Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 24

Phiên bản Dịch · 1218 chữ

Một buổi sáng cô nói tôi hãy dọn đồ, ta sẽ rời Thụy Sĩ đi Provence, Pháp. Như mọi lần, tôi lẳng lặng làm theo lời cô, không thắc mắc. Một năm yên bình của Thụy Sĩ trôi qua, tôi đã 20 và chúng tôi vẫn tránh không nói về mối quan hệ của mình. Không hiểu sao lần đó tôi cảm thấy chuyến đi Pháp này sẽ có gì rất đặc biệt khi mà lên máy bay, chỉ có tôi và cô đi. Ivan, Kevin và những đàn em khác của cô tôi không thấy, ngay cả lúc chúng tôi rời khỏi tòa nhà cũng không có ai ra tiễn. Tôi hỏi mọi người đã đi đâu hết thì Selene không trả lời ngoài một cái siết tay.

Đúng là chuyến đi Provence ấy rất đặc biệt.

Selene thuê một căn biệt thự nhỏ ở bên bờ biển Địa Trung Hải và chỉ có hai chúng tôi ở. Tôi đã rất ngạc nhiên và hỏi cô không sợ bị giết sao khi chung quanh không có lấy một vệ sĩ. “Chúng ta chắc chắn sẽ không bị giết. Có 2 tháng thôi.” cô nói. Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn tin cô, Selene hiếm khi tính toán sai chuyện gì, bao gồm cả tôi.

Như đã nói chuyến đi Pháp này rất đặc biệt. Tôi không còn bị giới hạn chỉ được phép đi quanh khu biệt thự mà có thể đi bất cứ chỗ nào tôi muốn mà không cần cô đi cùng nhưng phải về trước buổi tối vì đường phố Pháp ban đêm không an toàn. “Không sợ em trốn sao?-Tôi hỏi, hơi ngạc nhiên vì sự nới lỏng này. “Thử trốn đi rồi em sẽ hối hận.”-Selene vừa hí hoáy viết cái gì đó vừa đáp.

Suốt 2 tháng ở Provence ấy tôi đã không nhân nhiều cơ hội tuyệt vời để trốn hay báo cảnh sát. Tôi vẫn cứ ngoan ngoãn ở bên cô như trước kia bởi có một dự cảm là có thể sẽ không còn dịp thế này cho chúng tôi và có lẽ cũng bởi sự kì lạ của Selene nữa. Hàng xóm hơi tò mò về chúng tôi, hai cô gái ngoại quốc bí ẩn thuê một cái biệt thự ở trong thời gian ngắn và hầu như không giao du với ai. Selene bảo tôi bất quá có thể trả lời vài câu cho họ vừa lòng nhưng hãy từ chối khi họ bắt đầu hỏi chi tiết hơn.

Dẫu sao thì chúng tôi đã có một thời gian tuyệt vời cùng nhau. Selene đã đưa tôi đi thăm thú hết tỉnh Provence, thưởng thức các đặc sản nơi này và cả những thú vui... Nói tóm gọn tôi đã là khách du lịch đúng nghĩa chứ không phải là những kẻ qua đường dửng dưng như 4 năm qua. Về sau có nhiều lúc nhắm mắt lại tôi vẫn có thể mường tượng rõ ràng từng viên gạch lát lề đường, từng gốc cây bên hè phố, mùi oải hương thoang thoảng đâu đây trongcái nắng dịu nhẹ...Provence vẫn hiện ra một cách rõ ràng và sống động gần như một nỗi ám ảnh đẹp nao lòng làm con tim nặng trĩu. Mở mắt ra tất cả lại biến mất, cảnh đẹp chẳng còn, mùi hương đã mất, chỉ còn trái tim nặng nề đập nhanh trong lồng ngực và nước mắt ướt hàng mi.

Có một đêm tôi nghe tiếng đàn guitar phát ra từ phòng của chúng tôi và lấy làm ngạc nhiên vì Selene biết chơi loại nhạc cụ này.

_Guitar mới mua?-Tôi hỏi khi ngồi lên giường với cô, nhìn guitar cô ôm trong lòng.

