Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BẮT CÓC.2

Phiên bản Dịch · 2034 chữ

Cô biết giờ có muốn chạy cũng không được, vì vậy dứt khoát lấy hết can đảm hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?" giọng cô vì sợ hãi nên có chút khác lạ.

Vị tài xế bằng giấy kia vẫn không trả lời.

"Rốt cục ngươi muốn cái gì?"

Người giấy đứng phắt dậy, từ ghế tài quay người lại đối mặt với Tiểu Hạ giọng nói như tiếng giấy carton bị xé rách: "Nằm sấp xuống." rồi nó đột ngột xẹp xuống như quả bóng cao su bị xì hơi. Tiểu Hạ còn chưa phục hồi tinh thần thì "bang" khuôn mặt đầm đìa máu của ba nữ quỷ dán chặt lên kính cửa sổ xe hơi, dữ tợn nhìn chằm chằm cô.

"Mày chạy không thoát đâu!" Chúng nó liều mạng tấn công cửa sổ, chiếc xe rung lắc kịch liệt, giống như đang muốn hủy chiếc xe cùng Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ hoảng sợ té ngã, nằm dài trên sàn xe. Khoan, đây không phải là sàn xe, nó dài hẹp, kín mít, trống trơn – Là quan tài! Hóa ra từ nãy đến giờ cô đang ở trong quan tài. Lúc này từng sấp giấy tiền vàng mã không biết từ đâu bay tới, phủ kín toàn bộ mặt trong vách quan tài như một cái kén tằm tối tăm chật chội, cách ly Tiểu Hạ với thế giới bên ngoài. Nhưng cô lại không thoải mái như con tằm, bởi vì trong cái bóng đêm cô vẫn thấy được khuôn mặt người giấy kia dán chặt trên nắp quan tài nhìn cô chăm chú.

"Tới địa bàn chúng tôi rồi!" thanh âm cổ quái trong miệng nó phát ra lần nữa.

"Tôi đã chết rồi à?" Tiểu Hạ tuyệt vọng, cô không nghĩ mình sẽ gặp chuyện đáng sợ như vậy, tuy rất sợ hãi nhưng cô không thể ngất đi được, đầu óc cô lại đặc biệt tỉnh táo. Cô cảm thấy cơ thể mình không ngừng di chuyển, nhưng lại không biết mình bị đưa đến nơi nào, không biết chúng nó có mục đích gì. Thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, cô đột nhiên té ngã, trước mắt một mảnh sáng ngời, phát hiện mình đang ở bên ngoài một khu rừng nhỏ, cây cối thưa thớt yên tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi là ảo giác.

Chẳng lẽ nhóm quỷ hồn đang quay clip troll người trên đường phố, và cô là người xui xẻo bị chọn trúng?

Cô sợ hãi nhìn xung quanh, nhận ra nơi này thật yên tĩnh, yên tĩnh một cách bất thường. Cô vội vàng lấy di động gọi cho Nguyễn Chiêm, đây là việc cô muốn làm nhất sau khi biết mình bị bắt cóc, nhưng giờ mới có cơ hội thực hiện.

"Cứu tôi với, Nguyễn Chiêm."

"Cô đang ở đâu?" Anh liền có cảm giác không tốt chắc chắn đã xảy ra chuyện.

"Nghĩa địa công cộng Phúc Sơn." Một giọng nói già nua sau lưng Tiểu Hạ vang lên, khiến cô giật mình làm rơi điện thoại trên mặt đất, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ, Nguyễn Chiêm sau khi nghe rõ địa chỉ lập tức lái xe chạy tới.

"Các người.. các người là ai? Các người muốn gì ở tôi?" cô hoảng loạn hỏi.

Trước mặt Tiểu Hạ bây giờ có hai cụ già, một nam một nữ, bà lão mặc một cái áo liệm sặc sỡ, ông lão thì bận một bộ quân phục, nhìn cử chỉ có vẻ lúc họ còn sống địa vị cũng không thấp. Khuôn mặt bọn họ cứng đờ tái nhợt, tuy không có vẻ dữ tợn nhưng nửa đêm gặp quỷ sao mà không sợ cho được, mặt dù trước kia cô cũng đã từng gặp qua rồi.

Một trận gió lạnh lẽo thổi tới, đếm sơ có khoảng mười quỷ hồn trong rừng cây bay ra, chúng bay xuyên qua người cô, khiến cả người cô phát lạnh. Bỗng cô phát hiện Tiểu Trương đang nhìn cô cười gật đầu có ý chào hỏi.

