ứng với yêu cầu của giai cấp thống trị.

Nghiêm Tòng Long hứng thú, đưa người tới trước nói :

- Nói tiếp.

- Nếu quan niệm của những nhân tài thời đó không có khả năng tương thích với giai cấp thống trị, bọn họ sẽ bị đào thải, lúc đó chính là "có tài nhưng không gặp thời". Đương nhiên cá nhân mỗi người cũng sẽ không đơn giản như vậy. Hệ thống quan lại cho dù khổng lồ hơn nữa thì vẫn không có khả năng hoàn toàn đến phiên trên đầu mỗi người, có lui bỏ một bên, có xem thường, có bình phẩm từ đầu đến chân, có ở quyền lực đấu tranh giữa thất thế, có tài tình không đủ. Tính phức tạp của chính trị khiến cho đại lượng nho sinh khó thích ứng, khó mà phát huy tài cán, thực hiện hoài bão chính trị, thậm chí còn có thể vô duyên vô cớ gặp họa. Thế nên dù muốn phục vụ đất nước cũng hết cách, chí lớn tàn lụi trong bi phẫn, lòng mang lợi khí nhưng không có đất dụng võ, tâm trạng chán nản từ đó mà sinh ra.

Nghiêm Tòng Long vỗ nhẹ nhẹ đập bắp đùi:

- Nói không sai. Cậu bây giờ học năm thứ mấy? Tương lai có hứng thú thi nghiên cứu sinh hay không?

Kỳ thực lời của Tống Bảo Quân vẫn còn sơ lược một chút. Nguyên nhân mà văn nhân cổ đại có tài nhưng không gặp thời luôn là một cái đề tài muôn thuở, nếu trình bày và phân tích cặn kẽ, viết luận văn hơn mười vạn chữ cũng còn ít. Bây giờ ba hoa chích chòe với Nghiêm Tòng Long tự nhiên chỉ có thể chọn ngôn ngữ khái quát ngắn gọn mà thôi.

Cũng may mà hắn câm miệng sớm, nếu không để cho nhân cách triết học chém gió ra bão nữa thì sợ rằng sẽ một mực không ngừng phân tích nguyên nhân thực sự mà chỗ dựa vững chắc của chủ nhiệm Nghiêm rớt đài. Cái đó gọi là thân thiết với người quen sơ (đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc), vậy thì không phải là kết cục mà hắn mong muốn.

Tống Bảo Quân rất là kính cẩn trả lời:

- Em là sinh viên năm hai khoa Trung Văn, về phần thi nghiên cứu sinh còn chưa nghĩ đến. Bây giờ suy nghĩ cái này còn hơi sớm chút!

Nghiêm Tòng Long ha hả cười, nói:

- Không còn sớm, tương lai phải làm "quy hoạch" sớm chứ. Lúc ta học cao trung (cấp 3) đã suy tư về vấn đề nghề nghiệp ngày sau. Tiểu Tống à, cậu có chút tài hoa, nhưng nên chuyên sâu vào hệ thống học tập để có một cơ sở vững chắc.

- Nghe nói học sinh khóa của chủ nhiệm Nghiêm khi còn trên ghế cấp 3 hầu như là thiên chi kiêu tử (con nhà người ta), là long phượng trong loài người, được xưng là "một thời hoàng kim" của Trung Nam Bát Tỉnh, chúng ta làm sao so sánh với ngài. "Trung Nam Bát Tỉnh Một Thời Hoàng Kim" là cách nói mà Tống Bảo Quân nhất thời hứng khởi chém bậy ra, vỗ mông ngựa đối phương.

Nhưng đúng là thời của Nghiêm Tòng Long nhân tài xuất hiện lớp lớp, thị trưởng thành phố Trung Hải, thường ủy thành phố Tượng Kinh, Cục trưởng Cục công an Trà Châu, uỷ ban thường vụ Chu Giải, Phó tổng giám đốc tài phiệt Hồng Vũ, đại sứ Trung Hoa tại Đức. . . Từng chức vụ một cao khó thể với. Nghiêm Tòng Long này bị điều tới đại học Trà Châu làm chủ nhiệm phòng giáo dục, không thể làm gì khác hơn là kính bồi mạt tịch (người có địa vị thấp nhất hoặc năng lực, thành tích xếp chót).

Nghe lời này, chủ nhiệm Nghiêm tỏ ra rất vui vẻ, xua tay cười nói:

- Ha hả, đều là chuyện cũ bao nhiêu năm trước rồi. Umh, cậu nếu mà có thi nghiên cứu sinh, ta có thể tư vấn giúp cậu một chút, hãy suy nghĩ thật kỹ, chớ lãng phí tài năng của cậu.

