Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 3352 chữ

Về đến nhà thì trời cũng đã tối. Hề Từ thấy Úc Linh cẩn thận ôm bức ảnh đó, cất giọng mềm nhẹ hỏi, “Úc Linh, cơm chiều muốn ăn gì?”

Úc Linh mờ mịt ngẩng đầu, một lúc sau mới phản ứng biết anh nói gì, lắc lắc đầu, cảm xúc trùng xuống, nói, “Em không đói, không muốn ăn’

Sao mà không đói được chứ? Nhưng do tâm tình không tốt, nên ảnh hưởng đến khẩu vị, vì thế mới không có cảm giác đói thôi. Hề Từ cũng không ép cô, sợ sau này cô bị bệnh dạ dày nên nói tiếp, ‘Vậy ăn chút mỳ đi, trưa mới ăn canh ngao thịt gà ngán rồi, ăn chút ít tráng miệng vậy”

Úc Linh ngẩng đầu nhìn anh, không muốn phụ tâm ý của anh đành phải gật đầu.

Hề Từ thấy thế, trên mặt hơi cười, chỉ thấy cô sao lại ngoan và đáng yêu thế chứ, xoa xoa đầu cô, hôn nhẹ cô rồi mới thỏa mãn vào bếp bận rộn vì cô.

Úc Linh ngồi một lúc, lại lấy ảnh ra xem. Mặc dù ảnh được đóng khung cẩn thận nhưng do trải qua nhiều năm nên ảnh vẫn mờ đi, hơn nữa thời đó kỹ thuật chụp ảnh không tốt như bây giờ, người chụp cũng không rõ lắm, song lại ghi lại rõ ràng hương vị hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ thời đó.

Tuổi trẻ của cha và mẹ thoạt nhìn mới hạnh phúc làm sao.

Năm đó nếu mẹ không chết, họ hẳn là sẽ tái hôn nhanh thôi, lúc ấy ba ba tìm đến mẹ, đã rất lo lắng, có thể chấm dứt đoạn hôn nhân áp đặt với Triệu Hinh Lê kia, song ai biết vẫn chưa kịp hành động thì mẹ vì cứu ba ba mà đã chết.

Úc Linh xoa xoa huyệt thái dương, thả ảnh xuống, sau đó đi vào bếp, nhìn người đàn ông bận rộn trong đó, bất giác lòng đầy cảm xúc, loại tâm tình mất mát khó chịu ấy đột nhiên được anh lấp đầy, không kìm được đi tới ôm chặt lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh.

Hề Từ nở nụ cười, động tác trên tay không dừng, miệng bảo, ‘Bếp nóng lắm, em ra ngoài đợi anh được không?”

“Không được” Cho dù nóng, cô vẫn thích ôm lấy anh. Hề Từ bị hành động trẻ con của cô biến thành bất đắc dĩ, đành tùy cô.

Trời nóng nực, hơn nữa tâm tình không ổn lắm, biết cô chẳng có khẩu vị gì, nên Hề Từ làm món điểm tâm ngon mát lạnh, nhìn cô ăn mới nửa bát thì ngừng, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn tối xong, trời cũng tối hẳn.

Úc Linh lại cầm ảnh lại, ngồi cạnh anh hỏi, ‘Hề Từ à, hiện giờ anh có thể nói được không, ảnh này có gì đặc biệt hả?’ Lúc trước trên đường đi, cô đã hỏi Hề Từ, Hề Từ chỉ bảo về nhà hẵng nói sau, khiến lòng cô thấp thỏm, lo lắng mẹ giống như ông ngoại, sau khi mất cũng không được sống yên ổn.

Hề Từ ôm lấy cô, nhìn vào bức ảnh, trong ảnh khuôn mặt nam nữ đã gần mờ tươi cười rực rỡ, trong đó mặt mày người con gái cong cong, ngũ quan có tám chín phần tương tự Úc Linh, song trên người cô gái có một loại tia nắng ấm áp ngọt ngào, vô cùng đặc biệt hấp dẫn đàn ông.

“Mẹ vợ có một hồn bám ở mặt trên đó, em xem mắt của bà ấy đi”

Nếu bình thường, Hề Từ nói thế này, lông tóc Úc Linh sẽ dựng đứng lên, sợ hãi mãi, nhưng lúc đề cập chuyện này tới mẹ cô, dĩ nhiên không thấy sợ hãi nữa. Nhìn kỹ bức ảnh, trong ảnh chụp nụ cười của mẹ trẻ tuổi từ ánh mắt đến nụ cười đều mị hoặc, nhưng vẫn xinh đẹp, nửa ánh mắt sáng rực cứ như tự nó phát ra ánh sáng khúc xạ vậy.

