Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông hút thuốc là Miêu Yên

Tiểu thuyết gốc · 4065 chữ

La Nhất một tay đút túi quần, lưng dựa vào tường, rít mạnh một hơi điếu thuốc trên môi. Anh nghiêng người, cử động ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ gẩy nhẹ vào đầu thuốc, tàn thuốc cứ thể rơi lả tả vào gạt tàn bên bệ cửa sổ thông gió. Anh hơi chau mày, miệng vừa rít một hơi thuốc Miêu Yên của nữ, đầu lưỡi tê tê vị bạc hà, rất dễ chịu.

Hôm nay anh hơi đau đầu, muốn giải tán sớm, nhưng nghĩ đến cái đám bạn nhốn nháo còn đang chơi tườm tượp ngoài kia thì biết mình khó thoát nổi. Chuyện dĩ nhiên mà, nhà anh trước giờ đều là chỗ bọn họ thích tụ tập mỗi khi rảnh rỗi. Muốn giải tán? Thế chỉ có nước anh bỏ nhà đi thôi chứ bọn họ nhất định không chịu đi đâu.

Chơi cái gì, thật ra cũng chẳng có gì để chơi, mà cái gì cũng chơi được, miễn không bại hoại thuần phong mỹ tục thì đều chơi được cả. Kể cả bây giờ có mang dây thừng ra sân quay vòng vòng để nhảy cũng được nữa là. Nhưng đám người lớn này già tuy chưa già, nhưng xương cốt cũng chẳng phải như hồi thiếu niên, nên là mấy trò vận động kiểu này tốt nhất vẫn nên ít chơi lại. La Nhất đứng nghĩ lung tung nửa ngày, đang định nhấc chân bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe ruỳnh một cái, cánh cửa bị đá bật mở.

“La Nhất, Nhất đại nhân… mau ra đây, trốn à, muốn trốn à…” – Giọng Lưu Diên the thé, tay đứng chống nạnh ngoài cửa, mắt trừng trừng lên với La Nhất, tóc tai thì rũ rượi, mặt mũi có hơi đáng sợ, nhìn qua còn tưởng vừa chơi thuốc xong, nhưng La Nhất biết trông cái dạng này là lại nốc cafe quá liều rồi, đầu óc hưng phấn quá độ, mạnh hơn nữa có khi ném đồ vào mặt anh cũng nên. La Nhất chưa từng thấy ai uống cafe mà thành ra như vậy, cứ như không phải người.

“Tôi nói bao lần rồi, chị Vy, mợ Vy, thím Vy, bà ngoại Vy… đừng có đá cửa, cũng đừng có mở cửa nhà vệ sinh của người khác”. - La Nhất nhếch khoé miệng khuyên giải, giọng tuy hơi lên tông tỏ thái độ nhưng tư thế lười biếng kia từ đầu đến cuối không đổi, chứng tỏ chẳng hề giật mình, cũng chẳng tức giận, nói chung là được luyện thành quen rồi.

“Cậu cũng đâu có chốt cửa”. - Lưu Diên lèm bèm, hai tay khua loạn xạ trong không khí. - “Mà tôi cũng nói cậu bao lần rồi, ban công nhà cậu mắc oán với cậu à, sao không ra đó mà hút thuốc, chui vào chỗ ngột ngạt này làm gì?”

“Ôi trời ơi… cậu hun khói thật đây mà…” – Lưu Diên dậm chân bước vào, vừa được hai bước đã không chịu nổi vội quay ra, lưng khuất sau cửa rồi vẫn văng vẳng giọng lại đằng sau: “Mau lên… mau lên… ra cứu tôi, không về chuồng nổi con nào…”.

Lúc La Nhất quay trở lại phòng khách còn ân cần pha thêm mấy ly nước sinh tố hoa quả lạnh bưng ra đặt lên bàn. Nhìn hai người bạn châu đầu vào một bàn cá ngựa, tay sóc xí ngầu cật lực như thể say trong sòng bạc.

Anh cười cười nói. - “Hôm nay ngoan vậy cơ à, không uống rượu à?”

“Không uống.” – Lưu Diên là người đầu tiên với một ly nước sinh tố uống ừng ực một hơi lớn, uống xong còn hà một hơi như uống bia. - “Mai nhập đoàn quay phim rồi, phải dậy sớm.”

