Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp Ngục

Tiểu thuyết gốc · 2247 chữ

Hai canh giờ sau, cả người Hoàng Hậu đã không còn chút sức lực nào mà nằm bất động, mọi ngóc ngách trên thân thể nàng đều có thể nhìn thấy dấu tích của Ngụy Thiên Minh để lại.

Ngụy Thiên Minh đến bên cạnh Hoàng Hậu, nhét một viên dược vào trong miệng nàng, thứ này vừa vào liền tan ra. Khiến cho thần sắc Hoàng hậu trở nên hết sức khó coi, khuôn mặt đang từ hồng nhuận thoả mãn của nàng liền chuyển thành trắng bệch.

Hoàng hậu dùng một chút sức lực sót lại của mình, xoay người nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Ngươi… vì sao còn muốn hạ độc ta a? Như vậy còn chưa đủ làm ngươi hài lòng sao?"

Ngụy Thiên Minh ngồi xuống bên cạnh, khẽ vén sợi tóc còn đang toán loạn của nàng mỉm cười nói: "Cũng chỉ là để đảm bảo mà thôi, nếu ngươi măn mắn qua được đêm nay, thì bảy ngày sau ta sẽ đến tìm Như Ý ngươi."

Nghe thấy cái lời nói mơ hồ này của Ngụy Thiên Minh, trong lòng nàng tự nhiên nổi lên một cảm giác sợ hãi. Hoàng hậu bối rối nhìn về phía Ngụy Thiên Minh, nhịn không được nói: "Ý.. Của ngươi.. Là về cái gì? Tại sao tối nay ta lại gặp nguy hiểm a! Thiên Minh.. Không.. Ch.. Chủ nhân, mau nói cho ta biết! Mau cứu ta đi a..!"

Ngụy Thiên Minh lắc lắc đầu nói: "Cũng là vì lựa chọn sai lầm của ngươi mà thôi, đám người kia đều là cao thủ. Đến ta cũng không thể giúp được, chỉ trông chờ vào số mệnh của ngươi mà thôi!"

Lúc đầu Ngụy Thiên Minh dự tính là sau khi hành hạ Hoàng Hậu xong, thì sẽ giết người để diệt khẩu. Nhưng về sau Ngụy Thiên Minh lại nghĩ lại, nếu như hiện tại hắn giết nàng ta rồi thì khi đám người Cẩn công công tiến vào đây sẽ biết mình bị dính bẫy. Nếu một tên nào đó mà bị bắt, sau đó khai ra, thì Hoàng Thượng nhất định sẽ phái người điều tra, như vậy thì nguy cơ bại lộ sẽ cực kỳ cao.

Cho nên, Ngụy Thiên Minh đợi tối nay Cẩn công công thoát ngục, thì sẽ mượn đao của hắn để tiêu diệt Hoàng hậu, như vậy thì sẽ vẹn cả đôi đường.

Ngụy Thiên Minh cũng không sợ Cẩn công công không đến, vì tất cả mọi chuyện mà lão gia hoả kia phải chịu đựng đều là do Hoàng hậu gây ra. Với lòng dạ ác độc đó của hắn thì chắc chắn sẽ tiến đến trả thù.

Cứ như vậy, thì Ngụy Thiên Minh vẫn có thể bình yên mà không quan hệ với bất cứ điều gì trong vụ việc này cả. Tất nhiên, những tính toán sâu xa trong lòng hắn cũng không có ai có thể biết được cả.

Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm trắng, thân thể ôm lấy người Ngụy Thiên Minh cầu xin: "Ngụy công, chỉ cần cứu mạng ta lần này, cái gì cũng sẽ làm theo người a?"

Ở thời điểm hiện tại, Hoàng hậu cũng chỉ có thể đặt hi vọng lên trên người Ngụy Thiên Minh, cầu xin hắn giúp cho nàng có một tia sinh cơ. Cho dù mọi ngày nàng là Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng, quyền lực lớn nhất hậu cung đi nữa. Nhưng khi rơi vào những tình cảnh nguy hiểm như vậy, thì mới biết bên người chỉ có mỗi hắn mới có thể giúp nàng.

Ngụy Thiên Minh thấy Hoàng Hậu đã tuyệt vọng đến như vậy thì trong tâm cũng có chút mềm xuống, nhưng hắn vẫn không dám đánh cược. Căn cơ của hắn đều ở hết bên trong hoàng cung, nếu như hiện tại hắn ra tay cứu nàng. Mà sau này Hoàng Hậu lại tiếp tục không tỏ ra không quen biết, thậm chí còn chèn ép hắn ở trong hậu cung nữa, thì những dự tính sau này của hắn sẽ ngàn bước cũng khó đi.

Hiện tại cũng đã gần đến canh tư, thời gian hẹn với đám người Diệp Thủy Lan cũng sắp tới. Nên Ngụy Thiên Minh quyết định sẽ không thể bỏ qua cái cơ hội, vừa không phải chịu tội lại vừa có lợi thế này được.

