Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc điện thoại ấy

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Lập Hạ năm ấy em còn nhớ?

“Chờ em anh nhé! Sẽ nhanh thôi”.

Hết Hạ qua Thu tới Đông rồi.

Xuân về em nói muốn chia đôi.

Bối rối hỏi em lý do nào?

Tình cảm hai năm vội quên sao.

Lặng yên hồi lâu em nhẹ đáp.

Bởi vì “người ấy quan tâm em”.

Xuân Hạ Thu Đông lại qua rồi.

Chỉ còn đợi em về nữa thôi.

14/02/2018

29 tết năm nay đang ngồi với chúng bạn thì điện thoại reo, là điện thoại của thằng Hiếu, nhưng lại là muốn gặp em. (Em không dùng điện thoại lâu rồi, khứa này chơi với cả em và thằng Hiếu).

– Ê, đòi gặp mày nè Hoàng, bạn cấp 3.

Nhận điện thoại từ tay thằng hàng xóm, giọng hớn hở.

– Gì đó mày, nhớ tao à?

– Thằng này, mày với Trang có chuyện gì thế?

Chợt rùng mình đơ ra mất vài giây… giọng nghiêm túc lại liền.

– Chuyện gì là chuyện gì?

– Đkm lên fb coi.

– Ờ đợi tí.

Nói rồi em cúp máy, đăng nhập vào fb liền. Vừa mới vào đã thấy một đống thông báo, ấn vào xem thì hóa ra đều cùng một nội dung…

“Abc, xyz… đã tag bạn vào một hình ảnh”.

Hóa ra là ảnh của em và người ấy, nhìn em cười tươi tắn vô cùng, ảnh tiếp theo là chụp socola và quà em tặng người ấy. Chợt nhận ra rằng 29 tết năm nay trùng với ngày valentine 14/2, rồi lại đơ ra thêm vài giây nữa, cười nhạt một cái, cuối cùng thì cũng đến lúc em muốn công khai mối quan hệ em đã giữ kín bấy lâu nay.

Bên dưới là một loạt cmt của các bạn cùng lớp với “chúng mình” tag anh và em vào hỏi…

– Gì thế này Trang? Hoàng?

– Wtf??

– ?? Trang???

– Hai đứa này?

– Cái gì thế này tụi mày ơi??

– Thằng khứa nào kia?

– Hoàng?

– …

Nhưng sau tất cả những cmt ấy, em không hề trả lời một ai cả, em không hề giải thích gì cả, em lại chọn cách im lặng… Em khiến anh cảm thấy thật sự bối rối, em làm thế anh lại càng không biết phải xử lý ra sao cho phải, em đã chọn im lặng thì anh phải làm gì bây giờ, anh có nên giải thích, hay trả lời những cmt ấy không?

Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh ngay lúc ấy. Anh không biết phải trả lời thế nào, vậy nên anh cũng chọn im lặng…

Rồi sau đấy là một loạt tin nhắn của các bạn gửi cho anh, anh còn không dám ấn vào xem, lúc ấy anh thật sự muốn gọi điện hỏi em, hay ít nhất là muốn gửi tin nhắn cho em, để hỏi em lý do? Tại sao em vẫn chọn cách im lặng sau bao nhiêu lâu như vậy?

Một năm rồi, tròn một năm rồi, em lại làm anh có cảm xúc bối rối, bối rối vô cùng, em ạ…

Trong lúc anh còn chưa biết phải làm thế nào, thì thằng Hiếu quay sang khều khều tay anh…

Anh quay sang thì nó giơ cái điện thoại lên, màn hình điện thoại hiện lên là số điện thoại của em, là tên em…

Anh lại đơ ra mất vài giây nữa, đã một năm rồi em mới gọi cho anh, cuộc điện thoại đầu tiên của em sau một năm, là ngay lúc anh đang bối rối nhất…

Cầm điện thoại ra ngoài rồi nghe, vài giây đầu em im lặng, anh cũng không nói gì…

– Anh à…

Sau khoảng lặng đầu tiên thì em cũng chịu lên tiếng trước, sau từng ấy tháng ngày anh cũng được nghe tiếng “anh” từ em, nhưng sao cảm giác lạc lõng quá…

– Ừ… ừm!

– Em gọi vào số của anh không được… nên em gọi cho Hiếu!

– Ừ.

– Anh khỏe không?

– Ừm…

– Anh đừng trả lời em như thế nữa…

Ngay lúc đấy em lại muốn đáp trả gái bằng những từ cay nghiệt nhất, hay ít nhất vẫn là “ừ… ừm” nhưng chẳng hiểu sao nghe gái xuống giọng như vậy em lại không nỡ, chẳng phải em vẫn nói là quên được rồi, hay không bận tâm nữa hay sao… Nhưng đúng là vào hoàn cảnh như này mới biết được cảm xúc thật sự là như nào, nực cười thật…

– Em gọi cho anh làm gì?

– Em… chỉ là, em muốn gặp anh thôi.

– Người yêu em có biết không?

– Dạ!?

– Người yêu em có biết là em gọi cho anh không, có biết em muốn gặp anh không?

“Đúng rồi, phải thế, ít ra cũng phải mạnh miệng được như thế chứ Hoàng! Vậy mới phải chứ…” – Em tự nhủ.

– Dạ biết…

Nghe câu trả lời của gái mà người em bất chợt run lên…

– Biết??

– Vâng…

– Ừm, có gì không em?

– Tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh một chút…

– Người yêu em biết rằng em gọi cho anh, và biết rằng em muốn gặp anh??

Em hỏi lại thêm một lần nữa như muốn khẳng định những điều em đã nghe và sắp được nghe là sự thật.

– Vâng!

– Gặp một mình em?

– Dạ…

Em im lặng một chút, suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra một lần nữa, là để khẳng định rằng mình không nghe nhầm… Có vẻ như gái thấy em im lặng lâu quá hay sao, mà còn nói thêm câu nữa như muốn nài nỉ em.

– Em chỉ xin anh một chút thời gian thôi, em biết rằng thời gian này anh đang rảnh mà…

Ngay lúc ấy em muốn từ chối gái, từ chối để còn giữ lại cho mình một chút tự cao cuối cùng với gái. Nhưng chẳng hiểu sao mồm lại nhanh nhảu thay não nói có, chẳng hiểu sao…

– Quán cũ, tối nay 8h, một mình em thôi.

Nói rồi chẳng để gái kịp trả lời, em cúp máy liền… Thở dài một tiếng, không biết em đang nghĩ gì, em còn định làm gì nữa Trang ơi…

Quay sang đưa trả thằng Hiếu cái điện thoại, nó nhìn em lắc đầu rồi quay đi…

Bạn đang đọc Người Con Gái Ấy của -prince.ih-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Neva
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.