Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09-P1

Phiên bản Dịch · 4882 chữ

Grace cứ nằm im hàng tiếng đồng hồ lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng, thanh thản của Julian ngay sau lưng. Một chân anh kẹp giữa hai chân cô, một tay anh choàng qua eo cô.

Cảm giác cơ thể anh quanh mình khiến cô hồi hộp.

Và mùi hương của anh…

Chưa từng có ai khiến cô có cảm giác thế này Thật thèm muốn và thật an tâm.

Và cô băn khoăn không hiểu vì sao điều đó lại có thể xảy ra khi họ mới chỉ vừa biết nhau. Julian đã chạm đến một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cô trên cả những ham muốn về thể xác.

Anh thật mạnh mẽ và uy nghi. Và hài hước nữa. Anh đã khiến cô bật cười và bóp nát trái tim cô.

Cô rút tay ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên bàn tay đang để trước mặt, ngay dưới cằm cô. Anh có một đôi bàn tay thật đẹp. Những ngón tay thon dài. Ngay cả trong giấc ngủ, sự mạnh mẽ của chúng cũng không thể chối cãi vào đâu được.

Không gì là không phi thường cả.

Cô lấy ngón cái sờ lên chiếc nhẫn tướng quân của anh và tự hỏi không biết hồi đó trông Julian thế nào. Trừ phi lời nguyền làm thay đổi tuổi thực của anh, trông anh không già lắm. Chắc chắn chỉ hơn ba mươi tuổi là cùng.

Sao anh có thể chỉ hby cả một đạo quân ở độ tuổi trẻ như vậy? Nhưng mà Alexander Đại Đế cũng chỉ vừa đủ tuổi cạo râu đã bắt đầu các chiến dịch của mình đấy thôi.

Chắc hẳn Julian phải rất xuất sắc trong chiến trận. Cô nhắm mắt lại cố gắng mường tượng cảnh anh ngồi trên lưng ngựa xông lên chiến đấu với kẻ thù. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh sinh động của anh mặc áo giáp, tay vung kiếm khi đánh giáp lá cà với quân La Mã.

“Iason?”

Đầu cô căng lên khi nghe thấy anh nói thầm trong mơ.

Cô nhổm dậy nhìn anh gọi: “Julian?”

Anh trở nên căng thẳng và bắt đầu nói bằng một thứ ngôn ngữ pha tạp lộn xộn giữa tiếng Anh và tiếng Hy Lạp. “Đừng, Okhee! Okhee! Không!”

Anh ngồi bật dậy. Cô không biết lúc đó anh đã thức hay vẫn đang ngủ.

Theo bản năng, cô chạm vào tay anh.

Anh tóm lấy tay cô và lôi người cô qua người anh, kèm theo một lời nguyền rủa. Rồi anh ném cô xuống nệm. Khi kéo cô xuống, đôi mắt anh trông hoang dại, môi cong lên.

“Đồ chết tiệt!” – Anh gầm gừ.

“Julian.” – Cô kêu lên khi anh tóm tay cô chặt hơn và cố thoát khỏi tay anh. “Là em đây, Grace đây!”

“Grace?” – Anh nhắc lại, lông mày anh nhíu lại cố gắng tập trung vào khuôn mặt cô.

Anh chớp chớp mắt và buông tay khỏi người cô. Anh đưa tay lên nhìn chằm chằm như thể chúng là những vật thể lạ mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Anh nhìn cô hỏi: “Anh có làm em đau không?”

“Không, em không sao. Anh ổn chứ?”

Anh không nhúc nhích.

“Julian?” – Cô đưa tay về phía anh.

Anh rụt lại như thể cô là một thứ chất độc. “Anh ổn. Chỉ là một giấc mơ tồi tệ thôi.”

“Một giấc mơ tồi tệ hay một ký ức tồi tệ?”

