Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến sông Bạch Hạc

Tiểu thuyết gốc · 1858 chữ

Hiện tại, phòng tuyến sông Bạch Hạc chính là chiến lũy cuối cùng của Đại Việt. Nếu chỗ này thất thủ thì trận chiến ở Thăng Long là khó tránh khỏi. Nói chung thì Quang Toản chưa từng nghĩa sẽ thua nhưng nếu để chiến sự lan tới Thăng Long thì kinh tế ở vùng đồng bằng Bắc Bộ đang phát triển sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng. Nguyên nhân chọn sông Bạch Hạc mà không phải sông Như Nguyệt là do có đại quân của kẻ thù tân công từ hướng Vân Nam.

Nói sơ một chút về phòng tuyến. Chiến luỹ được xây dựng bằng đất có đóng cọc tre dày mấy tầng làm dậu. Dưới bãi sông được bố trí nhiều hố chông ngầm tạo thành một phòng tuyến vững chắc. Quân Tây Sơn đóng thành từng doanh trại trên suốt chiến tuyến, đặc biệt là tập trung tại các cứ điểm Đa Bang. Doanh trại đều bố trí súng máy maxim, súng cối và pháo lớn, vị trí có thể cơ động chi viện nhiều hướng và khống chế mọi ngả đường tiến về Thăng Long. Thêm vào đó Thịnh cho xây tuyến đường sắt dài mười km dọc theo phòng tuyết để tàu hỏa bọc thép có thể ứng cứu trong trường hợp cần thiết.

Khi hai cánh quân Thanh ở Lạng Sơn, Cao Bằng và Lai Châu hợp quân ở Sông Bạch Hạc được khoảng năm mươi vạn quân, tính luôn quân Xiêm La và Triều Tiên. Quân Tây Sơn ở phòng tuyến có khoảng năm vạn quân trong đó có hai vạn là quân dự bị. Tuy thua kém về quân số nhưng ưu thế hỏa thì không có gì bàn cãi.

Vào đầu giờ Thìn, tức khoảng sáu giờ sáng, tướng Thanh cho binh sĩ bắt đầu vượt sông. Dù hỏa lực quân Tây Sơn bắn áp chế nhưng số lượng quân Thanh quá đông để tiêu diệt hết. Những chiếc cầu phao bằng gỗ nhanh chóng được hạ thủy.

Ở phía bên kia bờ, địa lôi đã chờ sẵn. Nên nhớ địa lôi vốn đã xuất hiện từ thời nhà Minh, Trung Quốc. Đến tay người Việt, họ đã cải biến ra đủ loại địa lôi. Tới lược tên Quang Toản, nó đã trở thành sát khi vô cùng kinh khủng.

Lúc này, từng đoàn quân Thanh lần lượt vượt qua cầu phao, đặt chân lên bờ bên kia. Dù pháo kích dữ dội, bọn họ cũng không vội vã tấn công mà chờ cho đủ quân số bởi chỉ có dùng chiến thuật biển người mới chống lại nổi hỏa khí của Đại Việt.

- Các huynh đệ, sát! – Tướng Thanh hô lớn.

Cứ thế, tiếng hô xung phong cứ vang lên không ngớt. Binh sĩ vẫn cứ chạy bộ, kỵ binh thì phi nước đại. Hỏa lực của Địa Việt chúng hiểu rõ. Cách duy nhất sống sót là đánh giáp lá cà. Đó chính là cách mà quân Thanh tiến xa tới mức này. Giờ mà chạy thì chỉ càng chết nhanh hơn. Chỉ có chiến đấu thì mới có con đường sống. Đó là suy nghĩ của đám này.

Tuy nhiên, quân xâm lược không hề biết dưới chân mình có những sợi dây. Đến khi một chú ngựa chạy phía trước khụy xuống do vấp phải dây thì họ mới biết cái gì đang chờ đón mình.