Vy Chí Du nhìn chăm chăm Lưu Diên uống sinh tố như hổ đói, không hài lòng ném con xúc xăc xuống, mặt mày nhăn nhó nói: “Anh bảo cô này, lấy gương soi thử đi, nhìn có giống ngọc nữ truyền thông ca ngợi chút nào không? Trông có giống mấy bà buôn người không? Anh nhìn cô rồi anh không muốn lấy vợ luôn đó.”

“Tôi ở trước mặt mấy anh mà còn giữ cái hình ảnh ngọc nữ nữa thì còn ngồi đây chơi cá ngựa được với mấy anh à? – Lưu Diên cười khẩy, miệng nhai đá rôm rốp.

Cô dơ tay phẩy qua phẩy lại mấy cái lên cái đầu tóc xoăn xù của Vy Chí Dũng hỏi: “Anh ngày mai chẳng phải quay cái chương trình thực tế gì gì đó à?”

“Du lịch với nhà nông”- Vy Chí Du thở dài.

“Tôi từ nhỏ tuy ăn cơm mà lớn nhưng thực ra cũng không biết việc nhà nông là như thế nào?” La Nhất lúc này đã ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, tưởng tượng ra cảnh đồng ruộng cười nói.

Lưu Diên: “Nhưng nghe nói chương trình lần này được đầu tư kỹ lắm”

Vy Chí Du: “Đúng vậy, mời được kha khá ngôi sao giải trí tham gia.”

Nghĩ cũng đúng, kinh tế giờ phát triển hiện đại thiên về công nghiệp hoá, nhà nông ngày một ít người làm. Tuy giờ có máy móc hiện đại làm gần hết những công việc vất vả, nhưng việc nhà nông đâu đơn giản, máy móc cũng không thể làm hết được, cũng không tin tưởng phụ thuộc hoàn toàn vào máy móc được. Chung qui mấy công việc phải nhìn mặt thời tiết để sống như thế này, vẫn phải tự mình chăm chút mới được.

Nhưng con người dù có phát triển đến đâu đi nữa thì cũng không bỏ được ăn. Chính vì thế mấy chục năm gần đây phát triển thêm nhiều công ty chuyên về nông nghiệp kết hợp du lịch. Họ thuê người làm, lương và đãi ngộ hậu hĩnh, cũng thu hút được rất nhiều người tham gia, vừa được làm, vừa được chơi, còn được giao lưu nữa.

Vy Chí Du: “Nghe nói chỗ quay chương trình còn có cả khu vực leo núi, vùng ẩm thực quê, các ngành nghề truyền thống, còn có cả nhà ma nữa, gì cũng có... Giới trẻ giờ cũng thích chơi thử mấy cái này lắm, làm thì không thích làm, vất vả mà, nhưng chơi một chút thì ai cũng thích.”

“Anh đoán mấy người kiểu cổ hủ, truyền thống như cậu, có khi lại thích kiểu chương trình này đấy.” – Vy Chí Dũng vỗ một cái lên người La Nhất nói.

“Cũng chưa chắc” – La Nhất cười. - “Em vốn lười mà”.

Rồi nhấc một ly sinh tố dưa hấu lên khuấy nhẹ : - ”Cũng không chịu nổi vất vả.”

Vy Chí Du và Lưu Diên nhìn nhau một cái, tình đồng chí nảy lên cùng một lúc, gật đầu đồng tình với sự trung thực của La Nhất: - “Cũng đúng.”

Được một lát Lưu Diên lại lắc đầu: - “Cũng không đúng, bảo cậu lười tôi thấy đúng nhưng cũng thấy không đúng. Mỗi lần tụi mình ở chung không phải cậu pha nước cho bọn này uống thì cũng xuống bếp nấu vài món cho bọn này ăn, cũng hay tự mình dọn dẹp nữa.”

Vy Chí Du gật gù: - “Phải, phải…”

Lưu Diên quay sang Vi Chí Du phân trần: - “Nhưng bảo cậu ta lười thì em cũng không dám bàn cãi. Bảo cậu ta ra ngoài làm gì cậu ta cũng than mệt rồi bỏ dở chừng.”

Vy Chí Du bất bình đập bàn: “Đúng vậy, không phải hè năm ngoái bỏ bom anh à, vứt anh một mình ở Hoài Nam.”