“Là một ký ức tồi tệ luôn luôn ám ảnh trong những giấc mơ của anh.” – Anh thì thầm, giọng chứa chất đau khổ. Anh tụt khỏi giường. “Có lẽ anh nên ngủ ở một chỗ nào khác.”

Grace nắm lấy tay anh trước khi anh bỏ đi, và kéo anh lại phía giường. “Đó có phải là điều mà anh luôn luôn làm trong quá khứ không?”

Anh gật đầu.

“Anh đã bao giờ kể cho ai nghe về giấc mơ đó chưa?”

Julian nhìn cô đầy ngạc nhiên. Cô coi anh là gì vậy? Là một đứa trẻ ấy khóc cần có mẹ à?

Anh luôn luôn giấu những nỗi đau tận sâu trong lòng. Như trước đây người ta đã từng dạy anh phải như vậy. Chỉ khi anh ngủ, những ký ức đó mới có thể lén qua được sự tự vệ của anh. Chỉ khi ngủ anh mới trở nên yếu đuối.

Ở trong cuốn sách, anh chẳng thể làm đau ai khi gặp ác mộng. Nhưng một khi được ra khỏi nhà tù đó, anh thừa thông minh để không ngủ cạnh ai đó mà anh có thể vô tình túm lấy khi đang quằn quại trong giấc mơ.

Suýt nữa thì anh đã vô tình giết chết cô.

Ý nghĩ đó khiến anh khiếp sợ.

“Không.” – Anh thì thầm. “Anh chưa từng kể cho bất kỳ ai cả.”

“Vậy thì kể cho em đi.”

“Không được.” – Anh nói giọng kiên quyết. “Anh không muốn gợi lại chuyện đó.”

“Nếu mỗi lần anh ngủ, anh lại nhớ về nó thì có khác gì đâu? Cho em biết đi Julian. Để xem em có giúp gì được không.”

Liệu anh có dám tin là cô có thể giúp được không?

Mi biết rõ mà.

Vậy nhưng…

Anh muốn xua đuổi sự ma quái này đi. Anh muốn có được một giấc ngủ yên không bị dày vò.

“Kể cho em đi.” – Cô nài nỉ.

Grace cảm nhận được sự do dự của anh khi anh quay lại giường với cô. Anh vẫn ngồi bên mép giường, hai tay ôm lấy đầu. “Trước đây em có hỏi anh vì sao anh lại bị nguyền rủa. Anh bị nguyền rủa bởi vì anh đã phản bội người anh em duy nhất mà anh từng biết. Gia đình dby nhất mà anh từng có.”

Nỗi đau của anh lay động đến tận tâm can cô. Cô mong muốn một cách tuyệt vọng được đưa tay vbốt dọc sống lưng anh để phần nào an ủi anh, nhưng lại không dám đụng vào người anh sợ rằng điều đó sẽ khiến anh rụt lại. “Anh đã làm gì?”

Anh đưa tay lên đầu rồi túm chặt một nắm tóc. Hàm anh bây giờ cứng hơn cả thép, mắt anh nhìn trân trân vào tấm thảm. “Anh đã để cho lòng đố kỵ đầu độc mình.”

“Như thế nào?”

Anh im lặng mấy phút rồi nói tiếp. “Anh gặp Iason không lâu sau khi bà mẹ kế gửi anh vào trường thiếu sinh quân.”

Cô láng máng nhớ rằng Selena đã kể với cô về các trường thiếu sinh quân của người Sparta , ở đó các cậu bé bị buộc phải sống xa cha mẹ và gia đình. Cô đã luôn nghĩ rằng đó là một loại trường như trường nội trú. “Hồi đó anh bao nhiêu tuổi?”

“Bảy tuổi.”

Không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu bị bắt phải xa cha mẹ ở lứa tuổi đó, Grace trợn tròn mắt lên.

