Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Cung

Tiểu thuyết gốc · 2231 chữ

Sau khi Ngụy Thiên Minh thoả mãn nha đầu kia xong, liền ngồi dậy mặc y phục rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, trong sân đã không có người cảnh vật xung quanh đều rất im ắng.

Từ khi có nội lực đến hiện tại, thì đây là lần đầu tiên Ngụy Thiên Minh sử dụng một môn võ công thực thụ, hắn rất chờ mong vào uy lực của nó.

Ngụy Thiên Minh ngưng tụ nội lực vào hai đầu ngón tay, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng cây đại thụ ở góc sân gần đó, tự nhủ: "Hôm nay dùng ngươi để luyện tay vậy."

Ngụy Thiên Minh vung tay rồi đẩy chân khí ra ngoài một cách rất dứt khoát.

"Sưu!"

Một đạo âm thanh xé gió, trong nháy mắt vang lên, khi chân khí từ trong tay Ngụy Thiên Minh phóng ra liền hoà vào trong màn đêm. Cho dù cao thủ cấp tông sư mà không quan kỹ, thì đều không thể cảm nhận được chút dao động xung quanh nào.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, cây đại thụ kia trực tiếp bị đánh ngã. Ngụy Thiên Minh thấy uy lực như thế, trong nội tâm cực kì vừa lòng.

Ngụy Thiên Minh khẳng định, chỉ cần không gặp phải người có cảnh giới cao hơn, thì hắn vẫn tự tin lấy mạng kẻ đó được. Ngụy Thiên Minh trên mặt mang ý cười, tranh thủ quay lại phòng trước khi có người phát hiện ra.

Tối nay Ngụy Thiên Minh phải nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì sáng sớm ngày mai hắn sẽ ra khỏi hoàng cung. Đối với Ngụy Thiên Minh thì lần đầu xuất cung có sức hấp dẫn cực lớn, chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy không ngủ được rồi.

...

Một buổi tối chớp mắt cũng liền đi qua.

Một con gà nào đó trong hoàng cung cất tiếng gáy, Ngụy Thiên Minh chậm rãi từ giường đứng lên.

Buổi tối, hoàng đế thường hay ăn canh gà ác để bồi bổ thân thể. Cho nên, Ngự Thiện Phòng vẫn luôn nuôi dưỡng một ít gia cầm và động vật để có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tuy nhiên, Ngự Thiện Phòng có quy tắc của Ngự Thiện Phòng, đầu bếp cũng không thể tùy tiện đi loạn vào hoàng cung hay hậu cung.Đây là cấm địa của hoàng cung, nếu như vượt qua sẽ bị đem đi chặt đầu, chỉ có thái giám giống như Ngụy Thiên Minh mới có thể tự do đi lại, ra vào phòng của các mỹ nữ mà không hề cố kỵ.

Ngụy Thiên Minh sau khi rời giường, hắn liền được Tiểu Hồng thay cho một bộ đồ khác. Cũng không phải y phục thường ngày của nội quan trong cung, mà là bộ áo dài màu trắng cùng một chiếc quạt xếp đang khá thịnh hành ở trong kinh thành kia.

Sau khi mặc xong thì khí chất của Ngụy Thiên Minh đã hoàn toàn biến hoá. Cho dù là ai nhìn vào thì cũng nhận định Ngụy Thiên Minh là công tử của nhà đại tộc nào đó, chứ không thể nghĩ rằng hắn chỉ là một nội quan nhỏ bé trong cung được.

Chỉnh trang xong tất cả Ngụy Thiên Minh tìm đến một tên tiểu thái giám dẫn đường hướng về phía cửa cung mà tới.

Dù sao Ngụy Thiên Minh cũng là xuất cung làm việc chứ không phải là đi tuyên Thánh chỉ. Cho nên không thể mặc y phục trong cung, nếu gây ra phiền phức vậy sẽ liền không tốt. Mà lại, thái giám xuất cung đều là đi cửa sau, Ngọ Môn đều dành cho các vị đại thần, không đến lượt của bọn họ.

Đi đến cửa sau hoàng cung, Ngụy Thiên Minh cùng tiểu thái giám kia nhìn thấy mấy tên binh lính uy mãnh canh gác cửa cung, đang tận tâm tận lực mà trông coi.

Trong hoàng cung này, phòng thủ rất sâm nghiêm, năm bước một đội mười bước một nhóm. Các cửa ra vào trọng yếu càng nhiều trọng binh trấn giữ. Còn có cả những đội quân trong bóng tối, bảo hộ sự an nguy của hoàng thành.

Ngụy Thiên Minh bước đến lối ra, đem lệnh bài của Cẩn công công cấp cho, đưa ra để mấy tên quân sĩ kia kiểm tra. Sau khi được cho phép, liền thể xuất cung rời đi.

