Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Bắt Cóc Không Thành

Phiên bản Dịch · 1172 chữ

Daniel nhìn tôi, cùng một nụ cười mỉm. Cuối cùng tôi nhận ra mình đang mặc quần áo lót, khốn thật, thậm chí anh ta không được vào phòng tôi như vậy.

-Anh làm ơn ra khỏi phòng, sẽkhông mất thời gian đâu. - Tôi nói với vẻ khó chịu.

Anh ta ra khỏi phòng chờ tôi thay quần áo. Vừa ra khỏi, tôi đối diện với anh ta.

-Tôi tới đánh thức cô dậy vì tôi không muốn cô phí mất thời gian gặp để ba cô. - Anh ta nói và tay cầm túi xách.

-Cảm ơn.

-Không có gì, à mà tôi quên mất, lần trước tôi đã nói cô chỉ được về gặp ba sáng chủ nhật. Lần này tôi cho cô về cả ngày, tận hưởng nhé.

Tôi tròn mắt nhìn anh ta, thật bất ngờ và sung sướng. Tôi đi ngay lập tức.

-Cảm ơn một lần nữa.

Tôi leo lên xe đạp và chạy như bay mà vẫn chú ý cẩn thận túi thuốc của ba. Khoảng nửa giờ sau, tôi đã ở trước cổng nhà. Tôi bước vào và thấy ba không nằm trên giường mà đã đứng dậy đi lại.

-Alicia! Con về rồi à ! Ba nhớ con quá ! - Ba tôi hét lên mừng rỡ.

-Con cũng vậy papa! Tôi cười nói.

Sau một cái ôm thật chặt, tôi đưa cho ba túi thuốc.

-Ba mong mọi thứ ở đó đều ổn.

-Mọi chuyện đều ổn, ba đừng lo lắng. - Tôi trấn an ba.

Đó gần như là một lời nói dối.

-Còn ba, ổn chứ ? Ở nhà một mình chắc là buồn lắm.

-Không sao, ba ổn. Thậm chí ba bắt đầu có thể ra ngoài hít khí trời.

-Nhưng ba nhớ không được gắng sức quá?

-Ba biết rồi. - Ông trả lời

Chúng tôi ngồi nói chuyện thật lâu. Tôi không nói cho ba nhiều về Daniel. Chúng tôi cùng ăn tối và chơi một ván cờ tỉ phú cùng nhau. Thời gian trôi qua thật mau, buồn quá...

Sau khi chào tạm biệt ba, tôi ra khỏi ngôi nhà, tim thắt lại. Những tia nắng bắt đầu biến mất trên bầu trời khi tôi leo lên xe đạp. Mọi thứ thật tĩnh lặng vào giờ này ở trên đường. Tôi nhìn thấy toà lâu đài ở đằng xa, và một chiếc xe hơi dừng lại ở đầu đường, ở trước mặt tôi. Tôi cũng dừng lại. Điều làm tôi sợ là, có ba người đàn ông bước ra và tiến về phía tôi.

-Chào con bướm nhỏ, em có muốn đi với bọn anh một chút không? Tên cao lớn nhất hỏi.

Tôi lắc đầu.

-Tôi, nếu tôi là em, tôi sẽ không từ chối lời mời của James cao lớn đâu. - Gã thứ hai nói.

-Rất tiếc, anh không phải là tôi, và tôi hoàn toàn có quyền từ chối lời mời đó.

-Con này mồm mép nhỉ! - Gã thứ ba nghiến răng.

Gã cao lớn nhất tiến tới nắm lấy vai tôi.

-Thả tôi ra - Tôi hét lên.

-Như là em muốn.

Hắn ta ra hiệu cho hai gã còn lại tiến lên, chúng bế xốc tôi lên để đưa vào trong xe. Tôi điên cuồng chống cự lại. Một trong hai tên tóm lấy chân làm tôi mất thăng bằng. Tôi gào thét vì bị bắt cóc. James nhét một miếng vải vào miệng tôi để ngăn tôi hét lên. Tôi muốn đá cho hắn một cái, nhưng chân tôi không với tới.