“Điều đó không có gì lạ cả.” – Anh nói mà không hề nhìn cô. “Anh khá lớn so với tuổi. Với lại cuộc sống tại trường thiếu sinh quân chắc chắn còn dễ chịu hơn là sống với bà mẹ kế anh nhiều.”

Cô thấy rõ ác cảm trong giọng nói của anh và tự hỏi không biết người phụ nữ kia như thế nào. “Và Iason sống trong trường thiếu sinh quân cùng với anh?”

“Đúng vậy.” - Giọng anh nhỏ lại. “Mỗi trường thiếu sinh quân được chia thành các nhóm nhỏ trong đó bọn anh chọn một cậu bé làm trưởng nhóm. Iason là trưởng nhóm bọn anh.”

“Những nhóm nhỏ đó làm gì?”

“Bọn anh họat động như một đơn vị quân đội. Bọn anh học hành, chia nhau trực nhật, nhưng trên hết là liên kết với nhau để tồn tại.”

Cô giật mình trước từ ngữ khác nghiệt đó. “Tồn tại trước cái gì?”

“Tồn tại trong cuộc sống của người Sparta .” – Anh nói giọng đầy chua chát. “Anh không biết em có biết về cuộc sống của những người như cha anh không, nhưng họ có cuộc sống xa hoa của những người Hy Lạp còn lại.”

“Những người Sparta chỉ muốn một điều từ con trai họ. Họ muốn con trai họ lớn lên trở thành lực lượng chiến đấu mạnh nhất của thế giới cổ đại. Để chuẩn bị cho tương lại của bọn anh, họ dạy bọn anh cách tồn tại chỉ với những nhu cầu tối thiểu nhất. Bọn anh được cấp một cái áo chẽn duy nhất để mặc trong cả năm và nếu chẳng may nó bị rách hỏng hay bị mất hay bọn anh lớn quá không mặc vừa thì bọn anh sẽ phải cởi trần. Bọn anh chỉ được phép nằm giường với điều kiện tự làm lấy được một chiếc giường. Và một khi đã đến tuổi dậy thì, bọn anh sẽ không được phép đi giày nữa.”

Anh cười cay đắng. “Anh vẫn còn nhớ bàn chân mình đau đớn thế nào mỗi khi mùa đông về. Không được phép đắp chăn hay đốt lửa giữ ấm, nên vào ban đêm bọn anh phải quấn giẻ anh chân để khỏi bị chết rét. Và rồi, vào mỗi buổi sáng, bọn anh lại phải khiêng đi xác của những cậu bé bị chết rét trong khi ngủ.”

Thế giới mà anh mô tả khiến Grace co rúm người lại. Cô cố gắng tưởng tượng cbộc sống trong thế giới đó như thế nào. Tệ hơn, cô nhớ lại cảnh cô đòi mẹ mua ột đôi giầy giá 80 đô la mà mẹ bảo là quá người lớn so với tuổi của cô, trong khi ở tuổi đó, Julian đang phải đi nhặt nhạnh từng miếng giẻ rách. Sự bất công của nó khiến cô đau xót. “Các anh chỉ là những đứa trẻ thôi mà.”

“Anh chưa bao giờ là một đứa trẻ cả.” – Anh nói giọng bình thản. “Nhưng tệ hơn cả là bọn anh không được cung cấp đủ lương thực để ăn, nên bọn anh buộc phải ăn cắp hoặc chết đói.”

“Thế các bậc cha mẹ cho phép những chuyện như vậy xảy ra à?”

Anh đưa mắt qua vai nhìn cô đầy chua chát. “Họ coi đó là nghĩa vụ công dân của mình. Và bởi vì bố anh là một stratgoi của người Sparta nên phần lớn bọn trẻ và các giáo viên đều tránh xa mỗi khi nhìn thấy anh và anh còn được chia ít thức ăn hơn cả những đứa trẻ khác.”

“Bố anh là gì cơ?” – Cô hỏi lại vì không hiểu thuật ngữ Hy Lạp mà anh vừa sử dụng.

