Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

GHÉT CỦA NÀO – TRỜI CHO CỦA ĐÓ

Tiểu thuyết gốc · 4486 chữ

Thời tiết đang vào cuối mùa thu, nên ngoài trời hôm nay rất đẹp. Nếu là ngày nghỉ, chắc chắn hắn sẽ ngủ nướng thêm một chút, rồi buổi chiều chọn một nơi yên tĩnh để thưởng thức cảnh đẹp cùng một ly café sữa ngọt dịu. Một ngày như vậy thật quá mỹ mãn!

Nhưng thực tế sao có thể như vậy, Nhu Khải đang phải chạy hồng hộc đến trạm để kịp đón xe đi làm. Do tối qua ngủ không ngon, nên sáng nay hắn dậy trễ hơn bình thường.

Cuối cùng Nhu Khải cũng leo được lên xe, hắn vội thở dốc rồi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ. Nhìn vào đồng hồ, thật ra hắn không bị trễ giờ làm, nhưng Nhu Khải muốn bắt được chuyến xe sớm vì hắn không thích cảnh đông người chen chúc vào khung giờ mọi người đi làm.

Như một thói quen, Nhu Khải lấy điện thoại rồi gắn tai nghe, trong đầu lúc này tràn ngập những giai điệu nhẹ nhàng bắt tai. Hắn bỗng nổi hứng với tay mở cửa sổ rồi đưa bàn tay ra ngoài để gió mát lùa qua từng khe ngón tay. Cảm giác mệt mỏi đang dần được xoa dịu khiến hắn dần quên mất sự khó chịu sau giấc mơ vừa rồi.

Vừa bước xuống xe Nhu Khải liền thấy một bà lão bị va trúng, làm túi đồ của bà rơi đầy dưới đất. Còn tên kia thì vô lương tâm cứ thế mà bỏ đi. Dáng vẻ bà kham khổ, khó khăn cúi nhặt từng món đồ lên phủi bụi. Có lẽ do tuổi già, nên thao tác của bà lão không còn linh hoạt nữa. Nhu Khải nhìn vậy thì không thể làm ngơ được nên nhanh chóng đến giúp. Hắn lễ phép nói: “Dạ cháu giúp bà nhặt nha.”

Nhìn kĩ đồ trong tay, Nhu Khải biết được bà lão bán túi thơm. Chất liệu vải cũng bình thường, trên bề mặt túi còn chỉ thêu chữ Phúc to, có vài đường nét tô điểm đơn giản chứ không có hoạ tiết rồng phượng cầu kì. Đây chắc là hàng thủ công tự tay. Điểm đặc biệt là túi của bà có hương thơm thảo mộc nhẹ chứ không phải mùi hương liệu nồng như các nơi khác, nên Nhu Khải rất thích.

Sau khi đỡ bà lên xe, Nhu Khải giữ lại hai túi, cười nói: “Bà ơi, túi này của bà thơm quá, cháu xin phép lấy hai cái nhé. Tiền cháu gửi bà ở trong túi đồ nha.”

Bà lão nhìn thấy tiền được để gọn gàng trong ngăn túi, chỗ này nhiều quá rồi. Bà liền gọi Nhu Khải lại nói: “Túi của bà rẻ lắm. Cháu muốn lấy thêm vài cái không, nếu không thì bà gửi lại tiền.”

Thấy bà tỏ vẻ ngại ngùng muốn từ chối, hắn nhanh chóng nhảy vọt xuống xe rồi quay lại nói vọng qua cửa sổ: “Cháu thấy túi này mùi hương rất đặc biệt. Sau này bà phải bán giá cao hơn nha.”

Bà lão cảm động nói: “Cảm ơn cháu. Túi thơm của bà còn cầu phúc được đấy. Cháu là chàng trai tốt, nhất định sẽ hạnh phúc.”

Nhu Khải thẫn thờ nhìn xe bus đi càng lúc càng xa, hắn vô thức lẩm bẩm: “Chỉ sợ là cả đời này, cháu cũng khó có được hạnh phúc.”

“Đứng lẩm bẩm gì đấy?” một giọng nói vọng từ sau lưng Nhu Khải.

Không cần quay đầu lại Nhu Khải cũng biết người ở sau mình là ai. Chủ nhân của giọng nói này hắn vô cùng quen thuộc. Ông trời đúng là khéo sắp xếp, ghét của nào trời cho của đó.