"Xin cô hãy cứu cháu gái của tôi." Bà lão nói.

"Cháu gái bà? Cô ấy là ai?" Tiểu Hạ cảnh giác nhìn xung quanh, "Đằng kia có chuyện gì vậy ạ?"

"À ba nữ quỷ kia không chịu từ bỏ, hàng xóm xung quanh đang giúp chúng tôi đuổi bọn chúng."

"Hàng xóm?" Đúng rồi đây là nghĩa địa công cộng mà. Nhưng quỷ hồn có thể đồng lòng hợp lực như vậy sao? Tại sao không đưa cô vào bên trong mà để cô ngoài này làm cái gì?

Như hiểu được suy nghĩ của cô, bà lão chầm chậm giải thích: "Nơi đây cũng giống như dương gian thôi, cũng có bạn bè, hàng xóm, nếu có chuyện gì thì mọi người cũng sẽ cùng nhau giúp đỡ. Còn việc để cô ở ngoài này là do bên trong có thứ không dễ chọc vào, sợ dọa cô thôi."

"Như vậy chưa đủ đáng sợ sao? Nếu thần kinh cô yếu một chút có lẽ tối nay cô bị dọa chết không dưới ba lần.

" Ba nữ quỷ kia là sao vậy ạ? "

" Là ba cô gái bị đột tử. "Bà lão trả lời, đúng như những gì Tiểu Hạ nghĩ." Các cô ấy biết chúng tôi sẽ tìm cô nhờ cô cứu đứa cháu gái, nên muốn ngăn cản bằng bất cứ giá nào. Người chết vì đột tử khác người chết vì già, họ rất hung hãn, cho nên chúng tôi mới cứu cô đem cô đến đây. Nơi này là của chúng tôi, có rất nhiều bằng hữu có thể ngăn cản được các cô ấy.'

Thật xui xẻo, thì ra nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ việc có người muốn nhờ cô giúp đỡ, chẳng có quan hệ gì tới bản thân cô cả. Ba nữ quỷ kia cũng thật vô lý, chỉ vì muốn ngăn cản mà muốn giết cô. Nghĩ một chút, cô hốt hoảng nhận ra lai lịch của hai cụ già này.

"Người mà ông bà muốn cứu có phải là Đào Tiểu Xuân không?"

"Đúng vậy, chúng tôi là ông bà nội của nó."

"Chả trách." Tiểu Hạ đã bình tĩnh lại một chút, mặc dù vẫn còn hơi lạnh sống lưng, nhưng mà người ta nhờ mình chắc chắn sẽ không hại mình.

"Nhưng mà cô ấy đã mất tích rồi, ông bà biết cô ấy ở đâu sao?'

Bà lão bỗng trở nên bi thương nhưng không có khóc:" Tiểu Xuân.. đã chết rồi. "

" Hả? "Tiểu Hạ chấn động," Đã chết? Tại sao mà chết? Mà chết rồi thì cháu cứu cái gì? "

" Tôi muốn cô cứu hồn phách của nó từ trong tay tà linh ngoại quốc kia, để nó có thể đoàn tụ với chúng tôi. "

Cuối cùng cô ấy vẫn chết trong tay Bloody Mary.

" Cháu cứ tưởng cô ấy có cách trốn tránh trừng phạt khi không hoàn thành khế ước chứ, tại sao nhanh như vậy đã bị hại rồi? Mà sao ông bà biết được vậy? "

" Trước khi nó xảy ra chuyện đã đến viếng mộ chúng tôi, nó có kể chuyện xảy ra trước mộ, kể cả việc cô đã phát hiện được bí mật của nó, nó nói nếu cứ ở đây không bị tà linh ngoại quốc kia giết chết thì cũng bị cô đưa đến cục cảnh sát. Ngoài ra nó có nói thêm là muốn đưa một số đồ vật cho người tên Lưu Thiết, rồi mới bỏ trốn, không biết bao giờ có thể tới thăm chúng tôi lần nữa. Đáng tiếc là giữa ban ngày chúng tôi không có biện pháp ngăn cản được nó, lúc nó vừa mất tích chúng tôi liền có linh cảm rằng nó đã chết, nhưng tìm mãi không thấy được hồn phách của nó, chắc chắn tà linh ngoại quốc kia đã giam giữ nó rồi. "