“Là đại tướng quân.” – Anh hít một hơi sâu và nói tiếp. “Do vị trí của ông ấy và vì sự tàn bạo nổi tiếng của ông ấy, anh bị cả nhóm ghẻ lạnh. Trong khi bọn chúng tập hợp nhau lại để ăn cắp thì anh bị bỏ lại trơ trọi một mình tự tìm cách tồn tại. Thế rồi một ngày, Iason bị bắt vì tội ăn cắp bánh mỳ. Khi bọn anh trở về doanh trại, bọn họ chuẩn bị phạt cậu ta vì tội đó thì anh bước lên tự nhận tội về mình.”

“Vì sao?”

Anh nhún vai như thể đó là một chuyện nhỏ. “Cậu ta đã quá yếu sau trận đòn ban sáng nên anh nghĩ rằng cậu ta không thể sống sót sau trận đòn này.”

“Tại sao sáng hôm đó anh ta lại bị ăn đòn?”

“Đó là cách bọn anh bắt đầu một ngày mới. Ngay khi bị lôi ra khỏi giường, bọn anh đã bị đánh đập thậm tệ.”

Grace kinh ngạc. “Vậy thì vì sao anh lại đứng ra nhận đòn thay cho anh ta trong khi bản thân anh cũng bị đau?”

“Là con trai do một nữ thần sinh ra, nên anh có thể chịu đòn khá tốt.”

Grace nhắm mắt lại khi anh nhắc lại lời nói của Selena lúc trưa. Lần này cô không thể cưỡng lại việc đưa tay về phía anh. Cô đặt một bên tay lên bắp tay anh.

Anh không rụt tay lại.

Thay vào đó, anh đặt tay lên bàn tay cô và khẽ bóp nhẹ. “Từ hôm đó, Iason gọi anh là anh trai và yêu cầu những đứa trẻ khác phải chấp nhận anh. Mặc dù cả cha và mẹ anh đều có con riêng, nhưng trước đó anh chưa bao giờ có một người anh em.”

Cô mỉm cười. “Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?”

Cơ bắp của anh co lại dưới bàn tay cô. “Bọn anh quyết định phối hợp với nhau để có được cái bọn anh cần. Cậu ta sẽ đánh lạc hướng còn anh sẽ ăn trộm như thế để nếu có bị bắt thì anh sẽ là người chịb đòn.”

Cô định hỏi Vì sao? , nhưng sau đó dừng lại. Trong tim cô, cô đã biết câu trả lời. Đó là do Julian muốn bảo vệ người em của mình.

“Thời gian trôi đi,” – anh nói tiếp – “anh bắt đầu nhận ra rằng cha cậu ấy lén theo dõi cậu ấy trong làng. Tình yêu và lòng tự hào trên gương mặt người cha thật không thể nào diễn tả nổi. Mẹ cậu ấy cũng vậy. Đáng lẽ bọn anh phải tự tìm kiếm, nhặt nhạnh đồ ăn, nhưng ngày nào cậu ấy cũng tìm thấy thứ gì đó do cha mẹ để lại. Bánh mỳ mới, đùi cườu nướng hay một bình sữa tươi. Đôi khi có cả tiền nữa.”

“Thật ngọt ngào.”

“Đúng vậy, nhưng mỗi lần anh thấy họ làm vậy với cậu ta, tim anh lại như bị ai cứa vào. Anh muốn cha mẹ mình cũng dành ình những tình cảm như vậy. Anh sẵn sàng chết để được cha, dù chỉ một lần thôi, nhìn anh với ánh mắt mà trong đó không ẩn chứa sự khinh miệt. Hay để được mẹ đủ quan tâm để đến thăm để đến thăm anh, dù chỉ một lần cũng được. Sự gần gũi nhất mà anh có được đối với bà ấy là những lần đến thăm đền thờ bà ấy ở Thymaria. Anh thường ngồi hàng giờ nhìn trân trân vào bức tường của bà ấy và tự hỏi không biết ở ngoài trông bà ấy thực sự thế nào. Và tự hỏi không biết liệu bà ấy có bao giờ nghĩ đến mình, dù chỉ là một ý nghĩ thoảng qua không.”