Úc Linh hơi không xác định được là do ánh sáng tự nhiên khúc xạ hay không phải, nhưng Hề Từ đã nói thế thì hẳn là vậy rồi.

“Con người có ba hồn bảy vía, mất sẽ không đi, không phải là linh hồn đầy đủ” Hề Từ giải thích với cô, “Con người sau khi chết sở dĩ có thể biến thành quỷ là bởi có linh hồn đầy đủ, thông qua tu luyện cắn nuốt âm khí, lực lượng dần ngưng thành thật, khả năng biến thành quỷ không tan. Nếu quỷ không có âm khí bổ sung nuôi dưỡng, thì hoặc là mất hồn hoặc phách, dần dần trở thành không hoàn chỉnh, cuối cùng biến thành du hồn không có ý thức, mãi cho đến khi năng lượng trong du hồn biến mất hoàn toàn, thì cùng tùy lúc mà tiêu tán trong trời đất, không được luân hồi đầu thai”

Úc Linh vô cùng kinh ngạc, “Vậy mẹ em…”

Tuy con người chết là đèn tắt, nhưng nếu biết sau khi con người chết còn có thể tiến vào âm phủ đầu thai chuyển thế, dĩ nhiên cô cũng hy vọng người thân của mình sau khi mất có một kết quả hoàn hảo.

Hề Từ vỗ vỗ cô, khiến cô bớt lo lắng, nói tiếp, ‘Một hồn của Mẹ vợ bám vào ảnh chụp này, chứng tỏ sau khi bà mất, ba hồn bảy vía bị phân liệt, chắc có vài hồn bám vào những vật thể khác nhau, nếu có thể tụ tập ba hồn bảy vía lại, tìm thiên sư cho bà một tụ âm trận để nuôi dưỡng hồn phách của bà thì sẽ khôi phục nhanh thôi”

Đây cũng là lý do vì sao lúc ấy Mễ Thiên Sư chiêu hồn, mà gọi không được. Úc Mẫn Mẫn nếu ba hồn bảy vía bị tách ra, bám vào các vật thể khác nhau, thì không tính là quỷ, mà sau khi ba hồn bảy vía bị phân liệt thì không còn ý thức, dĩ nhiên không thể gọi về được.

Nghe đến đó, Úc Linh cuối cùng cũng yên tâm, mẹ chính là do ba hồn bảy vía bị phân liệt, bám vào những vật khác nhau, còn tốt hơn rất nhiều so với ông ngoại bị người ta mang đi tu luyện thành Quỷ Vương.

Lúc này, Hề Từ lại nói tiếp, ‘Song một hồn của mẹ vợ bám lên bức ảnh hơi yếu, xem ra là do thời gian quá lâu, đã tiêu hao không ít năng lượng, phải nhanh chóng thu thập đầy đủ hồn phách của bà, sớm dùng âm khí nuôi dưỡng mới ổn’

Úc Linh sốt ruột, ‘Vậy chúng ta nhanh đi tìm đi”

Hề Từ biết cô sốt ruột, cũng không vội cự tuyệt mà hôn nhẹ trấn an cô, bảo, ‘Hiện giờ trong tay anh không có pháp khí thích hợp sắp đặt hồn thể, phải tìm Mễ Thiên Sư mới được”

Úc Linh gật đầu liên tục, rồi gọi điện thoại cho Mễ Thiên Sư ngay. Biết Mễ Thiên sư đã lâu, được coi là bạn bè, điện thoại di động của Úc Linh vẫn có số của Mễ Thiên Sư. Thực ra Mễ Thiên Sư lúc cho Úc Linh số điện thoại của anh ta, cũng có ít tâm tư, đỡ cho anh ta một ngày nào đó cần tìm Hề Từ thì vị Hề Triển Vương này lại tắt điện thoại.

Lúc này Mễ Thiên Sư vẫn còn bận rộn ngồi ở hải đảo, lúc nhận được điện thoại của Úc Linh, thì vô cùng kinh ngạc, “Người đẹp, tìm tôi có việc hả? Cứ việc nói đi”

Thái độ sảng khoái của Mễ Thiên sư lúc này quả nhiên khiến người ta thư thái, chẳng trách mà có thể giao lưu kiểu bạn bè với loại sinh vật khác mình được, kẻ khó chơi nhất mà gặp phải anh ta đều có thể trở thành bạn bè cùng anh, đây cũng là một loại mị lực khác của con người.

