Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 70

Phiên bản Dịch · 2762 chữ

“Em… sẽ đi cùng bọn họ sao?” Âm thanh của hắn trong màn đêm tối đen có vẻ hơi run rẩy.

“Đi? Đi đâu? Ngài đang nói cái gì?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi.

“Đừng giả ngốc nữa! Tôi cũng nghe được, em sẽ rời khỏi tôi sao? Không phải cha em muốn đưa em đi học sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Tôi lập tức thanh tỉnh, phủ nhận. “Ngài lại nghĩ chuyện gì thế, sao em có thể rời khỏi ngài được?”

“Nhưng cha của em nói muốn đưa em đến đại học, để em trở thành quý ông.” Tay Oscar càng dùng sức ấn. “Tôi biết bằng thân phận của ông ấy thì có thể làm được, tôi… tôi chưa bao giờ muốn để em trở thành quý ông…”

“Oscar…” Tôi không hiểu mà nhìn hắn.

“Tôi muốn em làm quản gia của tôi, muốn cho em làm chủ nhà xưởng, nhưng cho tới bây giờ tôi đều không muốn để em trở thành quý ông.” Oscar cúi đầu, giọng nói cứng nhắc. “Bởi vì… tôi không có tự tin rằng sau khi em trở thành quý ông sẽ còn ở lại bên tôi…”

“Tại sao ngài lại nghĩ như vậy?”

“Sao lại không? Trước đây cho dù như thế nào em đều không thể rời khỏi tôi, nhưng nếu em là quý ông, tôi còn có tư cách gì để buộc em ở lại bên cạnh tôi đây? Em có thấy hai quý ông nào suốt ngày ở cùng một chỗ sao?” Oscar thống khổ nói. “Thật xin lỗi, tôi chính là ích kỷ như vậy, tôi không mong muốn em trở thành quý ông. Hiện tại em đã biết tôi là hạng người gì, cha của em có thể cho em những điều tốt đẹp hơn. Mà một người đàn ông xấu xí là tôi đây chỉ muốn trói buộc em, tôi… tôi có lẽ không thật sự yêu em…”

“Đừng có nói bậy!” Tôi tức giận nói. “Tại sao ngài có thể nói chính mình như vậy. Ngài xem em là hạng người nào? Ngài cho rằng em không có trái tim sao? Hay ngài cho em đã bị mù mắt? Ngài vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em không biết ai mới thật lòng yêu em sao?”

Oscar nản lòng cúi đầu, không chịu nhìn tôi.

Ban đêm yên lặng, ngẫu nhiên sẽ có tiếng cú kêu vang lên. Mùa xuân sắp đến, từ lúc tôi biết hắn đến nay, đã qua ba mùa đông rồi…

Tuy rằng hắn đè lên tôi rất mạnh mẽ, nhưng giờ phút này hắn lại có vẻ yếu đuối dị thường. Tôi biết là tôi không cho hắn cảm giác an toàn và tin tưởng trọn vẹn. Nghĩ đến đây, tôi mở hai tay ra, gắt gao ôm hắn…

“Ngài đã mạo hiểm cứu cha em, cho dù biết chuyện này sẽ mang đến cho ngài phiền toái lớn. Không chỉ như thế, ngài còn nói dối vì em, làm rất nhiều chuyện vi phạm lương tâm và nguyên tắc của ngài. Ngược lại, em chỉ mang đến hiểm nguy cho ngài. Ngài không quan tâm em đã khiến ngài liên lụy, toàn tâm toàn ý bảo vệ em. Ngài đã cứu em và cả người thân của em. Oscar ngài thật ngốc. Mọi người đều biết đã có được, mà chẳng biết tại sao mình lại có. Em toàn tâm toàn ý yêu ngài, không ai có thể tách chúng ta ra, cho nên đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa…”

“Em thật sự sẽ không rời khỏi tôi sao?” Oscar dựa vào ngực tôi, nước mắt làm ướt áo tôi, hắn nghẹn ngào nói. “Sau khi trở thành quý ông, tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Tôi chỉ lo lắng sẽ mất đi em… Thật xin lỗi, tôi biết rằng mình rất xấu xí, cảm thấy bản thân quá ích kỷ quá hèn hạ. Tôi chỉ muốn giữ em lại mà không suy nghĩ cho em. Em hẳn nên nghe lời cha em nói, tôi sẽ để em vào đại học. Em có thể trở thành mục sư hoặc là luật sư rồi trở về nhà. Nhưng đến lúc đó, em cũng sẽ không vứt bỏ tôi đúng không? Bởi vì em yêu tôi…”

Đứa ngốc này luôn luôn khổ sở vì việc này sao? Tôi đau lòng ôm chặt hắn.

