Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo hộ

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Ngụy Thiên Minh không muốn giúp đỡ, nên hắn lấy ra vài cái lý do rất khó xử để cự tuyệt.

Nhưng Thu Cúc đối với Hoàng Hậu nương nương có thể nói là trung thành tuyệt đối, nàng vội vàng lấy từ trong tay áo của mình ra một đồng đồ trang sức và sấp ngân phiếu cũng coi là có giá trị khá lớn để vào trong tay Ngụy Thiên Minh, đồng thời nói: "Ngụy tổng quản, hiện tại ta cũng chỉ có nhiêu đó cầu người cứu giúp Hoàng Hậu. Đợi đến sau này ta có tiền, lại đưa tiếp cho ngài. Có được không?"

Bây giờ Ngụy Thiên Minh cũng không phải người thiếu tiền, thì chút ngân phiếu và châu báu của Thu cúc lấy ra này, làm sao đủ để xoay chuyển suy nghĩ của hắn được.

Ngụy Thiên Minh cũng chưa từng liếc mắt qua một chút đã đẩy lại nói: "Thu Cúc tỷ, không phải là ta không muốn giúp mà là không thể giúp a, trong này có bao nhiêu rắc rối để giải quyết được việc này thì hẳn là người cũng có thể biết a!"

Nàng nghe thấy Ngụy Thiên Minh nói như vậy thì đã không thể nhịn được nữa mà để lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Nàng vẫn quỳ trên mặt đất mà nước mắt bắt đầu lã chã rơi, muốn bao nhiêu đau lòng thì liền có bấy nhiêu.

Cung nữ Thu Cúc này chưa muốn từ bỏ ý định, nàng vẫn lôi kéo ống quần của Ngụy Thiên Minh, cầu khẩn nói: "Ngụy tổng quản, chỉ cần ngươi có thể cứu được Hoàng Hậu nương nương, thì bất cứ cái gì ta cũng có thể cho ngươi, tất cả vàng bạc này đều đưa người cả. Van cầu ngài a."

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Thu Cúc khóc như hoa lê đái vũ như thế, ở trong lòng cũng nổi lên chút thương tiếc.

Hắn ngồi xuống đối diện rồi đưa tay ra mà gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài nói: "Vậy ta sẽ tận tâm tận lực giúp Thu Cúc tỷ lần này. Bất quá, ta cũng không thể bảo đảm với tỷ rằng nhất định sẽ thành công a."

Đã có được câu nói này của Ngụy Thiên Minh ánh mắt của Thu Cúc liền sáng lên, nàng mừng rỡ nhìn tên thái giám trẻ tuổi ở đối diện mình nói: "Đa tạ Ngụy tổng quản, đa tạ Ngụy tổng quản, Thu Cúc thật sự vô cùng cảm kích."

Nhưng đột nhiên, Ngụy Thiên Minh lại đưa tay nâng cằm của cung nữ này lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mặt mình nói : "Có lẽ Thu Cúc tỷ cũng biết trong việc này sẽ phải trải qua bao nhiêu khó khăn và hung hiểm, đối với một người vừa mới ngồi lên vị trí này như ta. Vậy mà vẫn đáp ứng tỷ để cầu tình cho Hoàng Hậu nương nương, thế nên Thu Cúc tỷ cũng phải cho tiểu đệ đây một phần lễ vật tương xứng với việc này chứ, phải không?"

Nghe được giọng điệu và lời nói có chút kỳ lạ của Ngụy Thiên Minh, khiến cho Thu Cúc ở trong lòng trở lên hơi chút bất an.

Trên mặt Thu Cúc hơi chút biến hóa mở miệng nói: "Ngụy tổng quản, hiện tại ta cũng chỉ có như vậy. Nếu như ngài thích thì đều cầm hết đi a."

Ngụy Thiên Minh đưa tay lên má nàng nựng vài cái rồi hơi trầm giọng nói ra: "Thu Cúc tỷ.. Ngươi thấy ta hiện tại là một kẻ thiếu tiền bạc sao? Không ngại nói thật cho tỷ biết, Hoàng hậu như bây giờ cũng chính là tác phẩm của ta làm ra. Vậy nên cho các người sống hay để các ngươi chết cũng chỉ là một câu nói của ta mà thôi, nhưng hiện tại chỉ cần tỷ trả cho ta một cái giá khiến ta vừa lòng. Cho dù Hoàng Hậu nương nương không thể ra ngoài ngay được, thì đãi ngộ ở trong đó tất cả cũng đều giống như trước đây!"