Bỏ ngoài tai giọng nói đằng sau, Nhu Khải ngước mắt nhìn lên trời chợt nhớ lại lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau. Hình như hôm đấy trời cũng dễ chịu như vậy…

“Ui daaa!” Tiếng kêu la ầm trời vang lên giữa khoảng sân trống trải.

“Này anh bạn trẻ, sao lại đạp xe trong trường thế hả?” mặc dù đang nằm bẹp, nhưng giọng điệu vẫn sang sảng như sợ người khác không biết mình bị đụng trúng. Mãi không thấy ai trả lời, Dịch Thần liền bò dậy. Hắn muốn xem mặt mũi tên hung thủ đã giúp hắn đo đường vào ngày đầu về thăm trường.

Ngước mắt lên, Dịch Thần liền thấy một thanh niên đang kiểm tra xe đạp. Hắn nhìn sơ qua, đánh giá thân hình người này có vẻ to con hơn mình. Nhưng sao người này đụng người xong lại không nể mặt hỏi han gì vậy nhỉ?

Một hồi sau, người thanh niên xoay qua nhìn hắn, khiến Dịch Thần có chút sững sờ. Người này đầu tóc gọn gàng, quần áo phẳng phiu trông đúng chuẩn tác phong sinh viên nghiêm túc. Điểm đáng chú ý nhất là làn da trắng cùng khuôn mặt ưa nhìn hơi đầy đặn, nếu sờ sờ thì chắc sẽ mềm mại lắm đây. Nói chung, anh chàng này khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, dễ gần. Dịch Thần thầm nghĩ bụng: “Nhóc này chắc chắn là nam thần của trường ta đây.”

Nhu Khải bị nhìn chằm chằm một hồi liền xác định đây không phải người tốt, nên liền không muốn dây dưa. Vừa nói dựng xe đạp lên, Nhu Khải vừa lịch sự hỏi: “Xin lỗi anh có sao không?”

Dịch Thần mỉm cười trả lời: “À không sao.” Tiện thể chêm vài câu ra vẻ đàn anh muốn giáo huấn: “Khu vực này không được đạp xe. Nên đây này không phải chỗ để nam thần như em thể hiện đâu.”

Nghe nói vậy thì Nhu Khải nhăn mày khó hiểu rồi nhìn xung quanh mình. Sau đó hắn vừa kiểm tra xe cũng không bị hư hại chỗ nào, hắn quay sang nói với Dịch Thần: “Anh không sao là tốt rồi. Sau này đừng tuỳ tiện đi lung tung nữa, anh nên tìm đúng chỗ để thể hiện.”

Dịch Thần mặt đầy dấu chấm hỏi. Nhu Khải bất đắc dĩ nói tiếp: “Đây là khu vực dành cho xe đạp. Người đi bộ thì đi trên khu nội bộ ở trong kia.”

Lúc này mới nhìn một vòng xung quanh, Dịch Thần nhận ra chỉ có mình hắn đi ngược lại với xã hội. Dịch Thần liền cười trừ: “Ờ ờ, anh tốt nghiệp được vài năm rồi, nên chắc có vài quy định mới mà anh không biết. Cảm ơn em.”

Ôi! Dịch Thần cảm thấy rất mất mặt, hắn mới ra trường có vài năm mà đã thay đổi nhiều như vậy. Nhưng là đàn anh, hắn sao có thể để mất tôn nghiêm được. Dịch Thuận liền kiếm chuyện càm ràm: “Mà em cũng không nên phóng nhanh quá như vậy, rất nguy hiểm nha. Dù là đi xe đạp, nhưng mình cứ từ từ chậm rãi thôi, an toàn là quan trọng nhất, …”

Thói quen càm ràm này của Dịch Thần được hình thành từ lúc nhỏ. Hắn ở với ông bà nên đã quen với cách ứng xử, hành xử như người lớn tuổi. Nhưng bình thường hắn chỉ như vậy với họ hàng và bạn bè thân thiết thôi, chứ Dịch Thần cũng không quá quan tâm đến người ngoài.

