Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Vợ Mua Vé Bổ Sung - Chương 6-3

Phiên bản Dịch · 1390 chữ

Không thể ở cùng một chỗ với diêdnalqqđ anh quá lâu, quá tổn hại sức khỏe rồi, cô vuốt ngực, hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy từ trên ghế salon, "Tôi phải về đây."

Anh kéo tay của cô lại, làm cho bước chân của cô dừng lại.

"Tôi đưa cô trở về."

"Không cần, tự tôi có thể về được."

"Đang mưa, tôi lái xe đưa cô về." Cô nói xong, trong giọng nói trầm thấp có chút lười biếng, cực kỳ dễ nghe.

Lòng của cô trở nên rối loạn, chỗ cổ tay truyền tới nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh, con ngươi đen thâm thúy nhìn cô, gò má cô không chịu được cái nhìn soi mói của anh mà nóng lên.

Cô chuyển động cổ tay, trốn tránh tầm mắt của anh, "Không cần, anh đưa tôi về, chẳng phải là để một đứa bé như An Bách ở nhà một mình hay sao, như vậy sao được?"

An Bách mới tám tuổi, cho dù nó đã ngủ thiếp đi, cũng không thể để nó ở nhà một mình, cái này không chỉ là vấn đề an toàn, mà còn có vấn đề pháp luật.

Lúc này, Đới Vĩ cầm tài liệu từ trong thư phòng đi ea, đang muốn lên tiếng xin phép ông chủ nhà diêdnalqqđ hắn cho hắn rời đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy ông chủ nhà hắn nói.

"Có David ở đây, An Bách sẽ không phải ở nhà một mình."

Đới Vĩ ngơ ngác, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Vương Du Hàm nhìn thấy Đới Vĩ, ánh mắt sáng lên."David cũng phải về, vậy tôi nhờ David đưa tôi về là được rồi."

"Không thuận đường, hơn nữa David còn có tài liệu cần phải chỉnh sửa." Ánh mắt của Tạ Phái Hiên quét về gương mặt ngu ngốc, vẫn chưa rõ chuyện gì của Đới Vĩ.

"Thật sao?!" Ánh mắt nghi ngờ của cô nhìn về phía Đới Vĩ.

Đới Vĩ nhận được ánh mắt sắc bén của ông chủ, đầu óc đã thông minh trở lại, tiếp lời của ông chủ.

"Đúng...... A, đúng rồi, tôi còn có một vài tài liệu muốn chỉnh sửa, tôi muốn hỏi tổng giám đốc một chút, phần tài liệu quảng cáo Đông Hà Quảng hôm qua ngài mang về ngài để đâu rồi?"

"Ở bàn làm việc của tôi, trong ngăn kéo đầu tiên bên phải."

Anh hài lòng thu hồi lại ánh mắt sắc bén, thưởng cho thư ký của mình ánh mắt "Coi như cậu phản ứng nhanh".

Đới Vĩ đưa tay lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, thở hắt ra một hơi.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà chưa làm hỏng chuyện của ông chủ!

Tạ Phái Hiên nhìn về phía Vương Du Hàm, khóe môi cong lên, kéo cô đi về phía cửa.

"Tôi đưa cô về nhà."

Ngoài cửa xe, mưa to như thác đổ, mưa to đủ để ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Trong xe, Tạ Phái Hiên chuyên tâm lái xe, còn Vương Du hàm cúi đầu nhìn vết thương nhỏ trên diêdnalqqđ tay mình, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn trộm anh một cái.

Nói thật ra thì trong lòng của cô có chút ấm áp, nhưng cũng có chút mâu thuẫn.

Ấm áp chính là, cô nhớ tới trước kia anh cũng như thế này, trên người cô chỉ cần không cẩn thận xuất hiện vết thương gì, cho dù chỉ là muỗi chích hoặc con kiến cắn, anh cũng rất nghiêm túc bôi thuốc giúp cô, bởi vì anh nói toàn thân cô, kể cả là lỗ chân lông cũng đều là của anh, cho nên anh đều phải chăm sóc kỹ lưỡng mọi thứ.

Mâu thuẫn chính là, bây giờ cô mang theo hình dáng của Vương Du Hàm xuất hiện trước mặt anh, hơn nữa còn không thể thừa nhận mình chính là An Á, như vậy đối tượng anh vừa mới qua tâm chẳng phải chính là "Vương Du Hàm", mà không phải là cô hay sao?