Bạn bè con mẹ gì như vậy, đã hẹn mười mươi như thế rồi, gật đầu như giã tỏi rồi, nói bỏ là bỏ được ngay. Hỏi lý do thì cậu ta bảo “Đang ngủ ngon, lười dậy”

Đợt đó Vy Chí Du tức anh ách nửa tháng trời không thèm nói chuyện với La Nhất. Mặc dù nhiều tuổi hơn La Nhất nhưng tính tình lại trẻ con hơn, đã giận là gái tính không chịu chủ động làm lành. Mãi sau La Nhất nửa nịnh nữa dỗ, còn nhờ Lưu Diên hộ mấy câu hắn mới chịu bỏ qua.

Hai người thay phiên oán trách La Nhất nửa ngày, bỗng nhiên Lưu Diên nhắc lại chuyện hồi đại học từng kêu La Nhất đóng giả bạn trai để lừa đám đàn ông theo đuổi cô. Dù sao La Nhất cũng đẹp trai nổi tiếng ở trường, biết La Nhất là bạn trai cô rồi đối thủ chắc chắn tự thấy thẹn mà lui, cậu ta cũng thoải mái đồng ý. Thế mà biết sao không? Không một ai tin. Bọn họ bảo: "Ai cũng có thể là bạn trai cô, chúng tôi đều có thể tin, nhưng La Nhất thì tuyệt đối không thể tin."

Lưu Diên hỏi tại sao.

Bọn họ nói: - “Cô không hiểu được đâu, tốt nhất cũng không cần hiểu, hiểu rồi lại bớt yêu đời. Tôi mặc dù thấy anh ta như thế rất ngốc, còn hơi điên nữa, nhưng một mặt lại thấy anh ta rất ngầu.”

Sau đó còn vỗ vai cô chân tình khuyên nhủ - “Tôi bảo cô này, nếu cô có ý gì với anh ta thì tốt nhất nên quên nguyện vọng 1 đó đi, trực tiếp theo nguyện vọng 2 luôn. Con người cậu ta ấy mà, không thích hợp để yêu đương đâu, thật đấy."

Lúc đó Lưu Diên nghĩ, có khi người ngoài sáng mắt, người trong lu mờ. Năm ấy không phải Lưu Diên hoàn toàn không có ý gì với La Nhất. Nhưng con người cô là thế, hay đề phòng, làm gì cũng sợ được sợ mất như chim sợ cành cong, nghe vậy cũng hơi chùn chân. Nhưng không phải nói bỏ là bỏ ngay được, Lưu Diên năm đó mặc dù không tiến thêm bước nào nữa, nhưng cũng đứng một chỗ thăm dò, ngóng nhìn một thời gian rất dài, rồi càng nhìn lòng lại càng lạnh. La Nhất ấy à, người đàn ông này chỉ nên làm bạn. Yêu anh ta? Chắc chắn cô sẽ phải tủi thân, con người cô kiêu ngạo, nghĩ thôi đã chịu không nổi. Nghĩ lại, Lưu Diên vẫn cảm thấy mình từ bỏ là khôn ngoan.

Nghe Lưu Diên nhắc lại chuyện này, Vy Chí Du cười mãi, ngồi tưởng tượng một lúc lại buồn cười hỏi : “Thế về sau em có biết vì sao không ai tin không?”

“Biết.” Lưu Diên cay cú đáp.

Mãi sau này Lưu Diên được một người bạn thân cùng phòng cho xem một diễn đàn, diễn đàn này nổi tiếng trong trường lắm, nhưng trước giờ Lưu Diên không hề hay biết, do cô cũng thuộc dạng lười quan tâm mạng xã hội nên mới mù dở như thế. Trong diễn đàn kia có một hội nhóm, hội nhóm này thu hút cả các sinh viên ở các trường đại học ngoài. Hội này nguyên cái tên thôi đã thể hiện đầy đủ tinh thần của nó rồi. Tên gì ấy à?

“Hội độc thân trung thành”

“Là sao cơ?” Vy Chí Du vẫn chưa thông não.

“Cậu ta ấy à…” - Lưu Diên chỉ chỉ tay về phía La Nhất nói - "Cậu ta không những có mặt trong hội, là thành viên năng nổ nhất, còn là người lập nên cái hội này, trong hội này qui tụ tất cả những người sống với chủ nghĩa độc thân, quyết cả đời không kết hôn. Anh rõ chưa?"

Vy Chí Du: “Thật… thật à? Vậy mà trước giờ không ai kể cho anh nghe.”

“Tốt nghiệp đại học xong cậu ta trao lại quyền quản lý hội này cho đàn em cùng khoá rồi, nghe nói giờ vẫn phát triển lắm, ngày càng đông. Ôi còn người… sao ngày càng tệ bạc với tình yêu vậy chứ.”