Nghe Dịch Thần lải nhải như vậy, Nhu Khải lại càng có ấn tượng không tốt nên không muốn dây dưa với người này. Hắn lắc đầu rồi vòng xe qua một bên vọt đi luôn, để lại Dịch Thần ngơ ngác đến tội nghiệp.

Dịch Thần khóc không ra nước mắt. Tôn nghiêm của người đàn anh, giờ còn đâu.

Hội trường bấy giờ đang vô cùng náo nhiệt, các sinh viên đều đang tụ tập ở đây để dự lễ chào đón tân sinh viên. Dù đã nhập học được vài tháng, nhưng nhà trường thường làm chào đón trễ hơn để tập hợp đủ sinh viên ở xa đến.

Dịch Thần lần này được mời về trường để chia sẻ kinh nghiệm, hướng nghiệp cho đàn em tương lai. Thời buổi hiện giờ công ăn việc làm thật sự khó tìm, tốt nghiệp loại giỏi thì cũng chưa chắc có một nơi ăn chốn ở tốt. Lúc này Dịch Thần đang đứng trong hậu đài chuẩn bị cho bài diễn văn siêu hoành tráng của mình, thì hắn vô tình nghe thấy cuộc hội thoại gần đó.

“Thầy ơi, khoa mình cử bạn khác được không thầy? Nhiều người như vậy, em không dám lên sân khấu.” Một thanh niên nhỏ con, đeo mắt kính dầy cộp đang sốt sắng nói chuyện với giáo sư.

Giáo sư cũng cảm thấy thật đau đầu, Tư Hào là thủ khoa năm nay nên được chọn để lên sân khấu phát biểu cảm tưởng. Mấy ngày trước còn bình thường, bây giờ đột nhiên hắn lại nhất quyết không chịu lên sân khấu.

Ông đành nhẹ giọng khuyên giải: “Không sao đâu Tư Hào. Em cứ xem như đây là buổi thuyết trình đầu tiên đi. Khoa chúng ta có em đại diện là cả một niềm vinh hạnh lớn, các khoa khác đang thèm còn không được.”

Tư Hào càng thêm bối rối, hai tay vò vào nhau: “Em… em bị sợ đám đông.”

Giáo sư vỗ vai Tư Hào kiên định nói: “Thầy rất hi vọng em có thể vượt qua sự sợ hãi, chiến thắng bản thân. Thầy tin tưởng ở em.” Vừa dứt câu, ông liền quay đi mất.

Tư Hào không kịp nói gì thêm, hắn đành cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại. Nhưng càng lúc càng run hơn, Tư Hào đang tính đường bỏ trốn thì trước mặt hắn đột nhiên có một người xuất hiện.

Nhu Khải cười tươi rồi đưa chai nước cho Tư Hào: “Uống chút nước đi để bình tĩnh lại. Chút nữa anh cũng phải lên sân khấu, anh cũng đang không biết phải làm sao đây.”

Sự xuất hiện bất ngờ của Nhu Khải khiến cho Dịch Thần cảm thấy thú vị và tò mò hơn cả, hắn liền nép sang một góc gần hơn để tiếp tục đứng hóng chuyện.

Tư Hào nhìn Nhu Khải trông có vẻ cũng chạc tuổi mình nhưng thần thái lại tự tin khác hẳn. Hắn cảm thấy ngượng, nhưng vẫn bướng bỉnh tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy bình nước: “Cảm ơn.”

Nhu Khải thấy vẻ mặt của Tư Hào rất buồn cười. Hắn vui vẻ khoác vai Tư Hào rồi nói tiếp: “Dù sao ở dưới cũng chả quan tâm lời mình nói đâu. Hôm nay họ tới, chủ yếu là muốn nghe giáo sư và đàn anh hướng nghiệp thôi. Nên em đừng quá lo lắng, làm hết sức là được.”

Một lúc sau thì bọn họ nghe thấy tiếng MC giới thiệu trên sân khấu: “Sau đây, xin mời đại diện CLB Truyền thông lên sân khấu cùng chia sẻ với chúng ta nhé.”

Biết đã tới lượt mình, Nhu Khải liền nhanh chóng đứng lên nhưng không quên quay lại cười nói với Tư Hào: “Anh lên trước đây, chúc anh may mắn nào.”