Ầm… ầm… ầm… Những quả địa lôi chôn sẵn lần lượt thi nhau phát nổ, tước đi khá nhiều sinh mạng binh sĩ. Nói là khá nhiều nhưng tính ra cũng chỉ có khoảng ba trăm người thương vong. Con số đó chỉ là muỗi so với quân số bảy nghìn năm trăm người của đội tiên phong và hai mươi lăm vạn của cả lộ quân. Dù vậy, cái đáng sợ là ảnh hưởng tâm lính và việc làm đội hình trở nên hỗn loạn.

- Tiếp tục tiếng lên. – Đám bách phu trưởng Đại Thanh hét lớn.

Lúc này, các khẩu pháo lại ra tay. Đạn sử dụng là đạn hạt nho. Khi nổ, từng mảnh vụn văn ra làm quân địch tổn thương vô số. Quả là như vậy, từng loạt tiếng nổ lớn đi kèm phía sau đang gặt hái sinh mạng của những kẻ xung phong. Binh sĩ Đại Việt giờ đây đã rất thành thục trong việc sử dụng loại vũ khí có tính sát thương tập thể này.

Số lượng quân Thanh bị thương ngày càng nhiều. Ban đầu là vài trăm rồi lên vài nghìn. Mọi người cũng đừng nghi ngờ. Sở dĩ quân Thanh chết nhiều như vậy cũng bở bấy giờ họ vẫn còn đang áp dụng chiến thuật biển người. Nói biển người tức là cứ dùng quân số áp đảo mà lao lên. Lớp này ngã xuống thì lớp khác lại lao lên. Đến ngay như thời kỳ tiến bộ hơn, thế chiến thứ hai, khi họ phản công phát xít Nhật thì chiến thuật này vẫn được áp dụng. Có người còn nói phiếm, xe tăng quân Trung Hoa Dân Quốc cán lên thi thể đồng đội mà vượt sông. Ài… cũng bởi dân số của họ quá đông mà.

Khi số người chết đã lên đến con số hơn hai nghìn người, quân Thanh mới bắt đầu chùn chân. Dù sao thì sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Họ không dám tiến nhanh nữa và cũng không tập trung đông mà rải rác thành nhiều nhóm nhỏ hơn. Dù vậy, họ đã giao chiến trực tiếp với kẻ thù.

Quân Thanh đã vượt qua hàng rào dây thép, ào ào lao về phía chiến hào. Các chiến sỹ Đại Việt thi nhau nã đạn về quân Thanh, nhưng quân địch quá đông nên chỉ mới bắn được có hai lượt đạn quân Thanh đã xông đến gần. Lập tức các chiến sỹ Đại Việt rút chốt lựu đạn ném về phía quân địch.

- ẦM!!! ẦM!!!

Từng đợt tiếng nổ rộn rã vang lên, đám lính Thanh đi đầu ngã gục xuống trong vũng máu. Sau loạt lựu đạn này, các tiểu đội trưởng đứng dậy, nhảy ra ngoài, thổi vang còi hiệu. Lính Đại Việt lập tức ào ra khỏi chiến hào, xông vào giáp chiến với quân Thanh.

- Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!...

Tiếng súng vang lên, lính Đại Việt nổ súng đem những tên lính Thanh đi đầu bắn gục, sau đó ào lên, bắt đầu cùng quân địch giáp chiến.

- Chết đi!

Một người lính Đại Việt dùng báng súng quật ngã một tên lính Mãn Thanh, rồi dùng lưỡi lê bén nhọn đâm xuyên qua ngực, xoay mạnh tay, kết thúc tính mạng của tên này

Một người lính dùng súng như một cây giáo đâm về phía một tên lính Thanh, tên này dùng lá chắn đỡ được. Hắn lập tức xoay cánh tay khiến lưỡi lê bị kẹt vào lá chắn, người lính kia cố rút ra mà không được.

- Chết đi, tên Man Nam. - Tên lính Thanh cười man rợ, tay vung cao thanh chiến đao chuẩn bị chặt đầu người lính Việt...

- ĐOÀNG!!! – Một tiếng nổ vang lên, trên lá chắn và trên ngực của tên lính Thanh kia bị thủng một lỗ nho nhỏ, máu tươi ồ ồ phun ra. Người lính rút lưỡi lê lại, để lộ ra nòng súng vẫn còn đang bốc khói.