Tất cả mọi chuyện, đều sẽ làm theo dự định ban đầu của hắn.

Ngụy Thiên Minh khẽ vuốt mái tóc đen mượt của Hoàng Hậu một cái, dịu dàng nói: "Như Ý, ngươi cũng đừng trách ta, tất cả mọi chuyện cũng là do lựa chọn sai lầm của ngươi mà thôi. Hiện tại ta thật không thể giúp ngươi được!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh đánh một phát vào gáy của Nam Cung Như Ý, khiến cho nàng ngất đi. Rồi lại ném cái xác của tên thái giám kia lên giường, để cho hai người bọn họ nằm chung một chỗ.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh mặc lại lên người bộ đồ dạ hành của mình, rồi lẻn ra bên ngoài để chờ đợi tín hiệu của Diệp Thủy Lan..

Ở kiếp trước của Ngụy Thiên Minh, có rất nhiều thiết bị điện tử để có thể nhận biết thời gian. Nhưng ở cổ đại này, hắn chỉ có thể nhìn vào ánh trăng và trực giác nhạy bén của mình mà phán đoán.

Quả nhiên, Ngụy Thiên Minh không cần chờ bao lâu, ở phía nam của hậu cung đã truyền tới tiếng chém giết của một đám người cũng mặc trang phục dạ hành.

Một nhóm người này mang theo thanh thế to lớn, thực lực người nào cũng là nhất lưu cao thủ, một đường chém giết thị vệ đến thẳng đến gần phía tử lao. Ngụy Thiên Minh nghe thấy tiếng gieo hò kịch liệt như vậy, trên mặt hắn liền có chút biến ảo.

Ngụy Thiên Minh không nghĩ đến, đám người Diệp Thủy Lan lại dùng cách thô bạo, trực tiếp giết vào như vậy. Lúc đầu Ngụy Thiên Minh còn tưởng rằng, bọn họ sẽ lén lút lẻn vào rồi mới âm thầm liên lạc với hắn.

Nhưng xem ra là Ngụy Thiên Minh đã có chút xem thường sức mạnh của thế lực sau lưng đám người này.

"Sưu!"

Một đạo hoả quang diễm lệ phóng thẳng lên giữa bầu trời đêm, khiến cho người ở bốn phía xung quanh đều có thể thấy được.

Ngụy Thiên Minh liền biết đây là ám hiệu giữa hai người đã thống nhất với nhau. Hắn từ trong nơi ẩn nấp lao nhanh về phương hướng đó.

Với tốc độ của một cao thủ Tông Sư kết hợp với Mê Tung Bộ thì chỉ chốc lát sau, Ngụy Thiên Minh đã tìm thấy đám người Diệp Thủy Lan.

Mười mấy người này đang dựa vào địa hình mà cố gắng làm mờ nhạt đi sự hiện diện của mình với cấm vệ ở trong cung.

Những người mà Diệp Thủy Lan mang theo đều mặc y phục dạ hành, khiến cho Ngụy Thiên Minh không thể nhận ra nổi hiện tại nàng là người nào.

Mỗi một người trong đám này đều đã giết không ít thị vệ, vũ khí trong tay tràn ngập một mùi máu tươi. Ngụy Thiên Minh thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, những tên ở đây hầu như đều sắp chạm tới cảnh giới tông sư. Chỉ cần cảm nhận sơ qua thực lực kẻ yếu nhất ở đây thôi, thì cũng là nhất lưu cao thủ thất trùng.

Bởi vì Ngụy Thiên Minh cũng đang mặc y phục dạ hành, cho nên hắn vừa tới nơi này, Diệp Thủy Lan cũng không nhận ra hắn.

Diệp Thủy Lan Trong tay cầm một thanh kiếm, chỉ về Ngụy Thiên Minh, trầm giọng quát: "Là ai?!!"

Ngụy Thiên Minh nghe thấy thanh âm Diệp Thủy Lan, liền kéo xuống mặt nạ nhỏ giọng nói ra: "Là ta."

Diệp Thủy Lan thấy được Ngụy Thiên Minh thì cũng yên tâm hơn rất nhiều. Vốn chính là nàng là người phát tín hiệu cho Ngụy Thiên Minh tới tiếp ứng.

Không chút do dự, Diệp Thủy Lan liền nói thẳng: "Ngụy Thiên Minh, mau mang bọn ta đến nơi giam giữ Cẩn công công!"

Suy cho cùng nơi đây cũng là cấm cung, đám người Diệp Thủy Lan cưỡng ép giết vào đây đã là cực hạn. Bất cứ khi nào cũng có thể bị một đám cao thủ đại nội vây khốn các nàng, nếu không đem Cẩn công công cứu ra nhanh, thì chỉ sợ là không kịp nữa.