Nụ cười toả nắng của Nhu Khải khiến cho Tư Hào ngây ngốc cả ra. Và cũng khiến cho ai đó đang trốn ở trong góc ngây người, hắn cũng không hiểu sao mình lại bị nụ cười này thu hút như vậy. Ánh mắt Dịch Thần vẫn tiếc nuối nhìn theo không nỡ rời khỏi chủ nhân của nụ cười ấm áp ấy.

Nhu Khải là thành viên CLB Truyền thông của trường. Hắn cùng đồng đội tham gia rất nhiều các cuộc thi và mang về nhiều giải thưởng. Với ngoại hình sáng và thành tích học tập thuộc hàng đáng nể, Nhu Khải đã có sẵn một lượng fan đông đảo rồi. Vừa kết thúc bài phát biểu, cả hội trường đều vô tay rần rần kèm theo tiếng các bạn nữ gào thét.

Vừa bước vào cánh gà, thấy Tư Hào vẫn đứng chết trân tại chỗ. Nhu Khải chân thành nói: “Cố lên, cố lên. Em sẽ làm được!” rồi ra sau ghế ngồi.

Dịch Thần vẫn còn đứng mất hồn trong cánh gà chăm chú nhìn theo Nhu Khải. Hắn cảm thấy trong thế giới bộn bề này, trong ngôi trường có hàng ngàn người này, ông trời chính là cố tình sắp xếp để hắn tìm thấy một đàn em thú vị và có chút đáng yêu này.

Tư Hào đáng thương vẫn còn chưa dám lên sân khấu dù MC đã gọi tên vài lần rồi. Không ai trong cánh gà có thể kéo hắn đi được, thì bỗng một bóng đen xuất hiện, thì thầm bên tai hắn: “Em trai, thử nghĩ xem nếu như bây giờ mà không lên trả bài, thì sau này… qua môn nổi không?”

Lời uy hiếp như một cú kích điện mạnh mẽ, Tư Hào cầm chặt lấy micro rồi sải bước lên sân khấu như vũ bão. Bài phát biểu của hắn cũng không được xem là thú vị, nhưng cũng đầy đủ thông tin, đúng theo bài bản.

Dịch Thần cười gian: “Mọt sách thì phải đúng cách mới trị được.”

Hắn tìm kiểm một vòng muốn tìm kiếm bóng dáng ai kia, thì thấy Nhu Khải đang ngồi giúp nhân viên hậu đài sắp xếp vật dụng. Dịch Thần vui vẻ lại gần ngồi xuống bên cạnh, hắn làm như tình cờ nói: “Ô, lại gặp nhau rồi.”

Nhận ra người ngồi cạnh mình, Nhu Khải không có vẻ gì ngạc nhiên hay quan tâm, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Đúng vậy. Xem ra lần này anh tìm được đúng chỗ rồi.”

Dịch Thần không nghĩ đàn em lại ghim chuyện cũ như vậy nên cười trừ đổi chủ đề: “Anh tên Dịch Thần. Anh tốt nghiệp khoa Kinh tế.”

Không có ý định tiếp nối câu chuyện nên Nhu Khải chỉ gật đầu cho có chứ không nói gì thêm. Hắn cố tình tập trung vào việc mình đang làm để Dịch Thần thấy khó rút lui.

Nhưng khi thấy thái độ của đàn em như vậy, Dịch Thần vẫn mặt dày hỏi: “Anh thấy em với mọi người rất thân thiện, nhưng sao lại có vẻ bài xích anh vậy chứ?”

Nhu Khải hờ hững trả lời: “À vậy xin lỗi anh.”

Không ngờ đàn em lại thẳng thắn như vậy, Dịch Thần hắn thật sự bị bài xích sao? Dịch Thần không thể không ngạc nhiên mà nhìn Nhu Khải, hắn đang muốn hỏi lý do vì sao thì lại đúng lúc phải lên sân khấu.

Nhưng Dịch Thần rất hứng thú muốn kết bạn với đàn em cứng đầu này, nên hắn liền ghé đầu lại gần bên tai Nhu Khải. Lúc này khoảng cách giữa hai người ngày càng gần nhau hơn, Nhu Khải cảm nhận rõ rệt hơn hơi nóng đang phà nhẹ bên tai của mình.

Dịch Thần cười lưu manh nói nhỏ: “Em càng bài xích anh, thì em càng gặp anh nhiều đấy nhé.”