- Vâng, cám ơn chủ nhiệm Nghiêm cất nhắc. - Tống Bảo Quân biết chủ nhiệm Nghiêm động lòng yêu tài. Hắn nói hỗ trợ tư vấn, kì thực là hỗ trợ tiến cử làm giảng viên nghiên cứu sinh. Đường đường thầy chủ nhiệm, lãnh đạo cao tầng của trường, cán bộ cấp phó sảnh cục, tiến cử làm giảng viên cũng không tệ lắm.

Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa "cốc cốc cốc" vang lên, Nghiêm Tòng Long nói tiếng mời vào, Khương Ức Huệ mang theo một làn gió thơm đẩy cửa đi vào.

Trang phục ngày hôm nay của cô Khương rất chỉnh tề, mái tóc dài thẳng mượt mà khoác lên trên đôi vai, một bộ âu phục váy ngắn OL (office lady: nữ nhân viên văn phòng) xanh đen, tất da màu sáng, chân mang một đôi giày cao gót nhỏ, tĩnh mạch trong sáng lóng lánh trên mu bàn chân có thể mơ hồ thấy được. Chẳng trách có vô số nam sinh si mê cổ, thật sự là một yêu tinh cực kỳ mê người.

- A, chủ nhiệm Nghiêm, xin lỗi, vừa rồi chủ nhiệm khoa nói hơi lâu nên tôi tới chậm, không nghĩ tới thầy đến sớm như vậy.

Cô giáo Khương ôm vài tập tài liệu trong lòng, vừa mới vào cửa liền một tràng tiếng xin lỗi.

Nghiêm Tòng Long mỉm cười nói :

- Không có việc gì không có việc gì, công việc của khoa các cô quan trọng hơn. Vừa rồi anh bạn tiểu Tống đã nói với tôi. . .

Còn chưa dứt lời nói, Khương Ức Huệ đã lập tức lạnh lùng hướng Tống Bảo Quân nói :

- Tống Bảo Quân! Vấn đề của cậu đã nói rõ ràng với chủ nhiệm Nghiêm sao!?

Tống Bảo Quân không khỏi cười khổ nói :

- Đều nói rõ rồi. Chủ nhiệm Nghiêm, em đi trước nha.

- Đứng lại, không được đi! - Khương Ức Huệ gào to một tiếng, vội vàng cấp bách nói với Nghiêm Tòng Long : - Chủ nhiệm Nghiêm, hiện tại thầy cũng biết tình huống vô ky luật của sinh viên này, có đúng là cần phải thực hiện một phần mức độ xử phạt, răn đe, tăng mạnh việc giáo dục kỷ luật sinh viên hay không?

Nghiêm Tòng Long thấy Khương Ức Huệ lỗ mãng như thế, nhất thời cũng chẳng biết đáp lại như thế nào.

------

(**) Bá Nhạc Tướng Mã : Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.Trong thời Xuân Thu (770 – 476 trước Công nguyên), có một người tên là Tôn Dương, là một chuyên gia giám định ngựa, nên mọi người gọi ông là Bá Nhạc.

Một ngày kia, Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã, có thể ngày đi ngàn dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng tìm không thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn.

Cuối cùng, khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa đang thồ một xe chở muối đi lên dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra ướt đẫm, còn đuôi nó thì cụp hẳn xuống.

Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy con ngựa này thật đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó. Chú ngựa hí thật lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn nói với ông điều gì. Từ tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là một con bảo mã.

Bá Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua có ý hơi nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm, và nó sẽ hồi phục sức lực trong vòng nửa tháng nếu được chăm sóc đầy đủ.

Chu Vương giao nó cho người trông ngựa, dặn phải coi sóc nó cẩn thận. Quả đúng như lời Bá Nhạc, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua cưỡi, nó có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này đã lập được nhiều chiến công, khiến Chu Vương càng trọng vọng Bá Nhạc hơn nữa.

Câu chuyện này được ghi chép trong chương 7 cuốn “Hàn Thi Ngoại Truyện (韓詩外傳)”, một cuốn sách sưu tầm 360 mẩu chuyện và thơ trong thời Tây Hán (206 trước công nguyên – 23 sau công nguyên) được viết bởi Hàn Anh, một học giả đời vua Văn Đế.

Về sau, thành ngữ “Bá Nhạc tướng mã” được dựa trên câu chuyện này. Nó được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.


Credit by Vạn Lý Độc Hành - Vô Tận Hỏa Vực - truyenyy

Cầu like, cầu đề cử, cầu còm men! ^^

Bạn đang đọc Nguyên Khí Thiếu Niên của Trương Quân Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 393

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.