Có điều Ngụy Thiên Minh sẽ phải đi sớm về sớm, vượt quá thời gian cổng thành đóng cũng rất nguy hiểm. Đương nhiên hắn biết quy củ này, nhưng trước khi đi hắn đưa cho mấy tên sĩ tốt kia, mỗi người mấy lượng bạc.

Những binh lính này canh cổng này cũng chỉ được hưởng một ít bổng lộc, cấp trên đưa cho bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu. Nguồn thu duy nhất cũng chỉ là những thái giám này, khi đi ra vào hoàng cung mới có thể từ bọn hắn lấy đến một chút chỗ tốt.

Nhưng bọn họ chỉ canh ở cửa sau, cũng không phải là cửa trước chỗ tốt thu được cũng rất ít. Cho nên, khi những thị vệ này được Ngụy Thiên Minh, cho mỗi người mấy lượng bạc, bọn hắn đều cực kỳ vui vẻ. Lộ ra nụ cười với Ngụy Thiên Minh rồi dặn dò thêm vài câu.

Tuy không nói nhiều nhưng Ngụy Thiên Minh biết, quan hệ với mấy tên này đã bắt đầu được hình thành. Về sau nếu, cùng mấy tên này quen biết tốt một chút, mình làm một khối lệnh bài giả, nói không chừng cũng có thể xuất cung.

Cho nên hắn cảm thấy, cứ giao tình tốt với mấy tên thị vệ này, biết đâu về sau sẽ có chỗ dùng đến.

Rất nhanh, cửa cung mở ra một cái khe nhỏ. Ngụy Thiên Minh từ nơi này bước ra, liền thấy một quang cảnh hoàn toàn mới. Bên ngoài là một tân thế giới hoàn toàn khác biệt với chốn hậu cung yên tĩnh.

Thiên Phủ thành, một nơi phồn hoa như gấm.

Kinh Thành chỗ nào cũng có người đến người đi, náo nhiệt không gì so sánh được.

Ở đường lớn, cửa hàng nối tiếp nhau san sát một nhà lại tiếp một nhà. Trong đấy đều có những tiếng ồn ào, đoàn người mua đồ ra vào lườm lượp. Cuối đường còn có một số quầy bán hàng rong, hét lớn giới thiệu sản phẩm của của chính mình. Một số người chơi tạp kỹ, bán nghệ, kể chuyện chọc cười, đều tụ tập gần bên mấy quán trà lâu.

Bây giờ là buổi sáng, rất nhiều gánh hàng nhỏ bán điểm tâm, sôi nổi không ngừng. Nào là sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao, cơ bản là cung không đủ cầu.

"Đậu hủ não, bánh tiêu. . ." Những tiếng la vang ngõ ngách, ở khắp bốn phía...

Ngụy Thiên Minh mặc một thân thường phục, đi trên đường cái của Kinh Thành. Nhìn khu buôn bán tấp nập không gì sánh được, nội tâm Ngụy Thiên Minh cũng là hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới bên ngoài hoàng cung lại phồn hoa như thế này..

Bất quá đây cũng là chuyện bình thường, dưới chân Thiên Tử nếu không phồn hoa mới là có chút quái lạ. Sáng nay Ngụy Thiên Minh vội vàng xuất cung cũng không có ăn điểm tâm.

Trước tiên hắn đi vào khu buôn bán, đến một quán ven đường để lấp đầy bụng.

Ngụy Thiên Minh tiến vào một quán phở bò đang làm ăn cực kỳ phát đạt, trực tiếp gọi lấy một bát lớn. Tuy người ta nói thời cổ đại đối với trâu cày quản lý rất nghiêm ngặt, dân chúng tầm thường thì không thể tùy tiện giết trâu.

Nhưng trâu cày nhiều sẽ chết, chết như vậy liền có thể đem đi bán. Một số người buôn thịt trâu bò, sẽ thừa cơ đi thu mua sau đó bán đến phiên chợ.

Quán phở bò này tự nhiên cũng là mua sắm thịt bò như vậy mới mở tiệm được. Không giết trâu cày, nhưng không có nghĩa là không có thịt bò ăn, chỉ là giá cả hơi đắt mà thôi. Người bình thường, cũng phải mấy tháng mới dám ăn một lần.

Ngụy Thiên Minh lại khác biệt, hắn có thể thiếu cái gì khác nhưng chỉ có tiền là không thiếu. Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, kêu với tên lão bản một tiếng: "Lão bản, cho ta một tô phở bò, miếng thịt bò phải lớn,thật nhiều thịt, gia vị thì cứ lấy tất cả, nếu mà ngon thì bản công tử sẽ thưởng thêm!"

"Có ngay!" Lão bản đáp ứng rồi tự mình sắn tay đi xuống bếp làm.