Lưu Diên than thở. - “Sau này tôi lấy chồng phải chọn thật kỹ, không thể gặp loại đàn ông như La Nhất."

Nếu chuyện chỉ có như thế thì nào có đủ.

Lưu Diên nhớ năm đó, có rất nhiều cặp đôi đến nhờ La Nhất tư vấn, tư vấn rồi đôi nào sắp chia tay là chia tay triệt để, đôi nào có ý định quay lại là từ bỏ ý định đó luôn. Tuy cái hội đó chỉ là tuổi trẻ bồng bột, có nhiều người trong hội sau đó không phải vẫn cứ yêu đương rồi kết hôn à. Nhưng Lưu Diên vẫn cảm thấy La Nhất không bồng bột như thế. Con người La Nhất ấy, tuy bình thường luôn khiến người khác có cảm giác yên tâm, tin cậy. Nhưng nhiều khi cũng khiến người ta cảm thấy La Nhất chẳng để ai trong lòng. La Nhất bình thường trông lúc nào cũng ôn hoà như thế, cảm tưởng có tức cũng chẳng buồn mắng người, cùng lắm là khinh thường liếc mắt cho qua, vừa cao cũng đủ xa, khiến người ta tức chết. Nhưng có ai biết được La Nhất cũng có lúc tức giận không nhịn được, thậm chí có lần còn đánh người đến nhờ tư vấn tình yêu nữa. Chuyện này cô chưa từng kể với ai, bởi La Nhất lúc đó trông vô cùng đáng sợ, cứ như con ngựa bất kham, vừa điên rồ vừa đen tối. Lưu Diên khi ấy đã ngỡ ngàng tới mức không nói nên lời, chỉ dám đứng co một góc nhìn toàn bộ sự việc. Xong việc cũng chỉ thấy La Nhất bình tĩnh vuốt mái tóc mướt mồ hôi hơi rối sau khi tức giận và vật lộn lên, lộ ra vầng trán trơn bóng, nhìn cô rồi cười cười như thể không có chuyện gì to tát, sau đó im lặng bỏ đi.

Lúc này, La Nhất dựa trên ghế nghiêng đầu cũng cười cười không nói, tóc mái bởi vì cử động mà rủ trước trán, đâu đó vẫn ẩn hiện khí chất thiếu niên có khoảnh khắc bất kham xưa cũ, khuôn miệng khi cười lên trông vẫn ngoan ngoãn cực kỳ, nhưng ánh mắt lại sáng trưng, giấu đi vài phần tinh nghịch, thậm chí nhiều lúc còn toát lên vẻ mưu mô không rõ ràng. Lúc không cười không nói, lại như thu mình lại, vô cùng yên tĩnh.

Những gì Lưu Diên và Vy Chí Du nói đều đúng cả, anh im lặng không phản bác. Đôi mắt hơi mơ hồ, dường như cũng đang nghĩ lại chuyện cũ nào đó. Trên mặt vẫn nhàn nhạt không rõ cảm xúc, nhưng hơi thở bỗng dưng có hơi nhẹ đi, lặng lẽ cứ như tượng Phật.

Lưu Diên quay sang nhìn La Nhất lúc này, lòng có hơi hoảng hốt. Xưa kia cô điên rồ cỡ nào mới nhờ cái người này đóng giả bạn trai chứ, cậu ta vậy mà còn sảng khoái đồng ý. Về sau lúc cô nổi điên cầm gậy đứng trước cửa nhà La Nhất hỏi tội, cậu ta gãi đầu kêu quên mất vụ hội nhóm đó. Rõ ràng buổi sáng hôm ấy cậu ta đồng ý làm bạn trai giả của cô xong, buổi chiều vẫn lên diễn đàn đăng bài mà, quên mà như vậy à. Nghĩ lại vẫn thấy tức.

“Mười một giờ rồi, mai không dậy sớm à?” - La Nhất đột nhiên nói.

Lưu Diên tỉnh ra, ném cái gối ôm vào người La Nhất. - “Haiz… cậu không cần phải đuổi khéo bọn tôi đâu."

La Nhất cười cười bắt lấy - “Tôi chỉ là lo cho cậu mai không thức nổi thôi, mặt lại phình lên như cái bánh bao”.

“Được rồi,… được rồi… tôi về, tôi về, được chưa.” – Lưu Diên nói là làm, cô khẽ gạt cái đồng hồ trên cổ tay, màn hình nhỏ 3D hiện ra, cô bấm nhanh một dãy số, chưa đến vài giây đã nghe thấy tiếng kết nối thành công.