-Đừng cố nữa, con chó cái. - James khạc nhổ.

Cuối cùng tôi ở trong xe, tay và chân bị trói.

Chợt tôi nghe thấy tiếng kêu ở ngoài xe, tiếng đánh nhau. Sau đó mọi thứ đều im lặng. Cửa phía sau bật mở và tôi hoàn toàn sợ đến mức ngất đi. Điều cuối cùng tôi nhớ là nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Daniel đang nâng tôi trên tay.

Tôi tỉnh dậy trên giường của mình. Tôi hoàn toàn mất phương hướng, có vẻ tôi bị nhốt trên một chiếc xe cách đây chưa lâu. Đã có ba người đàn ông, nếu tôi không nhầm, ba tên súc vật thì đúng hơn. Vậy mà giờ, tôi đang ở trong phòng mình. Một chuyển động bên phải cắt ngang dòng suy nghĩ. Đó là Daniel đang ngồi ở đầu giường.

-Cô ổn chứ? - Anh ta hỏi, vẻ lo lắng.

-Vâng, tôi nghĩ vậy... sao anh biết tôi cần giúp đỡ? - Đến lượt tôi hỏi.

-Tôi nghe thấy tiếng thét, và tôi nhớ ra là cô đáng lẽ giờ này nên về tới rồi. Vậy nên tôi đi ra ngoài xem và thấy một chiếc xe hơi cùng ba người đàn ông đang loay hoay làm gì đó

-Nhưng họ có ba người và anh vẫn hạ được bọn họ ư? Và theo tôi nhớ thì lâu đài vẫn ở rất xa và anh vẫn đến kịp trong chưa đầy một phút khi lũ du côn đó đưa tôi lên xe. - Tôi ngạc nhiên.

-Tôi tấn công chúng bất ngờ vì chúng đang quá tập trung vào cô.

-Anh là thứ gì vậy? - Tôi nói, quá tò mò và muốn biết anh ta đang giấu giếm điều gì.

-Gì cơ?

Tôi ngồi dậy khỏi giường. Daniel vẫn ngồi yên. Tôi lôi cuốn sổ trong ngăn kéo ra và mở trang mà tôi ghi lại những điều kỳ lạ. Tôi bắt đầu đọc:

... và tiếp theo đó, tôi có thể ghi làn da của anh không có nhiệt độ bình thường. Anh có thể đánh bại ba người không vấn đề gì, anh có thể di chuyển một khoảng cách rất xa trong chưa đầy một phút, ít nhất là 30s.

Anh ta không nói gì.

-Theo tôi thấy, anh là một thứ gì đó siêu nhiên và anh giấu mình trong lâu đài để không ai biết về bí mật này.

Anh ta kết thúc bằng việc thở dài và giơ hai tay lên trời.

-Được rồi ! Cô không cần ghi tiếp nữa, chúng ta có người thắng cuộc ở đây, cô Alicia, cô có muốn một phần thưởng hay gì khác không. - Anh ta nói giọng mỉa mai.

-Một cái huy chương để chặn họng anh lại, trước khi anh uống sạch máu của tôi. - Tôi thình lình cất tiếng, thậm chí là hơi gắt gỏng.

-Lạy chúa tôi, tôi không phải là một con quỷ khát máu. - Anh ta hét lên - Nên biết rằng nếu tôi là con quỷ như vậy. Cô đã không thể sống tới bây giờ. Nên nhớ là tôi đã cứu sống cô.

-Tôi không bị nguy hiểm đến tính mạng.

-Có ba gã đàn ông cưỡng ép đưa cô lên xe và sau đó chúng sẽ đưa cô đi đâu thì có chúa mới biết.

Tôi chết lặng, anh ta nói đúng ở một vài điểm. Những dù thế nào anh ta vẫn là... nói thế nào nhỉ... một người đàn ông kỳ lạ?

Bạn đang đọc Người Đẹp và Vampire (Dịch) của Flocifer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngmtien80
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.