Cửa tiệm của lão bản này đã mở ở khu buôn bán nhiều năm rồi, sớm đã luyện thành một thân bản lĩnh, nhìn mặt mà làm việc. Hắn nhìn Ngụy Thiên Minh lần đầu tiên thì biết hắn là một người có tiền, quần áo bất phàm, ăn nói khí thế, khẳng định là một công tử nhà phú gia nào đó.

Một bát phở lớn có đầy đủ mọi thứ, tiếp theo tưới nước canh rồi lại đặt lên Hành Hoa, Tiêu, gừng, hành, xả, ngũ vị hương kèm theo năm khối thịt bò ngon nhất. Mùi hương thơm nức mũi, khiến cho ai cũng thèm chảy nước miến.

Vừa mới bưng lên, Ngụy Thiên Minh đã ngửi được mùi thơm, nhịn không được tán dương một câu: "Ừm, không tệ, đúng là để cho người ta muốn ăn.!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh cầm lên đôi đũa để cạnh bàn, đem rau mùi, hành và ớt tất cả trộn lên rồi bắt đầu ăn như gió cuốn.

Phù phù phù!

Tô phở bò lớn đã bị Ngụy Thiên Minh ăn không còn một mảnh. Những khối thịt bò lớn kia, thật là đã qua tuyển chọn tỉ mỉ. Dùng nồi lớn chế biến sơ qua, rồi cho vào hầm để lấy nước dùng, gia vị căn chỉnh cực tốt.

Ngụy Thiên Minh ăn hết bát phở bò, không nhịn được tán thưởng một tiếng: "Ăn ngon, cực kì sảng khoái!"

Thời cổ đại này, phở bò cực kỳ tươi ngon, không giống ở kiếp trước. Trâu bò hầu như là đều nuôi công nghiệp. Tô phở bò này, Ngụy Thiên Minh ăn rất đã, tiếp theo hắn từ trong tay áo lấy ra một chút bạc vụn để xuống mặt bàn nói: " Lão bản, thưởng cho ngươi!"

Lão bản kia thấy Ngụy Thiên Minh ra tay hào phóng như vậy, tâm tình rất xúc động. Tay chủ tiệm cầm lấy bạc, hướng Ngụy Thiên Minh nói : "Đa tạ đại nhân!"

Ngụy Thiên Minh khẽ gật đầu, nói: "Không cần khách khí!"

Sau đó, Ngụy Thiên Minh nhìn xung quanh một chút, nói: "Chủ quán, ta hỏi ngươi một việc, Phiêu Hương Viện ở đâu?"

Tên Lão bản này là hán tử trung niên, có một chòm râu mép trên mặt, bộ dáng cực kì khôn khéo. Hắn nghe được Ngụy Thiên Minh hỏi như vậy, đôi mắt liền nheo lại. Trên mặt lộ ra một nụ cười mà nam nhân cũng hiểu được.

Sau đó, chủ quán vừa cười vừa nói: "Khách quan, ngài là người từ nơi khác mới đến sao? Phiêu Hương Viện sáng sớm sẽ không có mở cửa, chậm nhất cũng phải qua thời điểm ăn sáng này rồi nghỉ ngơi thêm chút nữa. Mấy cô nương chỗ đó, đều rất là xinh đẹp hehee... khách quan, nếu như người ưa thích tuổi nhỏ một chút, ta cũng có thể giới thiệu cho ngươi, có một cô bé gọi là Tiểu Uyển, thân hình của nàng cực kì không tệ...."

Nghe xong tên chủ quán này nói, Ngụy Thiên Minh liền biết, lão gia hỏa này tuy chỉ mở một tiệm phở bò, nhưng lại là khách quen của Phiêu Hương Viện.

Ngụy Thiên Minh cũng không muốn nghe lão già này giảng sự tình phong lưu của hắn, Ngụy Thiên Minh khoát khoát tay, nói: " Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Phiêu Hương Viện ở đâu là được rồi."

Chủ quán kia tựa hồ cũng biết, Ngụy Thiên Minh không hứng thú với việc của mình, xấu hổ cười một tiếng nói: "Phiêu Hương Viện cũng không ở gần đây, ngài tìm mấy tên kiệu phu kia. Để bọn hắn đưa ngài đi qua, cũng bớt phí sức lực của ngài."

Chủ quán biết Ngụy Thiên Minh có tiền nên giới thiệu hắn thuê kiệu đi Phiêu Hương Viện.

"Tốt, cái chủ ý này không tệ!" Ngụy Thiên Minh chắp tay, đối với chủ quán nói lời cảm tạ, liền rời khỏi tiệm phở.

Đi trên đường lớn, Ngụy Thiên Minh cũng không có trực tiếp đi Phiêu Hương Viện. hắn biết chỗ đó chưa có mở cửa, liền định dạo chơi quanh thành trước một vòng., Nhìn xem có đồ vật gì mới mẻ, đợi đến khi về cung cũng có thể trở về bẩm báo cho Tuệ phi.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 471

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.