" Thế là ông bà đến tìm cháu? Công nhận phương pháp nhờ vả này thật độc đáo, lỡ như hù chết cháu thì sao? Tại sao không nghĩ đến chuyện báo mộng cho cháu? "

" Chúng tôi từng thử qua, nhưng mà cô luôn ở đó, chúng tôi đâu tới gần được. Chúng tôi biết bên cạnh cô có cao nhân, nên chỉ nghĩ ra được cách này mời cô tới thôi. "

Thật sáng suốt khi ở lỳ tại nhà Nguyễn Chiêm! Tiểu Hạ thật bội phục mình có tài tiên tri đã đoán được những lúc ở bên cạnh Nguyễn Chiêm chắc chắn cô sẽ an toàn."

"Cô có thể giúp chúng tôi không? Nhạc tiểu thư." Bà lão nóng lòng hỏi.

"Ông bà có biết cô ấy từng làm chuyện gì không?" Tiểu Hạ nhíu mày, trường hợp Đào Tiểu Xuân còn sống chưa chắc cô có thể cứu được, huống chi bây giờ. Mặt khác, vì lợi ích bản thân mà cô ấy hại chết bạn cùng trường, nếu không bị pháp luật chế tài thì công lý ở đâu? Nhưng hiện tại cô ấy đã chết, người chết hết nợ, có lẽ Tiểu Hạ sẽ suy xét việc giúp cô ấy thoát khỏi sự khống chế của Bloody Mary, bởi vì cô cảm động trước tình thương của ông bà dành cho con cháu. Nếu Tiểu Hạ có chuyện gì có lẽ bà của cô cũng sẽ rất sốt ruột tìm mọi cách cứu cô.

Ông bà luôn dành tình thương to lớn vô điều kiện cho con cháu.

Bà lão hơi xấu hổ:"Tôi biết nó đã làm nhiều chuyện xấu. Nhưng nó cũng là do chúng tôi nuôi lớn, con dại cái mang, nó bị như vậy cũng là lỗi của chúng tôi. Nó từ nhỏ đã cứng đầu háo thắng, cái gì cũng muốn mình là nhất là trung tâm sự chú ý. Nhưng vào đại học, dù nó có tốt như thế nào cũng không thể trở thành tiêu điểm, nhân vật nổi tiếng, nên tính hiếu thắng đã khiến nó bất chấp tất cả gây nên họa như bây giờ.'

Chúa ơi! Nguyễn Chiêm nói thật đúng, tất cả đều bắt nguồn từ những lý do đơn giản nhất. Qua lời kể của bà lão này Tiểu Hạ đã hiểu rõ được nguyên nhân vấn đề. Từ trước đến nay Đào Tiểu Xuân luôn cho rằng mình thông minh xinh đẹp nhất, nhưng lại so với ba cô gái bị nạn vừa rồi vẫn còn kém hơn, nhất là kém xa Trương Tuyết, cô ấy còn yêu thầm Lưu Thiết, người luôn tỏ vẻ khinh thường mình. Cô ấy cố tình náo loạn gây sự chú ý nhưng hắn vẫn lạnh nhạt với cô, trước sau đều không vượt qua được ranh giới bạn cùng trường. Những điều này khiến cô ấy uất hận bất bình lâu dần tâm lý trở nên vặn vẹo, muốn tìm ra phương pháp giết chết mấy cô nữ sinh hơn mình, lấy được thứ mình muốn mà không gặp phiền phức.

Trong lúc đang lướt web vô tình phát hiện cách triệu hồi Bloody Mary, chỉ với câu dẫn bạn có dám chơi với bạn cùng lớp hay không? Mà đã khiến Đào Tiểu Xuân tin tưởng tuyệt đối, và có ý nghĩ mượn thế lực bóng tối trợ giúp, sau đó liền tra thông tin, tin tức của Bloody và nghiên cứu cẩn thận sau đó vạch ra kế hoạch để tiến hành.

Có lẽ sự hận thù quá sâu đã khiến cô ấy hết sức tập trung khác với các nữ sinh khác chỉ coi như một trò chơi kinh dị, do đó mặc dù Bloody Mary rất khó thỉnh tới nhưng cô ấy vẫn có thể triệu hồi được đúng thời điểm trận đấu bóng rổ xảy ra. Phải có chấp niệm lớn như thế nào mà làm cô ấy có thể chiến thắng được sợ hãi, có thể thỉnh ra được tà linh, bình tĩnh cùng nó ký kết khế ước.

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.