Grace ngồi dậy, ngả người vào lưng anh, rồi ôm quanh eo anh. Cô tì cằm lên vai anh. “Hồi còn nhỏ anh không bao giờ được gặp mẹ à?”

Anh vòng tay quanh tay cô, rồi ngả đầu lên vai cô. Cô mỉm cười trước cử chỉ đó. Mặc dù anh đang căng thẳng và ức chế, nhưng anh vẫn tin tưởng chia sẻ với cô những điều mà cô biết là anh chưa từng chia sẻ với ai.

Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng gần gũi với anh.

“Cho đến tận bây giờ anh cũng chưa hề gặp bà ấy.” – Anh lặng lẽ nói. “Bà ấy cử người khác đến gặp anh, nhưng bản thân bà ấy thì chưa từng bao giờ đến cả. Mặc cho anh cầu khẩn đến thế nào, bà ấy cũng không chịu đến gặp anh. Sau một thời gian, anh thôi không cầu xin nữa. Và cuối cùng thì anh cũng thôi luôn không đến đền thờ của bà ấy nữa.”

Grace dịu dàng hôn lên vai anh. Làm sao mẹ anh ấy lại có thể bỏ mặc anh ấy như vậy? 3àm sao lại có thể có người mẹ từ chối không đáp lại lời cầu khẩn của đứa con xin được bà đến thăm?

Cô nghĩ về cha mẹ mình. Nghĩ về tình yêu và sự âu yếm mà họ dành cho cô. Và lần đầu tiên, cô nhận thấy rằng những cảm xúc của cô về cái chết của họ là sai. Trong những năm qua, cô đã tự bảo với bản thân thà rằng cô không được biết đến tình yêu của cha mẹ dành ình còn hơn là biết đến để rồi lại bị tước đọat một cách độc ác như vậy.

Nhưng không phải vậy. Mặc dù những kỷ niệm về cha mẹ và thời thơ ấu là những kỷ niệm ngọt ngào xen lẫn đau xót, nhưng chúng vẫn an ủi cô.

Julian còn chưa từng được biết đến hơi ấm của một vòng tay yêu thương. Chưa từng biết đến cảm giác an tâm vì biết rằng dù cho anh làm bất cứ điềb gì, cha mẹ cũng luôn ở bên anh.

Cô không thể tưởng tượng nổi thời thơ ấu như của Julian.

“Nhưng anh còn có Iason.” – Cô thì thầm, trong lòng tự hỏi không biết như thế đã đủ với anh chưa.

“Đúng. Sau khi cha anh mất, hồi đó anh 14 tuổi, Iason thậm chí còn đưa anh về nhà cùng cậu ta trong mỗi dịp nghỉ phép. Và trong một lần về thăm nhà cậb ta, lần đầu tiên anh gặp Penelope.”

Grace cảm thấy một chút ghen tuông trong giọng nói của anh khi nhắc đến tên người vợ.

“Cô ấy quá đẹp” – Julian thì thầm – “và đã hứa hôn với Iason.”

Cô lặng người đi trước câu nói của anh.

Ôi, như vậy thì không hay rồi.

“Thậm chí còn tệ hơn,” – anh nói tiếp lắc nhẹ cánh tay cô – “cô ấy yêu cậu ta. Mỗi lần bọn anh về thăm, cô ấy đều chờ sẵn ở đó để lao vào vòng tay cậu ta, hôn cậu ta. Nói với cậu ta rằng cậu ta có ý nghĩa với cô ấy thế nào. Khi bọn anh đi, cô ấy khẩn khoản van xin cậu ấy hãy cẩn thận. Rồi đến lượt cô ấy bắt đầu để các thứ cho cậu ta nhặt.”