“Chị…?” – Một giọng nam trầm từ đầu giây bên kia khẽ vang lên.

Tay ôm gối của La Nhất hơi khựng lại, lời định nói ra bị một tiếng “chị” này bay luẩn quẩn quanh tai một vòng dung hoà vào không khí, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, tựa như muốn nghe tiếp xem người bên kia nói gì. Nhưng người nọ rất kiệm lời, chỉ gọi “chị” một tiếng có lệ rồi im lặng.

Lưu Diên: “Triệu Hy… em đến đón chị được không? Nay uống hơi nhiều cafe sợ hưng phấn quá lại phóng bạt mạng”.

Đầu dây bên kia sau mấy giây mới có tiếng trả lời “Vâng.” Có vẻ như không nhập tâm lắm, cũng có vẻ như đang bận việc gì.

Lưu Diên đọc địa chỉ nhà La Nhất rồi cúp máy.

Vy Chí Du: “Anh đưa em về cũng được mà, đâu cần phiền người khác đến đón, ai vậy?”

Lưu Diên: “Không cần, không tiện đường, em họ em đấy, mới chuyển về thành phố này sống.” Rồi lại chợt như nhớ ra cái gì bèn nói thêm “Cậu ấy cũng mới gia nhập giới giải trí đấy, diễn một hai vai phụ rồi, còn trẻ lắm, có 22 tuổi thôi.” Lưu Diên bằng vài ba câu đã lật đủ thông tin em họ mình lên.

Vy Chí Du: “Nếu là em trai em chắc ngoại hình cũng không tệ. Bây giờ người ta ưa hưởng thụ, thích tìm vui vẻ, hễ có nhan sắc để ngắm thôi giới trẻ cũng chịu vote cho nổi bằng được rồi. Sau này lại có em dẫn dắt nữa, sợ gì không nổi tiếng chứ."

Lưu Diên gián tiếp được khen tuy vui vẻ nhưng vẫn lắc đầu: “Cậu ấy không định lấn sâu đâu, chơi cho vui thôi. Ồ… mà cậu ấy hát cũng không tệ đâu, lúc nào cho đi theo anh hát chơi vài bài nhé.”

Vy Chí Du sảng khoái gật đầu: “Được, cũng đang định làm album mới, sáng tác được vài bài rồi, rảnh kêu cậu ấy tới Stadio của anh thử giọng đi.”

La Nhất liếc nhìn hai người này bàn chuyện giới giải trí mà cứ như đi mua rau. Anh miết miết vết trai trên đầu ngón tay, bỗng dưng lại thèm thuốc, muốn hút một điếu Miêu Yên.

Triệu Hy à? Tên nghe cũng không tệ, nhưng đúng là chưa nổi tiếng, trước đó giờ anh chưa từng nghe qua.

La Nhất so với hai người bạn này thì danh tiếng thua xa, cũng không có món hời nào để giới thiệu cho cậu em trai của Lưu Diên. Bảo dẫn dắt diễn xuất thì chịu rồi, anh bước vào giới giải trí mấy năm nay chỉ tham gia vài vai phụ mờ nhạt không mấy người biết đến, dường như đóng phim chỉ để kiếm ngày đủ ba bữa là được, thực sự còn không có ý định tiếp tục công việc này. Còn chuyện hát hò, Vy Chí Du không dưới mười lần đòi anh tham gia hát góp vui vào ca khúc của hắn, muốn kéo cho anh nổi tiếng hơn. Nhưng La Nhất tự biết sức mình có hạn, giọng anh lúc nói nghe tuy rất dễ chịu, nhưng hát thì khó mà nghe nổi, dù việc chỉnh âm thời nay khiến ca sĩ phòng thu không tốn nhiều sức lực, tựa như cầm mic lên là thành ca sĩ được luôn rồi. Nhưng La Nhất không thích làm mấy việc lừa mình dối người như vậy, hơn nữa anh cũng không có đam mê mảng này.

Người có giọng nói hay chưa chắc hát đã hay.

Nhưng người có giọng hát hay thường giọng nói sẽ rất hay.

Như giọng nói trầm ấm đặc biệt của thiếu niên kia. La Nhất cảm thấy hẳn khi cậu ta hát lên nghe sẽ rất mê hoặc.