“Đừng có ngốc, em chẳng vào đại học quái quỷ gì đâu. Không được gặp ngài đến tận mấy năm, hơn nữa trở thành quý ông thì có cái gì tốt chứ. Tựa như ngài nói, trên đời này làm gì có hai người quý ông nào có thể ở bên nhau cả ngày? Quả thật là tìm đường chết mà. Làm gì có ai biết rõ là đường chết mà còn bước lên chứ?”

“Thật xin lỗi, tôi không muốn để cho em đi, tôi luyến tiếc để em rời đi, em đừng đi… Tôi sẽ chuyển một nửa gia sản của tôi sang danh nghĩa của em. Em không cần phải lo lắng cái gì, cho dù chúng ta là hai người đàn ông… Như vậy thì sẽ có thể khiến cho người nhà của em an tâm một chút.” Hắn lại tiếp tục nói những lời ngốc nghếch.

Những lời này chọc giận tôi. Tôi đẩy hắn ra, đi xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

“Em làm sao vậy? Em đi đâu vậy?” Hắn bất an xuống dưới.

“Đi nơi khác ngủ, bởi vì đồ ngốc ngài khiến em tức chết rồi.”

“Owen, làm sao vậy? Tôi nói sai cái gì sao?”

“Đêm nay ngài có nói cái gì đúng sao? Trong mắt của ngài, em chỉ là một người tham lam hư vinh như vậy sao? Ngài cho là tiền có thể làm cho em an tâm, có thể mua được tình yêu của em sao?”

“Tôi không có ý đó…” Hắn lo lắng giải thích. “Tôi chỉ muốn cho em một ít bảo đảm, bởi vì em gái của em đã nói…”

“Lời người khác nói chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả!”

Đã lâu rồi chúng tôi không có tranh chấp kịch liệt như vậy. Oscar đứng dưới ánh trăng nhàn nhạt, con người cao lớn lại luôn cúi đầu, như đứa bé đã làm sai chuyện gì.

Tôi thở dài nói: “Có một chuyện, em chưa bao giờ nói với ngài cả. Không phải ngài luôn muốn biết lý do em tránh né ngài sao?”

Oscar kinh ngạc ngẩng đầu, lăng lăng nhìn tôi.

Tôi đi đến trước mặt hắn, ngóng nhìn ánh mắt của hắn.

“Em đã từng làm chuyện sai, cũng đã bị trừng phạt, cho nên đối với em mà nói, chuyện quan trọng nhất trên đời này không chỉ đơn giản là được hay mất. Em chỉ nghe theo trái tim của em, mà trái tim của em chỉ thuộc về ngài. Em vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho ngài biết chuyện đó thật sự là gì, bởi vì em sợ nói ra rồi ngài sẽ không yêu em nữa. Cho nên em cũng là người hèn hạ, thậm chí là vô liêm sỉ. Nhưng em không quan tâm, bởi vì chỉ cần có thể ở cạnh bên ngài, chỉ cần có thể có được tình yêu của ngài, em nguyện làm hết tất cả chuyện hèn hạ nhất thế gian! Nếu ngài cũng giống như em vậy, thì đừng bao giờ để ý ích kỷ cái gì, bởi vì em nguyện thừa nhận tất cả tình yêu ích kỷ của ngài!”

Oscar chẳng nói gì cả, hắn chỉ ôm chặt lấy tôi, *g ngực hắn đang run rẩy. Tôi cũng không biết hắn lại là một người đàn ông thích khóc như vậy…

Nửa tháng sau, cha tôi cưới mẹ tôi trong một nhà thờ nhỏ. Với thân phận Nam tước, ông đã mang đến cho bà danh hiệu Nam tước phu nhân. Angel và Ariel cũng được ông nuôi dưỡng với danh nghĩa con nuôi.