- Viu!!! Viu!!!...

- Ầm!!! Ầm!!!...

Đạn pháo cối xé rách không gian, rơi xuống phía sau quân Thanh, nổ tung, đem vô số lính Thanh thổi bay lên trời. Quân Đại Việt sỹ khí đại tăng, hò reo hoan hô rồi ào lên, đẩy lùi quân Thanh hơn 50m, ép sát hàng rào dây thép gai. Đám lính sau cùng bị vướng vào dây thép gai, sợ hãi giãy giụa nhưng không làm sao thoát ra được.

Trước tình hình này, kỵ binh lao lên định chọc đánh vào bên sườn của quân Việt. Tuy nhiên, cơn ác mộng của quân Thanh đã xuất hiện, những thớt voi cõng đại bác, “đặc sản” của quân đội Tây Sơn năm xưa tấn công vào hai bên sườn. Những cỗ pháo đài di động này bắt đầu chầm chậm tiến lên, đại bác lại thi nhau nổ tung trời. Khi tới gần, những khẩu súng may trên lưng thi nhau nhã đạn vào quân thừ.

- Cái quái! – Một tên lính cưỡi ngựa hét lên.

Những con ngựa chiến của kỵ binh nhà Thanh khi thấy từng thớt voi lững thững bước tới, hú vang thì sợ hãi, tung hai vó trước lên trời mà chạy tán loạn, hất những người ngồi trên lưng té xuống đất. Chúng đã tới cực hạn của mình, không ai có thời gian để chống lại đám quái vật đó.

Một số tướng lĩnh định dùng lửa với trận trường thương để chống voi chiến. Tuy nhiên, đây là voi bọc giáp chống đạn. Trừ khi quân Thanh có súng trường rãnh xoắn, còn không thì không có cách nào chống lại nổi đạo quân này. Thêm vào đó, kinh khí cầu cũng bắt đầu xuất hiện, ném bom vào hậu quân của nhà Thanh.

- Chạy thôi! – Một người thét lớn.

Vỡ trận. Đó là từ đúng nhất để hình dung tình cảnh của quân Thanh lúc này. Cũng phải thôi vì lúc này đã có một chiến tướng nhà Thanh tử trận. Không ai khác hơn, đó chính là Vương Bài. Trước khi chết, gã phải thừa nhận mình không phải và vĩnh viễn không thể là Vương Tiễn. Nói đúng hơn là mảnh đất Đại Việt này quá đáng sợ rồi.

Ở phía xa, Miên Khóa đang nhìn vào nhìn cảnh hỗn loạn mà trầm ngâm. Thật sự, quân Đại Việt quá đáng sợ. Nếu đợi vài năm nữa, e là biên cương phía Nam của Thanh triều sẽ gặp phải mối nguy vô cùng lớn.

- Rút quân! – Trang Thân Vương hét lớn. – Sau khi rút hoàn tất thì cho đại quân đóng cách bờ sông hai dặm. Không được tứ ý giao chiến.

Sau trận ngày hôm đó, ở phòng tuyến sông Bạch Hạc hai bên giằng co mấy tháng. Có lúc Quân Thanh kiếm đường vòng lên phía thượng nguồn tìm chỗ nước cạn tràn sang nhưng bị tàu hỏa thiết giáp kéo tới cắt đôi đội hình và cùng quân Tây Sơn đánh bật về bở bên kia.

Các xe chở lương thực thuốc men thường xuyên tập kích, làm quân Thanh thiếu lương trầm trọng, các tướng lĩnh hay bị phục kích bắn tỉa nên cũng hạn chế ra ngoài, hoặc phải mặc đồ của binh lính lòng quân chán nản. Sang đến mùa hè, quân Thanh không chịu nổi nóng nực lại thiếu thuốc men ốm như ngả rạ. Quân Xiêm La cũng đã rút về. Quân Triều Tiên thì chỉ còn mấy tên. Tổng quân hiện tại chưa tới mười vạn.

Tới lúc này, Trang Thân Vương đưa ra quyết địch rút quân về Quảng Tây. Quốc gia này quá đánh sợ.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.