Julian ngừng lời khi nhớ lại vẻ mặt Iason khi cậu ta quay trở về doanh trại với quà của Penelope trên tay.

Rồi Iason sẽ nói khi khoe đồ mà cô ấy mang cho cậu ta. “Một ngày kia anh có thể lấy vợ, nhưng anh sẽ không bao giờ tìm được một người vợ như cô ấy sưởi ấm giường ình đâu, Jblian ạ.”

Mặc dù Iason không nói ra, nhưng Julian biết quá rõ lý do vì sao. Không một ông bố danh giá nào lại đồng ý gả con gái ột đứa con rơi không thừa tự, một kẻ không được một gia đình nào chấp nhận cả.

Mỗi lần Iason nói những lời này, chúng lại cắt da cắt thịt anh ra từng mảnh. Có những lần anh ngờ rằng Iason nói ra những lời này vì ghen tuông, ghen với cách mà Penelope nhìn anh chăm chú mỗi khi cô ấy nghĩ rằng Iason không để ý. Iason có thể có được trái tim của cô, nhưng cũng như những người phụ nữ khác, Penelope vẫn nhìn Julian không chớp mắt mỗi khi anh tới gần.

Đó chính là lý do khiến Iason không mời anh về thăm nhà cùng cậu ta nữa. Và điều này đã khiến trái tim anh tan nát vì bị cấm không được lại gần ngôi nhà an toàn duy nhất mà anh từng được biết tới.

“Lẽ ra anh nên để họ cưới nhau.” – Julian nói khi lấy tay ôm lấy đầu Grace và vùi mặt vào cổ cô để hít thở mùi thơm dịu dàng của cô. “Ngay từ hồi đó anh đã biết mình nên làm vậy. Nhưng anh không thể chịu đựng được chuyện đó. Năm này qua năm khác anh nhìn thấy cô ấy yêu cậu ta. Anh chứng kiến gia đình cậu ấy mê mẩn cậu ấy, trong khi anh chẳng có đến một ngôi nhà để đi về.”

“Vì sao ?” – cô hỏi. “Anh nói rằng anh cũng có anh em cơ mà, chẳng lẽ họ không cho anh ở cùng à?”

Anh lắc đầu. “Các con trai của cha anh căm ghét anh đến tận xương tủy. Mẹ bọn chúng có thể cho anh vào, nhưng anh không mbốn phải trả cái giá mà bà ta yêu cầu. Hồi đó anh chẳng có gì nhiều, nhưng anh còn có lòng tự trọng.”

“Bây giờ anh cũng vẫn rất tự trọng đấy chứ.” – Cô thì thầm, xiết chặt tay quanh bụng anh. “Em đã chứng kiến nó rồi.”

Anh buông tay khỏi cô, nhìn đi chỗ khác khi cô nói những lời vừa rồi, hàm anh như cứng hơn.

“Điều gì đã xảy ra với Iason?” – Cô hỏi, cố gắng để anh nói trong khi anh vẫn còn muốn tâm sự. “Anh ta chết trận à?”

Anh cười cay đắng. “Không. Khi bọn anh đủ tuổi để gia nhập quân đội, anh đã giữ để cậu ta được an toàn trên chiến trường. Anh đã hứa với Penelope và gia đình cậu ta rằng anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu ta.”

Grace cảm thấy tim anh đang đập thình thịch cạnh tay mình.

“Năm tháng qua đi, tên anh được người ta thì thầm trong nỗi khiếp sợ. Huyền thoại về anh và những chiến thắng của anh được nhắc đi nhắc lại. Vậy mà khi anh về đến Thymaria thì anh phải ngủ trên đường phố hay trên giường của bất cứ người phụ nữ nào sẵn lòng mở cửa cho anh trong đêm, cho qua ngày chờ quay trở lại mặt trận.”