Mẹ tôi chờ đợi nhiều năm không có uổng phí. Bà đã chờ được một người chồng anh tuấn giàu có. Người chồng này vừa khôn khéo lại có khả năng. Trong giới quý tộc ông như cá gặp nước, cho dù còn có người hoài nghi thân phận của ông, nhưng tất cả chứng cớ đều bị ông vùi lấp. Con trai của người vợ trước bị đưa vào bệnh viện tâm thần, không bao lâu sau lại bị điên thật. Hai đứa con của phu nhân Avril đã được đưa đến những trường nội trú có danh tiếng không tốt. Mặc dù không chết, nhưng cuộc sống sau này cũng rất gian nan. Ngoại trừ những người thân thật sự là chúng tôi, không còn bất cứ kẻ nào có thể uy hiếp được ông ấy.

Cho nên tôi thủy chung vẫn không biết người đàn ông này đang tính toán cái gì. Ông rất khôn khéo, lên kế hoạch tất cả, mà còn biểu hiện nghiêm túc nặng tình như thế. Nếu ông có thể tiếp tục giả vờ trong nửa đời sau, vậy tôi cũng không có gì để nói.

Về phần mẹ tôi, bà quá mức hạnh phúc, thậm chí còn cai rượu. Khuôn mặt bà cũng dần dần lấy lại được vẻ dịu dàng thời trẻ. Bà thậm chí còn mang thai lần nữa. Một năm sau bà đã sinh được một đứa con trai cho cha.

Bọn họ lúc ban đầu còn thường xuyên đến khuyên nhủ tôi rời đi, sau khi thấy tôi không chịu thay đổi ý kiến, bọn họ cũng dần dần không lui tới nữa.

Angel và Ariel đều đã trưởng thành. Angel được gả cho một vị mục sư trẻ tuổi. Ariel cũng lấy thân phận con nuôi của Nam tước mà tiến nhập vào xã hội thượng lưu.

Cả nhà Eric đều không hề đơn thuần lương thiện, bọn họ ham muốn hư vinh, hướng tới xa hoa, sùng bái quyền quý, lại còn rất thông minh.

Giống như người giỏi về đầu tư và giàu âm mưu, bọn họ yên tâm thoải mái hưởng thụ những thứ mình đoạt được, hơn nữa tuyệt không hề bất an trong lòng.

Nam tước Yozak năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, làm người chính trực, không có chuyện bất ngờ gì xảy ra. Danh tiếng của người đàn ông huyền thoại này sẽ còn lưu truyền thật lâu trong giới quý tộc.

Tôi vẫn luôn ở bên cạnh Oscar, sau đó tôi trở thành quản gia của hắn.

Hai năm sau, Oscar lấy danh nghĩa của tôi để xây dựng xưởng dệt. Máy móc trong xưởng dệt đều đổi từ máy dệt sức nước thành máy dệt hơi nước. Sau đó xe lửa đường sắt xuất hiện, Oscar cũng xây dựng đường sắt ở trên đất đai của mình. Sự nghiệp của hắn phát triển ngày càng lớn.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn luôn phi thường bình thản, không có chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra nữa. Hắn là chủ nhân của tôi, còn tôi là người hầu của hắn.

Vẫn luôn là như thế.

Thời gian giống như nước chảy, nháy mắt hơn bốn mươi năm đã qua đi.

Chúng tôi chưa từng chia lìa như lời Angel nói, ngược lại, tôi thủy chung vẫn luôn đi phía sau hắn.

Từ thanh niên đến tuổi già, đến khi mái tóc trắng xoá, giống như những cặp chủ tớ bình thường khác, cuộc sống của chúng tôi rất lặng yên. Tình yêu của chúng tôi cũng không hề oanh oanh liệt liệt. Trên thực tế, nó lại bình yên không tiếng động.

Thẳng đến một ngày, sau khi tôi hầu hạ hắn đi ngủ, khi sáng sớm ùa đến, hắn không tỉnh lại nữa.

Hắn đã bảy mươi mấy tuổi rồi, cũng xem như sống thọ trong giới quý tộc. Tuy rằng đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như thế, nhưng khi hôm ấy đột nhiên ập đến, tôi vẫn bàng hoàng không biết nên làm thế nào cả.

Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn bỗng nhiên ra đi, tựa hồ toàn bộ linh hồn tôi đã bị hắn mang đi một nửa. Một nửa còn lại dùng để nhớ về những tháng ngày đã qua.