“Có chuyện tìm anh…” Úc Linh đem nói hết mọi chuyện về mẹ cô cho Mễ Thiên Sư nghe.

“Hóa ra là thế, chẳng trách mà lúc ấy chiêu hồn cũng không chiêu được’ Mễ Theien Sư rốt cuộc giải được nghi ngờ trong lòng, hiểu ra ngay chuyện Úc Linh tìm anh ta là gì, “Các người cần pháp khí bảo tồn hồn thể đi? Ở chỗ tôi có một dây ngọc có thể dưỡng hồn được, sẽ gửi ngay cho các người luôn”

Anh ta giờ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thủy quỷ làm loạn, đành ở lại cố gắng, nên chỉ có thể gửi thứ đó đi.

Úc Linh biết anh ta có nhiệm vụ, tuy vội nhưng cũng hiểu được đạo lý này, nói, ‘Vậy thì thật cảm ơn anh quá” Nói đến đây, cô lại hỏi, ‘Đúng rồi, Mễ Thiên Sư, tình huống hồn phách kiểu mẹ của tôi chia là là nguyên nhân gì?”

Mễ Thiên Sư trầm ngâm, nói, “Khó nói lắm, tạo thành tình huống như thế, có nhiều nguyên nhân, tôi cũng không rõ cho lắm, chỉ đành  đợi khi nào ngưng tụ được hồn phách của dì thì mới có thể hỏi bà ấy xem đã gặp phải chuyện gì thôi’

Úc Linh vốn không ôm hy vọng nhiều, nghe nói thế cũng cảm thấy không bất ngờ lắm.

Sua khi nói chuyện với Mễ Thiên Sư xong, Úc Linh nhìn về phía Hề Từ, thương lượng với anh xem lúc nào thì bắt đầu tìm hai hồn bảy phách còn lại ở đâu, Hề Từ đưa ra mấy tình huống; Một là sử dụng một số đồ của Úc Mẫn Mẫn lúc còn sống dùng, hai là nơi ở của Úc Mẫn Mẫn lúc còn sống, ba là nơi Úc Mẫn Mẫn mất.

Con người sau khi mất biến thành quỷ hồn, nếu như còn luyến lưu cái gì thì dù không có ý thức, hồn phách vẫn bồi hồi một chỗ không đi. Chẳng hạn như trong bức ảnh chụp này vậy, một hồn này vẫn có thể bám vào đây, hẳn là có tình cảm lớn rất lớn với nó, vì thế mới lựa chọn bám lên đó, ngày ngày làm bạn cùng Giang Vũ Thành.

Tuy Hề Từ không biết năm đó giữa Giang Vũ Thành và Úc Mẫn Mẫn xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm giữa họ thì cực kỳ thâm sâu, nói vậy chắc trong đó có chút bất đắc dĩ, không thì sao Úc Mẫn Mẫn thực sự oán giận Giang Vũ Thành mà một hồn này lại không chọn cách xa Giang Vũ Thành mà lại muốn ở gần như thế.

Hề Từ đem chính suy nghĩ của mình nói cho Úc Linh biết. Úc Linh trầm mặc, nói nhỏ, ‘Em nghe nói, năm mẹ em mang thai em, thì đã ly hôn với ba ba rồi, sau đó ba ba bị Giang gia yêu cầu cưới Triệu Hinh Lê, chính là mẹ của Giang Úc y. Sau đó lúc em lên năm tuổi, lúc ấy ba ba đã tiến vào tập đoàn Giang thị, lúc Giang thị hơi giàu lên thì tính ly hôn với Triệu Hinh Lê, ai ngờ lúc đó lại xảy ra chuyện bất ngờ, mẹ em vì cứu ba ba mà chết…”

Nói đến đây, tâm tình của cô trở nên buồn bã hẳn. Cô nhớ tới chuyện lúc lên năm, thậm chí còn có thể nhớ rất rõ sau khi mẹ mất cô được đón về sống ở Giang gia, lúc đó ba ba vì chuyện mẹ mất mà gần như điên rồi, cứ sống trong thế giới của mình, vốn không muốn sống nữa, và căn bản không nhớ nổi mình còn có một cô con gái như cô. Cô sống một thời gian rất dài ở Giang gia, sau đó An Như đến thăm mới đón cô đi.