Nước mắt dâng đầy trong mắt cô trước nỗi đau trong giọng nói của anh. Sao người ta có thể đối xử với anh như vậy?

“Điều gì xảy ra đã thay đổi chuyện đó?” – Cô hỏi.

Anh thở dài. “Một đêm, trong lúc tìm chỗ để ngủ, anh va phải một đôi tình nhân đang ôm nhau. Anh vội vàng xin lỗi, nhưng khi anh bỏ đi thì anh tình cờ nghe thấy câu chuyện Iason nói với Penelope.”

Toàn bộ cơ thể anh lên gân cứng lại trong tay cô, trong khi đó tim anh đập mỗi lúc một nhanh hơn.

“Anh ta đã nói gì?” – Grace vội vàng hỏi.

Tia sáng trong mắt anh tắt dần. “Penelope hỏi cậu ta vì sao anh không đến chơi nhà cậu ta nữa. Iason cười ha hả và nói: “Không một ai muốn ở gần Julian. Anh ta là con trai của Aphrodite, Nữ thần Tình yêu, vậy mà ngay cả bà ấy còn không chịu đến gần anh ta nữa là.”

Grace dường như không thể thở nổi khi nghe anh nhắc lại những lời nói độc ác kia và cô có thể tưởng tưọng được cảm giác của anh khi anh nghe chúng.

Julian thở dài mệt mỏi. “Anh đã bảo vệ cậu ta không biết bao nhiêu lần. Đã chịu đựng những vết thương trên chiến trường để bảo vệ cậu ta, thậm chí cả một vết đâm vào mạng sườn, vậy mà cậu ta nhạo báng anh với cô ấy. Anh không thể chịu đựng được sự bất công đó. Anh đã nghĩ rằng bọn anh là anh em. Và anh đoán là cuối cùng bọn anh là anh em thật bởi vì cách cậb ta đối xử với anh giống hệt như những người còn lại trong gia đình đã đối xử với anh. Anh chẳng là gì ngoài một đứa con hoang, con ghẻ. Cô độc và vô thừa nhận. Anh không thể hiểu được vì sao cậu ta lại có quá nhiều người yêu thương cậu ta trong khi anh chỉ cần có một người.

“Tức giận và cảm thấy bị xúc phạm trước những lời nói của cậu ta, anh đã làm một việc mà trước đó anh chưa bao giờ làm. Anh nhờ tới Eros.”

Grace có thể dễ dàng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. “Anh ấy khiến cho Penelope yêu anh.”

Anh gật đầu. “Anh ấy bắn một mũi tên bằng chì vào Iason để giết chết tình yêu của cậu ta đói với Penelope, rồi bắn mũi tên vàng vào Penelope để khiến cô ấy yêu anh. Anh cứ nghĩ mọi chuyện đến đó là xong…”

Cô lắc nhẹ người anh, chờ anh tìm lời.

“Anh phải mất hai năm mới thuyết phục được cha cô ấy đồng ý cho cô ấy được cưới một đứa con hoang không có tài sản thừa kế. Nhưng khi đó, danh tiếng của anh đã khá lớn và anh đã được thăng chức. Cuối cùng thì anh cũng tích lũy đủ tài sản để đem lại cho cô ấy một cuộc sống vương giả. Và anh đã không tiếc gì với cô ấy cả. Bọn anh có vườn tược, nô lệ và tất cả mọi thứ mà cô ấy muốn. Anh đã đem lại cho cô ấy tự do và sự tôn trọng mà không một người phụ nữ nào thời đó có được.”

“Như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Anh lắc đầu. “Vẫn còn thiếu thứ gì đó và anh biết cô ấy không được đúng mực cho lắm. Ngay từ trước khi có sự can thiệp của Eros, cô ấy vẫn luôn là một phụ nữ quá mẫn cảm. Cô ấy bám riết lấy Iason theo cái cách vẫn bị cấm kỵ đối với những phụ nữ Sparta và có một lần khi cậu ấy bị thương, cô ấy đã cạo trọc đầu vì đau buồn.