Nghe rõ được từng chữ bên tai mình, khiến mặt Nhu Khải nóng bừng lên. Thẹn quá hoá giận nên hắn gằn giọng nói: “Anh cứ nói nhăng cuội như thế này, thì không chỉ em mà cả trường đều sẽ bài xích anh đấy.”

Biểu cảm tức giận này của Nhu Khải ở trong mắt Dịch Thần lại thành rất đáng yêu, nên hắn vui vẻ trả lời: “Em yên tâm, hiện tại thì ngoài em ra thì ai cũng sẽ thích anh mà.” Nói xong hắn ung dung bước lên sân khấu.

Dịch Thần tự tin cầm mic, hít sâu một hơi rồi tuôn trào cảm hứng nói: “Các em thân mến, anh đến đây đơn giản là để muốn hỏi vài câu. Cuộc đời thì còn dài nhưng thanh xuân lại ngắn hạn. Tại sao cứ học mà không mục đích để làm gì? Chi bằng hãy dùng thời gian này để tìm kiếm lý tưởng sống còn hay hơn không? ...”

Hắn cứ thế mà thao thao bất tuyệt trong sự hò reo phấn khích của sinh viên, còn giảng viên thì đen mặt ở dưới sân khấu. Bọn họ rõ ràng mời người khác về, vậy mà tại sao tên học bá có tiếng ác ma này lại về trường? Hắn lại muốn bày trò gì nữa đây?

Chủ nhiệm khoa kinh tế, cũng tức là giảng viên ngày xưa trực tiếp hướng dẫn Dịch Thần cũng méo mặt dưới bao con mắt đáng sợ của những người khác. Thầy đành cười trừ nói: “Do sáng nay xảy ra chút việc đột xuất, nên tôi chỉ có thể nhờ Dịch Thần về thay.”

Nhìn cả đám sinh viên hào ứng như giải toả được bao bức xúc thế kia, là biết bài chia sẻ của Dịch Thần trái ngược luân thường đạo lý thế nào rồi. Ở trong khán đài, cả Nhu Khải và Tư Hào cũng méo mặt nhìn nhau, không biết nói gì.

Kết thúc phần trình bày oanh liệt của Dịch Thần, buổi chào đón vẫn tiếp tục được diễn ra nhưng kéo dài hơn dự kiến ban đầu. Vì giảng viên phải lên bồi dưỡng lại những quan điểm bại hoại đối với ngành giáo dục của Dịch Thần. Sau đó một hồi khuyên giải, cuối cùng đa phần các sinh viên đều uể oải quay về khoa của mình để tiếp tục khổ sở tôi luyện đề thi.

Nhu Khải cũng đang trên đường về khoa, nhưng sau lưng có một cái đuôi vẫn luôn lẽo đẽo đi theo hắn. Cuối cùng Nhu Khải vẫn phải mở lời trước: “Đàn anh, rốt cuộc anh đi theo em làm gì?”

Dịch Thần hứng thú hỏi: “Em thấy bài phát biểu của anh thế nào? Có phải rất phấn khích không?”

Nhu Khải cố tình châm biếm: “Em không có ý kiến. Nhưng chắc các giảng viên sẽ có đấy.”

Chợt nhớ tới thái độ vừa rồi của các thầy cô, Dịch Thần liền cười sảng khoái trong lòng. Hắn vừa về thăm trường đã tặng thầy cô món quà bất ngờ đến ngỡ ngàng như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ nhớ hắn không quên. Đang cười thầm trong bụng thì nhìn sang Nhu Khải, hắn vẫn muốn giữ hình tượng con ngoan trò giỏi nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Em tìm được chỗ thực tập chưa? Có muốn về công ty anh làm không? Có anh đây thì đảm bảo…”

Nhu Khải lập tức từ chối: “Cảm ơn anh, hiện em chưa nghĩ đến chỗ thực tập do còn nhiều bài vở cần làm. Không có việc gì nữa thì em xin phép đi trước.”

Nói xong thì chưa kịp để Dịch Thần có cơ hội trả lời, Nhu Khải liền leo lên xe đi mất. Lại một lần nữa, Dịch Thần bị bỏ rơi trong sự ngơ ngác nhưng trong lòng vô cùng tò mò về đàn em của mình.