_Yep, do re mi pha son la si.-Nhịp theo từng nốt cô hát là một tiếng đàn cũng ở nốt đó.

_Chị hát được bài gì?

Selene mỉm cười, cô trả lời bằng cách gảy đàn theo một giai điệu rất quen thuộc nhưng tôi vẫn không thể nhớ nổi cho đến khi cô bắt đầu hát, hơi khàn nhưng vẫn có nét cuốn hút riêng. Bài hát đó rất nổi tiếng, hầu như ai cũng từng nghe qua. Khi hát tới đoạn:

“Maybe there's a God above

And all I ever learned from love

was how to shoot at someone who outdrew you

Its not a cry you can hear at night

Its not somebody who's seen the light

Its a cold and its a broken hallelujah”

tôi nhận thấy Selene nhìn mình với một nỗi đau đớn vụt qua. Đó cũng là phần lời bài hát tôi nhớ nhất:

“And all I ever learned from love

was how to shoot at someone who outdrew you”

(Những gì ta học được ở tình yêu

Là hãy làm tổn thương người..

...trước khi người làm thương tổn ta”)

_Tôi chỉ biết đánh mỗi bài này.-Selene nói khi kết thúc bài hát.

_Ai đã dạy chị chơi guitar?-Tôi hỏi khi đưa tay nghịch gảy thử vài dây đàn, chúng kêu tính tang nghe rất vui tai

_Mối tình đầu của tôi...

_Đó cũng là gã dạy chị chơi cờ vua à?-Tôi hơi ngạc nhiên.

Cô gật đầu:

_Ivan nói đúng không? Tôi có nghe anh ta nói em chơi cờ tệ hơn tôi.

_Anh ta là cao thủ thì có.-Tôi nhăn mũi đáp, tự hỏi không biết liệu Ivan có phải là kiện tướng cờ vua trá hình?- Mà anh ta là ai? Mối tình đầu của chị ấy?

Selene im lặng một lúc, có lẽ đang suy nghĩ xem có nên nói hay không nhưng cuối cùng thì cô vẫn quyết định không nói.

_Không nói cũng được.-Tôi nói.-Anh ta cũng là “lần đầu tiên” của chị luôn đúng không? -Tôi ngẩng đầu bắt gặp nụ cười mỉm đầy ý vị của cô, tức là tôi đã nói đúng.-Sao hai người chia tay?-Tôi tò mò, đêm còn dài.

Hít một hơi sâu, Selene trả lời không chút ngập ngừng:

_Anh ta đã có vợ.

_Thế thì khốn thật!

_Ừm, anh ta là một thằng khốn nạn còn tôi là một con ngu khi biết vậy vẫn cứ lao đầu vào.

_Cũng đúng.- “Kể cũng ngu thật!”-tôi thầm nghĩ.

_Nhưng yêu mà, biết làm sao được. Chỉ khi bị anh ta đá đi như một thứ đồ chơi thì tôi mới tỉnh ra.-Selene cười buồn. -Cuối cùng sau này tôi đã trả thù anh ta nhưng kết quả...-Cô lắc đầu.-...nó còn tệ hơn. Anh ta đau khổ, tôi cũng không vui vẻ gì hơn.

_Sao thế? Hối hận vì đã trả thù à?-Tôi đùa.

_Tôi chẳng bao giờ hối hận, chuyện trả thù lại càng không. Chỉ là nó đã dẫn đến một chuyện không ngờ, hoàn toàn ngoài ý muốn của tôi.-Vừa nói Selene vừa tiến sát lại gần tôi.

_Đó là gì?-Tôi cảnh giác khi một bàn tay cô đặt lên đùi tôi và đang dần vuốt ngược lên. Gương mặt cô kề sát gương mặt tôi, miệng phả một làn hơi nhẹ. Cả người tôi run lên, nhịp thở rối loạn. Tôi rất dễ bị cô kích thích.

_Chuyện đó cũng lâu rồi, giờ không quan trọng nữa...-Một nụ hôn say đắm khởi đầu ột đêm nóng bỏng.

p/s: chuẩn bị cho drama nào!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc Người Tình Mafia của thanhmai794
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.