Nghe thấy mấy lời từ trong miệng Ngụy Thiên Minh nói ra để cho Thu Cúc bị kinh ngạc đến ngây người, có chút không dám tin tưởng mà nhìn vào mắt hắn. Nàng không nghĩ tới, Ngụy Thiên Minh lại lớn gan như thế đáng sợ, ngay cả Hoàng hậu cũng dám hại.

Giờ phút này nàng cảm thấy chính mình hình như đã cầu nhầm người, nhưng cũng không dám nói gì thêm bởi vì nàng biết Ngụy Thiên Minh đáng sợ như thế nào. Và bây giờ cũng đã chính thức được trải nghiệm qua điều đó..

Thu Cúc cũng biết Ngụy Thiên Minh là người bày kế giúp Hoàng Hậu nương nương mưu hại Cẩn công công, nhưng nàng vạn lần lại không nghĩ đến việc này cũng là do hắn đứng ở sau. Cung nữ Thu Cúc nhìn tên thái giám trẻ tuổi này trong lòng trở lên sợ hãi, nhưng không dám có nửa điểm bất mãn nào.

Nàng gật đầu nói: "Ta đã biết, chỉ cần Ngụy tổng quản có thể giúp được Hoàng hậu nương nương, thì sau này Ngụy tổng quản có phân phó gì, Thu Cúc đều sẽ làm theo chết không chối từ."

Cung nữ Thu Cúc đã theo Hoàng Hậu từ khi còn nhỏ nên đều biết môn đạo ở trong này, một người có thể bày mưu tính kế được cả Hoàng hậu lẫn Cẩn công công thì kẻ đó lợi hại đến cỡ nào không cần phải nói cũng biết.

Nếu như nàng còn không biết sống chết mà muốn cùng Ngụy Thiên Minh gây thù, thì kết quả chỉ có một con đường duy nhất để đi mà thôi. Không bằng hiện tại chọn một phương pháp cầu toàn, biết đâu sau này nàng và chủ tử của nàng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Còn vấn đề Ngụy Thiên Minh có phải là một tên thái giám thật hay không, đã không còn là vấn đề nàng phải quan tâm nữa.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Thu Cúc đã làm ra lựa chọn đúng đắn, liền mỉm cười rồi kéo nàng đến một góc khuất phía sau ngọn giả sơn nói: "Yên tâm đi Thu Cúc tỷ, đã là người của ta thì nhất định nửa đời còn lại sẽ không phải lo nghĩ gì cả. Tỷ cũng thế mà Hoàng Hậu nương nương cũng vậy, đừng quá lo nghĩ gì nhiều mà cứ thả lỏng bản thân ra. Tất cả đã có ta tại…"

Giờ phút này, tâm của nàng đã hướng về Ngụy Thiên Minh nên cũng chỉ hơi gật gật nói: "Ưm, được. Vậy tất cả nhờ Ngụy tổng quản!".

"Rất tốt!" Ngụy Thiên Minh chăm chú nhìn vào mắt của Thu Cúc rồi hạ thấp đầu hôn lên khoé mắt, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng từ khoé mắt tới đôi môi mềm mại của nàng. Làm cho người kia thẹn thùng vô hạn mà khép hờ cặp mắt của mình lại.

Tuy Thu Cúc đã hơn đôi mươi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác lạ lùng như vậy, trước đây nàng từng theo cạnh Hoàng Hậu nên cũng từng thấy qua Hoàng đế đến thị tẩm một vài lần. Nhưng đều chưa có làm qua mấy động tác ôn nhu như vậy với nương nương, mà lại giống hệt như một con rối luôn chỉ làm theo những gì trong sách đã nói, hoặc là nằm im mặc kệ Hoàng Hậu nương nương tự chủ động.

Khoảnh khắc được bờ môi của Ngụy Thiên Minh chạm đến, nàng chỉ cảm thấy má của mình trở lên nóng rực.

Từng hơi thở mạnh mẽ của nam tử toát ra như những dòng điện lưu chuyển, làm cho trong lòng nàng run lên từng nhịp.