Ngụy Thiên Minh gật đầu nói: "Không thành vấn đề, hiện tại ta liền mang các ngươi đến nơi đó. Bất quá hiện tại đừng có gọi tên của ta. Cứ gọi Ngạo Thiên là được, nếu bị người khác nghe được thì ta sẽ cực kỳ thảm!"

Khi nói những lời này, thanh âm của Ngụy Thiên Minh cũng hơi thô trầm, hắn không muốn bất cẩn như lần ở tẩm cung của Hoàng Hậu mới đây.

Ngụy Thiên Minh vẫn còn muốn ở trong hậu cung để làm một vài việc, nên luôn phải ẩn dấu mình sâu một chút..

Diệp Thủy Lan cũng được xem là lão làng ở trong giới giang hồ, nàng gật đầu đã hiểu, nói: "Được, Ngạo Thiên!"

Đã xác định được đường đi và kế hoạch, đám người này cũng không muốn làm mất thêm thời gian, đoàn người lướt nhanh về hướng tử lao phía sau hậu cung mà đến.

Ngụy Thiên Minh lại che kín cả người của mình lại để không ai có thể nhận ra, nhưng bởi vì vừa nãy bọn người Diệp Thủy Lan đã đánh thẳng vào hậu cung, nên khiến cho rất nhiều thị vệ chú ý.

Vì vậy, trên tuyến đường bọn họ đi, đâu đâu cũng có cấm vệ bao vây bọn họ. Bốn lăm tên nhất lưu cao thủ canh tử lao cũng tiến ra áp trận, tạo thành thanh thế cực kỳ to lớn. Tiếng hô giết vang trời, thanh âm binh khí va vào nhau liên miên không dứt.

Đám lính thủ thành trông thấy gần hai mươi người này võ công cao cường, hướng phía hậu cung. Còn tưởng là đến ám sát mấy vị phi tần cho nên luôn miệng hô lớn: "Có thích khách, có thích khách!"

Diệp Thủy Lan cũng đã dự liệu được tình huống sẽ như vậy, nên chỉ dẫn theo Ngụy Thiên Minh và hai người có thực lực tông sư đệ nhất trùng tiến về bên trong tử lao để cướp người.

Không thể không nói, cho dù đám người kia bị thiếu đi chủ lực. Nhưng ai ai cũng là người có kinh nghiệm chém giết lâu năm, bị đám đông vây giết nhưng vẫn không bị rơi vào thế hạ phong.

Nói chung, đây là vào bên trong cấm cung để cướp ngục, nếu như không mang một vài cao thủ thật sự, thì khả năng khi vừa vào đây, thì tất cả đều đã bị diệt. Chỉ những kẻ có chân tài thực học mới có tư cách tham gia vào hành động này.

Rất nhanh, Ngụy Thiên Minh dẫn theo bọn người Diệp Thủy Lan đến trước cửa của tử lao.

Những đại nội thị vệ kia cũng không nghĩ tới đám người bịt mặt này là tới cứu Cẩn công công. Cho nên đại bộ phận binh lực, đều tiến hướng tẩm cung của mấy phi tử phòng thủ chặt chẽ.

Đến mức nơi tử lao này cũng không có bao nhiêu người.

Khi đám Ngụy Thiên Minh đánh tới thì từ bên trong lao ra cũng chỉ có mười mấy tên thị vệ còn ở lại trông coi, hơn nữa còn là vừa nói chuyện phiếm vừa canh giữ tử lao.

Diệp Thủy Lan biết lần này cướp ngục cần phải nhanh, nên một tay vừa trảm vài ba tên lính lại vừa lên tiếng nói: "Mau giết sạch bọn hắn, cứu Cẩn công công ra ngoài!"

Mười mấy thị vệ còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra thì đầu đã bay khỏi cổ. Mùi tanh nồng của máu tươi lan tràn khắp tử lao.

Ngụy Thiên Minh đứng ở phía sau đám người không có ra tay xuất thủ, cũng không có tiến vào bên trong. Những sự tình nguy hiểm thế này mà hắn lại xông lên đầu thì rất là dễ đoản mệnh.

Ngụy Thiên Minh nhìn Diệp Thủy Lan nói: "Các ngươi đi vào trước cứu Cẩn tổng quản, ta ở chỗ này canh chừng người tới!"

Diệp Thủy Lan cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu rồi nói một chữ: "Được!"

Sau đó, Diệp Thủy Lan liền dẫn một đám người tiến vào.

Hắn sẽ không dở mà đi theo, vạn nhất là bị vây quanh lại thì một đường để chạy thoát cũng không có.

Mà Ngụy Thiên Minh cũng nhìn ra được. Tên Cẩn công công đối với bọn người kia là cực kỳ trọng yếu. Có thể vì lão gìa kia mà không tiếc mười mấy tên gần đạt tới Tông Sư ở lại để cầm chân… đi đến đây cướp ngục..

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 21
Lượt đọc 794

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.