Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Nghê Cảnh Hề ngồi vào bàn làm việc của mình tiếp tục sửa bản thảo, chẳng mấy chốc Hoa Tranh từ phía nhà vệ sinh chạy như bay tới, suýt chút nữa đụng vào ghế của cô.

Hoa Tranh thấy vậy thì vô thức nói: “Cảnh Hề, cậu không sao chứ?”

Câu nói này khiến Nghê Cảnh Hề hơi sững sờ, cô hỏi ngược lại: “Có chuyện gì vậy?”

Hoa Tranh liếc mắt nhìn sau lưng cô, rồi lại nhìn trái ngó phải một cái, sau đó mới nói: “Vừa nãy tớ ở nhà vệ sinh nghe thấy, Ôn Đường gây phiền phức cho cậu à?”

Nói ra thì cũng trùng hợp, Hoa Tranh vừa bước vào vách ngăn của nhà vệ sinh, sau đó lại có hai người phụ nữ bước vào.

Hai người họ không đi vệ sinh, vừa ăn trưa xong thì vào đây để dặm lại lớp trang điểm. Một trong số đó cầm một cây son YSL, vừa giơ tay định thoa lên môi thì quay đầu hỏi người phụ nữ mặc áo hồng rửa tay ở bên cạnh: “Vừa rồi Ôn Đường đi tìm Nghê Cảnh Hề hả?”

Người phụ nữ áo hồng tên Ngô Mộng Ni, có quan hệ tốt với Ôn Đường ở trong tòa soạn.

Người phụ nữ thoa son cũng mang tâm thế nhiều chuyện, thuận miệng hỏi một câu.

Ai ngờ cô ta vừa hỏi xong, Ngô Mộng Ni vuốt tóc, nói một cách cứng rắn: “Có vài cô gái cậy bản thân có chút tư sắc không đi con đường đúng đắn, giẫm đạp những người đi trước.”

Cậy tư sắc...

Giẫm đạp những người đi trước...

Người phụ nữ thoa son lấy lại tinh thần trong nháy mắt, bình thường rất hóng chuyện trong tòa soạn, nhưng quả dưa nghe có vẻ kích thích này thật sự hiếm thấy.

Cô ta hỏi: “Chuyện gì, chuyện gì vậy, nói nghe thử xem.”

Ngô Mộng Ni cười lạnh một tiếng: “Cô đừng tưởng cô Cảnh Hề đó bình thường không thích nói chuyện, chó biết cắn người thì sẽ không sủa. Cô ấy hả, một lòng muốn giẫm đạp lên tổ trưởng Ôn của chúng ta. Trước đó chẳng phải tổ trưởng Ôn muốn phỏng vấn CEO tập đoàn Hằng Á...”

“Chẳng phải chuyện này không thành công sao?” Người phụ nữ thoa son vội nói.

Chuyện này đã lan rộng khắp tòa soạn rồi, Ôn Đường muốn phỏng vấn nhân vật lớn đó nhưng đã bị từ chối, nên cô ta mất mặt ở chỗ chủ biên. Suy cho cùng cô ta viết giấy cam đoan muốn đảm nhận chuyên đề này, cuối cùng vẫn không thành công.

Tính cách của Ôn Đường xưa nay rất kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng lên mặt, đương nhiên sẽ khiến một vài đồng nghiệp cảm thấy cô ta ngứa mắt.

Bình thường, lúc cô ta làm việc thuận lợi thì sẽ không nói gì, khi xảy ra chuyện thì đương nhiên sẽ có những người nhiều chuyện chê cười cô ta, cung cấp một đống tài liệu thực tế cho nhóm nhiều chuyện ở phòng ăn uống.

Ngô Mộng Ni liếc người phụ nữ thoa son một cái, khẽ nói: “Chuyện này chắc cô không biết rồi, vốn dĩ chuyện phỏng vấn đã nắm chắc được 90%, ai ngờ sau đó đối phương lại nuốt lời.”

Người phụ nữ thoa son sững sờ, sao chuyện này lại khác với chuyện lan truyền trong tòa soạn thế?