Khi nàng cung nữ này đang bị Ngụy Thiên Minh chiếm lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của mình mà đùa bỡn, thì đột nhiên Thu Cúc lại cảm thấy dưới thân đang bị thứ cứng cứng nào đó chạm vào. Nàng cố thanh tỉnh lại mà đem ánh mắt nhìn xuống bên dưới, liền thấy phần dưới y phục của Ngụy Thiên Minh đang nhô lên một cái lều thật cao luồn vào giữa hai chân của mình.

"Thu Cúc tỷ đừng nhìn nó như vậy, chút nữa nó sẽ là của tỷ mà thôi. Hiện giờ tỷ mà làm vậy thì nó sẽ rất là xấu hổ đó a." Ngụy Thiên Minh thấy được ánh mắt Thu Cúc như vậy, liền một tay ôm thật chặt lấy vòng eo đầy đặn của nàng kéo về phía mình, tay còn lại bắt đầu tìm tới đai lưng bằng gấm của Thu Cúc mà tháo bỏ.

Câu này được Ngụy Thiên Minh thốt ra khiến cho đôi má đã phiếm hồng của Thu Cúc trở lên đỏ nựng, trợn trắng đôi mắt đã hàm chưa xuân tình của mình mà liếc nhìn hắn một cái.

Thu Cúc đè bàn tay đang làm loạn ở trên bộ ngực không một mảnh vải của mình xuống, tay còn lại của nàng đưa xuống nắm lấy cự vật kia mà hơi nhè nhẹ bóp chặt..

Sau đó nói: "Ngụy tổng quản, tuy ta chưa tiếp xúc với nam nhân nào nhưng ngài đừng tưởng ta cũng sẽ ngây thơ như những nữ nhân khác. Nếu bây giờ ngài đã có được tiểu nữ thì phải đối xử với Hoàng Hậu nương nương và ta thật tốt, nếu không sẽ có một ngày Thu Cúc ta làm cho tiểu đệ này không đi gây hoạ cho người khác được nữa."

Nàng biết hôm nay chắc chắn đã không thể thoát được nanh vuốt của tên này, và từ miệng trong miệng hắn cũng biết được Hoàng Hậu nương nương chỉ vì bảo mệnh nên mới làm như thế mà thôi. Vậy lên Thu Cúc mới dám nổi lên can đảm làm ra hành động này, để tìm lấy một chút bảo hộ từ trong miệng của hắn mà thôi.

"Nha.." Cự vật bị bàn tay mảnh mai của nàng cung này nắm chặt, khiến để cho thân thể Ngụy Thiên Minh hơi rùng mình một cái. Nhưng lại làm thứ ở dưới hạ thân của hắn càng trở lên cứng hơn, Ngụy Thiên Minh nói: "Yên tâm đi a, tất cả đã có ta lo.. Cẩn thận! Cẩn thận một chút… Vuốt ve nó, nếu không về sau tỷ có muốn nó cũng không có nữa đâu."

Bây giờ Thu Cúc lại cảm giác được cái thứ đang nắm trong tay mình lại trở lên nóng và lớn hơn thế này, thì sự gan dạ liều chết không màng của nàng vừa mới dâng lên đã bị mất hết.

Lúc này, cung nữ tên Thu Cúc kia cũng chỉ còn biết thẹn thùng úp mặt vào lồng ngực của Ngụy Thiên Minh để cho hắn tùy ý mà thôi.

Ngụy Thiên Minh để hai tay như nhành liễu của Thu Cúc quấn quanh cổ của mình, rồi từ từ ép sát thân hình đã thành thục, đoan trang và cao nhã của nàng đến sát ngọn giả sơn.

Sau đó, nâng một bên chân thon dài yểu điệu mà không thiếu đẫy đà của nàng nên…

...

Trước Halloween nên bần tăng hơi bận kiếm lúa một tí, các đồng đạo thông cảm. Chắc mai sẽ có một chương sắc để cho các đạo hữu cùng vui ngày Halloween, bây giờ bần tăng phải đi thực hành để mai lấy tư liệu tạc chân kinh. Ai... Ta không vào địa ngục thì còn ai nữa đây =))) Các thí chủ tối ngủ ngon!

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 431

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.