"Tôi nghe nói trước kia cô từng gặp phải tai nạn xe cộ?" Tạ Phái Hiên nói như tán gẫu.

"À? Đúng vậy, nhưng làm sao anh biết?" Nghe thấy giọng nói của anh, cô liền giấu đi những mâu thuẫn phức tạp ở trong lòng.

"Lúc trước y tá trưởng và bác sĩ tới phòng tôi có nói tới cô." Tạ Phái Hiên nói dối mà mặt hoàn toàn diêdnalqqđ không đổi sắc.

Cô kì quái liếc anh, hỏi......"Bọn họ không có việc gì để tán gẫu với anh hay sao mà lại nói tới tôi?"

"Cô quên sao? Tôi muốn đổi y tá, mà cô một mực chết không chịu đổi, tôi hết cách rồi, dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là trực tiếp tố cáo với y tá trưởng của cô."

Cô trố mắt nhìn anh chằm chằm, không ngờ thì ra từ đầu tới cuối anh cũng không quên ý định bỏ cũ thay mới này.

"Anh có lương tâm hay không vậy? Dầu gì mỗi ngày tôi cũng đều hầm cháo và canh gà mang đến chăm sóc cho anh, anh vẫn tố cáo tôi?!"

Cho là anh nói muốn tố cáo chỉ là nói lẫy, kết quả là vẫn khiếu nại thật?! "Không phải cô nói chỉ là thuận tiện hay sao?" Anh lành lạnh liếc xéo cô một diêdnalqqđ cái.

Thật ra thì không phải là thuận tiện, thế nhưng không thể nói thật được.

Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh.

"Cho dù là thuận tiện, cũng coi như là đối xử rất tốt với anh rồi! Làm người không thể không biết cảm ơn như vậy được, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, còn tố cáo tôi! Sau đó thì sao, y tá trưởng của tôi chắc là sẽ đứng về phía tôi chứ?"

"Y tá trưởng của cô nói cô rất khác trước kia, cô trước kia, nếu giao phó cho cô ba việc, ít nhất cô phải làm sai hai chuyện rưỡi, nhưng cô bây giờ, nếu giao diêdnalqqđ phó cho cô ba việc, cô không chỉ hoàn thành hoàn hảo ba việc này, còn có thể chủ động chú ý nhiều chi tiết nhỏ, nói thuần thục lão luyện thì càng giống lão luyện hơn, cô ấy nói tôi là nếu tôi thật sự quyết định đổi y tá vừa cẩn thận lại chuyện nghiệp này, tuyệt đối sẽ hối hận."

Những lời ca ngợi này, khi đó anh còn không có suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi xem lại phần tư liệu của cô, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ.

Các người quen của cô trước đây có nói đến cô trước khi xảy ra tai nạn, mà cô bây giờ, sau trận hôn mê nghiêm trọng trong tai nạn xe cộ, lại may mắn tỉnh lại.

Chưa hết, cô gái luôn tùy hứng lại thay đổi tính tình sau tai nạn xe cộ, đây có thể nói là đã đi qua quỷ quan môn một lần, cho nên đã thông suốt, thay đổi.

Nhưng chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp? Không có chuyện vừa mới tỉnh lại đã đột nhiên tinh thông chứ?

Nghe vậy, khóe môi Vương Du Hàm nhếch lên, cười dương dương tự đắc."Chuyện y tá trưởng nói đều là sự thật."

"Cho nên, tôi không thể đổi người được." Anh thưởn thức biểu tình kiêu ngạo của cô, thế nhưng lại cảm thấy thật đáng yêu. Mặc dù bề ngoài của cô không xinh diêdnalqqđ đẹp bằng An Á, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới cô thật ra chính là An Á, gương mặt này của Vương Du Hàm làm anh càng nhìn càng thuận mắt.

"Nhưng có chuyện tôi cảm thấy rất kỳ quái." Anh nói.

"Chuyện gì?"

"Lúc cô ôm An Bách khóc ở trong phòng bệnh, cô nói cô có con?"

"A......" Vương Du Hàm sững sờ, tưởng rằng anh sẽ không truy hỏi chuyện này nữa, rốt cuộc cũng bị nhắc tới.

"Cô thật sự có con?" Anh quay đầu lại nhìn cô, con ngươi thâm trầm tựa như muốn nhìn thấu cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Bạn đang đọc Người Vợ Mua Vé Bổ Sung của Lượng Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.