Chẳng phải nói Ôn Đường bị người ta dứt khoát từ chối, căn bản không nghĩ đến việc chấp nhận lời mời phỏng vấn của cô ta sao?

“Hôm nay lúc tôi và tổ trưởng Ôn ở dưới lầu đã tận mắt nhìn thấy cô ta ở cùng trợ lý của tổng giám đốc Hoắc, cô nói xem, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Cuộc phỏng vấn mà tổ trưởng Ôn đã thương lượng xong với đối phương không thực hiện được, trong chớp mắt cô ta ở cùng với thư ký của người ta. Trong chuyện này nếu không phải do cô ta gây rối, thì đầu tôi sẽ rơi xuống đất.”

Cuối cùng, Ngô Mộng Ni “hừ” một tiếng: “Nên tôi nói những cô gái trẻ mới bước ra xã hội này, đừng thấy ai ngoài mặt cũng thật thà, trong bụng toàn là một bồ dao găm không đấy. Cô nói xem một cô gái không có quan hệ không có gia thế như cô ta, dựa vào cái gì mà thân thiết với trợ lý của CEO người ta như thế, ơ...”

Chữ “ơ” này chứa đựng ngàn vạn lời nói.

Hoa Tranh vốn dĩ ôm bụng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, nghe đến đây, tức đến mức hận không thể lập tức kéo quần lên ra ngoài chửi tay đôi với đám phụ nữ già xuyên tạc sau lưng người khác.

Ai ngờ sau khi cô ấy kéo quần lên, hai người họ đã rời đi từ sớm.

Thế là cô ấy mới tức hồng hộc trở về, xem Hoắc Cẩn Ngôn có bị gây khó dễ không, cô ấy hạ thấp giọng: “Ôn Đường vừa mới tìm cô à?”

Nghê Cảnh Hề: “Sao cô biết?”

Gương mặt Hoa Tranh lộ vẻ “ôi trời”, hóa ra là thật, cô ấy nổi giận kể lại chuyện bát quái nghe được ở nhà vệ sinh cho Nghê Cảnh Hề nghe. Hoa Tranh nói một hơi không ngừng nghỉ, cuối cùng để lại một câu như đinh đóng cột: “Ôn Đường hận cô đấy.”

Nghê Cảnh Hề bị giọng điệu của cô ấy chọc cười, cô an ủi: “Không đến nỗi vậy đâu.”

Hoa Tranh thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô rõ ràng là không hề để ở trong lòng, cô ấy càng lo sợ Nghê Cảnh Hề bị thiệt thòi. Cô ấy và Nghê Cảnh Hề cùng nhau vào tòa soạn, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Tính cách của Hoa Tranh thẳng như ruột ngựa, thích chơi đùa, tư duy linh hoạt, không đủ chín chắn, Nghê Cảnh Hề thì trái ngược lại.

Cô làm việc nghiêm túc có thứ tự rõ ràng, chưa từng tham dự vào việc đồn đại bát quái trong tòa soạn. Đối với cấp trên cũng không nịnh hót, cũng không phải kiểu hiền lành để mặc người khác gây khó dễ.

Tóm lại, trên người cô có một khí chất điềm tĩnh.

Hoa Tranh cảnh giác liếc trái ngó phải, nói với âm lượng rất thấp: “Cô đừng thấy khó tin, Ôn Đường thật sự hận cô, tôi nhìn ra được.”

Nghê Cảnh Hề không nói gì.

Hoa Tranh tiếp tục nói: “Cô nghĩ lại xem, lúc cô bước vào tòa soạn cũng đã gây chấn động, người ta hay nói ‘người có văn hóa xem thường lẫn nhau’, thật ra người đẹp cũng vậy. Cô đẹp như vậy, cô nói Ôn Đường có thể nhìn cô mà không ngứa mắt sao?”

Lời Hoa Tranh nói cũng không hề khoa trương, nghĩ lại ban đầu lúc Hoa Tranh vào tòa soạn thật sự gây chấn động không nhỏ.