Qua hơn một năm, ba ba mới dần dần khôi phục lại từ chuyện mẹ mất, tiếp đó ly hôn với Triệu Hinh Lê, sau đó đón cô vào ở chỗ của mình.

Hề Từ nghe mà thấy hơi lạ, xem ra tình cảm của cha mẹ vợ vốn tốt lắm, thấy Giang Vũ Thành như thế, khiến anh phải lấy người phụ nữ mình không thích, quả thật muốn mạng của anh, vậy Giang Vũ Thành thì phải thế nào đây?

Úc Linh máy môi, nói, ‘Ba ba bảo, Giang Úc Y là do Triệu Hinh Lê trộm t*ng trùng của ông mà có, chính là thụ tinh nhân tạo đó” Còn phần trộm thế nào, cô cũng không biết.

Hề Từ lại sửng sốt, xin tha thứ cho một đại yêu thanh cao trước kia không nhuốm bụi trần, chẳng bao giờ để ý đến khoa học kỹ thuật phát triển của nhân loại, loài yêu như họ xưa nay tôn trọng pháp tắc tự nhiên, trời sinh trời dưỡng, dĩ nhiên sẽ không biết hóa ra tạo người cũng có cách như thế, xem như mở ra một cánh cổng thế giới mới rồi.

Đơn giản là sau khi nói chuyện này xong, Úc Linh bảo, “Hề Từ à, hiện giờ chúng mình phải đi tìm thôi, đi tới nơi ở trước đây mẹ còn sống, sau đó tiskhu mộ…. Em rất lo”

Vì thế hiện giờ cô vốn không thể ngồi yên nổi. Giờ đã tối rồi, buổi tối âm khí nặng, yêu ma quỷ quái gì đó đều xổng ra cả, đây cũng là nguyên nhân mà từ nhỏ đến lớn Úc Linh ngoan ngoãn không dám đi ra ngoài buổi tối, sợ không may gặp phải mấy thứ quỷ quái đó. Nhưng lúc này, vì chuyện đi tìm hồn phách của mẹ mà có sợ cũng muốn đi ra ngoài.

Tuy Hề Từ không thể hiểu hết tâm tình bức thiết của cô, nhưng không khuyên cô, mà cùng cô đi ra ngoài.

“Sau khi mẹ và ba ly hôn, mẹ mang thai ra khỏi nhà họ Giang, ở ngoài có thuê một nhà trọ nhỏ, sau khi em được sinh ra mẹ dùng số tiền ông ngoại cho mua luôn căn nhà trọ nhỏ đó, mãi cho đến trước khi em được 5 tuổi, chúng em đều sống ở đó cả” Úc Linh ngồi ở ghế lái phụ, báo địa điểm cho Hề Từ.

Qua mười mấy năm, tiểu khu năm đó giờ đã biến thành cổ xưa, nhưng vị trí vẫn thế, hiện giờ vẫn là một nơi rất náo nhiệt.

Sau khi dừng xe xong, họ tiến vào tiểu khu.

Khung cảnh tiểu khu này còn tốt hơn rất nhiều so với nơi Cát Tân thuê, đèn đường sáng ngời, hiện giờ đã gần chín giờ đêm, còn có rất nhiều người đang hoạt động trong tiểu khu, nhiều đôi vợ chồng dẫn con nhỏ ra chơi đùa trong tiểu khu, nhảy múa xoay tròn theo âm nhạc trên quảng trường.

Nhiều người thì dương khí nhiều, đám lén lút cũng ít đi, ít ra Úc Linh cũng không nhìn thấy quái quỷ gì chung quanh.

Đi tới trước một tòa nhà lầu nhiều phòng, Úc Linh chỉ lên phía trên bảo, ‘Ở trên tầng mười, sau khi mẹ mất, ba ba đã sang tên căn phòng này trên danh nghĩa của ông, trừ ông ra thì cũng không cho ai vào, em cũng đến mười mấy năm rồi không về, ba ba cũng không cho em vào’

Lúc đó cô cũng sợ tức cảnh sinh tình, đau lòng khổ sở, vì thế mà mấy năm đi qua đây vẫn không tiến vào nhìn qua.

Hai người đi lên tầng mười, tới trước cửa phòng.