“Rồi sau khi bị trúng mũi tên của Eros, cô ấy đã phải trải qua những giai đoạn dài quá trầm cảm hoặc quá giận dữ. Anh đã làm tất cả những gì có thể vì cô ấy và đã cố gắng hết sức để cô ấy cảm thấy hạnh phúc.”

Grace vừa nghe vừa vuốt mái tóc anh ra sau.

“Cô ấy nói với anh rằng cô ấy yêu anh, nhưng anh biết cô ấy không quan tâm đến anh như cách cô ấy từng quan tâm đến Iason. Cô ấy tự nguyện trao thân cho anh, nhưng sự đụng chạm của cô ấy không có đam mê thực sự. Anh đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên anh hôn cô ấy.”

“Anh cố thuyết phục bản thân rằng chuyện đó không quan trọng. Thời đại này rất hiếm người có được tình yêu trong hôn nhân. Bên cạnh đó, anh sống xa nhà hàng tháng, thậm chí hàng năm trời để cầm quân đi chinh chiến. Nhưng cuối cùng, anh đoán là anh thừa hưởng quá nhiều từ mẹ, bởi vì anh luôn muốn có nhiều hơn nữa.”

Grace cảm thấy đau đớn thay cho anh.

“Và đến một ngày, Eros cũng phản bội lại anh.”

“Phản bội lại anh như thế nào?” – Cô lo lắng hỏi và biết rằng đó chính là căn nguyên của lời nguyền.

“Sau đêm anh giết chết Livius, một đại tướng quân La Mã, anh ấy ngồi uống rượu với Priapus. Trong lúc say rượu, Eros đã nói với hắn ta những gì anh ấy đã làm giúp anh. Ngay khi Priapus nghe được câu chuyện, hắn đã biết ngay cách trả thù anh.

“Hắn xuống địa ngục và lấy một cốc đầy nước từ Hồ Ký ức, rồi sau đó đem cốc đó đến cho Iason uống. Ngay lúc cậu ta chạm môi vào cốc nước, Iason đã nhớ ra tình yêu của họ. Priapus đã kể cho cậu ta nghe những việc anh đã làm, rồi lấy thêm nước để cậu ta cho Penelope uống.”

Julian có cảm giác môi mình đang mấp máy, nhưng anh không còn ý thức được mình đang nói gì nữa. Thay vào đó, anh nhắm mắt vào để sống lại cái ngày bất hạnh đó.

Anh vừa từ chuồng ngựa bước vào nhà thì tình cờ nhìn thấy Penelope và Iason ở ngay cửa. Họ đang hôn nhau.

Choáng váng, anh đứng sững lại giữa đường, toàn thân run lên khi nhìn cảnh họ đang nồng cháy ôm hôn nhau.

Rồi Iason nhìn lên và thấy anh đứng ở cửa ra vào.

Ngay khi bốn mắt gặp nhau, Iason đã cong môi lên nói. “Mi là đồ ăn cắp xấu xa! Priapus đã nói cho ta biết hành động phản bội của mi rồi. Sao mi dám?”

Penelope thì mặt biến dạng vì căm tức lao vào Julian, tát thẳng vào mặt anh. “Ngươi là đồ con hoang bẩn thỉu, ta có thể giết chết ngươi vì những gì ngươi đã làm.”

“Còn ta thì sẽ giết chết ngươi.” Iason rút kiếm ra.

Julian cố đẩy Penelope ra nhưng cô ấy không chịu.

“Thánh thần ơi, ta mang thai các con của người.” – Cô vừa nói vừa cố gắng cào cấu lên mặt anh.

Bạn đang đọc Người tình kỳ ảo của Sherrilyn Kenyon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.