“Thiệt tình, lại bị bỏ rơi đến 2 lần. Này đàn em, ghét của nào trời cho của đó đây nha.”- Dịch Thần cười khổ rồi quay sang hướng tìm đến phòng giảng viên.

Chớp nhoáng đã hết học kì năm đó, mọi thứ diễn ra vô cùng yên bình, Nhu Khải cũng đã không nhớ đến câu chuyện ngày chào đón sinh viên nữa.

Đến kì thực tập, hắn được giáo sư khuyên nộp đơn cho Công ty Mộc Kha – một trong những công ty tiên phong hàng đầu về sản xuất cafe trong nước, thích hợp để Nhu Khải học hỏi kinh nghiệm. Tuy Mộc Kha rất tốt, nhưng công ty rất hiếm khi tuyển thực tập sinh vì họ yêu cầu ở nhân viên rất cao. Nên khi nhận được lời mời đi làm, Nhu Khải rất ngạc nhiên và phấn khích. Chỉ có điều khiến hắn băn khoăn là công ty có đề cập đến việc, phòng ban làm việc sẽ theo sự sắp xếp của công ty.

Cuối cùng, Nhu Khải vấn quyết định đến Mộc Kha thực tập. Hôm nay là ngày đầu đi làm, phòng nhân sự sẽ cử đại diện để giới thiệu cho hắn về công ty. Cảm giác lần đầu tiên chính thức bước chân vào môi trường làm việc chuyên nghiệp khiến Nhu Khải rất hào hứng và có chút áp lực.

Đứng đợi dưới sảnh chờ không bao lâu, thì đã có nhân viên công ty đến. Cô có phong thái tao nhã và tác phong chuyên nghiệp, đúng là người làm việc tại công ty lớn. Sau khi nhìn đánh giá hắn một vòng thì cô lịch sự chào hỏi: “Chào em, Nhu Khải. Chị là Mỹ Đình thuộc phòng nhân sự. Mời em đi theo chị nhé.”

Nhu Khải vui vẻ đáp: “Em chào chị, em là Nhu Khải. Mong được chị giúp đỡ thêm.”

Hai người vừa đứng đợi thang máy vừa trao đổi sơ về công ty, trong khi đang nói chuyện thì bỗng xuất hiện một giọng nói cắt ngang: “Chào buổi sáng.”

Thấy Mỹ Đình mỉm cười chào đối phương, Nhu Khải nghĩ đây chắc là đồng nghiệp. Hắn vui vẻ lịch sự quay mặt sang với ý định chào hỏi. Nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia thì Nhu Khải liền không còn biểu cảm, hắn gật tỏ vẻ không quen biết mà chào hỏi: “Chào anh.”

Dịch Thần ngạc nhiên: “Em không nhớ ra anh à? Mới đó mà đã quên đàn anh rồi sao?”

Không thể thẳng thừng phủ nhận quen biết được, Nhu Khải làm vẻ mới sực nhớ ra rồi cười gượng trả lời: “À em nhớ rồi. Anh cũng làm việc ở đây sao?”

Đúng là mỗi lần gặp, đàn em đều khiến hắn thấy càng thêm thú vị. Dịch thần nhìn ra được nét diễn giả trân của đàn em thì hắn cười nghĩ thầm: “Được lắm. Là em khơi mào trận chiến đó nhé!”

Thấy hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt như đang giao chiến, lúc này Mỹ Đình đứng một bên đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Hai người học cùng trường sao?”

Dịch Thần cười nhưng lộ nét tủi thân: “Anh học khoá trên nhưng khác khoa với Nhu Khải. Chắc cũng được tính là quen biết, nhưng em ấy đã bảo không nhớ ra anh thì chắc là không quen rồi.”

Không để Nhu Khải kịp phản bác, hắn liền quay sang muốn bắt tay rồi trịnh trọng nói: “Để anh chính thức giới thiệu lại nha. Anh là Dịch Thần, rất vui được làm quen với em, đàn em đáng mến!” Hắn chính là cố tình muốn nhấn mạnh tên của đàn em để trêu chọc người này.