“Làm sao bây giờ?” Úc Linh nhìn ổ khóa, còn có cả lối thoát hiểm, mặt trên khóa thậm chí còn dùng cả dấu vân tay nữa, có thể thấy cha cô quyết tâm mạnh mẽ đến thế nào, vốn không cho bất cứ ai bước chân vào đây, “Có cần em đi tìm người mở khóa đến đây không?’

Hề Từ nhìn nhìn lắc lắc đầu bảo, “Bỏ đi, vẫn nên tìm cha để lấy chìa khóa đi, dù sao thì chúng ta cũng không làm ra chuyện gì khác người, cha nếu biết, cũng không phản đối đâu’

Úc Linh chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại, bảo, “Chắc ba ba đã hoài nghi em rồi nhỉ?’

Hề Từ thở dài, “Nhìn bộ dáng là biết, cha cũng không phải kẻ ngốc, ông ấy đã tra ra anh có thân phận ở tổ Dị Văn, hơn nữa em lại kiên trì đòi di vật của mẹ em, ông ấy hẳn là hiểu ra. Vì thế hôm nay mới sảng khoái đồng ý cho em mang tấm ảnh kia về” Người đàn ông đó biết đâu cũng hy vọng Úc Linh có thể ép ra gì đó, cho dù là quỷ hồn của Úc Mẫn Mẫn, chỉ e đến lúc đó ông ấy cũng không kìm được mà tới cướp đoạt đi.

Nếu ba ba đã biết rồi, Úc Linh nhíu mày, vậy thỉ bỏ luôn ý nghĩ kêu người tới đây phá hỏng cửa đi, nói, “Vậy được rồi, mai chúng minh lại tới, đi đến khu mộ trước vậy”

Hai người rời khỏi tiểu khu, lái xe hướng tới khu mộ. Lúc đến khu mộ, thì đã hơn mười một giờ đêm rồi.

Xunh quanh khu mộ không có phòng ở nào, đều hoang vắng, đến lúc này đã không còn một ai, đâu đâu cũng hoang vắng, chỉ có đèn đường u ám, còn có khu mộ tối đen tương tự ở đằng trước.

Úc Linh vừa xuống xe đã sợ run lẩy bẩy, hai mắt nhìn cánh cổng khu mộ đằng trước chằm chằm, không kìm được run rẩy dịch từng bước về phía Hề Từ, mãi đến khi Hề Từ nắm tay cô, cô lại sợ run lẩy bẩy, dựa sát vào anh, đưa tay ra ôm lấy anh.

Hề Từ thấy bộ dạng của cô, cười thầm, quả nhiên là sợ rồi.

Cách đó không xa là cánh cổng khu mộ, hai bên cổng có hai con quỷ đang ngồi xổm như bảo vệ cổng vậy, vẻ mặt âm trầm, quỷ khí lành lạnh, nhìn đạo hạn rất cao, còn cao hơn đạo hạnh con tiểu quỷ họ thu làm tiểu đệ rất nhiều.

Ngoài đó ra thì trong khu mộ tối om, hơn nữa quỷ khí dày đặc, từng đợt hơi thở lạnh lẽo âm u từ trong bay ra, không cần nhìn cũng biết trong đó có không ít quỷ.

Hai mắt Úc Linh nhìn hai con quỷ kia chằm chằm, lúc hai con quỷ kia phát hiện có con người tới đây, đều nhìn chằm chằm hai người tới gần.

Hề Từ ôm chặt cô vào lòng, phát hiện ra đầu ngón tay cô cứng ngắc, hôn nhẹ lên má cô, nói dịu dàng, ‘Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, trên người em có độ ách linh và ấn giám phong thủy, không cần ngại đám quỷ quái đó đâu”

Úc Linh ngừng chút, cố sức nói bình tĩnh, “Em biết, chỉ là nhìn thấy nhiều quỷ như thế, hơi không thích ứng cho lắm” Sao mà không thích ứng chứ, quả thật muốn dọa tè ra quần đây này?

Nếu tối không có âm khí nặng, Quỷ Hồn ra, thì sao cô lại chọn lúc này đến khu mộ làm gì chứ? Bất giác, Úc Linh thấy hơi tiếc vì Mễ Thiên Sư vì công việc không có mặt ở B thị, tìm anh ta đến bày trận thì hay rồi, có một thiên sư am hiểu tróc quỷ bắt yêu ở đây, trong lòng cũng đỡ lo hẳn.

Bạn đang đọc Người Chồng Yêu của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.