Lúc Triệu Hy đến, cậu lái xe trước giờ đều không bật chế độ tự điều khiển, mà tự mình đánh tay lái rẽ vào một khu phố nhỏ. Nơi này đặc biệt sạch sẽ, nhìn qua an ninh cũng rất tốt. Triệu Hy dừng xe bên lề đường dưới một cột đèn, mở cửa bước xuống dựa vào xe. Cách đó không xa có ba người đang đứng, ở giữa chính là chị họ của cậu, hai bên là hai người đàn ông. Một người có mái tóc xoăn, áo phông đơn giản cùng quần ngố thoải mái, không quá đẹp trai nhưng quyến rũ đậm chất nghệ sĩ, cười cười nói nói với chị cậu. Triệu Hy biết người này, anh ta là ca sĩ khá nổi tiếng hiện nay.

Người còn lại ăn mặc lại có phần lịch sự, quần đen áo sơ mi trắng, khuy áo phẳng phiu, dáng vẻ lịch lãm ôn hoà, nhưng đôi mắt hơi cụp xuống trông lại có phần xa cách. Anh ta đứng cách hai người kia một khoảng bên vườn hoa, dáng đứng tuỳ ý thoải mái, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc dài, xung quanh vẩn vương khói thuốc. Anh ta tựa như không muốn khói thuốc làm phiền đến hai người bạn, cũng lại giống như ngăn bản thân mình với hai người còn lại, một mình cô quạnh đứng trong một thế giới riêng không thể xâm phạm. Triệu Hy nghiêng đầu nhìn kỹ, là thuốc lá nữ. Cậu từng nhìn thấy bao thuốc này trong túi xách của chị họ cậu, nhưng trước giờ Lưu Diên chưa từng hút thuốc. Người này tuy hút thuốc lá nữ nhưng trông không hề nữ tính chút nào, không những thế còn cảm thấy phù hợp không nói nên lời. Điếu thuốc hay trang phục tựa như một loại đạo cụ khiến anh ta trông có vẻ hiền hoà dễ gần hơn. Nhưng Triệu Hy cảm thấy, người này không dễ dàng thân cận với bất cứ ai.

Người này không phải trong giới giải trí à?

Hay là không nổi tiếng? Cậu chưa từng nghe nói chị họ có bạn thân ngoài ngành.

Triệu Hy đứng dựa lưng bên xe nhìn một lát, thấy ba người kia cũng thấy cậu rồi bèn chủ động bước đến chào.

Lúc Lưu Diễn đã lên xe, cậu khẽ liếc mắt gật đầu với hai người đàn ông đứng bên ngoài, không khoa trương cũng không siểm nịnh, thản nhiên để tay lên tay lái chầm chậm đánh xe rời khỏi khu phố.

Nửa đêm, cũng đã muộn lắm rồi La Nhất vẫn chưa ngủ. Anh vẫn còn ngồi trước máy tính, trước mặt là bản thảo tiểu thuyết còn đang viết dang dở. Đây thực ra mới là công việc chính của anh mấy năm gần đây, cũng là nguồn thu nhập chính của La Nhất, nhưng trong giới không một ai biết, ngay cả Vy Chí Du và Lưu Diên cũng không biết. Anh tham gia diễn xuất vài bộ phim cũng để cho bạn bè bớt để ý, tránh việc họ không rõ công việc của anh là gì. La Nhất trước giờ có một thói quen rất xấu, thường giấu nhẹm những thứ mình yêu thích không cho ai biết, chỉ thích tận hưởng một mình. Giống như lúc này, anh muốn lén cho thiếu niên kia vào trong tác phẩm của mình. Việc này cũng không có gì lạ với các nhà văn, trong cuộc sống hễ gặp người hay việc gì đủ hứng thú, bèn mang ra nhào nặn, pha chế lại rồi đưa vào câu chuyện của riêng mình. Nhưng lúc này La Nhất đang băn khoăn, không biết nên cho cậu trai kia vào loại nhân vật gì, cho nên cứ ngồi nghĩ mãi, đến giờ cũng không ngủ.

Cũng không biêt miêu tả cậu ta ra sao.

Lúc thiếu niên này bước đến đứng trước mặt anh, ánh mắt lạnh nhạt lướt một vòng khách sáo chào hỏi. Dưới vành mũ thể thao che khuất nửa khuôn mặt, vẫn cảm thấy siêu đẹp trai. Quả xứng cái danh em trai ngọc nữ Lưu Diên, không làm người thất vọng.

Hết chương 1

Bạn đang đọc Người này thật phiền não sáng tác bởi kiemly2023
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kiemly2023
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.