Nhu Khải thấy rõ vẻ mặt đang châm chọc của Dịch Thần, nhưng hôm nay là ngày đầu đi làm nên cỡ nào hắn cũng phải nhẫn nhịn. Hắn đành cắn răng bắt tay Dịch Thần, lễ phép nói: “Dạ chào đàn anh Dịch Thần. Em mong sau này được anh giúp đỡ nhiều hơn, em cảm ơn anh trước.”

Dịch Thần nhịn cười, lại càng ra vẻ tủi thân hơn: “Ơn nghĩa gì đâu, chỉ mong sao em thực tập xong rồi, đừng quên anh nữa là được.”

Nhu Khải cứng họng không trả lời. Nhưng hắn thầm rủa cả trăm lần cái tên đàn anh đang cố tình bắt chẹt hắn.

May sao thang may vừa đến, Nhu Khải muốn lập tức đi theo Mỹ Đình để thoát khỏi tình trạng khó xử này. Nhưng hắn không đi được vì tay hắn vẫn đang bị Dịch Thần nắm chặt không buông. Bỗng Dịch Thần giựt mạnh tay khiến hắn mất đà, xém chút ngã hẳn vào ngực Dịch Thần.

Dịch Thần cười gian manh thì thầm: “Mong sau này giúp đỡ nhiều hơn, nhé Nhu Khải.”

Theo như hắn nhớ, thì đây là lần đầu tiên đàn anh gọi tên hắn, nhưng lại khiến Nhu Khải nổi hết da gà. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi hờ hững đáp lại: “Vâng, chúng ta cùng làm việc chăm chỉ nhé. Nhưng anh bớt làm hành động như kẻ quấy rối đi, Dịch Thần.”

Nghe vậy thì Dịch Thần liền hốt hoảng buông tay, hắn chỉ muốn trêu Nhu Khải thôi nên không muốn mình bị gán mác kẻ quấy rối bại hoại như vậy. Nhưng Dịch Thần chợt nhận ra, đây cũng là lần đầu tiên Nhu Khải gọi tên hắn.

Mỹ Đình đứng chờ trong thang máy một hồi lâu, cô luôn nhìn Dịch Thần không rời mắt. Sau khi chứng kiến cả hai cứ đứng mãi không chịu đi, cô có chút nóng vội gọi nhắc nhở. Lúc này, cả hai liền vội vào thang máy. Mỗi người mang theo một tâm trạng khác nhau.

Mộc Kha quả nhiên vừa có tiếng lại có miếng. Cơ sở vật chất của công ty cũng được đầu tư rất tiện nghi và sang trọng. Dù công ty đông người nhưng không khí lại lạnh băng, bởi vì nhân viên làm việc rất chú tâm, sự chuyên nghiệp được thể hiện qua từng cử chỉ. Thấy vậy thì Nhu Khải càng thêm phần hồi hộp lo mình sẽ khó hoà nhập.

Sau khi Mỹ Đình dẫn Nhu Khải đi tham quan và giới thiệu một vòng các bộ phận, điểm đến cuối cùng họ dừng tại một căn phòng nằm cuối dãy. Vừa nhìn qua, Nhu Khải liền thấy không khí làm việc của phòng này hoàn toàn khác với nhưng phòng ban khác. Mọi người rất thoải mái trò chuyện, ăn uống không câu nệ.

Mỹ Đình vui vẻ giới thiệu: “Đây là phòng kinh doanh số 3, mới được thành lập cách đây vài tháng. Em sẽ bắt đầu thực tập ở đây, hi vọng em học được nhiều từ các anh chị.”

Nhu Khải ngạc nhiên hỏi: “Nhưng em không có kinh nghiệm và kiến thức về mảng kinh doanh. Em sợ sẽ làm không được tốt.”

Mỹ Đình an ủi: “Không sao đâu. Trưởng phòng kinh doanh sau khi đọc được hồ sơ xin thực tập của em, anh ấy bảo Nhu Khải rất phù hợp. Dù khác ngành nhưng sẽ học hỏi rất nhanh. Nên em cố gắng nhé.”

Trong lúc đó, từ xa, có một người đang nhìn theo dáng vẻ hoang mang của Nhu Khải mà cười đắc ý. Hắn nhấp một ngụm café rồi nói với người bên cạnh: “Ghét của nào thì trời cho của đó.”

Bạn đang đọc Người Canh Gác Trái Tim sáng tác bởi Thachhoadau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thachhoadau
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.