Cô gái này có một vẻ đẹp riêng biệt.

Một gương mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh nhân long lanh, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng. Hoa Tranh thật sự thích những cô gái xinh đẹp như Nghê Cảnh Hề.

Đẹp thì không nói, Nghê Cảnh Hề lại không hề giả tạo, cool ngầu và rất có cá tính nữa.

Cuối cùng Nghê Cảnh Hề cũng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, Hoa Tranh nhìn cô, liếc nhìn biểu cảm một lời khó nói hết của đối phương, cô ấy chớp chớp mắt, hỏi để xác thực: “Tôi nói không đúng sao?”

Hồi lâu sau, Nghê Cảnh Hề mới nói với gương mặt không biểu cảm: “Cô nên đi viết kịch bản phim truyền hình đi.”

Người trong tòa soạn này đều có tố chất đóng phim.

Mấy ngày sau, Nghê Cảnh Hề không nhịn được mà nói một câu “Xin lỗi” về những lời đánh giá mù quáng cô đã nói với Hoa Tranh ngày hôm đó. Bởi vì mấy ngày sau đó, cô phát hiện Ôn Đường thật sự hận cô.

Hôm đó sau khi Nghê Cảnh Hề đè Ôn Đường lên tường cảnh cáo một trận, nhà báo Ôn – người trước nay thuận buồm xuôi gió chưa từng nhìn sắc mặt ai ở trong tòa soạn đương nhiên không có ý định buông tha cho cô.

Bây giờ, Nghê Cảnh Hề được sắp xếp ở nhóm kinh tế, vừa khéo cùng nhóm với Ôn Đường.

Tuy Ôn Đường chỉ là phó tổ trưởng, phía trên vẫn còn một tổ trưởng khác, nhưng người tổ trưởng này là một tay lỏi đời ở trong tòa soạn, lúc còn trẻ thì hăng hái tiến về phía trước, nhưng đến độ tuổi này, thăng quan tiến chức đã trở thành điều bất khả thi, nên đã dứt khoát lựa chọn ăn không ngồi rồi sống qua ngày.

Còn về Ôn Đường là phó tổ trưởng, nhưng tư cách nói chuyện ở trong tổ còn vượt hơn cả người tổ trưởng kia.

Hai ngày nay, Nghê Cảnh Hề được chỉ thị chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nơi phỏng vấn mà bộ phận phân cho cô hoặc là vùng ngoại ô, hoặc là những nhân vật không dễ ứng phó.

Vào giờ cơm trưa, Ngô Mộng Ni xách đồ để lên bàn Nghê Cảnh Hề: “Buổi chiều đến nơi này lấy tài liệu.”

Nghê Cảnh Hề cúi đầu liếc nhìn một cái, không lên tiếng.

Lúc này, đồng nghiệp xung quanh nhìn qua bên đó, Nghê Cảnh Hề vừa ngẩng đầu, mọi người lập tức hoảng loạn tản đi khắp nơi.

Nhưng điều này lại khiến Nghê Cảnh Hề buồn cười, cô đã trở thành ôn thần từ khi nào thế?

Cô liếc nhìn địa chỉ, tốt lắm, ngồi tàu điện ngầm qua đó chỉ tốn khoảng hai tiếng đồng hồ. Ơ, nơi này chưa chắc có tàu điện ngầm, có lẽ vẫn phải sang xe.

Nghê Cảnh Hề không định ăn cơm, định trực tiếp xuống lầu đến đó.

Hoa Tranh lập tức từ phía sau đuổi theo, hỏi: “Không ăn thật hả?”

Nghê Cảnh Hề: “Đi lấy đồ trước, trên đường ăn đại một chút là được.”

Sắc mặt Hoa Tranh trở nên khó coi, nói một cách tức giận: “Họ đúng là cố ý nhằm vào cô mà.”

Mấy ngày nay, ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra được bầu không khí trong nhóm, Ôn Đường là lãnh đạo, muốn cố ý gây khó dễ cho Nghê Cảnh Hề đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.