Thật ra tôi rất vừa lòng việc hắn ra đi trước tôi. Đừng thấy hắn mạnh mẽ như thế, thật ra hắn còn mềm lòng hơn so với tôi. Nếu như tôi rời đi trước, vậy thì một mình hắn biết phải làm như thế nào đây? Cho nên hãy cứ để cho tôi nhớ về hắn đi.

Tước vị của Oscar truyền cho một người thân thích phương xa của hắn. Cậu trai đó đầu óc có chút khù khờ chậm chạp, nhưng mà vô cùng thành thật. Tôi có chút lo lắng bởi vì quá thành thật nên cậu ta sẽ bị người khác lừa tiền.

Oscar không muốn tôi chịu khổ, nhưng vì lý do an toàn, hắn không để lại cho tôi quá nhiều tài sản. Hắn cho tôi một căn phòng nhỏ trong trang viên Momon, và một khoản tiền tiết kiệm. Em trai Sam lớn lên cùng với tôi và Oscar, nó đã vào đại học, trở thành một luật sư. Sau này nó lại vào nghị viện, cũng coi như công thành danh toại. Nó lo lắng cho tôi ở một mình, vẫn luôn bảo tôi dọn về chỗ của nó. Nhưng tôi không nguyện ý rời khỏi trang viên Momon.

Bởi vì vào mỗi sáng sớm, tôi đều có thể đi bộ đến khu mộ của gia tộc Bruce, sau đó thay một đoá hoa tươi vừa mới nở rộ ban sáng cho ngôi mộ của chủ nhân tôi.

Không ai biết quan hệ giữa tôi và Oscar. Mọi người đều cho rằng, ông già này là một người tôi tớ trung thành. Sau khi ông chủ của ông ta chết, vẫn luôn chăm sóc trông coi ngôi mộ của chủ mình.

Không có ai biết quan hệ của chúng tôi, không ai biết chúng tôi là hai người yêu nhau.

Oscar từng để lại di chúc, ngôi mộ bên cạnh để dành cho người hầu trung thành nhất của hắn khi còn sống, Owen Eric. Đây là nguyện vọng của một vị Tử tước cao quý được mọi người tôn kính. Một ngày khi tôi chết, mọi người sẽ trung thực chấp hành di chúc này, cho nên tôi cũng không lo lắng sẽ phải cách hắn quá xa xôi để rồi không tìm được hắn. Tôi chỉ sợ rằng thời gian hắn ra đi qua lâu, một mình hắn nằm ở nơi đó sẽ cô độc đơn côi.

Cả đời này tôi vẫn không hề nói cho hắn biết bí mật của tôi. Nhưng sau khi hắn mất, tôi lại nói rất nhiều lời với mộ bia của hắn.

Sống lại là một chuyện không thể nào tưởng tượng được. Không biết sau khi chết đi, linh hồn con người sẽ đi về phương trời nào. Có thời điểm tôi sẽ nảy sinh ảo tưởng vô cùng kỳ lạ. Có lẽ chờ đến lúc tôi rời khỏi cuộc đời, tôi vẫn sẽ được sống lại lần thứ hai.

Sống lại vào thời điểm gặp được Oscar.

Chỉ cần là nơi có hắn, tôi sẵn sàng sống lặp đi lặp lại như vậy.

Sáng sớm hôm nay, tôi lại hái những đoá hoa tươi để thay cho bó hoa điêu linh úa tàn trước mộ của hắn.

Gió thổi qua mái tóc hoa râm của tôi, tôi chợt nhớ tới một việc, vì thế vội vã chạy về nhà.

Tôi tìm ra chiếc trâm vàng mà Oscar đã tặng cho tôi, sau đó đeo lên trước ngực mình.

Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi đều mang theo món đồ này, cũng không thể nào quên.

Tôi vui vẻ nghĩ, lần sau gặp mặt, người yêu lòng dạ hẹp hòi của tôi sẽ biết, trong cuộc sống mà hắn đã rời đi, mỗi một ngày tôi đều nghĩ về hắn…

Chính Văn Hoàn

——————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau đến già rồi mà. Đây không phải là HE thì cái gì là HE chứ o(**)ブ.

Phiên ngoại

Bạn đang đọc Người Hầu Của Quý Ông của Chi Phương Khỏa Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.